Ức Vạn Hào Môn: Boss Lạnh Lùng Hung Hăng Yêu

Chương 48: Đường Dĩ Phi là người của tôi




Editor: Melodysoyan

Làm sao học trưởng Long lại tới đây chứ?

Người của anh trong miệng anh ta là ai?

Chẳng lẽ là...

Đường Dĩ Phi bỗng nhiên cảm giác được ánh mắt của mọi người đều đồng loạt tập trung ở trên người mình, khóe mắt lơ đãng co quắp.

“Long... Chuyện này...” Vẻ mặt của Đại Tỷ Đại cũng dần dần dịu lại, thậm chí, trong đôi mắt kia còn có một sự kính trọng và khát khao không thể nói rõ bằng lời!

Long Thiểu Tôn không thèm nhìn đến có một chút nào, bàn tay to bá đạo kéo vài của Đường Dĩ Phi qua, khóe miệng hơi cong lên.

“Tất cả mọi người ở đây hãy nghe kỹ cho tôi, từ nay về sau, Đường Dĩ Phi là người của tô, ai dám khi dễ em ấy, thì đó chính là đang đối địch với Long Thiếu Tôn tôi!”

“ Trời... Trời ạ...”

Khó có thể tin!

Quả thực không thể tưởng tượng nỗi!

Đây là hotboy của Ngọc Hòa!

Đây là thần thoại truyền kì của Ngọc Hòa đấy!

Đây là trụ cột vững vàng của Ngọc Hòa! Làm sao anh có thể ở trước mặt mọi người... Đẹp trai như vậy chứ?! (=.=)

Tất cả các nữ sinh mê trai kia đều không thể cưỡng lại được, giống như cô gái mà anh đang bảo vệ kia là mình vậy, từng cái người lạc vào cảnh giới kỳ lạ hưởng thụ tình yêu bá đọa của hotboy!

“Chậc, hiểu lầm là hiểu lầm thôi!” Một tiểu la lâu đi ra hoà giải, vẫn không quên không ngừng nháy mắt với Trương Viện Viện.

“Học Trưởng, chúng em chỉ muốn nói chuyện với em gái này thôi, vì có chút việc muốn xác nhận đó mà, chưa hề bắt nạt em ấy.”

Long Thiểu Tôn híp mắt sáng như sao lại, chỉ là ánh mắt kia lại rơi vào trên mặt của Đường Dĩ Phi, gương mặt hồng hồng, một đôi mắt to sáng lấp lánh, vễnh môi lên rõ ràng như muốn nói mình đang chịu ủy khuất!

“Em gái à?” Long Thiểu Tôn cười nhạt: “Tôi nghĩ các người hiểu lầm gì rồi, em ấy không phải là em gái của tôi, mà là bạn gái của tôi!”

Oanh ——

Toàn trường yên tĩnh, lặng ngắt như tờ!

Chỉ có sắc mặt của Đường Dĩ Phi chợt đỏ hồng, dường như máu cả người cũng đọng lại, không nhúc nhích trừng mắt nhìn Long Thiểu Tôn!

Học Trưởng anh đây là đang muốn đưa tôi vào chỗ chết sao?!

Bộ anh không thấy những ánh mắt như đang muốn ăn tươi nuốt sống của các nữa sinh kia hả?

Đường Dĩ Phi khóc không ra nước mắt, đang lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, chưa kịp rầm rồ đi nướng cô lên, mà chỉ đắm chìm giữa cả tấn bom mà Long Thiếu Tôn vừa đưa cho khiến họ thật lâu không thể hoàn hồn.

Thì Long Thiểu Tôn lại ưu nhã giơ tay trái của cô lên, cúi đầu, tiếp theo đó là khẽ hôn lên.

Dường như hình ảnh đã bị dừng lại trong giây phút này, mà tất cả các hồi ức đẹp đẽ cũng đều hóa thành vĩnh hằng trong giây phút này vậy.

Mấy nữ sinh gây chuyện phẫn nộ rời khỏi, quần chúng vây xem cũng từ từ tản đi, chỉ là trong lòng của tất cả mỗi người đều bị quấn quanh bởi một cảm xúc phức tạp.

Học trưởng Long của bọn họ là hoa đã có chủ!

“Oa mẹ nó! Tôi đây đã bỏ lỡ phương thức bày tỏ kinh thiên động địa rồi!” Lâm Khả vừa đến lập tức rống lên như quỷ kêu.(mình thích chị này =))

Sáng nay cô bị tiêu chảy, lúc Trương Viện Viện qua đây gây chuyện là thời điểm cô đang thống khổ trong nhà vệ sinh nữ, thế cho nên...

Ai! Ngay cả vẻ mặt vừa bá đạo lại đẹp trai của học trưởng cũng không nhìn được!

“Đừng nói nữa, phiền quá.”

Đường Dĩ Phi ủ rũ, hiện tại cô thực sự là giống như đang đứng đứng trên đống lửa, như ngồi đống than vậy, sau khi những học sinh này rời đi, thì ánh mắt của các nữ sinh kia khi nhìn cô đều trở nên quái dị.

Nói là hận, thì ít nhiều gì cũng có, thế nhưng ngoại trừ hận ra còn có khát khao, thậm chí còn có khinh thường, dường như đang nói: Chờ xem, chẳng qua học trưởng chỉ đang chơi đùa với cô mà thôi, sớm muộn cũng có một ngày đá cô đi mà thôi!

“Toàn bộ hành trình BBS* (hứa hẹn) đều được phát sóng trực tiếp ở vườn trường này, bạn học Đường à, cậu chết chắc rồi!”

“Ai nha má ơi, cái hôn này chính là đính ước nhé! Thật lãng mạn!”

Lâm Khả thật đúng là e sợ thiên hạ không loạn, lúc Đường Dĩ Phi đang tâm phiền ý loạn vẫn không quên châm ngòi thổi gió, đổ dầu vào lửa.

“Rõ ràng anh ta đã nói hôm nay sẽ không đến trường học, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?”

Đường Dĩ Phi không để ý tới Lâm Khả, lẩm bẩm.

~