Ở bên tai, tiếng thiếu niên líu lo không ngừng, dường như có ý không cho cô nghe giảng bài.
Trên bục giảng, giáo viên dạy Số học đang giảng về Hàm Số Lượng Giác, toàn bộ lớp học đều yên tĩnh đến kì lạ, tất cả mọi người đều đang ngồi tiếp thu kiến thức mới.
“Bạn học Mạc, bạn không nghe giảng có thể ngủ, đường làm ảnh hưởng đến người khác, thật phiền phức.”
Khuôn mặt của Đường Dĩ Phi nghiêm chỉnh có chút không vui, không hề cười nhẹ nhàng giống như trước đó, âm điệu cố ý cất cao vang lên trong lớp học yên tĩnh phá lệ đột ngột.
“Không được nói chuyện! Nghiêm túc nghe giảng bài!”
Đôi mắt cơ trí của giáo viên dạy số học nghiêm túc quét về phía Mạc Dĩnh Sâm cảnh cáo.
Mạc Dĩnh Sâm kinh ngạc, lại chỉ có thể ngoan ngoãn im lặng.
Một tiết học rất nhanh trôi qua, sau giờ học, Mạc Dĩnh Sâm bắt đầu kế hoạch trả đũa!
“Đường Dĩ Phi, mới vừa rồi là cô cố ý đúng hay không?” Thiếu niên dáng vẻ cà lơ phất phơ, thậm trí hai chân con trành hết cả lối đi. Lúc Đường Dĩ Phi muốn đứng dậy đi vào WC, nhưng lại bị anh ngăn chặn đường.
Mạc Dĩnh Sâm vênh váo tự đắc, Đường Dĩ Phi nhìn thấy dáng vẻ kia của anh, lại nghe thấy anh ta chửi bới tên của chính mình, càng thêm tức giận không thể kiềm chế được.
“Đúng, vậy thì sao?”
“Cô...” Không nghĩ tới cô lại hào phóng thừa nhận, lại còn dùng chuyện vừa rồi nói chuyện với chủ nhiệm lớp để chặn anh!
Mạc Dĩnh Sâm lập tức bị nghẹn lời, nhìn khuôn mặt thanh lệ của cô thật lâu không thể nói lên lời.
Cô gái này, tâm tư kín đáo, thủ đoạn lại cao minh.
“Bạn học Mạc, mình cảnh cáo bạn, không nên trêu chọc mình.”
Giọng nói của cô rất nhẹ, lại giống như mang theo ma lực đặc biệt, một đôi con ngươi đen trắng rõ ràng không có chút rung động nào, lại làm cho người ta có một loại ảo giác mãnh liệt!
Ma xui quỷ khiến, Mạc Dĩnh Sâm thả hai chân xuống, cả ngưởi tránh sang một bên, nhường ra một con đường nhỏ cho cô.
Đường Dĩ Phi lạnh nhạt quét mắt liếc nhìn anh một chút, xác định về sau anh ta sẽ lại không gây chuyện nữa, lúc này mới rời khỏi.
“Hừ, mới tới vậy mà đã bắt nạt bạn học Mạc!”
“Quá phách lối?”
“...”
Sau đó gần như cả tiết Mạc Dĩnh Sâm đều rất an phận, không có nói một câu cùng với cô, giờ nào không muốn nghe giảng anh ta quả thật nằm sấp trên bàn ngủ!
Cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, chắc là nói ý tư như thế này!!
Cuối cùng cũng đến thời gian ăn trưa, Đường Dĩ Phi thu thập xong túi sách, một mình đi đến căn tin.
Bạn học đi cùng đường rất nhiều, nhưng chỉ là cô có thói quen đi một mình không thích đi chung với một đám người.
“Bạn học Đường, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm!” Một nữ sinh trong lớp học chủ động đi tới cùng cô chào hỏi, Đường Dĩ Phi trong lòng ấm áp, gật gật đầu.
Căn tin trường Ngọc Hòa to lớn hơn rất nhiều so với các trường trung học bình thường, ngoài các đồ ăn bình thường cần phục vụ còn có các loại hoa quả Caramen tự phục vụ.
Lúc này là đầu thu, là thời tiết lạnh cũng không lạnh mà nóng cũng chẳng nóng, Đường Dĩ Phi lấy một phần cơm, lại lấy thêm hai thứ đồ ăn yêu thích, ngồi vào vị trí cạnh cửa sổ.
Bạn học nữ kia cũng lấy đồ ăn xong, thuận tiện lấy một đĩa Caramen ngồi lại đây.
Hai người cùng nhau nói một câu chuyện chẳng ra đầu đuôi gì để giết thời gian, trên thức tế cơ bản toàn là người kia hỏi còn Đường Dĩ Phi thì trả lời.
“Trước kia bạn học Đường học tại trường trung học Mạc Thành tốt như vậy tại sao lại chuyển đến trường này?”
“Cha mẹ di chuyển đến đây nên mình cùng đến theo.”
“A “ đối phương nghe vậy, cặp mắt to giống như đang tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía cô, “ Chẳng lẽ là ly dị?”
“Ai nói vậy?” cổ họng của Đường Dĩ Phi khô khốc, cô ở cô nhi viện sinh hoạt mười bảy năm, mới vừa rồi tìm được cha mẹ ruột, cho nên cùng bọn họ chuyển đến thành thị này.
“Cậu đừng để ý, mình chỉ buột miệng nói.” Nữ sinh kia trên mặt hiện lên một chút mất tự nhiên, cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm.
“Ừm.”
Về sau nữ sinh kia lại cùng nói với cô về một số vấn đề liên quan tới truyền thuyết của trường trung học Ngọc Hòa. Ngoài truyền thuyết về Long học trưởng còn có cả hoa khôi của trưởng Trầm Tâm Vũ.