Long Thiểu Tôn khẽ thở dài một cái, anh lại không biết rằng, cô sẽ đưa anh đến đây?
Chợ đêm, đối với anh_thiếu gia nhà giàu mà nói, coi như là chết đói cũng sẽ không đến.
Ở đây đông người, môi trường kém, điều kiện vệ sinh cũng không tốt, nếu không phải thấy ánh mắt ước ao của cô, dù là Long Thiểu Tôn không ăn cơm tối cũng sẽ không đồng ý tới nơi này!
“Anh không biết nơi này sao?”
“. . .”
“Chúng ta đi tới quán mì kia đi!” Đường Dĩ Phi bất đắc dĩ chỉ chỉ một quán mì cách đó không xa, vẻ mặt Long Thiểu Tôn biểu nhàn nhạt gật đầu .
Khí trời không lạnh không nóng, ăn mì cũng không có gì là không tốt.
Từ trong đám người chen đến, mới vừa vào quán mì liền gặp gỡ người quen.
“Bạn học Đường?” Một âm thanh quen thuộc từ phía sau vang lên, Đường Dĩ Phi cảm thấy sống lưng đột nhiên lạnh toát, bèn cuối đầu cố gắng che lấp bản thân.
Ôi thôi, làm sao có thể vụng trộm đi chơi mà gặp ngay bạn học ?
Vậy nếu tin này truyền đi sẽ bị các nữ sinh bắn chết ? !
Huống chi vừa rồi còn lừa gạt đưa tờ giấy cho Đại Tỷ . . .
“Ôi chao, đây không phải là Học Trưởng Long sao? !”Bạn Học kia lấy một ánh mắt khiếp sợ như đang chứng kiến sao chổi đụng địa cầu kinh ngạc hô, ánh mắt nhìn chằm chằm Long Thiểu Tôn
Một lúc lâu, cũng cam lòng cho dời ánh mắt đi nơi khác.
Lâm Man Khả, bạn học cùng lớp Đường Dĩ Phi, tính tình rộng rãi hoạt bát, ở lớp học vang danh là một bà tám nhiều chuyện . . .
Trước đây, tin tức cô cùng Mạc Duẫn Sâm đều do tiểu bà tám này truyền ra ngoài.
“Chào Em!”
Long Thiểu Tôn nhìn cô nàng lộ ra chiêu bài mỉm cười, nữ sinh nhỏ trong nháy mắt bị mê hồn, thất điên bát đảo, đầu óc choáng váng ngã vào chỗ ngồi bên cạnh Đường Dĩ Phi.
Bóng đèn! (Nhan: Kỳ đà cản mũi)
Đường Dĩ Phi cười gượng hai tiếng, “Bạn học Lâm, thật trùng hợp . . .”
“Gọi tôi Khả Khả là được rồi, Học Trưởng Long, không nghĩ tới bản thân anh ngoài đời so với tập san của trường đẹp trai hơn nhiều, vô cùng đẹp mắt!”
“. . .”
Trọng tâm câu chuyện hoàn toàn không có quan hệ gì với Đường Dĩ Phi, lúc đầu còn lo lắng sẽ bị nữ sinh quần ẩu, hiện tại xem ra, căn bản là cô suy nghĩ nhiều!
“Cảm ơn em!” Long Thiểu Tôn có chút lúng túng rũ mi mắt xuống, lúc này ông chủ quán vừa đúng mà đem hai chén canh gà, rồi bưng mì lên .
“Ông chủ, cho ta một bát.”
“ Được, xin chờ một chút .”
Đường Dĩ Phi không nói liếc một cái, tâm lý đem tổ tông Lâm Man Khả mười tám đời đều ân cần thăm hỏi một lần!
Ba người mói chuyện? (hẹn hò mà ba người =_=”)
Nói ra không chừng sẽ bị người cười ngạo!
“Học Trưởng Long lần này dự định ở trường học bao lâu ? Tốt nghiệp sẽ tiếp tục lưu lại thành phố Vân Dương hay là sẽ ra ngoại quốc phát triển?”
Tính cách này, phần tò mò này , không đi khi làm nhà báo thực sự là lãng phí!
Đường Dĩ Phi nhăn mặt, vô lực nhổ nước bọt, nhưng hai lỗ tai lại dựng lên chăm chú nghe, tất nhiên đối với vấn đề này cũng rất tò mò.
“Tạm thời còn không xác định .”
Long Thiểu Tôn ánh mắt lơ đãng rơi vào Đường Dĩ Phi đang cúi đầu ăn mì, ánh mắt ôn nhu lưu luyến rốt cục khiến cho một cái kẻ tham ăn chú ý.
Ngốc lăng ngẩng đầu, Đường Dĩ Phi ngây người mà nhìn Long Thiểu Tôn, “Học Trưởng yêu trường?”
“Ha hả . . .” Long Thiểu Tôn bật cười, lộ ra một hơi hàm răng trắng noãn, thật là chói mắt đến mức tận cùng .
Lúc này, Bạn học Lâm Man Khả giống như phát hiện tân đại lục!
“Anh . . . Cô. . . Hai người . . . Hai người? !”
Khuôn mặt khó có thể tin, Đường Dĩ Phi mới vừa định phản bác, đã bị Long Thiểu Tôn đoạt trước một bước.
“Chúng ta đang hẹn hò.”
Cái gì ? !
Nani ? !
Kinh ngạc đến ngây người không chỉ là Lâm Man Khả, mà ngay cả Đường Dĩ Phi đang ăn mì đều ngơ ngẩn!
Cô không nghĩ tới anh ấy sẽ phóng khoáng thừa nhận!
“A a a a! Bản thân em ngu xuẩn! Hẹn hò như vậy mà nhìn không ra!”