Tướng mạo của học trưởng Long không thể chê nổi, ngạo khí từ trong xương tủy, bất kể ở đâu, đều phát ra sức hấp dẫn mãnh liệt.
Nhan sắc tinh xảo của Đường Dĩ Phi cũng không kém Long Thiếu Tôn, ở trong đám nữ sinh cũng vô cùng nổi bật, hơn nữa, ánh mắt quật cường của cô luôn luôn có thể dễ dàng cảm hóa người khác.
Đại Tỷ Đại híp mắt, giống như đang tìm hiểu độ chân thật trong lời nói của cô.
“Nếu là em họ của học trưởng Long, tại sao cô không thể liên lạc với anh ấy?”
Xem đi, những người này chỉ số IQ chỉ để trưng, Đường Dĩ Phi tâm lý âm thầm nghĩ, nét mặt không chút thay đổi.
“Vừa xuất ngoại về, đã lâu không gặp, đương nhiên tôi không nhớ số mới anh ấy.”
“Nói vậy cô cũng biết anh ấy thay số mới?”
Đáng chết...!!
Cái đám cà lơ phất phơ này còn dám đối với Long học trưởng có tâm vọng tưởng?
Vậy bọn họ xem cô là cái gì?
“A, Đại Tỷ Đại anh minh, chị không nói em đều quên mất, chờ em lần sau gặp, nhất định em sẽ hỏi số anh ấy, sau đó liền đưa qua cho chị!”
Vẻ mặt của Đường Dĩ Phi nịnh nọt, nhưng trong lòng lại nóng như lửa đốt.
Hừ, cái đám khốn kiếp này muốn ngăn cản cô tới khi nào ?
Trong lòng bỗng ảo não, lại bắt Long học trưởng phải chờ đợi rồi!
“Thật không?” Đại Tỷ Đại nửa tin nửa ngờ, lúc này đột nhiên cảm giác lòng bàn tay bị bắt lấy, Đường Dĩ Phi bỏ vào tay Đại Tỷ Đại một tờ giấy, cơ trí nháy nháy mắt mấy cái.
“Ôi! Chị Tỷ Đại, lần sau em nhất định sẽ đến đưa! Em cam đoan! Bây giờ em có chút đói bụng rồi...”
Tội nghiệp nhìn cô ta, Đường Dĩ Phi cố vươn bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ lưng Đại tỷ Đại, giống như chỉ có mình cô ta là được cô đưa thư cho.
“Cô đúng là phường lừa dối xảo trá, ngày hôm nay nói thế nào cũng phải dạy dỗ cô một chút, các chị em...”
“Chờ chút.” Đại Tỷ Đại ra vẻ ung dung nâng tay, ngăn cản bọn nữ sinh phía sau, “Cho cô ta thêm một cơ hội nữa, chúng ta đi...!”
“Hừ! Coi như số cô gặp may!”
“Hừ!”
“. . .”
Dường Dĩ Phi nhìn các cô làm một cái mặt quỷ, sau đó liền nhanh chóng chạy về cái hẻm nhỏ phía ngoài trường.
Chạy thật lâu, cuối cùng nhìn thấy bên cây Hương Chương có một bóng dáng cao to đứng dựa vào gốc cây, ánh nắng làm phản chiếu nhĩ đinh màu lam bảo thạch bên tai trái thiếu niên, màu kim loại chói chang phỏng chừng ba trăm sáu mươi độ xung quanh đều phảng phất chiếu sáng.
Nhĩ đinh . . .
Trong ký ức có một đoạn ngắn tẻ nhạt chợt lóe lên, Đường Dĩ Phi vẫy vẫy tay, nhưng không nhớ nổi đã gặp qua cái nhĩ đinh tương tự kia khi nào...
“Học Trưởng!” Đường Dĩ Phi chạy tới bên cạnh anh, không để ý hình tượng cúi người xuống, há mồm thở dốc .
“Em làm sao thế?”
Ý cười trong mắt của Long Thiếu Tôn không giảm, dường như từ khi thấy cô, cả thế giới liền tràn ngập ánh sáng.
“Không có việc gì, “ Khó khăn nuốt nước bọt, mặt Đường Dĩ Phi đỏ lên, “Anh chờ có lâu không?”
“Anh vừa tới .” Long Thiếu Tôn cười ôn nhu , không thèm để ý chuyện mình đã ngây ngốc đứng dưới gốc cây hơn một giờ đồng hồ (Nhan: hình tượng mỹ nam hoàn mỹ =))))
Mỗi khi có học sinh đi ngang qua, anh đều muốn quay người che đi gương mặt, giấu thân phận, rất sợ mọi người biết chuyện sẽ làm ầm ĩ, mang đến phiền toái không cần thiết.
Dù sao, cái trường này cũng rất phiền phức
“Đi thôi, em sắp chết đói rồi!”
Dường Dĩ Phi cười đi lên phía trước, nhưng đột nhiên hai chân lảo đảo một cái, cả người té úp vào lồng ngực Long Thiếu Tôn!
Hơi thở trên người anh là hương chanh lan tỏa thơm ngát, lồng ngực cường tráng nóng hổi, dù cách một lớp vải đồng phục, Đường Dĩ Phi vẫn cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ của anh ta.