Chỉ là, trí nhớ bị tổn thương rất nhiều chuyện bời vì trận cháy lớn kia đều không nhớ rõ được nữa, chỉ có vị trí của nhà cô nhi viên này trong ký ức vẫn còn như trước.
“Nhìn Đường tiểu thư rất quen mặt...” Lão Viện Trưởng ổn định lại tâm tình, nhìn thấy bà dường như có điều suy nghĩ Đường Dĩ Phi chỉ cười cười, cũng không hề nhắc đến chuyện năm đó.
Bây giờ thân phận của cô không còn giống như lúc trước, người nhà họ Đường có ý giấu diếm sự thật cô lớn lên ở cô nhi viện, cô cũng không cần thiết phải nói cho người ngoài nghe cái gì để tránh khỏi gây ra phiền toái.
“Em gái vừa trở về không lâu, trước đó con bé luôn học ở nơi khác, hôm nay vừa vặn rảnh rỗi nên tới xem bọn nhỏ một chút.”
Đường Tuần Hữu nói tiếp, Viện Trưởng vốn đang hoài nghi cô khả năng có mối quan hệ chặt chẽ với cô bé kia nhưng hiện tại xem ra cũng là bà suy nghĩ nhiều rồi.
“Ha ha, thật sự là rất tiếc cho những người có lòng tốt như các vị vừa rồi cũng có người mang một đống lớn lễ vật cho bọn nhỏ kìa!”
Viện Trưởng chuyện trò vui vẻ, cầm những điểm tâm đó đi vào bên trong.
Hai an hem nhà họ Đường đi theo phía sau lưng bà, Đường Dĩ Phi từ đầu tới cuối vẫn duy trì lấy nụ cười chuần mực.
“Là chủ nhân của chiếc xe đua thể thao vừa rời đi lúc nãy?”
“Đúng vậy, cậu ấy cũng là vì tìm một người, dường như mỗi lần từ nước ngoài trở về cậu ấy đều đuổi tới đây hỏi một chút tình huống.” Ánh mắt lơ đãng nhìn qua Đường Dĩ Phi, thấy mặt cô vẫn hớn hở vui mừng như cũ không khỏi có chút thất vọng.
Xem ra Phỉ Phỉ thật sự đã chết.
Cũng đúng, con bé đó đâu có bao giờ được may mắn đâu?
Rõ ràng đã tận mắt nhìn thấy nó táng thân trong biển lửa làm sao có thể thoát chết được cơ chứ?
“Tìm người?” Đường Tuần Hữu mơ hồ ngửi được từ nhạy cảm.
“Ừm, làm một người đã chết từ lâu rồi, chỉ là cậu ấy không chịu tiếp nhận hiện thực, aizz…, tôi cũng không nỡ làm tổn thương cậu ấy...” Lão Viện Trưởng bất đắc dĩ lắc đầu.
“Bé gái?”
Viện Trưởng gật gật đầu, Đường Dĩ Phi cong môi, “Thật sự là si tình.”
“...”
Nhìn thấy cô vẫn thoải mai như người không liên quan, trong lòng của Viện Trưởng cảm giác hỗn độn, cuối cùng cô ấy cũng không phải là Phỉ Phỉ, nếu là con bé thì làm sao có thể thờ ơ như vậy được?
Aizz…, thực sự ngoài đôi mắt kia cô gái này không có điểm nào giống đứa bé kia…
Chắc chắn là chính mình già rồi nên hồ đồ, con gái thứ ba nhà họ Đường là cành vàng lá ngọc, làm sao có thể đi ra từ cô nhi viện chứ?
Mấy người lại kể một ít chuyện, cùng bọn nhỏ chơi một lúc, Đường Tuần Hữu lôi kéo Đường Dĩ Phi rời đi.
“Làm sao phải rời đi sớm như vậy?”
Đường Dĩ Phi lưu luyến không rời ánh mắt nhìn chăm chú vào cô nhi viên dưới ánh mặt trời, hơn mười năm thời gian nói dài cũng không dài mà nói ngắn cũng không ngắn, chỉ là tất cả đều không còn nữa.
Những gì liên quan đến nơi này, trừ trận lửa lớn kia cô không còn nhớ gì về anh nữa.
Mơ hồ cảm thấy mình dường như quên đi một thứ rất quan trọng, chỉ là nàng nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần đều vẫn không nghĩ ra.
“Em quên chuyện buổi sáng chị cả nói gì rồi à? Chúng ta phải đi mua quần áo, còn phải ăn cơm trưa nữa.”
Đường Tuần Hữu cúi người xuống thắt dây an toàn thay cô xong xuôi, lúc này mới bắt đầu khởi động xe.
“Quần áo tùy tiện mua một vài bộ là được rồi, dù sao đến trường em cũng mặc không đến.”
“Em cho rằng chị cả dễ lừa như vậy sao??”
“Được rồi...”
Lần nữa về đến nhà đã là năm giờ chiều, con gái đi dạo phố thật sự rất kinh khủng!
Đường Tuần Hữu nhìn Dường Dĩ Phi thoải mái nhẹ nhàng đi ở phía trước, lại cúi đầu nhìn xem trong tay mình tràn đầy mua sắm túi, khóe miệng nhịn không được mà run rẩy.
Là ai nói quần áo chỉ cần tùy tiện mua một vài bộ là được? !
“Mẹ...” Nụ cười nháy mắt ngưng trệ tại khóe miệng, Đường Dĩ Phi ngây người một lúc, cả người cúng đờ trong nháy mắt.
“Đi đâu về?”
Mẹ Đường vừa thấy cô đã cảm thấy xúi quẩy, bình thường đối cô cũng là trong trứng gà chọn xương cốt (ý câu này là nhìn bề ngoài mà đoán tính cách con người, giống như câu “trông mặt mà bắt hình dong” ây), chỉ cần sai một chút cũng sẽ đi đến chỗ của ông nội cáo trạng.