“ Mạc Duẫn Sâm, làm phiền cậu nói phải giữ lời, đừng để đến lúc đó thì quỵt nợ!” Đường Dĩ Phi hít một hơi sâu, ai oán liếc nhìn anh một cái.
“Một lời đã nói ra, tứ mã nan truy!” Mạc Duẫn Sâm gật đầu khẳng định, bộ dáng giống như một lời nói thật sự đáng giá ngàn vàng.
Đường Dĩ Phi không hề để ý, chỉ là thản nhiên đảo qua ánh mắt gian trá của anh, môi anh đào khẽ mở: “Tôi sẽ để cho cậu tâm phục khẩu phục.”
“Mỏi mắt mong chờ.”
Lướt qua Mạc Duẫn Sâm, vẻ mặt Đường Dĩ Phi như mây trôi nước chảy , bẩm sinh nếu không phải là sự việc quan trọng mang tính lựa chọn thì cô lập tức sẽ quên sạch sành sanh.
Mạc Duẫn Sâm nhìn theo bóng lưng duyên dáng của cô khẽ gợi lên ý cười, xem ra đợi đến khi Long Thiểu Tôn trở về nhất định sẽ có trò hay để xem!
“Tam tiểu thư.”
Tài xế nhìn thấy Đường Dĩ Phi đi về phía ngõ nhỏ bên này thì cung kính chào đón, mở cửa xe dùm cho cô.
“Chú Trương thật ngại quá, vừa rồi có chút việc, để chú đợi lâu.” Đường Dĩ Phi cười ôn nhu, lập tức lên xe.
“Không sao đâu Tam tiểu thư, nhiệm vụ của tôi là đưa đón tiểu thư, không có đợi lâu, không đợi lâu.”
Hơn bốn mươi tuổi, nói chuyện cũng rất khiêm tốn, ít ra không vì thân phận của Đường Dĩ Phi mà châm biếm cô.
“Đi thôi.”
Đường Dĩ Phi lộ vẻ xúc động khi nhìn thoáng qua chú Trương, cuối cùng cũng không có nói gì.
Nếu như lấy thân phận của cô để nói với ông lời cảm tạ chỉ làm ông sợ hãi, thôi thì quên đi!
Chiếc Minivan màu đen vững vàng chạy nhanh về phía trước, nữ sinh đứng đầu ngõ đứng kinh ngạc nửa ngày trời cũng không nói ra lời nào.
Giang Mỹ Kỳ, trước đó không lâu đã nhắm vào bạn học cùng lớp Đường Dĩ Phi, bây giờ nhìn thấy chiếc BMW Mibivan, lại ghen tỵ đến nghiến răng!
Không thể tưởng tượng được thân phận của Đường Dĩ Phi này nhất định không nhỏ!
Khó trách cô lại nói chuyện môn đăng hộ đối là nhảm nhí!
Oán hận nắm chặt tay, khuôn mặt Giang Mỹ Kỳ âm độc, nhanh chóng núp vào trong ngõ nhỏ.
Khốn kiếp!
Bên trong một toà nhà ba tầng kiểu Đức có phòng tắm đồng hào bằng bạc ẩn hiện giữa ánh sáng chiều tà, có mấy chiếc xe sang trọng đậu trong sân.
“Tam tiểu thư trở về rồi!”
Đường Dĩ Phi vừa bước vào cửa chính, người hậu liền mừng rỡ chạy tới phòng khách bào cáo.
“Cha, mẹ, con đã trở về.”
Đường Dĩ Phi đi đổi giày, phòng khách lớn như vậy, không hiểu sao lại tụ tập rất nhiều người.
“Dĩ Phi.”Cha Đường yêu thương kéo tay cô: “Đói không?”
Đường Dĩ Phi nhu thuận gật đầu, tùy ý để cho đôi tay ôn hòa nhu thuận kia nắm lấy mình.
Sắc mặt mẹ Đường ở một bên cũng không có nhiều thay đổi, nhìn lên bậc thang ở lầu hai lên tiếng: “Tuân Hựu, Tư Nhiên, xuống ăn cơm!”
Đợi đến khi hai đứa nhỏ khác của Đường gia xuống, mấy người lạ trong phòng khách mới đứng lên trêu chọc.
“Mấy đứa con gái này của Đường tổng Nhân Trung Long Phượng a!”
“Mạc tổng nói giỡn, mấy đứa con của Đường mỗ làm sao có thể bằng con trai cùng con gái của anh chứ?”
“Ha ha ha…Đường tổng thật khiêm tốn!”
Mấy người họ, tôi một lời, ông một lợi thổi phồng lên, mắt Đường Dĩ Phi nhìn mũi, mũi lại nhìn trái tim, ngẫu nhiên mà nở một nụ cười dịu dàng.
Bữa tối hoàn toàn phong phú giống như trước đây, Đường Dĩ Phi cúi đầu ăn phần cơm của mình, chỉ là thỉnh thoảng có một số ánh mắt dò xét nhìn về phía mình, thậm chí là người đàn ông trung niên tự xưng Mạc tổng kia còn có thể nhìn cô khẽ gật đầu cười thần bí!
Làm sao bữa cơm này lại có loại cảm giác giống như Hồng Môn Yến!
Rất quỷ dị!
Đường Dĩ Phi chỉ cảm thấy tê cả da đầu, vội vàng ăn cơm, lấy cớ thân thể không thoải mái để xin lên lầu.
“A, Di Phi ăn no rồi sao?” Cha Đường nhìn đồ ăn trước mặt cô, hình như cô không có động vào, không khỏi nghi hoặc.
“Hiện tại cô gái trẻ đêu ăn uống ít lạc, vì dáng người thon thả có thể không ăn uống gì!” Ánh mắt trêu ghẹo của Mạc tổng rơi xuống trên người của Đường Dĩ Phi, lại là một nụ cười thần bí!