Đêm lạnh như nước.
Nhà trọ Ngự Cảnh hoàn toàn tĩnh mịch.
Giờ phút này, chiếc Porsche màu đen yên lặng đứng trong đình viện, cửa sổ xe đen nhánh, mơ hồ in một đốm lửa nhỏ.
Lúc sáng lúc tối, cùng với khói trắng lượn lờ.
“Hút thuốc không tốt cho thân thể, dập đi...”
Bên tai dường như còn có giọng người con gái dịu dàng lưu luyến xoay quanh, chỉ là không biết tại sao thanh âm đã từng rất quen thuộc đã biến mất được ba tháng!
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng người đàn ông cúng nhấn diệt tàn thuốc , tùy ý ném ra ngoài cửa sổ, mở cửa xe ra hai chân thon dài nhấc lên bước đi.
Bóng đêm phác hoạ hình dáng ưu nhã như đao khắc của y, khuôn mặt tuyệt mỹ tinh xảo vẫn lạnh lùng như trước, cặp mắt đen sâu không thấy đáy kia, giờ phút này cảng trở nên u á, thâm trầm.
Đây là lần đầu tiên Long Thiểu Tôn đến nơi đã từng là sào huyệt ân ái này sau khi người phụ nữ kia rời đi.
Mở ra cửa lớn, đập vào mặt chính là một lớp dày tro bụi.
Nơi này, không còn người đến ở nữa.
Cô ấy đã đi, chính mắt anh nhìn thấy cô quật cường cười nhạt , không có lấy đi một phân tiền nào của tập đoàn Vân Thiên, tiêu sái rời khỏi thế giới của anh.
Lời nói vô tình trước khi rời đi cũng biến ảo thành một thanh kiếm sắc bén đâm vào trong lòng của anh.
Cô ấy nói: “Long Thiểu Tôn, gặp anh là điều bất hạnh của cả đời em! Nếu như có thể, em nguyện đánh đổi hết tất cả để anh và em mỗi người một ngả!”
Giây phút ấy, vẻ mặt của cô rất kiên quyết.
Môi của anh mấp máy, muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn không thể mở miệng được.
Mà về sau tin tức cô đã chết được truyền đến, tai nạn máy bay, không một ai sống sót.
Cô ấy tình nguyện dùng sinh mệnh đến kết thúc đoạn yêu hận dây dưa này!
Long Thiểu Tôn giương mắt nhìn dép lê được để trên giá để giày dép, phía trên kia dường như cũng che kín lớp bụi thật dày , thế là anh không có thay giày, cứ như vậy bước vào.
Hương vị ẩm ướt mốc meo tràn vào xoang mũi, mà trí nhớ bị gông xiềng dường như đột nhiên bị đứt xích, những nỗi khổ riêng bị kiềm chế ở tận sâu trong đáy lòng, giờ phút này, ngay lập tức bỗng nhiên điên cuồng tuôn ra!
Đường Dĩ Phi, em cho rằng một tờ giấy xác nhận đã chết là có thể giải thoát sao? !
Tại sao em có thể chết? !
Anh không cho phép! !
Ngực của người đàn ông như ngừng lại, ánh mắt hung ác nham hiểm đảo qua mỗi một dạng sắp xếp trong căn hộ, quen thuộc đến lạ lẫm cách sắp xếp, nhưng cũng tìm không được bóng dáng của cô nữa.
Nhưng mà Dĩ Phi, em có biết hay không?
Chúng ta nhất định sẽ dây dưa không rõ, nhất định một đời này, đời sau, đời đời kiếp kiếp đều muốn dây dưa!
Có ít người, một khi gặp phải chớp mắt đã vạn năm;
Có chút động tâm, một khi bắt đầu như nước hắt đi không thể hốt lại...
Bảy năm trước.
Trường cao trung Ngọc Hòa , là trường trung học tư nhân nổi tiếng nhất thành phố Vân Dương.
Vào đầu thu, sáng sớm gió còn mang một chút ý lạnh, lớp 11A1 chuông vào lớp leng keng.
Bỗng nhiên, một bóng dáng tinh tế đáng yêu từ trên hành lang đi đến, cô có một khuôn mặt mộc mạc, trên người mặc đồng phục cao trung Ngọc Hòa, mái tóc đen nhánh tùy ý tán lạc trên đầu vai.
Dáng vẻ này, giống như là mới tới.
“cốc….cốc….cốc” ——
“Mời vào.”
Trong chớp mắt từ khi cửa phòng học mở ra, trong phòng đã im bặt không có một tiếng động, tất cả ánh mắt của mọi người ánh mắt đều dừng lại trên bóng dáng đứng ở ngoài của.
Một cô gái thanh thuần tịnh lệ!
Ngũ quan tinh xảo, da thịt trắng đến mức gần như trong suốt! Riêng một đầu tóc dài hất lên chiếu xạ ra ánh sáng chói mắt!
Văn bản của trường trung học Ngọc Hòa rõ ràng quy định, trong thời gian ở trường, tất cả nữ sinh nhất định phải buộc hết tóc dài lên, không có tình huống đặc biệt, tuyệt đối không cho phép tóc tai bù xù đi vào phòng học! (nguyệt: quy định gì mà kì vậy trời)
Trong nháy mắt, tất cả ánh mắt hâm mộ, kinh diễm, ghen ghét của mọi người ư đều tụ tập vào trên người cô gái.
Lặng ngắt như tờ, trong phòng học im lặng đến nỗi ngay cả tiếng kim rơi xuống đều có thể nghe được!