Biên tập: Bột
Tô An Hi đang sửa soạn chuẩn bị đi làm thì nhận được tin nhắn nói đã lên máy bay của Từ Úc. Ngón tay nhỏ nhắn của cô mau chóng gõ tin nhắn trên màn hình: Đến Phương Tuyền nhớ báo bình an cho em.
Có lẽ anh đang chờ cô trả lời nên giây lát sau tiếng tin nhắn đã vang lên, cô đọc được thì chợt mỉm cười.
【Từ Úc: Được】
Tô An Hi khóa màn hình điện thoại rồi cất vào trong túi, sau đó đi ra cửa thay giày.
Tòa nhà cấp cứu của bệnh viện vũ cảnh vẫn nhốn nháo đầy người là người như thế. Vì chưa đến giờ làm nên Tô An Hi đi thẳng tới khu nội trú để thăm Mạc Bỉnh Dương.
Sau khi ra khỏi thang máy, Tô An Hi mới đi tới cửa phòng bệnh đã nghe được một đoạn đối thoại. Cô nghiêng tai nghe tiếp thì thấy giọng này hơi quen tai.
Tô An Hi nhìn xuyên qua ô cửa kính trên phòng bệnh thì thấy một người đàn ông có sườn mặt hoàn mỹ đang đứng đút hai tay vào túi quần, mà con mắt anh ấy đang nhàn nhạt nhìn về phía trước, chắc hẳn là đang nhìn Mạc Bỉnh Dương nằm trên giường.
Con ngươi của Tô An Hi hơi ngưng lại, đó vậy mà lại là Hàn Phóng.
Cô không tiến vào nên không nghe rõ bọn họ đang nói gì, có lẽ là đang lấy lời khai.
Có điều cô nghĩ lại thì thấy hơi kỳ lạ, hội sở bốc cháy sao lại khiến đội trưởng đại đội hình trinh như Hàn Phóng chạy tới đây một chuyến?
Tô An Hi tự nghĩ trong lòng nhưng mãi vẫn không ra nguyên nhân, mà bây giờ vào trong cũng không hay nên cô đành chờ ở ngoài, lát nữa bắt Hàn Phóng lại hỏi một chút mới được.
Không bao lâu sau, cửa phòng bệnh đã mở ra từ bên trong, Hàn Phóng và một người đàn ông khác cùng lần lần lượt bước ra ngoài. Anh ấy vừa ngước mắt lên đã trông thấy đôi mắt to của cô gái đang đứng cạnh cửa.
“Bác sĩ Tô đi làm hay tan làm đây?” Hàn Phóng nhìn Tô An Hi mà gương mặt anh tuấn bất giác gợi lên vẻ tươi cười, có điều trông anh ấy vẫn bình tĩnh và tỉnh táo như trước.
“Cậu đoán xem.” Đôi mắt trong suốt của Tô An Hi chứa ý cười, khóe miệng cô cũng hơi nhếch lên, đây rõ ràng là thái độ đối với người quen cũ.
Hàn Phóng nhìn sang người đàn ông bên cạnh rồi phân phó: “Cậu về trước đi.”
“Vâng, Hàn đội.”
Người đàn ông gật đầu rồi đánh giá Tô An Hi một chút, sau đó nhìn thẳng và cất bước rời đi.
Hàn Phóng lấy bao thuốc lá rồi ngậm lên miệng. Thấy Tô An Hi muốn mở miệng, anh ấy đã cướp lời cô trước: “Không châm lửa.”
Khóe miệng Tô An Hi hơi giật giật, cô liếc nhìn anh ấy rồi trở lại chuyện chính: “Sao cậu lại ở đây?”
“Hỏi ít chuyện.” Hàn Phóng ngậm điếu thuốc rồi đi về phía thang máy, anh ấy còn nghiêng đầu sang nhìn Tô An Hi rồi hỏi lại: “Cậu quen thân với Mạc Bỉnh Dương này lắm à?”
“Không tệ lắm, sao thế?” Tô An Hi không hiểu lắm.
“Cậu hiểu rõ anh ta không?” Hàn Phóng hỏi.
Tô An Hi luôn thấy lời của Hàn Phóng có ý khác, vì thế cô nói thẳng: “Có gì cứ nói thẳng, quanh quẩn với tôi làm gì, tôi có phải tội phạm của cậu đâu.”
Hàn Phóng nghe xong thì thấy hơi buồn cười, anh ấy giật điếu thuốc trên miệng xuống rồi nhìn Tô An Hi đang lờ mờ đứng đó. Tiếp đến, anh ấy đưa tay dắt cô vào sau cầu thang. Lúc hai người đứng đối diện nhau rồi, Hàn Phóng mới thể hiện vẻ nghiêm túc rồi vào việc chính.
“Tôi không nói rõ tình huống cụ thể với cậu được, tóm lại là vài ngày trước có một tiến sĩ mất tích, trong quá trình điều tra thì bọn tôi phát hiện Mạc Bỉnh Dương này từng có tiếp xúc với tiến sĩ đó. Về sau bọn tôi phát hiện tại hiện trường mất tích thứ nhất có dấu vân tay của kẻ tình nghi, mà tối qua anh ta cứu người nên hai tay bị bỏng hết. Cậu nói xem có phải trùng hợp quá không?”
“Vậy ý cậu là Mạc Bỉnh Dương gây ra vụ tiến sĩ mất tích kia?” Tô An Hi bắt được ý chính.
“Tất cả vẫn đang trong giai đoạn nghi ngờ, điều tra án phải có chứng cứ.” Hàn Phóng lại đưa thuốc lên miệng rồi cắn vào: “Vì bọn tôi chưa có chứng cứ chứng minh anh ta là người hay ma nên điều kiện tiên quyết để cậu được an toàn là cách xa anh ta một chút.”
Tô An Hi không nhịn được cười mà nhìn Hàn Phóng: “Tôi quen Mạc Bỉnh Dương nhiều năm lắm rồi, theo tôi biết thì anh ấy là người làm ăn bình thường. Mà dù anh ấy có đi tìm tiến sĩ kia thì chắc cũng vì chuyện làm ăn thôi. Hội sở của anh ấy bốc cháy nên cứu người vì việc nghĩa, cậu cũng nói là đang nghi ngờ mà, tôi nghĩ việc này là trùng hợp thôi!”
Hàn Phóng cắn thuốc rồi lập tức nhắc nhở: “Dù là trùng hợp hay cố ý thì hôm nay tôi nói việc này cũng hi vọng cậu cẩn thận một chút. Dù cậu có chút sức trói gà, nhưng cũng không thể không để phòng người khác được.”
“Cậu với Từ Úc đúng là anh em tốt, cả hai nói y hệt nhau.” Tô An Hi nghe câu “không thể không để phòng người khác” của Hàn Phóng thì bỗng nhớ trước đó Từ Úc cũng nói với cô như thế.
“Anh Úc?” Hàn Phòng nghe được hai chữ “Từ Úc” từ miệng Tô An Hi thì kinh ngạc không thôi, anh ấy giật điếu thuốc trên miệng xuống rồi hỏi từng chữ: “Hai người làm hòa rồi à?”
Tô An Hi cười: “Nói đúng hơn thì không chỉ là làm hòa, mà là lại về với nhau rồi.”
Hàn Phóng nghẹn họng mà nhìn cô trân trân hai giây, sau đó lại hỏi: “Chuyện này mn bao lâu rồi?”
“Chưa bao lâu, mới 2 – 3 tháng thôi.” Tô An Hi nói chi tiết.
“Bảo sao.” Hàn Phóng nhớ lại và sâu chuỗi cuộc điện thoại Từ Úc gọi cho mình: “Bảo sao anh Úc lại biết Mạc Bỉnh Dương, còn bảo tôi điều tra nữa, thì ra là vì cậu.”
Tô An Hi sững sờ: “Từ Úc bảo cậu điều tra Mạc Bình Dương?”
Hàn Phóng gật đầu khá tùy ý: “Lúc đó điều tra thì không có vấn đề gì thật, chỉ là người làm ăn bình thường thôi. Có điều bây giờ anh ta dính vào vụ án này, tôi lại thấy anh Úc hoài nghi cũng có lí do của nó.”
“Tóm lại là thế nào? Tôi thấy Mạc Bỉnh Dương không phải người xấu.” Dù Tô An Hi nói vậy nhưng lại bất giác nhớ tới ánh mắt đêm qua của Mạc Bỉnh Dương. Cô mau chóng nhìn Hàn Phóng rồi cong môi cười: “Được rồi, tôi sẽ cẩn thận, nếu có chuyện gì không phải còn Hàn đội ở đây à.”
“Ồ, nhưng tôi phục vụ vì dân, không phải vì mình cậu.” Hàn Phóng hừ mũi coi thường: “Hơn nữa, anh Úc để tôi phục vụ cậu chắc?”
“Sau này tôi hỏi hộ cậu xem.”
“Được rồi, không nói chuyện với cậu nữa, nhớ kỹ lời tôi đấy. Đi đây.”
Hàn Phóng nói xong thì đi thẳng xuống cầu thang, Tô An Hi nhìn bóng lưng anh ấy biến mất thì chợt cười một tiếng. Đừng thấy người này cà lơ phất phơ, nói chuyện không giữ hình tượng là thế, nhưng khi đối diện với việc hình sự trinh sát thì anh ấy lại rất thành thục mà ổn trọng.
Tô An Hi vẫn đi thăm Mạc Bỉnh Dương và nói tình hình vết thương với anh ta. Vì lời nhắc nhở trước đó của Hàn Phóng mà trong lúc nói chuyện cô cố ý quan sát lời nói và cử chỉ của Mạc Bỉnh Dương, nhưng dường như cũng không có điểm nào khả nghi.
Sau đó đến giờ làm việc nên Tô An Hi không nán lại nữa, cô nói với Mạc Bỉnh Dương một tiếng rồi rời đi.
…
Từ Úc về tới thành phố Phương Tuyền đã là 8 giờ tối, anh nhắn tin báo bình an cho Tô An Hi rồi nhanh chân chạy tới bệnh viện vũ cảnh.
Vừa vào thang máy, anh đã nhấn ngay lên tầng phẫu thuật. Thang máy kêu “đinh” một tiếng, cửa thang vừa mở ra thì Từ Úc đã chạy nhanh tới phòng phẫu thuật.
Bên ngoài phòng phẫu thuật lúc này có khá nhiều người, có người mặc quần áo bình thường của cảnh sát vũ trang, có mấy mống mặc trang phục tác chiến, mà tất cả bọn họ đều đang đứng hoặc ngồi xổm ở đó.
Cảnh tượng đông người như thế đáng ra sẽ rất huyên náo, nào ngờ lúc này tất cả đều lặng ngắt như tờ. Anh chợt ngẩng đầu lên nhìn thì trông thấy thấy ba chữ “đang phẫu thuật” màu đỏ gai mắt tới dị thường.
“Từ đội.” Hạ Tuấn Nam đang đứng dựa vào tường trông thấy người tới thì đi thẳng tới chỗ anh, mà lúc này mắt cậu ta cũng đã đỏ một vòng rồi.
Từ Úc thấy quần áo tác chiến của Hạ Tuấn Nam đầy vết máu, sau đó quay sang thấy quần áo của Trương Trung cũng như vậy thì lòng như chìm hẳn xuống.
Anh đưa hành lý cho Hạ Tuấn Nam rồi đi thẳng tới một nơi, anh nghiêm túc chào chi đội trưởng theo kiểu quân đội: “Chi đội trưởng, chỉ đạo viên Khâu…”
Chi đội trưởng cũng hơi nghẹn lời, giọng ông nhuốm đầy vẻ tang thương: “Đã vào trong 5 tiếng rồi, không biết nữa.”
“Bị thương ở đâu ạ?” Lúc ông gọi cho Từ Úc chỉ nói là bị thương chứ không nói vị trí cụ thể.
“Một vết thương ở tay, một vết thương… ở tim.” Chi đội trưởng đưa tay nắm bả vai của Từ Úc mà hơi dùng sức, giống như đang phát tiết hoặc tìm nơi chống trụ. Gân xanh trên mu bàn tay ông đều hiện lên nhưng vẫn cố để mình trấn tĩnh. Tuy lòng ông có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng lời nói ra lại là: “Không giống phần tử phạm tội bình thường, đã chạy vào đường núi rồi, bây giờ vẫn đang truy bắt.”
Từ Úc trở tay đặt lên bàn tay cằn cỗi của chi đội trưởng mà vỗ nhè nhẹ, lời anh nói ra lại không phải nói với chi đội trưởng mà là nói với người nhà: “Chú Khâu, Đông Viễn phúc lớn mạng lớn, chắc chắn có thể sống sót được, chú phải thật kiên cường.”
Chi đội trưởng từ từ nhắm hai mắt rồi gật đầu, lát sau ông mở đôi mắt đầy tia máu như nén bi thương mà gật đầu: “Ừ, nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Từ Úc đỡ chi đội trưởng ngồi xuống, sau đó vừa chuyển mắt đã thấy Đặng Khiết ngồi lẳng lặng trên hàng ghế dài kia. Đèn chân không lạnh lẽo như sương chiếu xuống người Đặng Khiết, trừ hốc mắt đỏ lên thì cả khuôn mặt cô ấy không còn biểu cảm gì khác. Có điều hai tay cô ấy lại đan lại thật chặt, móng tay cũng đâm thẳng vào da thịt trong lòng bàn tay.
“Chị dâu.” Từ Úc trầm giọng gắng sức gọi một tiếng, hai từ giản đơn đến vậy mà lại khiến anh cảm nhận được áp lực cực lớn.
“Từ Úc, cậu không cần phải an ủi tôi. Tôi không sao, thực sự không sao.” Đặng Khiết không nhìn Từ Úc chút nào, rõ ràng giọng của cô ấy trấn định là thế nhưng tiếng nói lại mang theo tia nghẹn ngào.
Mũi Từ Úc bỗng chốc cũng chua xót, anh gật đầu: “Đúng vậy, chị dâu, chúng ta đều ở đây, lão Khâu sẽ bình an vô sự.”
“Ừm.” Đặng Khiết như vận hết sức lực mà nói ra lời này. Cô ấy mím môi thật chặt, rồi càng gắng sức siết chặt hai tay mình.
Từ Úc quay người nhìn cánh cửa lớn khép chặt kia, hai tay anh để xuôi bên người đã nắm thật chặt, trong lòng lại thầm nhắn nhủ với người bên trong:
Khâu Đông Viễn, bố anh, vợ anh, các chiến hữu và anh em đều chờ anh ở đây.
Anh từng nói trước nay tôi chưa xin anh việc gì đúng không?
Bây giờ tôi xin anh một việc, đời tôi chỉ mn xin anh một việc này thôi.
Xin anh, hãy sống sót.