Biên tập: Bột
Hạ Tuấn Nam thấy Từ Úc đỗ xe bên ngoài doanh trại thì hơi lờ mờ, nhưng sau đó vẫn nhanh chân chạy tới.
Từ Úc vẫn giữ nguyên vẻ mặt tuấn tú mà lạnh nhạt kia, nhưng chút sóng yên biển lặng này lại khiến Hạ Tuấn Nam hơi sợ hãi.
“Từ đội.” Cậu ta mau chóng chào theo kiểu quân đội rồi nghiêm túc hỏi trước: “Sao anh lại quay về?”
“Nói thử xem.” Từ Úc bình tĩnh nhìn Hạ Tuấn Nam một chút rồi vừa nhanh chân bước về phía chuồng chó vừa hỏi: “Sao lại không ăn cơm?”
Hạ Tuấn Nam gãi gãi gáy rồi lắc đầu, sau đó đoán mò: “Có phải vì hai ngày vừa rồi không gặp anh, cộng thêm bị cảm nên giận dỗi không?”
“Huấn luyện một tháng không gặp cũng có bỏ ăn đâu, giận dỗi cái gì?”
“Hình như thế thật.”
Từ Úc không nói gì nữa, đi xem rồi sẽ biết thôi. Hạ Tuấn Nam thấy Từ Úc không nói gì thì cũng không dám nói, cậu ta chỉ có thể âm thầm đi theo bên cạnh.
Điện thoại là Hạ Tuấn Nam gọi cho Từ Úc, ngày thường anh không ở đây thì tên nhóc này là người chăm Hỷ Lạc. Mà mấy hôm nay thời tiết thay đổi như chong chóng, lúc thì nóng lúc thì lạnh nên Hỷ Lạc bị sổ mũi. Có điều tố chất cơ thể nó luôn rất tốt, bệnh cảm nho nhỏ này chỉ là chuyện nhỏ với nó mà thôi. Nhưng không ngờ cả ngày nay nó không uống thuốc cũng không ăn cơm mà chỉ nằm rạp trên mặt đất, tai cũng rũ xuống đến đáng thương.
Hạ Tuấn Nam theo lão đại chăm sóc nó từ nhỏ mà cũng lần đầu thấy nó thế này, cậu ta sợ mai lão đại về thấy Hỷ Lạc như thế sẽ dạy dỗ mình nên đành gọi điện báo cáo trước cho anh một tiếng.
Ai dè lão đại lại âm thầm trở về.
Chưa đi đến chuồng chó mà họ đã nghe thấy tiếng kêu của Hỷ Lạc, Hạ Tuấn Nam liếc Từ Úc một cái rồi nghĩ thầm: Còn bảo không phải vì anh đi, Từ đội của tôi.
Từ Úc đi đến cổng chuồng chó thì đã thấy Hỷ Lạc bên trong bật phắt dậy rồi kêu gâu gâu, cũng vì thế mà sắc mặt anh mau chóng nhu hòa trở lại. Vừa mở cửa chuồng chó ra, cô nhóc kia đã nhào tới, hai chân trước đặt trên người Từ Úc, sau đó vẫy đuôi thật mạnh và cổ họng phát ra những tiếc ư ử nghẹn ngào.
“Sao đây, tuyệt thực đấy à?” Từ Úc xoa đầu Hỷ Lạc. Lúc này Hỷ Lạc cụp tai về phía sau, mũi còn ngửi ngửi khiến vẻ quyền uy bình thường bị thay thế bằng chút đáng yêu.
Từ Úc đứng dậy rồi nhìn Hỷ Lạc, sau đó ra lệnh: “Hỷ Lạc, ngồi xuống.”
Hỷ Lạc nghe xong thì ngồi ngay ngắn xuống, sau đó Từ Úc đi sang một bên cầm bát thức ăn chó còn nguyên để xuống trước mặt Hỷ Lạc rồi ra lệnh: “Được rồi, ăn cơm.”
Cô nhóc nghe được lệnh thì mau chóng đứng dậy rồi cúi đầu ăn cơm từng miếng từng miếng một.
Hạ Tuấn Nam đứng phía sau nhìn thấy một loạt những cảnh này thì chỉ biết trợn mắt há mồm, cũng vì sợ hãi mà không khép miệng lại được. Hôm nay cậu ta vừa đấm vừa xoa như thế, chỉ thiếu nước quỳ xuống xin bà cô này ăn một miếng mà cũng vô dụng.
“Ăn đây còn gì nữa?” Từ Úc nhìn Hạ tuấn Nam rồi nói nhẹ như gió.
Hạ Tuấn Nam cười hì hì rồi gật đầu: “Đúng vậy, ăn rồi.”
Từ Úc quét ánh mắt chỉ hận rèn sắt mà không thành thép tới. Anh cũng không đáp lại Hạ Tuấn Nam mà xoay người hầu cô nhóc ăn cơm uống nước. Sau đó lại chậm rãi bảo Hạ Tuấn Nam lấy thuốc rồi cho Hỷ Lạc uống thuốc.
Cuối cùng, anh cho Hỷ Lạc vào đi ngủ. Tới lúc này, anh khóa cửa rồi mới quay sang nhìn Hạ Tuấn Nam như hóa đá bên cạnh: “Định canh ở đây cả đêm à?”
Hạ Tuấn Nam lắc đầu rồi đi theo Từ Úc.
Vừa rồi cậu ta đang nghĩ Từ đội nói đúng, Hỷ Lạc là chó nghiệp vụ chuyên nghiệp, nó sẽ không giận dỗi đâu. Trước kia khi họ đóng quân, huấn luyện hoặc tham dự thực chiến không đưa Hỷ Lạc theo, con nhóc không phải vẫn ngoan ngoãn trong doanh trại còn gì.
Lần này chưa đến hai ngày mà vẫn có cậu ta ở đây, dù con nhóc có ốm thật, nhưng cũng không đến mức khác thường như thế chứ? Thực sự là không hiểu nổi.
Mãi đến khi tiếng chuông điện thoại của Từ Úc vang lên, cậu ta liếc mắt thấy tên trên màn hình điện thoại một cái, sau đó siêu não bắt đầu suy nghĩ thì mau chóng lóe ra một ý nghĩ.
Tới lúc Từ Úc trả lời tin nhắn xong và nhét điện thoại vào trong túi, cậu ta vẫn nhìn chằm chằm vào sườn mặt của anh, cứ muốn nói lại thôi.
Từ Úc nhìn Hạ Tuấn Nam rồi đưa tay vỗ đầu cậu ta, sau đó dùng giọng nói trầm thấp chỉ thuộc về anh mà bảo: “Có gì thì nói đi.”
“Từ đội.” Hạ Tuấn Nam xoa xoa đầu rồi hỏi: “Anh nghĩ liệu Hỷ Lạc có ghen không?”
“Ghen cái gì?”
“Ghen với bác sĩ Tô!” Vừa rồi Hạ Tuấn Nam thấy tên bác sĩ Tô xuất hiện trên màn hình điện thoại của Từ đội, bấy giờ cậu ta mới nhớ Hỷ Lạc vẫn luôn không chào đón bác sĩ Tô.
Từ Úc hừ cười: “Liên quan gì đến bác sĩ Tô?”
Hạ Tuấn Nam ấp úng nửa ngày, sau khi bắt gặp ánh mắt sáng bén của Từ Úc bắn tới thì mới thành thật khai báo: “Sáng nay em đưa Hỷ Lạc đi khám, chú Lưu hỏi sao Từ đội không đưa Hỷ Lạc đến, nên em mới lắm miệng một câu là anh nghỉ phép ở bên chị dâu…”
Giọng của Hạ Tuấn Nam càng nói càng không còn sức lực, càng nói càng nhỏ, đến cùng thì im bặt.
Hai người họ vừa hay bước vào sân huấn luyện, Từ Úc dùng ánh sâu xa nhìn thoáng qua Hạ Tuấn Nam khiến sống lưng cậu ta lạnh toát, cả người cũng rùng mình.
“Mười vòng.” Từ Úc hất hàm ra phía dường chạy rồi bình thản ra lệnh.
“Từ đội.” Hạ Tuấn Nam thầm than tiêu rồi, sau đó thử thương lượng: “Giảm một chút đi ạ.”
Từ Úc ngoài cười nhưng trong không cười, trong đôi mắt sắc chợt lóe sáng, giọng anh lại nhàn nhạt như đang nhận xét ánh trăng đêm nay vậy.
“Hạ Tuấn Nam, cậu nghĩ tôi tin là cậu chỉ lắm miệng một câu à?”
Bỗng nhiên người bên cạnh Từ Úc quên mình mà phóng như điên về phía đường chạy.
…
Hôm sau, lúc tiếng chuông ở doanh trại đội đặc chiến vang lên, Từ Úc đã đánh răng rửa mặt xong và gọi điện cho Tô An Hi rồi, còn cô vẫn còn đang lăn lộn trên giường.
“Hỷ Lạc thế nào rồi?” Tô An Hi vẫn không biết “thần khuyển” Hỷ Lạc tuyệt thực vì mình nên vừa sáng sớm đã quan tâm hỏi han.
“Không sao.” Từ Úc cười nhẹ một tiếng, anh cũng không định kể chuyện Hỷ Lạc ghen với cô nên chỉ nói qua: “Chó cũng như người, bị cảm sẽ yếu ớt.”
Tô An Hi nghe xong thì cười ha ha: “Hỷ Lạc nhà anh với cái mặt đen sì đó mà yếu ớt á?”
Từ Úc bị hình dung của Tô An Hi làm cho vui vẻ nên cũng trầm giọng cười một tiếng. Anh nhìn màu trắng bạc hơi lóe lên phía chân trời và từng áng mây ám sương, mà lúc này trong doanh trại cũng đã vang lên tiếng luyện tập của các đội viên.
“Đối diện khu nhà có một quán bán đồ ăn sáng không tệ lắm, đi ăn thử đi.”
“Yên tâm, em không bạc đãi dạ dày của mình đâu.” Tô An Hi lê dép đi trong nhà vào phòng vệ sinh. Lúc thấy mình trong gương thì cô đột nhiên nhớ tới việc suýt nữa đã xảy ra vào hôm qua, sau đó mặt đột nhiên nóng lên, cô mím môi cười: “Được rồi, em đánh răng rửa mặt đã.”
Từ Úc xoay người cầm áo khoác huấn luyện rồi ra cửa: “Ừm.”
Lúc chuẩn bị ngắt điện thoại, giọng của Tô An Hi ở đầu bên kia bỗng vang lên: “Từ Úc.”
“Ừ?” Anh lại đặt di động lên tai lần nữa.
“Chào buổi sáng.” Giọng nói mềm mại của Tô An Hi truyền đến tai Từ Úc, anh cũng cong môi lên cười một tiếng.
“Chào buổi sáng.” Cô gái của anh.
…
Khâu Đông Viễn về đến doanh trại trông thấy Từ Úc đang đưa các đội viên chạy ở sân huấn luyện thì rất ngạc nhiên, anh ấy chạy tới vẫy anh: “Lão Từ.”
Từ Úc dừng bước rồi lớn giọng ra lệnh cho các đội viên giữ vững tinh thần, sau đó sải bước đến chỗ Khâu Đông Viễn.
“Sao sớm thế?” Khâu Đông Viễn tiện tay vỗ vỗ vào cánh tay của Từ Úc rồi phàn nàn: “Sáng tôi không thấy nhà cậu có động tĩnh gì, cũng không dám gọi cậu đi cùng, thì ra cậu đã đến từ sớm rồi, thế mà không gọi tôi.”
“Vợ và con trai anh còn ở đó, tôi gọi được anh chắc?” Từ Úc hừ mũi coi thường.
Khâu Đông Viễn biết tên này không nói được lời hay ý đẹp gì mà, anh ấy lườm anh một cái: “Người đã tới tận nơi rồi, còn lo lắng chuyện ngày ngày xa nhau đó làm gì?”
Nói đến đây, Từ Úc lại nhớ ra một chuyện nên bảo Khâu Đông Viễn: “Đúng rồi, gửi cho tôi cách đánh báo cáo yêu đương.”
“Được! Đang ở trong máy tính của tôi kìa.” Khâu Đông Viễn cười để lộ hai hàm răng trắng nhưng giọng nói lại cực kỳ mờ ám: “Mà tối qua không làm em dâu tôi mệt chứ?”
“Mệt cái con khỉ.” Từ Úc đeo vũ trang lên rồi xoay người nhìn ra đường chạy, lúc này mới từ từ nói: “Tối qua đã quay lại rồi, Hỷ Lạc cáu kỉnh nên không ăn gì.”
“Sao vậy?” Khâu Đông Viễn nghe xong cũng hơi giật mình: “Tôi biết hôm qua Hỷ Lạc bị cảm, Hạ Tuấn Nam đưa nó đi khám rồi mà?”
“Ừm.” Ánh mắt Từ Úc cũng đúng lúc nhìn đến Hạ Tuấn Nam chạy đến khàn giọng trên đường chạy rồi bật cười: “Không biết thằng nhóc kia nhắc bao nhiêu đến chuyện của tôi và Tô An Hi trước mặt Hỷ Lạc.”
Khâu Đông Viễn nghe một câu này đã hiểu, anh ấy cười kiểu hiểu rõ tất cả rồi nói với giọng hơi đồng tình: “Cậu nói xem bác sĩ Tô muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn dáng người có dáng người, muốn tính cách có tính cách, một cô gái tốt hiếm có trên đời như thế sao cứ bị Hỷ Lạc coi là tình địch nhỉ?”
Từ Úc liếc Khâu Đông Viễn, sau đó sửa lời anh ấy: “Không phải tình địch mà là con gái. Sau này Hỷ Lạc phải gọi Tô An Hi là mẹ.”
Khâu Đông Viễn đã chứng kiến Hỷ Lạc thấy Tô An Hi thì nhe răng trợn mắt, vì thế anh ấy nghĩ thầm tôi tin cậu mới là lạ đó, gọi mẹ ấy hả?
“Được, chưa nói đến việc Hỷ Lạc gọi hay không gọi, chỉ cần Hỷ Lạc chung sống hòa bình với bác sĩ Tô thôi, tôi mn sẽ gọi cậu là ông nội.” Khâu Đông Viễn dõng dạc.
Từ Úc gật đầu: “Được, tôi nhớ lời này của anh, đến lúc đó đừng không gọi nổi.”
“Nuốt lời thì tôi là con rùa.”
Khâu Đông Viễn một lòng nghĩ rằng mình tất thắng, ai ngờ không lâu sau đó lại trở thành miệng quạ ngàn năm đạo hạnh. Anh ấy thực sự không hiểu sao mối quan hệ của Hỷ Lạc và bác sĩ Tô lại tốt lên được?
…
Chớp mắt một cái đã sắp qua tháng 10, gió thu quét lá vàng bay, dường như thành phố Phương Tuyền cũng lạnh sớm hơn một chút. Nhất là vào buổi tối, gió lạnh thổi như ngấm vào tận xương tủy.
Trong mấy ngày này, Tô An Hi vẫn tiếp tục theo đội chữa trị xuống thôn về trấn hoặc trực ở bệnh viện vũ cảnh. Còn Từ Úc vẫn dẫn đầu đội đặc chiến vũ cảnh tiến hành luyện tập như thường lệ.
Trong một tuần lễ này, hai người trên cơ bản là duy trì bằng điện thoại. Sau đó anh đưa cô tới chỗ lão Thái ăn một bữa cơm, ăn gần hết bữa cơm thì có nhiệm vụ nên lại vội vội vàng vàng đi mất, lúc gặp lại đã là lúc anh đưa đội viên bị thương tới bệnh viện.
Đúng lúc Tô An Hi đang ở bệnh viện, nhưng vết thương của người đó không nhẹ, diện tích bị thương lớn và mất nhiều máu nên vẫn chưa qua giai đoạn nguy hiểm.
Từ Úc bảo mọi người trở về, còn anh ở lại trông.
Tô An Hi bận việc xong rồi mới đi pha cốc cà phê cho Từ Úc, cô biết anh đã thức cả một đêm, nhưng tính anh như thế rồi thì khuyên đi ngủ kiểu gì, chi bằng đưa cho anh thứ có thể nâng cao tinh thần và ở bên anh thì hơn.
Bên ngoài phòng bệnh có bố trí ghế ngồi, anh ngồi ở đó tới bình tĩnh vô cùng, dáng người thẳng tắp, không cười mà cũng không lạnh lẽo cứng rắn. Đặc biệt là trên người anh còn mặc đồng phục tác chiến không được tính là sạch sẽ, sau đó ngồi mở rộng hai chân khiến người ta cảm nhận được một vẻ áp bức vô hình, sinh ra loại cảm giác người sống chớ lại gần.
Cô đi qua rồi đứng trước mặt Từ Úc, sau khi đưa cà phê cho anh rồi mới tiện tay xoa bóp vai cho anh. Cô cũng không nói những lời vô dụng, mà đổi cách nói khác: “Trông anh thế này làm em hoài nghi khả năng chữa bệnh của mình đấy.”
Từ Úc không nhúc nhích, anh dùng một tay cầm cốc rồi đặt lên bàn tay còn lại, giọng nói hơi trầm xuống: “Cậu ấy còn chưa tròn 20 tuổi.”
Tô An Hi vẫn vô tình hay cố ý xoa lấy vai anh rồi gật đầu: “Em nhớ trước kia có người từng nói với em, hai từ lựa chọn chưa từng thuộc về quân nhân. Mặc vào thân quân trang này cũng gắn liền với sứ mệnh gánh vác, hơn nữa cũng không liên quan tới tuổi tác.”
“Em vẫn còn nhớ từ hồi học ở trường quân đội à?” Từ Úc nghe được câu này thì khóe miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt. Anh nhấp một ngụm cà phê rồi hơi nhíu mày: “Ngọt quá.”
Tô An Hi ngồi xuống ghế bên cạnh Từ Úc rồi lầm bầm: “Có mà uống đã tốt lắm rồi, lại còn chê.”
Lời này vừa nói ra, Từ Úc lại uống thêm mấy ngụm, sau đó Tô An Hi lại hỏi anh: “Chê ngọt mà còn uống à?”
“Không dám chê.”
Một trận gió mùa thổi tới đánh tan áp suất thấp của Từ Úc, lúc này Tô An Hi mới cho Từ Úc một chút thuốc an thần: “Ý kiến của bác sĩ chuyên nghiệp đây: Tuy chưa qua giai đoạn nguy hiểm nhưng cậu ấy thắng ở tuổi trẻ và nghị lực, nhất định sẽ qua được.”
“Ừm.” Từ Úc gật đầu nhẹ: “Bác sĩ Tô đã đảm bảo rồi, anh có thể không tin à?”
“Ngày mai bọn em đi rồi.” Dù thấy bây giờ không phải lúc thích hợp để nói chuyện này, nhưng Tô An Hi sợ không nói lúc này thì mai không còn cơ hội để nói nữa.
“Nhanh thế à?” Từ Úc quá bận nên đã quên mất, trước đó anh từng hỏi cô lúc nào sẽ đi, nhưng không nghĩ lại là ngày mai.
Tô An Hi tựa lưng vào ghế rồi nhẹ nhàng “ừ” một tiếng. Trong lòng cô cũng không nỡ, nhưng cô không muốn trở thành lo lắng và gánh nặng của anh nên cố gắng dùng lời lẽ nhẹ nhõm nhất.
“Phải về đánh báo cáo yêu đương chứ!” Tô An Hi cười rồi nhìn về phía Từ Úc, nụ cười ấy như hòa cùng tâm trạng phức tạp của anh lúc này vậy: “Anh cũng đánh xong rồi, em không thể tụt hậu được.”
Từ Úc thở dài rồi nhìn sâu vào mắt Tô An Hi, lúc này lại thấy hơi áy náy với cô: “Lúc đầu định sau thời gian bận việc này sẽ xin nghỉ về Du Giang, bây giờ chắc phải lùi lại rồi.”
Tô An Hi thầm lắc đầu rồi làm mặt em hiểu mà, không sao cả: “Có khi lại thành em được nghỉ rồi đến đây tìm anh trước đó?”
“Tô An Hi, đừng đối tốt với anh quá.” Vì em càng như thế, anh càng không nỡ.
“Em không tốt với anh thì tốt với ai? Không lẽ em phải tốt với người đàn ông thứ hai thì anh mới thấy thoải mái?” Tô An Hi bật cười.
“Em cứ thử xem?” Từ Úc hơi đè giọng xuống, lời cảnh cáo cũng phun ra từ kẽ răng.
Tô An Hi bĩu môi rồi nhìn cốc cà phê trên tay Từ Úc: “Đừng lãng phí, uống mau lên.”
Từ Úc cong môi rồi uống hết cà phê, không để thừa lại giọt nào.
Anh cúi đầu, đôi tay lớn khớp xương rõ ràng nắm lấy bàn tay nhỏ trắng noãn mà tinh tế của cô. Ngón tay anh còn nhẹ nhàng vuốt ve làn da non mềm của cô rồi nắm thật chặt, không nỡ buông ra.
Tô An Hi, đời này thật đáng giá vì có em.
Hết chương 51.