Úc Của Tôi Trở Về

Chương 48: Em biết thật ra anh không phải họ Từ




Biên tập: Bột
Hai người ăn cơm trưa cùng người nhà họ Ngô xong thì chào từ biệt bọn họ rồi trở về.

Tô An Hi vẫn vùi người ngủ trên ghế phó lái như trước, Từ Úc thấy vậy cũng không quấy rầy cô. Sáng nay dậy sớm nên đến trưa thấy cô ngáp liên tục thì anh cũng lái xe chậm hơn.

Lúc trở lại thành phố Phương Tuyền đã là hơn 5 giờ, khi vào đến thành phố thì Tô An Hi tỉnh ngủ.

“Có mệt không?” Tô An Hi ngồi thẳng dậy rồi vặn nước khoáng đưa cho Từ Úc, sau đó quan tâm hỏi han.

Từ Úc dùng một tay nhận nước khoáng và uống một ngụm, sau đó anh đưa cho Tô An Hi rồi cong môi cười: “Vẫn ổn.”

Tô An Hi cũng muốn một ngụm rồi vặn nắp chai lại. Sau đó cô nghiêng người, đưa tay sang bóp vai cho anh rồi còn hỏi bằng giọng Hồng Kông: “Ông chủ có hài lòng về tay nghề này không?”

Bả vai được Tô An Hi xoa bóp thật thoải mái, sau đó anh lại nghe thấy con nhóc này mở lời trêu đùa nên gật đầu nhẹ rồi quay sang nhìn cô.

“Không tệ.” Anh dừng một chút rồi cười tới xấu xa: “Em gái, nghe nói mấy em làm nghề xoa bóp thế này đều có phục vụ đặc biệt.”

“Ngại quá, ông chủ à.” Tô An Hi đùa thành nghiện: “Phục vụ đặc biệt ở chỗ bọn em giá cao lắm. Dù bề ngoài của ông chủ đây không thành vấn đề, nhưng dù gì bọn em cũng là người làm ăn, nói chuyện tiền nong đi.”

Từ Úc cười khẽ rồi phối hợp tiếp: “Cần bao nhiêu tiền mới được?”

Tô An Hi sao biết được sẽ cần bao nhiêu tiền, vì thế cô tiện tay đưa ra một con số: “Nhiều thế này này!”

“Được.” Từ Úc gật đầu đồng ý mà không do dự chút nào.

“Cái này mà cũng được?” Tô An Hi hơi dựa vào ghế rồi khôi phục giọng bình thường: “Theo kịch bản thì ít nhất anh cũng phải cò kè mặc cả một tí chứ!”

“Không cần.” Từ Úc nhìn thoáng qua Tô An Hi rồi ý cười càng sâu: “Đáng giá.”

Tô An Hi bật cười rồi liếc xéo Từ Úc, sau đó lẩm bẩm: “Mệt quá.”

“Muốn ăn gì?” Từ Úc cười hỏi.

“Sườn xào chua ngọt, bò hầm khoai tây, xúp lơ xanh xào…” Tô An Hi đếm ngón tay ra một đống món, bởi cô thực sự nhớ những món ăn thường ngày này.

Từ Úc chỉ cười mà không nói, sau đó anh đánh tay lái tiếp tục lái xe trên đường.

“Định đi đâu?” Tô An Hi thấy đường này ngược lại với đường về bệnh viện thì không nhịn được nên hỏi thử.

“Mua thức ăn.” Giọng Từ Úc nhàn nhạt, lúc trả lời anh còn liếc Tô An Hi một chút.

Tô An Hi nghe xong thì mau chóng xốc lại tinh thần, sau đó còn xác định lại: “Mua thức ăn á?”

Từ Úc gật đầu: “Nếu không thì sao? Em tưởng thức ăn từ trên trời rơi xuống chắc?”

“Anh nấu à?” Tô An Hi vội hỏi.

“Ừm.” Từ Úc gật đầu.

“Nấu ở đâu?” Tô An Hi nghĩ nghĩ rồi vỗ tay ra tiếng: “Chỗ lão Thái.”

Từ Úc đưa tay nhẹ nhàng chạm vào sau gáy của Tô An Hi rồi trả lời cô: “Nhà anh.”

“Nhà anh á?” Tô An Hi nghiêng cả người sang nhìn Từ Úc. Cô luôn cho là anh ở bộ đội nên chưa từng nghĩ đến việc anh có nhà.

“Lạ lắm à?” Từ Úc buồn cười vì phản ứng của Tô An Hi nên giải thích chuyện nhà cửa: “Lúc Khâu Đông Viễn kết hôn, anh bị anh ấy lừa mua theo. Hai nhà ở đối diện nhau, có điều anh ít khi ở đó lắm.”

Khóe miệng Tô An Hi thế mà lại hơi giật giật: “Anh mà giống người bị lừa ấy hả?” Cô không tin đâu.

Từ Úc để hai tay lên vô lăng rồi nghiêng đầu nhìn gương chiếu hậu để đổi làn, một lúc sau anh mới nói: “Mấy năm trước giá nhà thấp, là người có chút tài chính thì đều mua cả, nói không chừng sẽ ở đó hơn nửa đời người mà. Người nhà cũng không thể nói theo quân là theo quân được. Có nhà rồi thì mọi người trong nhà tới thăm cũng tiện hơn.”

“Cũng đúng.” Tô An Hi đồng tình nên hơi gật đầu.

Sau khi xe Jeep đỗ bên ngoài chợ bán đồ ăn, Từ Úc kéo phanh tay rồi nói: “Đến rồi.”

Vì thế hai người họ xuống xe đi vào chợ mua thức ăn. Lúc này thức ăn không còn tươi mới như buổi sáng nên không có nhiều lựa chọn, vì vậy hai người mua xong lại vào siêu thị gần đó mua thêm ít hoa quả khô nữa.

Tô An Hi nghĩ Từ Úc lâu mới về nên trong nhà chắc chắn không có gia vị, sau khi hỏi anh một chút thì đúng là như thế nên cô lại cẩn thận đi chọn thêm các loại gia vị.

“Nghỉ phép anh không về nhà à?” Tô An Hi để gia vị vào rồi đi theo Từ Úc tới khu đồ tươi sống, sau đó tò mò nên hỏi thử anh.

“Có về.” Từ Úc vừa đẩy xe vừa chọn nguyên liệu nấu ăn, sau đó còn nói: “Anh có mỗi một mình thì dễ xử lý thôi, nếu không đến chỗ lão Thái thì cũng đến ăn chực nhà Khâu Đông Viễn, nếu không thì ở nhà nấu mì là xong.”

Tô An Hi vừa nghe xong thì thấy đúng là sinh hoạt thường ngày của đàn ông độc thân, cô cười với giọng mỉa mai: “Bệnh thích ăn chực này của anh vẫn không đổi tí nào nhỉ!”

“Trước kia đến nhà em ăn chực là vì muốn gặp em.” Từ Úc đưa tay lên kéo Tô An Hi lại rồi cúi đầu cười nhẹ: “Em nghĩ anh thích ăn cơm nhà em đến mức đó thật à?”

“Em làm sao biết được anh có ý với em từ bé.” Tô An Hi mạnh miệng nhưng tim lại mềm nhũn. Cô cũng đưa tay ra ôm thấy thắt lưng của Từ Úc rồi ngẩng đầu nhìn anh mà trêu chọc: “Từ bé đã không đứng đắn, già rồi cũng không đứng đắn.”

Từ Úc từ chối cho ý kiến mà cúi đầu xuống định hôn nhưng bị cô tránh đi. Anh hơi nghiêng người trở về rồi cười nhẹ: “Em chẳng thích anh không đứng đắn quá còn gì, hử?”

Tô An Hi: “…”

Không biết phải đáp lại lời này thế nào.



Sau khi chọn thức ăn xong, Từ Úc dắt Tô An Hi đi lấy xe rồi để hai túi thức ăn to vào ghế ngồi phía sau. Tô An Hi nhìn ráng chiều rực rỡ tới chói mắt và mây trôi lững lờ, sau đó lại thấy Từ Úc mở cửa xe rồi vẫy tay gọi cô thì cười một tiếng.

Thế này thật giống cùng nhau tan làm, sau đó đi mua thức ăn về nhà nấu cơm, nếu không muốn ăn ở nhà thì ra ngoài ăn, sau đó có lẽ sẽ tiện thể đi xem một bộ phim chẳng hạn.

Đó là sinh hoạt đơn giản mà thông thường, lại giản dị và ấm áp của những người yêu nhau sống ở đô thị.

Thế nhưng với cô và Từ Úc mà nói thì cuộc sống như thế lại vô cùng xa xỉ.

Vì anh là người con của quốc gia, anh phải gánh vác nhiệm vụ của đất nước và đảm đương trách nhiệm không tầm thường cùng nghĩa vụ. Anh phải bảo vệ mọi người mà không chỉ là một người.

“Còn không lên xe à?” Từ Úc mở cửa xe rồi đưa tay gõ gõ vào mui xe rồi nhìn Tô An Hi.

Tô An Hi định thần lại rồi kéo cửa ghế phó lái ra, cúi người ngồi vào rồi đóng cửa xe lại.



Xe Jeep lái vào một khu nhà nhiều tầng, khu nhà thế này thường không có thang máy nhưng trước mắt thì kiểu khu nhà nhiều tầng thế này có rất nhiều. Ở đây cũng không có gì đặc sắc, chỉ là một tòa nhà 5 tầng thuần một màu san sát nhau mà thôi.

Sau khi quét thẻ ở cổng xong thì ba-ri-e nâng lên, xe chạy thẳng vào bên trong.

Từ Úc quen đường đỗ xe ở bãi, sau đó đi ra phía sau lấy túi đồ.

Tô An Hi cũng đi qua giúp anh, Từ Úc lại tiện tay đưa một túi khoai tây chiên cho cô.

“Đưa em làm gì?” Tô An Hi không hiểu lắm nhưng vẫn bất giác nhận lấy.

Từ Úc đóng cửa xe lại, lúc anh xoay người lại thì nói với cô rằng: “Cho em ăn chơi.”

Tô An Hi lặng lẽ chớp mắt, bây giờ tính là gì, dỗ trẻ con à?

“Cảm ơn ba ba.” Tô An Hi ác ý đùa một câu mà không nghĩ gì, sau đó bắt đầu mở túi khoai ra ăn.

Trời còn chưa tối hẳn nhưng đèn đường đã bật lên từ lâu, đèn đường hắt vào làm hiện ra hai bóng người bị kéo dài đứng sát nhau.

Từ Úc híp mắt lại rồi hỏi Tô An Hi với ý tứ sâu xa: “Ba ba?”

“Gọi chơi thôi mà, chắc anh phải thạo chứ?”

“Có ý nghĩa gì đặc biệt à?” Từ Úc không hiểu thật.

“Không! Chỉ là cách gọi kính trọng thôi.” Tô An Hi thầm thở ra một hơi.

Từ Úc lại nói: “Đi thôi.”

“Ừ.”

Tô An Hi cũng nghĩ Từ Úc thực sự không hiểu ý nghĩa của mấy ngôn ngữ mạng này đâu, vì thế cô mới tiện miệng trêu chọc một câu như vậy.

Nhưng cô có nằm mơ cũng không ngờ mình đã tự chui đầu vào rọ, bởi sau đó cô lại bị người đàn ông trước mắt này đè trên giường bắt gọi ba ba.



Nhà Từ Úc ở tầng một, anh mở cửa đi vào bật đèn trước, sau đó để túi ở hộc tủ rồi xoay người kéo tủ giày tìm một đôi dép đi trong nhà của nam ra: “Đi cái này đi.”

Tô An Hi gật đầu rồi cũng để túi khoai tây chiên và túi đồ ở hộc tủ, sau đó xoay người đổi sang dép đi trong nhà và đưa tay đóng cửa lại.

Từ Úc xách đồ vào bếp còn Tô An Hi ôm túi khoai tây vừa ăn vừa đi dạo một vòng. Nhà này khá to, gồm hai phòng ngủ và hai phòng thường. Cô kéo cửa vào phòng khách thì hai mắt đã tỏa sáng.

Trong này vậy mà lại có một vườn hoa nhỏ, hoa hoa cỏ cỏ còn rất tươi mới nữa.

Tô An Hi thấy Từ Úc cũng đi tới phòng khách thì xoay người giả vờ chất vấn: “Tưởng anh bảo ít về? Sao trong nhà sạch sẽ thế? Hoa cỏ cũng như có người chăm thế này nữa? Khai mau, anh giấu người nào đúng không?”

“Giấu dì quét dọn.” Từ Úc liếc cô rồi tiếp tục ra trước cửa lấy túi đồ còn lại. Anh còn rảnh rỗi vẫy vẫy tay với Tô An Hi: “Lại đây giúp một tay đi.”

Tô An Hi vừa đi đến vừa oán trách: “Làm gì có ai để khách đến giúp một tay.”

Mày kiếm mắt sáng của Từ Úc chợt trầm xuống, anh mau chóng đi qua xách cổ áo Tô An Hi vào phòng bếp, sau đó trong phòng khách chỉ còn lại tiếng trả lời trầm thấp của người đàn ông: “Bà chủ nhà mà cũng coi là khách à, hả?”

Nói là giúp một tay nhưng sự thật là Tô An Hi vào xem Từ Úc bận rộn. Mấy món ăn cô biết làm cũng là mấy món cô gái nào cũng biết, chính là trứng xào cà chua và khoai tây sợi xào đơn giản, còn mấy món khác thì cô chỉ phụ trách ăn thôi.

Có điều Từ Úc lại rất thành thạo khiến cô như được mở rộng tầm mắt. Đây không phải tốt suông mà là thực sự học được thành tài.

Lúc này tay cầm súng lạnh ngắt lại biến thành cầm muôi, có điều vẻ đẹp trai thì vẫn nguyên vẹn như thế.

“Chú Từ và Lai Lai từng đến đây chưa?” Tô An Hi vừa tựa vào bàn bếp vừa nhìn tấm lưng thẳng tắp của Từ Úc rồi hỏi.

“Năm đầu tiên có đến cùng nhưng lúc đó chưa có nhà này. Về sau thì em cũng biết vì chuyện của mẹ mà Lai Lai luôn oán trách bố anh không cố gắng cứu vãn hôn nhân của bọn họ. Anh không ở nhà nên con bé cũng không chịu được rồi chạy ra nước ngoài, số lần anh gặp con nhóc kia trong mấy năm này chắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Về sau mua nhà này nhưng Từ Lai chưa đến bao giờ, chú Từ của em thì có lẽ một năm đến 1, 2 lần.”

Tô An Hi nghe xong cũng trầm ngâm mấy giây, sau đó cô bỗng cười lên rồi biết rõ còn cố hỏi Từ Úc: “Sao anh không về Du Giang?”

“Từng về.” Từ Úc đang thái thịt thì dừng lại, lúc sau anh tiếp tục thái rồi nhẹ nhàng nói: “Có điều em không ở đó.”

“Rõ ràng là anh tránh em mà?” Tô An Hi nói thầm.

Từ Úc bật cười rồi nói không rõ: “Anh nghĩ là em tránh anh.”

“Ai mà biết anh về được?” Tô An Hi cười nhạt: “Anh em tốt của anh cũng không bao giờ nhắc đến chuyện của anh trước mặt em.”

“Mấy năm này mọi người đều bận, không thể trách ai được.” Từ Úc thái đồ ăn xong thì bỏ vào đĩa đâu ra đấy, kiểu bày biện này có thể làm người theo chủ nghĩa hoàn mỹ cũng phải hài lòng.

Tô An Hi cứ chăm chú nhìn bóng lưng Từ Úc như vậy. Khóe môi của cô hơi nhếch lên, sau đó lại buông lỏng, cuối cùng lại thốt ra một câu không đầu không đuôi: “Anh không nợ ai hết.”

Từ Úc nghe Tô An Hi nói câu nói ý tứ đó xong thì như đoán được cô muốn nói gì.

Anh gác dao phay lại rồi xoay người nhìn cô mà hỏi: “Có ý gì?”

Tô An Hi thả khoai tây chiên trong tay xuống rồi ngước mắt nhìn Từ Úc. Khi đôi mắt trong suốt của cô đối diện với đôi con ngươi thâm thúy của anh, cô nói: “Em biết thật ra anh không phải họ Từ.”

Hết chương 48.
Bột: Bình thường tớ hay dùng từ “bố” thay vì “ba”, cái này là do thói quen thôi. Nhưng để không mất đi tình thú của đôi trẻ thì trong những chỗ ý tứ như trên tớ vẫn sẽ để là “ba ba” nhé.