*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sự vạch trần của dư luận truyền thông hệt như ngọn lửa rực cháy thiêu rụi NTSB và GCAA trên lò.
Lúc phải ứng đối biết bao lần rình mò và phỏng vấn như mưa rền gió dữ của cánh phóng viên truyền thông, hai phe không hẹn mà cùng đẩy nhanh tiến độ thí nghiệm. Ba ngày sau, NTSB và GCAA gần như có được kết quả thí nghiệm cùng một lúc.
Muhammad vừa lật báo cáo thí nghiệm vừa nói: "Dựa theo tình huống tróc mảnh kim loại trên cánh tà, cuộc thí nghiệm ước tính 80% là tróc lớp hợp kim Nhôm ngoài bề mặt cánh tà, 20% là chính lớp cánh tà rơi ra. Emirates 411 dùng máy bay Boeing 777, khi xảy ra vụ việc thì mới đưa vào bay được bốn tháng. Xác suất độ bền mỏi cực kì thấp, nghi ngờ bước đầu là do bảo dưỡng nhầm loại đinh ốc."
Hắn ta vừa dứt lời thì đại diện của Emirates tức thì đanh mặt lại: "Emirates chưa bao giờ để xảy ra lỗi trong phương diện bảo dưỡng. Chúng tôi sẵn sàng để một cái máy bay không bao giờ cất cánh nữa, chứ quyết không bảo dưỡng nó một cách qua loa!"
Muhammad ngẩng đầu nhìn hắn: "Đây chỉ là nghi ngờ mà thôi, chưa chắc đã là Emirates cố ý mắc lỗi. Năm 1990, trong sự cố British Airways 5390(1), lúc bộ phận bảo dưỡng tu sửa kính chắn gió đã chỉ dựa vào mắt thường mà sử dụng đinh ốc nhỏ hơn hai số so với tiêu chuẩn, cuối cùng khiến cho toàn bộ kính chắn gió long ra lúc máy bay bay trên trời cao, cả người cơ trưởng bị hút ra khỏi buồng lái. Nếu là lỗi bảo dưỡng bất cẩn thì cũng không phải là không thể."
Đại diện của Emirates vẫn không tán thành quan điểm của Muhammad, song hắn cũng không có cách nào triệt để bác bỏ suy đoán của người ta được.
Xác máy bay đã bị hủy từ hơn hai mươi năm trước.
Muhammad không thể tìm ra chứng cứ chứng minh việc bảo dưỡng Emirates đã có sai sót; đồng thời, Emirates cũng không thể tìm ra chứng cứ chứng minh mình vô tội.
Lúc này, Chủ nhiệm NTSB Lovince bắt đầu báo cáo tình hình thí nghiệm đĩa cánh động cơ vỡ. Gã đứng dậy: "Sau 76 lần thực hiện thí nghiệm thật trên động cơ Rolls-Royce Trent 800 đã cho ra kết luận như sau."
"Thứ nhất, khi sức chịu nhiệt đạt tới 1050 độ C và vận tốc trên 32 nút*, vật thí nghiệm có thể đi xuyên qua khoang chứa nhiên liệu của máy bay mà gần như không hề bị hư hỏng gì."
"Thứ hai, nếu độ cứng Mohs* của vật thí nghiệm cao hơn 4, nói chính xác ra là cao hơn 4.25 thì sẽ có thể chống chịu được sức nén bên trong của động cơ."
"Thứ ba, vật thí nghiệm có độ dẻo* đạt tới 3.2 N/mm thì dưới tình huống nhất định, có thể đi xuyên qua đĩa cánh quạt thấp áp ở phía trước máy bay."
(*32 nút = 59 km/h.
*Độ cứng Mohs: Đặc trưng cho tính chất chống lại vết trầy xước trên những khoáng vật khác nhau dựa trên tính chất: khoáng vật có độ cứng lớn hơn sẽ làm trầy khoáng vật có độ cứng nhỏ hơn. Độ cứng của vật liệu được đo bằng cách tìm hai loại vật liệu mà nó có thể làm trầy được và bị làm trầy. Ví dụ: nếu một vật liệu nào đó bị apatit (có độ cứng là 5) làm trầy xước nhưng không bị làm trầy bởi đá fluorit (có độ cứng là 4), thì độ cứng trong thang Mohs sẽ là 4,5.
*Độ dẻo: Là một đặc tính vật liệu khi chịu tác động của các lực làm biến dạng vật thể chất rắn mà không làm phá hủy khối chất rắn đó.)
Lovince ngẩng đầu: "Trên đây là số liệu và kết quả thí nghiệm trong bốn ngày qua của NTSB. Những vật thỏa mãn các tính chất vật lý này không phải là số ít, song để đạt được vận tốc trên 32 nút, có thể không bị đĩa cánh quạt thấp áp quẹt vỡ là rất khó tìm. Đề nghị của tôi là chúng ta hãy tìm những máy bay thuộc cùng một không phận hoặc ở không phận cao hơn Emirates vào thời điểm đó. 411 đột nhiên nổ trong lúc cất cánh, khi ấy ở vùng không phận xung quanh có rất nhiều máy bay cũng cất cánh từ Dubai."
Nghe vậy, ai nấy đều nhìn về phía Lovince.
Chú Joseph: "Ý cậu là có khả năng đó là một linh kiện nào đó rơi ra từ máy bay khác, sau đó với sự trùng hợp một phần vạn, nó vừa khéo bay vào động cơ của Emirates 411?"
Muhammad: "Khả năng này quá thấp, phải trùng hợp đến mức nào cơ chứ!"
Lovince hỏi ngược lại: "Vậy lẽ nào tai nạn hàng không không tạo nên từ những sự trùng hợp kiểu vậy ư?"
Chẳng ai có thể phản bác lại gã.
Trong phòng họp lặng ngắt như tờ.
Lovince ngẩng đầu nhìn về phía Trác Hoàn: "Patrick, cậu nghĩ sao?"
Trác Hoàn trầm tư mất một lúc lâu rồi nhìn sang các thành viên của mình. Chú Joseph lắc đầu với hắn, hiển nhiên cho dù cái lí do "Hãng hàng không mắc lỗi bảo dưỡng" của Muhammad hay "Một cái linh kiện rớt xuống từ bầu trời" của Lovince đều cực kì không có sức thuyết phục. Hắn lại nhìn Phục Thành, Phục Thành cũng nghiêm túc nhìn lại hắn, khẽ lắc đầu.
Trác Hoàn dời mắt, ngón tay gõ theo nhịp trên mặt bàn: "Tìm người sống sót lần nữa."
Lovince sửng sốt: "Chúng ta đã đọc báo cáo chứng kiến của Yamira Betty rất nhiều lần rồi, cô ấy cũng đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần cho chúng ta rồi mà vẫn cần phải tìm cô ấy lần nữa ư? Có lẽ cô ấy sẽ không cung cấp thêm được manh mối nào nữa đâu."
Trác Hoàn: "Tìm người sống sót khác cũng ở trên máy bay lúc đó. Có tận hơn một trăm người sống sót, theo lí thuyết xác suất thì sẽ không chỉ có mỗi Yamira Betty cảm nhận được điều bất thường."
Chẳng mấy chốc, nhân viên điều tra của GCAA lật tài liệu điều tra, tìm được toàn bộ thông tin của những người sống sót trong vụ án Emirates 411.
Nhưng đã hai mươi ba năm trôi qua, rất nhiều người đã qua đời bởi đủ loại nguyên do. Số hành khách sống sót năm đó là hơn 100 người, song hiện giờ chỉ còn 63 người là có thể liên lạc được, vả lại có một nửa số họ hoặc không muốn nhớ lại tình cảnh vụ tai nạn lúc ấy, hoặc bởi di chứng sau khi bị thương trong vụ tai nạn mà họ quyết định quên đi tất cả những gì đã xảy ra lúc máy bay gặp nạn.
Việc này không nên chậm trễ, ba bên hợp tác, các nhân viên bắt đầu tiến hành thẩm vấn qua video với 35 người sống sót sẵn lòng cung cấp lời khai, nhớ lại tình hình tai nạn.
Đêm hôm đó, trong phòng họp trụ sở điều tra chính.
Phục Thành đứng trước bảng trắng nhìn mọi người, cuối cùng mới chạm mắt với đồng nghiệp của mình. Sau khi gật đầu, anh mới phát biểu: "Chúng ta hãy xem lại toàn bộ quá trình xảy ra vụ việc. Đầu tiên, thật đáng tiếc là sau khi hộp đen của Emirates 411 xấu số bị rơi xuống đã hoàn toàn hỏng sau vụ nổ; đồng thời, vì đầu máy bay cắm xuống đất nên toàn bộ ba phi công trong buồng lái đã chết. Đó là lí do mà không một ai biết lúc vụ việc xảy ra, rốt cuộc máy bay đã trải qua những gì. Vậy, trong tình huống đó, chúng ta chỉ có thể thẩm vấn người sống sót để xác nhận đại khái tình trạng bay của máy bay."
Hai mươi ba năm trước, các nhân viên của NTSB đã từng làm chuyện này rồi.
Không còn hộp đen, không còn bản ghi, cũng không còn phi công. Vậy phải làm như thế nào để biết trước khi một chiếc máy bay gần như nổ tan xác rơi xuống đã trải qua cái gì?
Chỉ có thể hỏi người sống sót, xâu chuỗi lại các mảnh kí ức rời rạc của họ thành sự thật mà thôi.
Phục Thành nói tiếp: "Vào 10 giờ 31 phút sáng ngày 11 tháng 7 năm 1998, máy bay Emirates 411 được Đài Kiểm soát cho phép đã cất cánh rời khỏi sân bay quốc tế Dubai đi Sydney. Nó cất cánh rất thuận lợi, hôm đó là một ngày trời nắng ở Dubai, song vẫn có một dòng khí nhiệt đới chuyển động xoáy trên vùng trời phía Đông sân bay."
"Máy bay bay vững vàng, việc trao đổi với Đài Kiểm soát cũng rất ổn định. Lúc bay đến khu vực xung quanh vùng khí xoáy nhiệt đới, dĩ nhiên máy bay bị xóc nảy. Sau vụ việc, NTSB phỏng vấn các phi công khác bay cùng một không phận bèn xác nhận luồng khí xoáy nhiệt đới đó cùng lắm chỉ khiến máy bay bị xóc chứ không ảnh hưởng đến việc bay bình thường."
"Trong lúc xóc nảy đó, dựa theo lời khai của nhân chứng Yamira Betty, chị ta đã thấy một mảnh vỡ bay ra khỏi cánh tà bên phải máy bay."
Chú Joseph nhíu mày: "Xác suất luồng khí xoáy nhiệt đới làm vật liệu bề mặt máy bay bị tróc ra, đồng thời làm hỏng động cơ là bao nhiêu?"
Phục Thành khựng lại, nhìn về phía ông, cất giọng bình tĩnh: "Chú nghĩ sao?"
Chú Joseph nhún vai, đành đáp: "Chú đùa thôi."
Cái xác suất này còn thấp hơn việc hôm nay Emirates sẽ phá sản.
Phục Thành nói tiếp: "Sau khi Yamira Betty thấy mảnh vỡ bay ra khỏi cánh tà, thì theo như chị ta nhớ, chưa đến ba giây sau bèn nghe Uỳnh một tiếng. Các hành khách khác cũng khớp lời khai của chị ta, tất cả họ đều không phát hiện ra mảnh vỡ bay khỏi cánh tà, nhưng chính tai họ đã nghe tiếng nổ rất lớn. Sau này người ta chứng minh ra đó là tiếng nổ động cơ."
"Sau vụ nổ, máy bay bắt đầu chấn động kịch liệt một cách bất quy tắc. Khoảng năm phút sau, nó đã rơi xuống sa mạc cạnh vịnh Ba Tư."
"Trên đây là kí ức của tất cả những người sống sót."
Nói xong, Phục Thành nhìn về phía người đàn ông ngồi ở hàng đầu tiên.
Trác Hoàn một tay xoay bút máy, cụp mắt nhìn xuống đất, lặng thinh suy nghĩ.
Phục Thành im lặng một lúc, đoạn cất lời: "Thầy Trác, ngài nghĩ sao?"
Trác Hoàn giương mắt lên nhìn anh. Sau khi bốn mắt chạm nhau, Trác Hoàn đứng dậy đi về phía bảng trắng. Phục Thành đi xuống rất đỗi tự nhiên, ngồi xuống ghế mình.
Trác Hoàn đứng bên bảng, ánh mắt quét qua lại rồi giơ đầu bút chỉ thẳng vào Lovince: "Xác suất có vật bên ngoài bay tới, BỎ QUA."
Lovince sửng sốt, kêu lên: "Tại sao? Đó cũng là một khả năng mà, dù rằng nghe hơi bị hoang đường. Nhưng theo như tôi được biết, hôm đó sân bay quốc tế Dubai rất bận rộn, có tận hơn 70 cái máy bay cất cánh và hạ cánh trong vòng năm phút."
Đôi môi Trác Hoàn treo nụ cười châm chọc: "Anh đang nghi ngờ năng lực của cấp trên anh à. Nếu thực sự có vật bay từ ngoài cuốn vào động cơ thì kể cả nó có nát bươm ra sao sau vụ nổ thì cái tên cấp trên kia của anh cũng có thể moi móc nó ra từ hằng hà hạt cát, và cố liên kết với chứng cứ. Đến cả một cái đĩa cánh quạt bị vỡ tan đến mức đó mà Levi Andrew còn tìm ra được và đưa đi thí nghiệm, thì ông ta có thể không tìm ra vật tới từ bên ngoài của chiếc máy bay này ư?"
Lovince cứng lưỡi không đáp lại được.
Trác Hoàn nói tiếp: "Tạm thời không bàn đến vấn đề bảo dưỡng của Emirates, chỉ xem nó là điều tham khảo cuối cùng mà thôi. Đầu tiên, chúng ta phải xác minh một vấn đề, thứ làm vỡ đĩa cánh quạt của Boeing 777 chắc chắn bắt nguồn từ chính máy bay này."
Phục Thành nghĩ đoạn, giơ tay hỏi: "Chỉ bắt nguồn từ động cơ thôi sao?"
Trác Hoàn nhìn anh: "Chưa chắc."
Phục Thành im lặng một lát mới mở lời: "Năm ngoái lúc chúng ta điều tra vụ tai nạn Japan Airlines 917 đã tìm ra kẻ đầu sỏ vô hình, chính là sóng điện từ. Nếu ngài Andrew – nhân viên điều tra hàng đầu của NTSB – và cộng thêm tất cả những ai có mặt ở đây không tìm thấy hung thủ có thể đồng thời cắt đĩa cánh quạt và cánh tà... thì phải chăng có khả năng nó đã biến mất, hoặc ngay từ đầu đã tàng hình?"
Phục Thành vừa nói xong là Trác Hoàn ngẩn ra.
Cùng lúc đó, chú Joseph và đám người Lovince cũng trưng nét mặt kinh ngạc.
Trong phòng họp vang lên tiếng thảo luận xì xào.
Trác Hoàn nhìn Phục Thành với ánh mắt sắc bén: "Lí do."
Lí do, là lí do cho việc vì sao lại đột nhiên đưa ra cách nhìn này.
Phục Thành nhìn lại hắn với vẻ nghiêm túc, cho ra đáp án: "Tôi chỉ nghĩ rằng, nếu tôi điều tra vụ tai nạn của một cái máy bay hàng đầu mà có thể nói là hoàn hảo; đĩa cánh quạt thấp áp nằm trước động cơ lỗ đuôi của nó đột nhiên vỡ, sau đó nhiều người cùng nhau tìm kiếm mà vẫn không tìm ra thủ phạm thì... Khi đã loại bỏ những điều bất khả thi, thì thứ còn lại, dù có khó tin đến đâu, sẽ chính là sự thật." Anh ngừng lại, dường như còn muốn nói thêm điều gì đó, vậy mà lại mím môi, chẳng thốt lên một lời nào nữa.
Ánh nhìn Trác Hoàn dừng trên người anh vài giây, tiếp đó nhìn ra phía đám nhân viên ngồi cạnh bàn và nói: "Hung thủ tàng hình không phải là không thể. Phương diện điều tra tiếp theo là bắt tay vào khía cạnh này."
***
Trong văn phòng của UAAG, cả năm bắt đầu thảo luận nguyên nhân khả thi.
Tô Phi chẳng lưỡng lự gì đã nói: "Sóng điện từ. Japan Airlines 917 bị ảnh hưởng bởi cực quang khiến thiết bị dò hạt sắt từ MCD bị nhiễu điện từ, cuối cùng gây ảnh hưởng đến hệ thống Telex của máy bay."
Phục Thành lắc đầu: "Không thể là sóng điện từ được. Sóng điện từ có thể làm động cơ hoạt động bất thường, nhưng tuyệt đối sẽ không làm bề mặt cánh tà bị bong tróc." Dừng một đoạn, anh bổ sung thêm: "Cánh tà bị tróc chắc chắn là do một nguyên nhân vật lí khách quan có thể trông thấy được gây nên."
"Lời nói của em bị mâu thuẫn với nhau đấy."
Mọi người xoay phắt đầu lại, nhìn về phía người đàn ông ngồi bên cửa sổ.
Chỉ thấy Trác Hoàn vừa nhai kẹo cao su vừa đứng dậy, trưng nét mặt bình tĩnh kéo ghế mình lại chỗ chính giữa cả đám.
Lina hơi ngạc nhiên: "Reid?"
Đại gia Trác thẳng thừng ngồi xuống ghế, bắt chéo chân, nhìn Phục Thành: "Đề xuất của em là một hung thủ vô hình. Nhưng em còn nói mảnh cánh tà tróc ra là do tác dụng vật lí có thể thấy được bằng mắt thường."
Phục Thành mấp máy môi.
Chú Joseph nghĩ ra một lí do: "Có lẽ hai sự kiện này thực sự không liên quan đến nhau, chỉ là trùng hợp mà thôi? Mảnh hợp kim trên cánh tà tróc ra có thể là do lỗi bảo dưỡng của Emirates, cũng có thể là bong tróc cực kì hiếm gặp. Thậm chí nói một cách đơn giản hơn thì đó là Yamira Betty đã nhìn lầm, hoặc... tất cả là chuyện cô ta bịa ra. Cô ta căn bản chẳng phát hiện ra bất cứ một mảnh cánh tà bị tróc nào, cô ta không muốn bị lôi cổ về nước nên mới bịa ra lời nói dối này."
Văn phòng chợt im bặt.
Mãi sau, Trác Hoàn mới cười khẩy: "Cái này chỉ xem là khả năng cuối cùng mà thôi."
Tô Phi: "Không phải sóng điện từ thì là gì?"
Chú Joseph suy ngẫm: "Năm ngoái lúc điều tra vụ Japan Airlines 917, chúng ta đã từng nhắc đến vụ tai nạn năm 2008 của British Airways 38 là vụn băng gây tắc nghẽn ống dẫn xăng, cuối cùng làm động cơ tắt lửa. Đương nhiên, vụ việc lần này xảy ra ở Dubai vào hè, tuyệt đối không thể có băng được. Nhưng có khả năng nào... đầu sỏ là nước không?"
Phục Thành lắc đầu: "Nước, hay thậm chí là băng, cũng không thể cắt vỡ đĩa cánh quạt động cơ được."
Tuy rằng Lina chẳng tham dự nổi những chủ đề này, song cô rất có hứng thú với máy bay, nếu không cô sẽ chẳng từ chức khỏi Liên Hợp Quốc và đầu quân vào UAAG. Cô rót một cốc cà phê cho cả bọn, cười tủm tỉm: "Không phải gấp, đã hai mươi ba năm rồi, cũng chẳng thiếu mấy ngày này đâu."
Tô Phi: "Hung thủ vô hình, không phải nước, không phải sóng điện từ... Là nhiệt độ? Nhiệt độ cực kì cao?"
Trác Hoàn liếc xéo cậu ta, khịt mũi cười lạnh: "Bảo cậu suy nghĩ là để cậu nghĩ bậy nghĩ bạ à? Nhiệt độ rất cao, cao hơn 1000 độ C không? À, khoang nhiên liệu của động cơ Trent 8000 có thể đạt tới độ nóng 1000 độ C đấy."
Tô Phi: "..."
"Vậy tôi có thể nghĩ gì nữa đây! Nếu nó tàng hình, cộng thêm việc có thể làm hỏng cánh quạt bên trong và cánh tà bên ngoài máy bay cùng một lúc! Thì thứ này có ba đầu sáu tay chắc? Vậy tại sao nó chỉ xuống tay với động cơ bên phải chứ? Xem thường động cơ bên trái sao!"
Phục Thành giật mình, kinh ngạc thốt lên: "Không, không phải nó không xuống tay với động cơ bên trái, mà là vì phạm vi ảnh hưởng của nó chỉ nằm phía bên phải."
Chú Joseph cũng chợt hoàn hồn rồi nói nhanh với Lina: "Lina, cháu có thể in một bản kết cấu 3D của Boeing 777 hộ chú không?"
Lina cười duyên: "Dĩ nhiên là được ạ."
Nhưng Trác Hoàn lại nói: "Chậm quá."
Ai nấy đều ngạc nhiên nhìn hắn.
Chỉ thấy Trác Hoàng nghiêng người, duỗi tay cầm một tờ giấy trắng trên bàn mình. Hắn cầm bút, vẽ những đường nét lưu loát lên giấy. Tiếp đó, từng đường cong một lan tràn khắp tờ giấy trắng với tốc độ cực kì nhanh. Mực đen không ngừng nhuộm vấy lên tờ giấy, dường như chẳng cần suy nghĩ, chỉ ba mươi giây sau, một chiếc Boeing 777 rỗng đã xuất hiện trên đó.
Đương nhiên là chỉ có một nửa, bao gồm cánh phải và động cơ dưới cánh, kèm theo những đĩa cánh quạt trong động cơ.
Phục Thành duỗi tay chỉ cánh tà phía sau cánh: "Ở đây, Betty đã nói chị ta nhìn thấy "mảnh vỡ", nó bay ra từ đây."
Trác Hoàn vẽ một vòng tròn trên cánh tà, sau đó hắn lại khoanh vòng lên đĩa cánh quạt thấp áp ở động cơ phía sau.
Mọi người nhìn bức tranh hắn vẽ trên tờ giấy.
Chú Joseph lấy làm kinh ngạc nhìn bức tranh kết cấu trên tờ giấy: "Thật ra mảnh vỡ ở cánh tà và đĩa cánh quạt bị vỡ của động cơ... không cách xa nhau lắm."
Đúng vậy, dù rằng một cái nằm ở trên bề mặt cánh, một cái nằm ở trong động cơ, nhưng nếu bỏ qua những lớp kim loại ngăn cách, chỉ nhìn từ khoảng cách một đường thẳng thì mảnh vỡ cánh tà và đĩa cánh quạt vỡ gần như sát rạt với nhau!
Phục Thành nói ngay: "Chúng ta nên nhìn xem khoảng cách giữa chúng là bao xa, rồi tra xem khoảng cách thực tế là bao nh..."
"1.9 m."
Anh im bặt, đoạn nhìn Trác Hoàn.
Trác Hoàn cụp mắt nhìn nét vẽ đen kịt trên tờ giấy bằng ánh mắt bình tĩnh. Hắn như nhận ra cái nhìn đăm đăm của chàng thanh niên nọ bèn ngẩng đầu lên: "Đánh giá cảm quan. Tỉ số giữa độ dày lớn nhất của cánh t và độ dài dây cung c (2) bằng độ dày tương đối(3)(4). Độ dày tương đối của Boeing 777 là khoảng 14%..."
Vào chính lúc này, cửa văn phòng bị người gõ.
Mọi người ngoái đầu nhìn về phía cửa bèn thấy ngoài cửa kính là Lovince vừa một tay cầm một bản tài liệu, vừa ló đầu nhìn đám người trong phòng. Thấy ai ai cũng nhìn mình, gã vẫy tay, trên mặt toát lên vẻ hân hoan, hiển nhiên tâm trạng phơi phới lắm.
Sau khi được cho phép, gã đẩy cửa đi vào, vui vẻ cất lời: "Phục à, khi về tôi đã nghĩ mãi về hung thủ tàng hình mà cậu nói hôm qua. Tôi đã tìm được một bản tài liệu. Tháng 7 năm 1990, vụ tai nạn Trans World Airlines 800. Đó là một cái máy bay Boeing 747, do trước khi cất cánh đã chờ ở sân bay ba tiếng, thời tiết quá nắng gắt làm khí đốt trong bình xăng chuyển sang trạng thái dễ cháy nổ. Điều này khiến cho nhiệt độ khí đốt của nó sau khi cất cánh đạt tới 114 độ F*, nhiệt độ cao và dây điện bị chập dẫn tới bình xăng phát nổ, rồi phản ứng dây chuyền làm động cơ nổ mạnh."
(*114 độ F = 45.56 độ C.)
Lovince cố dằn cơn hưng phấn: "Xem đi, hung thủ tàng hình, chính là nhiệt độ!"
Tô Phi nhìn gã như nhìn một kẻ ngu. Cậu chàng học cái giọng ban nãy của Trác Hoàn mà xỉa xói: "Bảo chú suy nghĩ là để chú nghĩ bậy nghĩ bạ chắc?"
Lovince đứng hình.
Tô Phi nói tiếp: "Nào là nhiệt độ cao, nào là bình xăng phát nổ. Chú có tin vào năng lực của cấp trên chú không đó? Nếu bình xăng mà nổ thật thì ông ấy không thể tra ra từ hai mươi ba năm trước ư?"
Lovince bị Tô Phi nói mà đứng sững như trời trồng, hoàn toàn không phản ứng kịp.
Cậu chàng Punk hơi bị đắc ý, đoạn nhìn sang đồng nghiệp của mình, muốn nhận một vài lời tán thưởng và khen ngợi. Song, cậu chỉ thấy dưới ánh đèn sáng rỡ trong văn phòng, Phục Thành hơi chau mày, chú Joseph cũng trưng biểu cảm kì lạ. Trác Hoàn giương mắt nhìn Lovince, mãi sau mới hừ một tiếng, nói chậm rãi: "Tài liệu anh tìm ra cũng là tài liệu mà cấp trên kia của anh tìm ra."
Lovince: "..."
Lovince thở dài, nói bằng giọng bất đắc dĩ: "Phải, là bản án lệ mà Phó cục trưởng Andrew đã tìm, anh ấy chỉ ra hướng đi này. Hầy, đừng nhìn tôi với ánh mắt đó Patrick ạ, chẳng phải hồi trước cậu đã nói tôi là tay sai của Phó cục trưởng Andrew ư? Đúng vậy, tôi chính là tâm phúc của anh ấy đấy. Các người cũng biết lí do tôi đến Dubai rồi, ngày nào tôi cũng báo cáo tiến độ điều tra cho Phó cục trưởng cả, có vấn đề gì không?"
Trác Hoàn còn chẳng thèm bố thí một cái liếc mắt cho Lovince, chỉ chừa cho gã một tiếng cười lạnh đầy khinh miệt.
Tô Phi mông lung: "Đợi đã, nghĩa là sao? Tôi nói nhiệt độ thì RIP cười nhạo tôi. Lovince nói nhiệt độ thì các người lại khen chú ta?"
Chú Joseph: "Ôi, sao cháu vẫn chưa hiểu vậy! Nhiệt độ không phải trọng điểm, trọng điểm là bình xăng phát nổ! Trong vụ tai nạn Trans World Airlines 800, động cơ của nó nổ mạnh, thậm chí bình xăng của nó cũng vậy, và chúng được người ta phát hiện ra rất dễ dàng. Nhưng Emirates 411 lại khác. Hai mươi ba năm trước, nó bị nổ tan xác, cuối cùng đội điều tra chỉ phát hiện ra động cơ phát nổ. Có thể lúc đó họ đã không phát hiện ra bình xăng của nó cũng đã nổ với quy mô nhỏ. Ngặt nỗi đó chỉ là một vụ nổ nhỏ, bị át bởi cú nổ mạnh hơn."
Lina cũng tò mò: "Khoan, cháu có điều không rõ. Mọi người đã nói là năm đó người ta chẳng phát hiện ra bình xăng nổ, vậy thì hôm nay của hai mươi ba năm sau, dựa vào cái gì mà có thể phỏng đoán là bình xăng đã nổ? Lần này, mọi người đâu có mảnh xác máy bay hư hỏng nặng nào."
Đại gia Trác hừ khẽ, một khi tâm trạng hắn không tốt là sẽ sầm mặt ngay. Hắn đứng dậy, hai tay đút túi, cất bước ra khỏi văn phòng.
Ai nấy đều sửng sốt gọi hắn: "Reid?"
Lúc đi đến chỗ Phục Thành, hắn nhét tờ giấy vẽ kết cấu bên phải của Boeing 777 vào lòng chàng trai này.
Phục Thành ngoái đầu: "Thầy Trác?"
Trác Hoàn đi đến bên cửa, dừng bước, ngoảnh đầu nhìn về phía anh: "Lúc tôi nổi giận, em hoặc là làm thay việc của tôi, giải thích cho cái tên sinh viên ngu ngốc tốt nghiệp Harvard kia xem cậu ta sai ở đâu; hoặc là..." Môi hắn dần nhếch lên, nhướn mày với Phục Thành: "Hoặc là, em có thể làm một chuyện khác để tôi nguôi giận."
Tô Phi cả giận nói: "Ai là sinh viên ngu ngốc tốt nghiệp Harvard chứ!"
Chú Joseph và Lina lại đang lấy làm lạ...
Chú Joseph: "Một chuyện khác là gì?"
Lina nhíu hàng lông mày mảnh: "Một chuyện khác?"
Ngón tay cuộn chặt lại, bên tai hơi nóng lên. Trái tim trong lồng ngực cũng nổi trống thình thịch, song lúc chạm mắt nhau, đôi mắt chàng trai nhìn Trác Hoàn vẫn điềm nhiên.
Phục Thành cất giọng bình tĩnh: "Nếu muốn hút thuốc thì đi ra ngoài đi. Thầy Trác à, trong trụ sở cấm hút thuốc."
"... Chậc."
Trác Hoàn xoay người đi.
Trong văn phòng, Phục Thành dời mắt, đoạn giải thích: "Trong vụ tai nạn của Trans World Airlines 800, ảnh hưởng từ vụ nổ bình xăng là rất lớn, khi điều tra gần như không thể bỏ qua, tàn cục sau vụ nổ là rất rõ ràng. Nhưng trong vụ Emirates 411, sở dĩ hoài nghi đã xảy ra vụ nổ bình xăng quy mô nhỏ và khó có thể phát hiện ra là nhờ mảnh vỡ cánh tà và đĩa cánh quạt vỡ tan."
Lúc dúi tờ giấy cho Phục Thành, Trác Hoàn cũng tiện tay ném luôn cái bút máy mình hay dùng cho anh. Đó là chiếc bút máy Montblanc loại 146 màu đen kinh điển nhất.
Phục Thành cầm cái bút máy này, vẽ một vòng tròn trên tờ giấy, khoanh vùng cả cánh tà và động cơ.
"Nếu nói bên trong bình xăng đã xảy ra vụ nổ phạm vi nhỏ với bề ngoài không thay đổi, mắt thường khó có thể thấy, thì việc cánh tà tróc và đĩa cánh quạt động cơ bị vỡ là có nguyên nhân."
"Hung thủ vô hình chính là..." Phục Thành ngẩng đầu nhìn Tô Phi, "Sóng xung kích sau khi nổ."
"Sóng xung kích sau khi phát nổ đã trực tiếp làm tróc bề mặt hợp kim của cánh tà, cũng làm vỡ vị trí yếu nhất của đĩa cánh quạt nằm ở khoảng cách gần đó."
"Vụ nổ này thật sự quá nhỏ, lúc đó máy bay vừa khéo gặp phải luồng khí xoáy nhiệt đới nên xóc nảy. Lúc vụ nổ bên trong bình xăng phát sinh đã bị cú xóc nảy dữ dội đó che giấu, sau này lại bị vụ nổ toàn máy bay hủy sạch dấu vết. Chỉ có sóng xung kích bị đẩy ra đã cắt đĩa cánh quạt, làm tróc bề mặt cánh tà, để lại chứng cứ mấu chốt."
*Tác giả:
Trác RIP: Phục Thành, hôn tôi.
Phục Chanh Chanh: (Im lặng) Ừ, thầy Trác đi thong thả nhé.
- -------------
Tôi phát hiện khi tôi bắt đầu tuyến nội dung truyện cái là bình luận giảm đi một nửa.
Các cô thực sự quá là thực tế.
Ôi cái hiện thực tàn khốc này!
*Chú thích:
(1) Vụ này hơi dài để bỏ vào chú thích nên hãy đọc ở link sau nhé: https://trithucvn.net/doi-song/tai-nan-may-bay-lich-su-co-truong-bi-treo-ben-ngoai-cua-so-o-do-cao-5-300m.html
(2) Độ dài dây cung: Nó là đường thẳng kí hiệu bằng chữ c như ở hình dưới
(3) Trong lĩnh vực khí động lực học, profile - là tiết diện cắt ngang (hình dạng hình học) của cánh máy bay, chân vịt (cánh quạt, rô-to, hoặc tua-bin), cánh buồm, và nhiều cấu trúc khí thủy động lực học khác. Một vật có profile cánh, chuyển động trong dòng khí hoặc chất lỏng, sẽ sinh ra lực nâng máy bay, vuông góc với hướng của dòng khí (Định lý Giu-cop-ski). Tính năng và mục đích của máy bay phụ thuộc vào cánh của nó gồm những profile nào, cấu tạo của các profile này ra sao. Thí dụ, đối với những máy bay có vận tốc cao, trần bay cao, thì thường có profile mỏng với mép trước nhọn. Profile cho vận tốc dưới âm thanh có dạng đặc trưng với mép trước của cánh được lượn tròn, còn mép sau nhọn.
Các định nghĩa, khái niệm liên quan
Profile có dạng kéo dài theo phương dòng khí, có mép trước được lượn tròn và mép sau nhọn, được gọi là profile cánh.Dây cung cánh - là đoạn thẳng, nối 2 điểm gần nhau nhất của profile.Độ dài profile - là độ dài của dây cung cánh.Kích thước lớn nhất theo hướng vuông góc với dây cung cánh - độ dày profileGóc giữa hướng của vận tốc dòng khí tới và dây cung cánh - góc tiêm kích.Độ dày tương đối của profile - là tỉ số của giá trị lớn nhất của nó so với độ dài dây cung cánh.
(4) Độ dày tương đối ở cánh của các loại máy bay là khác nhau. Độ dày tương đối của máy bay tốc độ thấp là 12-18%, độ dày tương đối của máy bay tốc độ trung bình là 10-15%, độ dày tương đối của máy bay tốc độ siêu âm là 3-5%.
(4) Vụ án Trans World Airlines 800: Chuyến bay 800 của Trans World Airlines (TW800/TWA800) là một chuyến bay quốc tế thường xuyên từ sân bay quốc tế John F. Kennedy đến Roma, Ý, điểm dừng tại Paris, Pháp. Vào ngày xảy ra tai nạn, máy bay vốn rất cũ, tình trạng của dây điện rất tồi tệ. Vài phút trước, máy bay phải chờ hơn 1 tiếng ở sân bay JFK khi 1 người bỏ hành lý trên máy bay mà không thấy dấu hiệu của người đó. Cơ trưởng cho máy bay chờ ở đường băng vì sợ trong hành lý người kia có bom. Khi đó, điều hòa làm nóng bể nhiên liệu giữa gần như trống rỗng. Nhiên liệu bốc hơi lên, khiến cả máy bay như trở thành 1 quả bom trên đường băng, chỉ chờ có tia lửa nhỏ bé. Mới cất cánh được 12 phút, 1 dây điện bị chập gây đoản mạch, truyền vào bể nhiên liệu đang nóng. Vụ nổ làm máy bay vỡ làm hai phần: mũi và phần còn lại. Mũi đâm xuống như một viên đạn, còn phần kia thì tiếp tục bay trong vài giây rồi rơi xuống biển, giết chết tất cả 230 người trên máy bay.
(5) Bonus về khoang nhiên liệu: Hình bầu dục trên cùng là động cơ, mấy cái hình chữ nhật nối với động cơ là thùng xăng/bình xăng. Đại khái thì ống dẫn xăng sẽ dẫn xăng từ bình đi qua động cơ dọc theo cánh.