Các tiểu Vương quốc Ả Rập Thống nhất là một quốc gia nhỏ Trung Đông nằm ven vịnh Ba Tư. Vì có nguồn dầu mỏ dồi dào mà hết sức giàu có. Ngoài việc sản xuất dầu mỏ làm nền kinh tế chủ chốt, cái nổi tiếng nhất ở các tiểu Vương quốc Ả rập Thống nhất là nằm ở thiên đường du lịch mua sắm của họ – Dubai.
Có người đã từng nói rằng: Các chuyến bay bay qua bay lại giữa các tiểu Vương quốc này và các quốc gia trên thế giới mỗi ngày hầu như là bay đi Dubai.
Dubai sở hữu số lượng khách sạn chiếm trên 75% tổng số khách sạn khắp các tiểu Vương quốc.
Muhammad dẫn cả năm đến kho dữ liệu của GCAA*.
(*GCAA – General Civil Aviation Authority – Tạm dịch là Tổng cục Hàng không Dân dụng.)
Trong giọng nói của người đàn ông trung niên đội mũ trắng hơi toát lên vẻ tự hào: "Những năm gần đây, các vụ tai nạn hàng không xảy ra ở các tiểu Vương quốc Ả Rập Thống nhất có thể đếm được trên đầu ngón tay. Trong đó, các vụ tai nạn nghiêm trọng dẫn tới thương vong chỉ có một vài vụ. Tai nạn của Emirates 411 là bi kịch làm người ta phải xót xa trong lịch sử chúng tôi, vậy tên tài liệu ghi chép về nó là nhiều nhất."
Thành viên UAAG lật xem chừng vài thùng tài liệu.
Trác Hoàn: "Đưa hết đến trụ sở điều tra mới đi."
Muhammad sửng sốt: "Tất cả?"
Trác Hoàn liếc ông ta một cái: "Tất cả."
Muhammad: "Thật lòng thì tôi phải nhắc nhở cậu rằng cậu Patrick ạ, nơi này có tầm khoảng chín mươi sáu thùng tài liệu là về tai nạn Emirates 411."
Trác Hoàn: "Nên tôi mới nói là tất cả đấy thôi."
Muhammad: "..."
GCAA đang xây dựng trụ sở điều tra mới, dù rằng Muhammad cảm thấy số lượng công việc quá đồ sộ, rất nhiều tài liệu không cần đọc hoàn toàn có thể bỏ qua, ví dụ như danh sách toàn bộ hành khách trên chuyến bay, lí do là vì sau này người ta đã chứng minh đây tuyệt đối không phải một vụ khủng bố. Song, Trác Hoàn đã ra lệnh, hắn ta cũng chỉ biết sắp xếp vài nhân viên điều tra trẻ chuyển hết những thứ trong kho dữ liệu đến trụ sở điều tra.
Hôm nay trời đã tối, sau khi đã quen chốn quen nẻo đại khái rồi, ai nấy đều về khách sạn nghỉ ngơi.
Đi ngang qua con đường lớn trên bãi biển gieo trồng cây cọ, bước chân qua cây cầu thẳng tắp là sẽ đến với hòn ngọc sáng trên mặt biển vịnh Ba Tư – Khách sạn Buji Al Arab, Dubai.
Ngồi trên thang máy ngắm toàn cảnh 360 độ, Tô Phi vẫn mắt sáng quắc đầy hưng phấn, đoạn lấy điện thoại ra selfie hai tấm.
"Cháu phải đăng lên vòng bạn bè."
Chú Joseph: "Xem cái tiền đồ của cháu kìa." Nói xong, ông cũng chụp tách tách hai tấm.
Tô Phi: "Chú lại chả chụp chắc!"
Chú Joseph: "Chú chụp gửi cho con gái và cháu ngoại thân yêu của chú, nào có giống như cháu? Đương nhiên tiện thể đăng lên Facebook chú luôn."
Tô Phi: "..."
Lina cười tủm tỉm: "Vì giá quá đắt nên phòng ở đặt cho lần này không phải phòng Hoàng gia hàng đầu. Nếu không thành vấn đề, 10 giờ sáng mai cháu đợi hai người ở dưới khách sạn nhé?"
"Được thôi."
Phục Thành ngẩng đầu nhìn sang Trác Hoàn.
Chỉ thấy hắn đang đứng dựa vào lan can thang máy, ngả đầu về sau ngắm trần nhà với những gam màu tuyệt vời đượm nét đặc sắc của Ả Rập. Tinh, thang máy mở ra, Tô Phi và chú Joseph đi ra trước. Đợi lên đến tầng 28, Lina cũng đi. Cô đứng ở cửa thang máy vẫy tay: "Mai gặp nha Reid, Phục."
Cửa thang máy chậm rãi khép lại trước mặt, trên cánh cửa kim loại như mặt gương phản chiếu bóng dáng điển trai và cao gầy của người đàn ông nọ.
Chẳng biết tự bao giờ mà Trác Hoàn đã không còn ngắm trần nhà nữa mà nghiêng đầu, đôi mắt trong veo lẳng lặng nhìn anh.
Tầm mắt cả hai giao nhau trên ánh sáng phản chiếu của cánh cửa kim loại, Phục Thành bình tĩnh dời mắt đi.
"Em đoán vì sao chúng ta lại ở cùng một tầng?"
Phục Thành giương mắt nhìn người nọ.
Sự phản quang của cửa kim loại không thật sự rõ rệt giống hệt như gương. Song, qua hình ảnh hơi mờ đó, Phục Thành nhìn thấy người đàn ông này đang như cười như không nhìn mình. Đôi mắt hắn trong veo, ấy vậy mà lại toát lên vẻ mập mờ và quyến rũ bất hợp lí.
Một lát sau, Phục Thành đáp: "Đó là do khách sạn sắp xếp ngẫu nhiên thôi."
Trác Hoàn: "Ồ, nhưng người chia thẻ phòng là Lina."
Phục Thành: "Lina cũng chỉ chia ngẫu nhiên."
"Ha", một tiếng cười khẽ bật ra, Trác Hoàn nói bằng giọng lười nhác: "Hãy tin tôi đi, trong thế giới của Stephanie Comte chưa bao giờ có hai chữ "ngẫu nhiên"."
Tiếng Tinh của thang máy vang lên, Trác Hoàn hai tay gối sau đầu rảo bước ra khỏi thang máy, chỉ còn mỗi mình Phục Thành ở bên trong. Hắn đi phía trước, tấm lưng kia trùng hợp đến giật mình với cái đêm trăng ở Helsinki nọ. Tự tin, đường hoàng, không cần bất cứ ngôn ngữ ám chỉ nào, hắn vẫn biết rằng người phía sau nhất định sẽ đi theo sau hắn, đi về phía trước cùng hắn.
Chỉ có thể là vậy, và cũng sẽ chỉ là vậy.
Nhưng vào lúc này, Trác Hoàn chợt xoay người lại. Hắn nhíu mày: "Em ngốc hả?"
"..."
Phục Thành im lặng, cất bước ra khỏi thang máy.
Mặc dù cả hai ở cùng một tầng nhưng không ở sát cạnh nhau. Phòng Trác Hoàn ở cuối hành lang, lúc Phục Thành đứng trước cửa phòng chuẩn bị mở cửa thì hắn đi vượt qua chàng trai nọ. Trong không khí thoang thoảng tỏa lên một mùi cỏ roi ngựa thơm ngát, Phục Thành thoáng giật mình, hình như anh từng ngửi thấy nó ở đâu rồi thì phải.
... Hình như dầu gội đầu nhà anh có mùi này?
Phục Thành xoay đầu nhìn sang người đàn ông nọ, môi hé ra song không thốt thành lời nổi.
Trác Hoàn đã đi đến cuối hành lang, quẹt thẻ, vào cửa.
Phục Thành dời mắt, mở cửa vào phòng.
9 giờ rưỡi sáng hôm sau, sau khi dùng xong bữa sáng thì đến 10 giờ, mọi người đúng giờ đứng tập hợp dưới khách sạn.
Cả năm đi vào trụ sở chính của GCAA, Muhammad đã đứng tại cửa đợi họ. Lần này, hắn ta đã thay một bộ âu phục màu đen, không mặc bộ đồ dài màu trắng hôm qua nữa. "Nếu đã muốn hợp tác với các cậu thì tôi muốn tôn trọng các cậu bằng cách thay bộ âu phục mà các cậu thích nhất, chắc sẽ hợp mắt hơn."
Lina mỉm cười đáp: "Anh rất có lòng đấy, đương nhiên nếu anh muốn mặc đồ trắng thì chúng tôi cũng không có ý kiến gì, bộ đó cũng rất đẹp."
Muhammad: "Không sao, vậy mời mọi người đi bên này. Trụ sở đang làm bước cuối sửa sang lại tài liệu, có lẽ chừng một tiếng nữa sẽ hoàn thành và sử dụng được rồi. Ngoài ra, người sống sót kia cũng đã đến trụ sở chính GCAA, xin hỏi cậu Patrick có muốn đi gặp cô ấy với tôi không?"
Trác Hoàn: "Tôi, và cậu ấy, đi cùng nhau."
Hắn hơi hất cằm chỉ Phục Thành.
Muhammad: "Được, vậy ba chúng ta sẽ đi với nhau. Người sống sót là một người Yemen, không biết tiếng Anh, chỉ biết tiếng Ả Rập. Tôi có thể phiên dịch cho hai cậu."
Lina nở nụ cười mỉm cuốn hút: "Tôi nghĩ là, thưa anh Muhammad, anh có thể đi trụ sở điều tra với Tô Phi và chú Joseph xem sao, còn tôi sẽ làm việc phiên dịch thay anh. Bà ấy là phụ nữ, giữa phái nữ với nhau sẽ luôn dễ nói chuyện hơn nhiều, bà ấy cũng sẽ thoải mái hơn."
Muhammad nghĩ đoạn: "Tôi nghĩ cô nói rất đúng. Vậy thì phiền cô Lina giúp tôi chuyện này nhé."
Tô Phi và chú Joseph đi theo sau Muhammad về phía trụ sở mới xây xong. Dưới sự dẫn đường của một nhân viên điều tra trẻ, Trác Hoàn, Phục Thành và Lina cùng đi đến trước phòng họp hôm qua đã tới. Nhân viên điều tra nọ dừng bước trước cánh cửa, đoạn nói bằng tiếng Anh đặc sệt khẩu âm Ả Rập: "Bà ấy ở bên trong."
Lina gật đầu: "Cảm ơn anh, chúng tôi đã nắm thông tin của bà ấy rồi, kế tiếp chúng tôi sẽ tự vào."
Cách, nắm đấm cửa bị gạt xuống. Lina đẩy cửa ra bèn nhìn thấy người phụ nữ trung niên ngồi sau bàn họp.
Đó là một người phụ nữ với vẻ ngoài nhuốm đầy tang thương và mỏi mệt. Mái tóc bà bù xù và bẩn thỉu được buộc đại bằng dây. Làn da bà đen nhẻm vàng sạm từ trong ra ngoài. Đôi môi khô nứt tróc nẻ, rèm mi dày và dài ngoài dự đoán của ba người. Và dưới rèm mi này là một đôi mắt vừa to vừa thâm thúy. Tiếc thay chúng đã bị vẩn đục tối tăm, liếc mắt nhìn chẳng làm người ta thấy đẹp, trái lại còn toát lên sự lạnh nhạt và đơn điệu.
Nghe giọng cô, bà chầm chậm ngẩng đầu nhìn. Khi thấy cả ba người đến, bà không để lộ bất cứ sự ngạc nhiên nào, cho dù trong số họ có một người da trắng, hai người da vàng và khác hoàn toàn gương mặt người Ả Rập của tất cả nhân viên điều tra trong trụ sở chính GCAA.
Tưởng chừng như đó chỉ là đám xác ngâm bình thủy tinh chứa formalin lâu năm mà thôi.
Đôi mắt bà chết lặng và trống rỗng, đầu dần dần chuyển động từ khi ba người UAAG bước vào phòng và kéo ghế dựa. Song, chỉ mỗi động tác này thôi mà như bị vặn dây cót, trông hết sức cứng ngắc. Không hề có cảm xúc nổi giận nào, trông mới hơn bốn mươi mà giống như bà già tuổi xế chiều.
Vẻ khác thường của người sống sót này bị ba người nhìn chăm chú trong mắt.
Đại gia Trác không hiểu việc giao tiếp với người khác. Hắn ngồi bên trái, Phục Thành ngồi ở giữa, Lina ngồi bên phải. Hiển nhiên người được chọn để chủ yếu thẩm vấn người sống sót là Phục Thành.
Phục Thành hạ giọng nói với Lina: "Cô bắt chuyện với chị ấy trước đi đã, có vẻ cảm xúc của chị ấy rất u ám."
Lina gật đầu, đoạn nhìn về phía người phụ nữ kia. Cô cất giọng nhẹ nhàng: "Chào chị, tôi tên là Lina, hai người bên cạnh tôi là đồng nghiệp của tôi, tên là Reid và Evan. Chúng tôi được đặc biệt mời đến điều tra tai nạn máy bay. Tôi đã nghe Muhammad kể rồi, mà chắc chị cũng biết Muhammad rồi đấy, là nhân viên điều tra mà mấy ngày trước đã trao đổi vài lần với chị. Anh ấy nói với tôi tên chị là Yamira."
Bà giương ánh mắt lạnh nhạt nhìn Lina: "Yamira Betty."
Lina và Phục Thành liếc nhau, cô xoay đầu sang, chợt nở nụ cười dịu dàng: "Vậy tôi có thể gọi chị là Betty chứ? Tôi có một người bạn thân cũng có cái tên này, nếu gọi như vậy thì tôi sẽ nhớ tới cô ấy."
"Ừ."
"Chị là người Yemen?"
"Ừ."
"Nghe Muhammad kể chị đã sống ở Dubai được hai mươi bốn năm. Tôi đến thành phố này lần đầu tiên, chị có những cái gì có thể đề cử với tôi không?"
Betty nhìn Lina lom lom, nhìn đến nỗi lông tơ sau gáy cô dựng đứng dần.
Betty: "Cô cứ hỏi thẳng đi, về chuyện hai mươi ba năm trước."
Lina nhìn Phục Thành, nhỏ giọng nói: "Chị ấy bảo tôi hỏi thẳng chuyện hai mươi ba năm trước."
Phục Thành sửng sốt: "Được, trực tiếp bắt đầu chủ đề đi."
Dưới sự phiên dịch gần như là cùng lúc của Lina, Phục Thành và Betty nói chuyện cực kì thuận lợi.
Phục Thành: "Dựa theo tài liệu thì hai mươi ba năm trước, chị ngồi ở khoang phổ thông, số ghế là 65J. Chị vẫn có ấn tượng chứ?"
"Ừ, tôi nhớ. Tôi ngồi cạnh cửa sổ."
"Vậy lúc máy bay cất cánh, chị đang làm gì?"
"Đó là lần đầu tiên tôi ngồi máy bay, tôi nhìn ra ngoài."
"Chị nhìn thấy gì?"
"Lúc đó là ban ngày." Betty trưng vẻ mặt vô cảm nói tiếp, "Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Cánh nằm ở phía trước tôi, tôi có thể trông thấy cánh và mặt đất. Đến khi máy bay bay lên trời, mặt đất nhỏ dần đi. Sau đó bỗng dưng ngoài bề mặt cánh có một mảnh vỡ rất nhỏ bay lên, bay lên bầu trời. Cũng chẳng bao lâu sau, Uỳnh, dưới cánh bị cháy. Tôi đã thấy lửa."
Lina phiên dịch lại, Phục Thành sầm mặt, nghiêm túc nhìn người phụ nữ trước mặt: "Chị chắc chắn là chị đã thấy một mảnh vỡ rất nhỏ bay lên khỏi cánh tà?"
Betty hờ hững hỏi ngược lại Phục Thành: "Cánh tà?"
Phục Thành tiện tay cầm một tờ giấy, gấp hai bên lại làm như cánh máy bay. Anh dùng ngón tay chỉ phần bên cạnh đuôi trên trang giấy: "Cánh tà."
Betty: "À, nó bay lên."
Phục Thành: "Chị hãy nhớ lại xem mảnh vỡ có kích thước như thế nào. Nó có to bằng tờ giấy này không?"
Betty nhìn tờ giấy trong tay Phục Thành một lúc lâu mới dời mắt đi. Bà giơ tay mình lên, bật một ngón tay: "To chừng cái móng tay cái của tôi."
Phục Thành nhíu mày.
Dĩ nhiên anh biết điều phụ nữ này nói là sai.
Emirates 411 dùng loại Boeing 777. Cái máy bay này không hổ là bá chủ khổng lồ trên bầu trời, một hàng mười người ngồi xếp theo bố cục 3-4-3. Người phụ nữ này ngồi ở ghế 65J, cách khoảng 10 m so với cánh. Nhìn ra cánh từ cửa sổ nhỏ, do hệ quy chiếu khác nhau nên hệ quy chiếu sau khi cất cánh sẽ là khoảng trời bao la. Nếu nó thật sự là một mảnh vỡ to bằng một cái móng tay thì bà ta căn bản không thể thấy được, nó sẽ bị bầu trời mênh mông chiếm đoạt chỉ trong nháy mắt.
Đó là một kiểu sai số thị giác điển hình. Bà ta không thể đoán được kích thước của mảnh vỡ.
"Làm thí nghiệm bay thực tế."
Phục Thành quay đầu bèn thấy Trác Hoàn đang khoanh tay tựa lưng vào ghế. Nhận thấy tầm mắt Phục Thành, hắn giương mắt bảo anh: "Trực tiếp tìm Emirates sắp xếp cho chị ta lên máy bay rồi nhìn lại lần nữa."
Lina tìm Muhammad đưa ra yêu cầu của UAAG với ông ta một cách uyển chuyển.
Muhammad đồng ý ngay: "Có cần cất cánh không?"
Phục Thành: "Không cần, cứ lên máy bay là được. Đến lúc đó hãy cử một cái xe bảo trì đến, chúng tôi muốn đứng trên cần cẩu quay thực hiện thí nghiệm."
Muhammad mỉm cười đáp: "Ha ha, vậy thì càng đơn giản. Đương nhiên, kể cả có cần cất cánh thật cũng không sao, đây là tai nạn máy bay Emirates, bên Emirates cũng có thể phối hợp."
Phục Thành nhíu mày.
Hắn bỗng nhiên ý thức được rằng cái mức độ giàu có của đám người này có thể vượt xa tưởng tượng của anh.
Chỉ làm một cái thí nghiệm tĩnh nên rất nhanh sau, ai nấy đều ngồi xe đến sân bay quốc tế Dubai. Ở đó, Emirates có cho đỗ hai máy bay Boeing 777 tại kho bảo trì.
Sau khi nghe yêu cầu của Trác Hoàn, Emirates cử một nhân viên đi phối hợp với công việc của họ.
"Thật sự không cần cất cánh mà chỉ dùng một nơi trống trải thôi sao? Hai cái Boeing 777 này, một cái chúng tôi định bảo trì rồi hẵng sử dụng tiếp, một cái đã kí hợp đồng, bảo trì xong sẽ bán cho Flydubai; thành thử cái thứ hai không thể dùng tùy tiện được còn cái thứ nhất dùng sao cũng được. Chúng tôi có thể đổ xăng bất cứ lúc nào để làm thí nghiệm cất cánh."
Lina phiên dịch lời nhân viên Emirates này cho mọi người.
Tô Phi trợn mắt: "Chời má, bộ xăng máy bay không cần tiền ư? Cất cánh cũng không cần tiền chắc? Sao tôi cứ có cảm giác họ lái một cái máy bay mà còn bình thường hơn tôi đi ra ngoài ăn một bữa cơm vậy?"
Phục Thành: "Có lẽ trong mắt Emirates thì chi phí thực hiện một chuyến bay cũng chả khác gì chi phí cậu đi ra ngoài ăn một bữa cơm đâu."
Tô Phi: "..."
Cái đám nhà giàu ở các tiểu Vương quốc Ả Rập này không phải người mà!
Đương nhiên lần này chỉ là một thí nghiệm đơn giản, chỉ cần đưa máy bay đến một nơi có tầm nhìn rộng để bầu trời trở thành hệ quy chiếu là được, không cần lái thật.
Lina dẫn Betty và Tô Phi lên máy bay. Bên còn lại, Phục Thành và Trác Hoàn đứng trên cần cẩu xe bảo trì. Sau khi họ đã đứng vững, nhân viên lái khởi động cần cẩu đưa họ đến vị trí cánh phải. Lúc này, Phục Thành nhìn về phía khoang máy bay bèn thấy Tô Phi đứng bên ô cửa sổ ghế 65J ra sức vẫy tay với anh.
Giọng Lina cất lên qua bộ đàm: "Có lẽ là vị trí này, bà ấy nói có thể bà đã thấy mảnh vỡ bay lên từ chỗ này."
Cần cẩu bỗng dừng lại, Trác Hoàn đút tay vào túi nên không vịn lan can. Do quán tính mà cơ thể hắn chợt ngả về phía sau, hắn tức thì vươn tay ra khỏi túi, còn chưa kịp chạm vào lan can thì một bàn tay khác đã vững vàng nắm cánh tay hắn, kéo hắn lại.
Ngẩng đầu lên bèn bắt gặp đôi mắt đầy ngạc nhiên và quan tâm của chàng trai nọ.
"Thầy Trác không sao chứ?"
Trác Hoàn lẳng lặng nhìn anh, đoạn nhếch miệng cười: "Không."
Xác định vị trí xong, tiếp theo là bắt đầu thí nghiệm.
Phục Thành chuẩn bị rất nhiều tấm sắt đen, anh phải đặt lần lượt lên cánh để Betty xác nhận. Nhưng anh vừa mới cầm tấm sắt to bằng tờ giấy A4, đang định đặt lên thì bỗng một cơ thể ấm áp dựa vào lưng anh.
Người anh thoáng cứng đờ.
Cũng không phải dựa hoàn toàn mà chỉ hơi chúi ra trước, nghiêng người, dựa vào anh mà đứng.
Phục Thành im lặng mất một lát: "Thầy Trác, anh dựa vào tôi làm gì?"
Giọng Trác Hoàn thản nhiên: "Tôi sợ mình sẽ ngã sấp xuống."
Phục Thành: "Bây giờ cần cẩu đâu có di chuyển, nó đang cố định mà."
"Lỡ di chuyển thì sao?"
"..."
Phục Thành: "Vịn lan can."
Trác Hoàn: "Ờ, không vịn đâu, bẩn."
Mặt Tô Phi xuất hiện trước cửa sổ, cậu chàng nhìn hai người đứng hơn 10 m ngoài kia. Từ góc nhìn của cậu ta, cậu ta không thể trông thấy rõ dáng dấp hai người đang đứng sát rạt nhau, và cũng vì độ cao mà chú Joseph và nhân viên Emirates không thấy rõ họ đang làm gì.
Tô Phi cầm bộ đàm: "A lô, anh Phục ơi, sao vẫn chưa bắt đầu?"
Không thèm đếm xỉa đến tên đàn ông dựa vào người mình nữa, Phục Thành trưng bản mặt vô cảm đặt tờ giấy A4 đen lên cánh.
Trong khoang máy bay, người phụ nữ sống sót với ánh mắt mệt mỏi ngồi dựa bên cửa sổ dõi mắt ra chiếc cánh chao liệng trên bầu trời xanh thẳm gần cửa sổ hệt như hai mươi ba năm trước.
Ngay sau đó, giọng Lina cất lên từ bộ đàm: "Bà ấy bảo là không giống."
Thí nghiệm tầm bảy lần thì tìm ra mảnh vỡ lớn bằng móng tay cái như lời Betty nói.
Cần cẩu xe bảo trì cất tiếng brừ, Phục Thành và Trác Hoàn cùng nhau quay về mặt đất.
Chú Joseph cầm tấm sắt to bằng tờ giấy A5: "Cháu thấy cái móng tay cái nào lớn như này chưa?"
Lina: "Nếu cá voi xanh mà có móng tay cái thì có lẽ sẽ lớn chừng ấy?" Đang nói thì Lina quay đầu thoáng nhìn qua Phục Thành và Trác Hoàn một lát. Cô nhếch đôi môi đỏ mọng: "Được rồi, vậy bảo họ đưa chúng ta về trụ sở điều tra đi."
Người chứng kiến bất thình lình xuất hiện làm vụ án Emirates 411 đã kết án lại có bước ngoặt mới. Nhưng manh mối bà ta cung cấp thực sự rất ít ỏi, tất cả những gì bà ta nói suốt từ lúc đó đến nay là nhìn thấy một mảnh vỡ "nhỏ" bay khỏi cánh "tìm kiếm sự tự do" trước khi động cơ bị nổ.
Phục Thành cẩn thận hỏi thêm mấy câu nữa, Betty vô cùng phối hợp. Chỉ cần hỏi, chắc chắn bà ta sẽ trả lời. Ngặt nỗi có rất nhiều thứ sau hai mươi ba năm bà ta đã không còn nhớ rõ nữa. Kí ức duy nhất hãy còn mới mẻ như khắc vào não là mảnh vỡ "nhỏ" kia.
Thẩm vấn kết thúc, Muhammad tiễn Betty ra khỏi trụ sở chính GCAA. Phục Thành chăm chú dõi theo bóng hình bà ta biến mất giữa những tòa nhà cao tầng.
Lina: "Nghe nói nửa tháng sau, chị ấy sẽ bị trả về Yemen."
Phục Thành ngoái đầu nhìn cô.
Lina như thuận miệng kể: "Yemen là một trong những quốc gia nghèo nhất thế giới. Muhammad có nói với tôi rằng hai mươi bốn năm trước, chị ấy được một thương nhân Dubai bao dưỡng và đến nơi này làm người tình của gã ta. Nhưng rất đáng tiếc là năm năm sau, gã thương nhân giàu có đã vứt bỏ chị. Chị ấy không chịu rời khỏi nơi này về Yemen nên đã làm gái điếm. Mấy năm sau, tuổi xuân tàn phai, chị ấy bèn làm rửa bát, dọn vệ sinh, cố lắm cũng trả được cho bọn băng đảng phí giấy tờ nhập cư trái phép và tiền thuê nhà. Tháng trước băng đảng kia bị bắt giữ, tố cáo chị ấy và rất nhiều người nhập cư trái phép. Đáng lẽ tháng trước chị ấy đã bị tống cổ về Yemen rồi, nhưng chị ấy nói đến vụ này, được nhân viên GCAA nộp tiền bảo lãnh nên mới ở lại được Dubai thêm một tháng."
Chú Joseph thở dài: "Tình nguyện làm gái điếm mà không chịu về nhà? Dù nơi đó có tệ đến đâu thì vẫn có một cái nhà mà."
Điều Tô Phi quan tâm hơn là: "Cháu biết ngay, chắc chắn ngày xưa bà ấy đẹp lắm! Cháu thấy mắt bà đẹp tuyệt."
Im lặng một lát, Phục Thành mới nói: "Xinh đẹp mà sống trong cảnh nghèo khó cũng chưa hẳn là một chuyện tốt."
Mọi người quay lại trụ sở điều tra.
Toàn bộ tài liệu đã được sửa soạn xong xuôi, chín mươi sáu thùng tài liệu đặt trên giá sách kim loại đợi được lật xem.
Trác Hoàn: "Mọi người, đọc hết số tài liệu này đi nhé."
Thành viên UAAG: "..."
Trác Hoàn giương mắt: "Bao gồm cả các nhân viên điều tra GCAA phái qua để điều tra lại vụ án."
Đám người bên Muhammad: "..."
Muhammad đứng dậy toan xin hộ các đồng nghiệp của mình, kiểu như đừng đọc mấy tài liệu không quan trọng các kiểu, song Trác Hoàn nhìn hắn ta rồi mở lời: "Bao giờ người của NTSB mới đến?"
Nét mặt Muhammad tức thì sượng ngắt.
Nhìn thấy phản ứng của hắn ta, Trác Hoàn hơi nhướn mày.
Muhammad ngượng ngùng nói: "Ừm, cậu Patrick à, tôi vẫn chưa nói chuyện này cho cậu hay. Bên NTSB... Thật ra chúng tôi chưa nói với họ là đã có người chứng kiến mới xuất hiện."
Toàn thể nhân viên UAAG ngẩn ra.
Trác Hoàn: "Đây là máy bay Boeing, NTSB có tư cách nhúng tay vào, vả lại trên máy bay còn có 66 người Mỹ, bao gồm cả 4 người gặp nạn."
Muhammad: "Chuyện này khá là phức tạp. Thứ nhất, nó có liên quan đến nhập cư trái phép. Năm đó nhân viên của Cục quản lí di dân và Tổng cục Hàng không Dân dụng đã mắc lỗi khi điều tra thân phận. Việc này..." Ông ta do dự hồi lâu, "Việc này được xem như một vụ bê bối. Một người nhập cư trái phép chạy thoát dưới mí mắt chúng tôi mà không bị phát hiện. Một khi tung tin này ra ngoài chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của chính phủ." Còn có thể ảnh hưởng đến cả người phụ trách lúc đó nữa.
Trác Hoàn cười khẩy: "Chỉ vì lí do ngu ngốc này?"
Muhammad sửng sốt, hắn ta ngẫm nghĩ đoạn, nói từ tốn hơn: "Đó cũng là vì bảo vệ người sống sót kia. Một khi bị công chúng biết được rằng hai mươi ba năm trước rõ ràng cô ấy đã trông thấy manh mối vụ án mà không hề cung cấp thì chắc chắn sẽ bị lên án. Người nhà người gặp nạn có thể sẽ gây khó dễ cho cô ấy."
Trác Hoàn dừng cười, im ỉm nhìn Muhammad chằm chằm.
Muhammad xoa mồ hôi trên trán, nhỏ giọng nói: "Hơn nữa... có lẽ sau khi điều tra bèn phát hiện sự xuất hiện của người chứng kiến không ảnh hưởng đến kết quả điều tra năm đó thì sao? Có lẽ vẫn sẽ là kết quả giống y hệt thì sao?"
Khóe miệng Trác Hoàn nhếch lên thành nụ cười chế giễu, hắn trào phúng: "Năm 1998 Emirates 411 gặp nạn, NTSB và GCAA tuyên bố nguyên nhân tai nạn là một đĩa cánh quạt của động cơ quạt thấp áp ngẫu nhiên xảy ra vấn đề chất lượng mà thường có xác suất cực kì thấp. Đĩa cánh quạt bị gãy, va đập vào động cơ làm động cơ nổ..."
"Và rồi anh nói tôi nghe xem, trước khi động cơ nổ, có người trông thấy một mảnh vỡ lớn như cái mặt anh bay lên khỏi bề mặt cánh, thì nó có thể không liên quan đến vụ án được ư?!"
"Làm sao anh có thể vào được GCAA vậy? Chậc, đồ ngu."
Muhammad bị hắn nói mà mặt đỏ tía tai, người run bần bật. Trác Hoàn dứt lời xong bèn phất tay áo mà đi, cánh cửa lớn bị đóng mạnh cái sầm lên khung cửa.
Ánh mắt Phục Thành sầm xuống, nâng bước đuổi theo.
Lina lập tức nói: "Xin lỗi anh Muhammad, Reid không hề cố ý đâu, anh ấy là một người khó ở vậy đấy. Nhưng tôi thật sự cũng không tài nào hiểu nổi vì sao các anh không công khai chuyện này ra, thậm chí còn không nói cho NTSB cùng điều tra năm đó. NTSB có kinh nghiệm điều tra dày dặn, chắc chắn trong kho dữ liệu của họ cũng có rất nhiều tài liệu về vụ tai nạn này, thậm chí là có tài liệu mà các anh không có."
Muhammad cảm giác mặt mình nóng như phải bỏng. Hắn ta sống sắp được bốn mươi cái xuân xanh, đã lâu rồi không bị ai chửi như vậy cả. Hắn ta lấy làm xấu hổ đáp: "Tôi không trách cậu Patrick, chỉ là vụ việc lần này thực sự rất phức tạp, có chuyện nhập cư trái phép và mong muốn bảo vệ người chứng kiến nữa..."
Lina cười một cách hòa nhã: "Thật sự là bởi muốn bảo vệ người chứng kiến ư?"
Muhammad sửng sốt, hắn ta dần ngẩng đầu nhìn Lina, môi mấp máy không thành câu.
Bên kia, Phục Thành đuổi theo ngay sau khi Trác Hoàn tông cửa đi ra ngoài, nhưng Trác Hoàn đi quá nhanh. Lúc đi vào hành lang, anh chỉ kịp nhìn thấy bóng hình rảo bước của hắn.
Phục Thành tìm mất một lúc mới tìm được hắn ngoài ban công tầng hai của trụ sở chính GCAA.
Hắn đang đứng dựa vào lan can cẩm thạch, phía xa kia là biển cả xanh thẳm bao la. Giữa muôn nghìn lớp sóng cuồn cuộn là hải âu trắng như tuyết phá sóng mà bay.
Trác Hoàn vừa đứng hút thuốc vừa lạnh lùng dõi mắt ra xa nhìn biển rộng và chim biển.
Phục Thành nhìn hắn một chốc mới bước tới.
"Thầy Trác này, Muhammad là một nhân viên điều tra, việc không công khai manh mối hay không liên hệ với NTSB chẳng phải do anh ta quyết định. Anh nổi giận với anh ta thì có ích gì đâu?"
Trác Hoàn không nhìn anh mà chỉ nhả ra một làn khói màu trắng.
Phục Thành im lặng: "Đã lâu rồi anh không hút thuốc."
Cuối cùng Trác Hoàn cũng mở miệng, hắn cười lạnh đáp: "Tôi đâu có ở bên em suốt 24 tiếng, em chẳng phát hiện ra thôi."
Phục Thành: "Hút thuốc không tốt cho sức khỏe."
Trác Hoàn quay đầu nhìn anh như vừa nghe được chuyện gì nực cười lắm: "Em đang nói với tôi là hút thuốc không tốt? Vậy em thì đéo hút chắc? Ngoài mặt em vờ làm học sinh ba tốt, dáng vẻ nhã nhặn, nhưng dưới lớp mặt nạ đó là gì, chính bản thân em không biết hay sao?"
Phục Thành bình tĩnh nhìn hắn: "Gặp chuyện không vui anh sẽ nổi giận. Năm nay anh ba mươi tuổi thật hả Trác Hoàn?"
"Mắc mớ gì đến em."
"Vậy anh cáu với tôi có ích gì?"
"Đcm vậy em thấy tôi lồng lộn lên, em đuổi theo mà vẫn chưa trực tiếp xông tới hôn tôi, dập lửa cho tôi sao? Rốt cuộc em có hiểu không hả Phục..."
Đôi môi nóng hầm hập bất chợt lấp đi lời nói tiếp theo. Phục Thành ngửa đầu nhắm mắt, quả quyết và dứt khoát dùng hành động để làm người này không mở lời nữa. Song, ở một nơi Trác Hoàn không nhìn thấy, ngón tay anh lại đang khẽ run rẩy, hoàn toàn không hề bình tĩnh như bề ngoài.
Trác Hoàn sửng sốt mất một lúc, thoắt cái, hắn ôm lấy gáy chàng trai này rồi đè xuống lan can cẩm thạch mà trao nụ hôn mãnh liệt. Đầu lưỡi liếm mút, nước bọt buông thành sợi chỉ bạc bên bờ môi, hơi thở thuần khiết và sạch sẽ của chàng trai hòa lẫn vào làn gió biển ẩm mặn xộc vào mũi Trác Hoàn.
Mãi lâu sau, bốn cánh môi mới tách nhau. Phục Thành nhẹ nhàng thở, trên mặt không bộc lộ quá nhiều, vẫn điềm nhiên như không. Ngoài sắc mặt hơi ửng đỏ vì thiếu ô-xi và đôi môi hơi sưng đỏ ra thì chẳng còn một thứ gì khác có thể nhìn ra ban nãy anh vừa hôn người khác một cách nồng nàn.
Trác Hoàn ổn định lại nhịp thở, con ngươi bình tĩnh nhìn chàng trai đương bình tĩnh trước mặt.
Hắn chợt bật cười, hai tay ôm lấy mặt Phục Thành, hơi cúi đầu xuống làm bốn mắt phải nhìn nhau.
Sau đó, từng chữ một rít ra khỏi kẽ răng hắn.
"Đm, trông em cứ như đang nắng ấy nhỉ."
*Tác giả:
Bé Phúc: Vì chuyện giường chiếu của hai đứa con trai này mà tui thực sự là lo nát cả tâm can (Trưng bản mặt tang thương hút điếu thuốc)
*Dú: Ờ hóa ra thầy nhà tôi nổi cáu vì để anh Thành hôn hạ hỏa? Chơi gì kì cục dzị thầy em:)