*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Dú
Thánh đường Saint Shakespeare, London, Anh.
Dưới ngói mái đen xám và cột La Mã nửa hình vòm bày hai hàng ghế của khách khứa, hai mươi bốn tấm kính đa sắc tôn nhau lên, là kiến trúc mang phong cách Gothic thần thánh lừng lẫy nhất thời kì Norman.
Phục Hiểu và chồng sớm đã chọn giáo đường này để tổ chức lễ kết hôn, có điều vẫn chưa đến thời gian hẹn.
Mỗi ngày thánh đường Saint Shakespeare chỉ tổ chức một buổi lễ kết hôn, họ đã hẹn thời gian vào tháng sáu, song cuối tháng trước, giáo đường bất thình thình báo cho họ có một cặp vợ chồng đã hẹn tổ chức vào ngày 7 tháng 3 đã chia tay bởi chú rể bị bắt gian tại trận. Ngày 7 tháng 3 vừa khéo là ngày kỉ niệm hẹn hò của hai vợ chồng Phục Hiểu. Dường như số mệnh đã sắp xếp sẵn, hai người không chút do dự lập tức đổi ngày cưới.
Đa số những người ngồi hai bên giáo đường là người thân và bạn bè của chú rể, ngoài ra còn đồng nghiệp và bạn bè của Phục Hiểu.
Phục Thành nắm tay chị mình đứng ngoài cửa giáo đường. Chiếc cổng sắt đen ngòm trước mặt vẫn đóng chặt, thảm đỏ rải đầy hoa tươi ngập quanh chân cũng kéo dài đến phía trong giáo đường sau cánh cửa.
Lúc nhân viên buổi lễ bảo họ nên bước vào, cô dâu xinh đẹp hồi hộp nắm lấy tay em trai mình.
Phục Thành cười khẽ, cầm ngược lại tay chị.
"Có em đây."
Bỗng dũng khí dấy lên, Phục Hiểu nắm tay em mình, nhìn cánh cổng giáo đường từ từ mở ra, cất bước đi vào.
***
Sau khi buổi lễ kết hôn kết thúc, Phục Thành không về nước ngay. Anh ở London thêm hai ngày, đợi đến ngày mồng 10 mới ngồi máy bay về.
8 giờ rưỡi sáng, anh đến dưới tòa nhà trụ sở chính UAAG mua cốc cà phê đen từ xe bán cà phê. Phục Thành vừa xoay người bèn đối mặt với Tô Phi và chú Joseph.
Tô Phi: "Anh Phục, anh về rồi?!"
Chú Joseph: "Đã lâu không gặp. Phục à, cuối cùng cháu cũng về rồi."
Hai người mặc áo thể thao dài tay và quần thể thao bó sát người, trên trán Tô Phi còn đeo băng đô thể thao màu đen. Cả hai mồ hôi nhễ nhại, Phục Thành nhướn mày: "Hai người chạy bộ à?"
Nghe vậy, Tô Phi nhất thời mếu máo, bắt đầu than thở: "Em điên mất thôi, Phục Thành ơi, em điên thật sự luôn ấy. Em không bao giờ muốn ở đối diện nhà chú nữa đâu! Anh không biết chứ bốn ngày trước, mới bảnh mắt 7 giờ mà chú Joseph đã gõ cửa nhà em bảo muốn chạy bộ với em đến UAAG!"
Chú Joseph vô tội: "Tô Phi thân mến ạ, bây giờ đã là mùa xuân, là tháng 3 xinh đẹp rồi. Thời tiết tuyệt vời như này, còn chưa kể đến việc chung cư chú cháu mình ở lại gần trụ sở chính UAAG như thế, chạy chậm hơn nửa tiếng là đến thì tại sao chúng ta không trân trọng cảnh xuân đẹp tuyệt, hưởng thụ cuộc đời và đồng thời tập thể dục nhỉ? Cháu có phát hiện ra chăng, mới bốn ngày mà cháu đã ngày một chạy nhẹ nhàng hơn rồi."
Tô Phi méo miệng, cố tình xáp lại gần Phục Thành, hạ giọng: "Anh nhìn đi, chú Joseph mất một chân mà chạy còn nhanh hơn cả em kia kìa!"
Nhưng Tô Phi chẳng cố tình không cho chú Joseph nghe thấy, ông nghe xong cũng không nổi giận mà còn phì cười: "Chú chỉ có một chân mà vẫn chạy nhanh hơn cháu thì cháu nên nghĩ xem, cháu còn trẻ măng nhưng sao chạy bộ còn kém hơn một ông già như chú chứ!"
Tô Phi: "Chú còn chưa tới 60 thì đâu tính là già!"
Chú Joseph chẳng đoái hoài đến cậu chàng nữa, đoạn nhìn sang Phục Thành: "Phục à, sau này có muốn chạy bộ với bọn chú không, bọn chú có thể sang nhà cháu gọi cháu. Đó là một cách vận động của thanh niên, go!"
Phục Thành nghĩ đoạn: "Được ạ, hồi trước ở quân đội cháu cũng thường xuyên chạy bộ huấn luyện dã ngoại."
Chú Joseph quay đầu nói với Tô Phi: "Thấy chưa, đó mới là một thanh niên chăm rèn luyện sức khỏe, nâng cao sức khỏe. Đừng ăn thực phẩm rác suốt ngày nữa, ăn cái gì lành mạnh hơn đi."
Tô Phi: "Nói cứ như chú chả ngày ngày ăn pizza ấy."
Lúc này, một chiếc xe taxi dừng cách ba người không xa. Sau khi cửa xe mở ra, một người đàn ông đẹp trai mặc áo cộc tay, khoác bừa cái áo khoác xuống xe. Hắn vừa mất kiên nhẫn nhíu mày, vò rối mái tốc vốn chưa được chỉnh, vừa đi vào tòa nhà. Song, cho dù kiểu tóc có rối, ăn mặc có hết sức tùy tiện đi chăng nữa thì gương mặt xuất chúng vẫn giúp hắn thu hút ánh nhìn của mọi người khi vừa xuống xe.
Đi được nửa chừng, còn chưa vào cửa thì hắn như sực nhớ ra chuyện gì, đoạn đi vòng đến chỗ xe cà phê. Trác Hoàn quay đầu, lúc bấy giờ mới chú ý đến cả ba. Vào khoảnh khắc ánh mắt hắn bắt gặp Phục Thành thì dừng lại, vài giây sau mới dời mắt đi, điềm nhiên quét sang ba cấp dưới của mình, đoạn cười khẽ một tiếng với Phục Thành: "Về rồi à?"
Phục Thành nhướn mày.
Hình như giọng này nghe sai sai?
Tô Phi cười phá lên đầy mỉa mai, chỉ vào hamburger trong tay Trác Hoàn: "Ú ù, chú với anh thấy chưa, đây mới là thực phẩm rác nè!"
Đại gia Trác chẳng thèm cả nể ném đường cát trắng và kem béo thực vật cho Tô Phi.
Tô Phi: "Gì?"
Trác Hoàn: "Mở ra hộ tôi."
Tô Phi: "..."
"Anh không có tay chắc!"
"Ờ, cầm hamburger với cà phê, hết tay rồi."
Chú Joseph cười ha ha, đang định giúp đổ đường cát trắng và kem béo thực vật ra thì một cánh tay thon dài trắng trẻo nhanh hơn ông một bước, đoạn lấy cái hamburger trong tay Trác Hoàn đi.
Trác Hoàn: "?"
Phục Thành: "Bây giờ có tay rồi đấy."
Trác Hoàn: "..."
Cái đệt.
Phục Thành cầm hamburger, Tô Phi và chú Joseph xé gói đường cát trắng và kem béo thực vật ra giúp. Trác Hoàn trưng bản mặt tỉnh rụi đổ ba gói đường cát trắng và hai gói kem béo vào cà phê, khuấy đều rồi nhấp một hớp.
Cả bốn cùng vào thang máy với nhau.
Trụ sở chính của UAAG tọa lạc trên con đường hoàng kim với giá thuê cực kì đắt đỏ, song điều này không có nghĩa là số người đi làm trong tòa nhà vơi bớt đi mà ngược lại, tụ tập trong đây toàn là các công ty to, nhân viên cũng rất nhiều. Tổng cộng có tám thang máy, cả bốn đợi hết một lượt mới vào thang máy, nhưng vừa vào lại có một đám dân trí thức chen chân.
Bốn thành viên UAAG vào thang máy trước nên bị đẩy vào trong cùng.
Chú Joseph và Tô Phi đang thảo luận sáng mai mấy giờ chạy bộ, Tô Phi cò kè muốn ngủ thêm mười phút.
Phục Thành dựa lưng vào tường thang máy lạnh lẽo, đôi mắt toát lên vẻ bình tĩnh nhìn con số tầng, yên lặng tính xem phải bao lâu nữa mới có thể đi ra ngoài. Bỗng, eo anh bị chạm nhẹ, thể chất sợ nhột bẩm sinh làm thể xác lẫn tinh thần anh run bắn, may thay chỉ là một cái chạm rồi thu về.
Phục Thành hoàn hồn, nhìn sang người đàn ông đang tựa vào một góc thang máy.
Trác Hoàn cứ gặm một miếng hamburger là lại nhấp một hớp cà phê. Nhận ra ánh nhìn của Phục Thành, hắn nhếch môi, đá lông nheo.
Trong thang máy chật chội, trước mặt là Tô Phi và chú Joseph với cơ thể gần như che khuất toàn bộ tầm nhìn của người ngoài. Bàn tay của tên đàn ông nào đó từ tốn duỗi ra sau, tấm lưng của chàng trai cơ hồ kề sát rạt với bức tường kim loại, song vòng eo xinh đẹp lại phác họa đường cong khiến người ta phải mơ tưởng, cách một khoảng với tường.
Phục Thành cảm giác bàn tay của người đàn ông nọ chui sát giữa eo và mặt tường thang máy, men ra bên trái rồi tỉnh bơ ôm lấy anh.
Ngón tay cầm cốc cà phê giấy hơi siết lại, anh ngước mắt nhìn Trác Hoàn.
Bốn mắt nhìn nhau, Trác Hoàn nghiêng đầu, sợi tóc rũ sang một bên.
Phục Thành im lặng một lát mới dời mắt đi, không hất tay hắn ra.
Nửa phút sau, Tinh, thang máy đến tầng 37.
Những người khác trong thang máy đã đi hết, Tô Phi và chú Joseph hãy còn đang cãi nhau vấn đề cỏn con sáng mai mấy giờ dậy, đoạn mồm năm miệng mười đi ra cửa. Sau khi cửa thang máy mở ra, Trác Hoàn bèn buông tay. Phục Thành quay đầu nhìn hắn một lúc lâu.
"Thầy Trác, tôi không thích như vậy đâu."
"Nhưng em thích tôi."
Hơi thở tức thì nghẹn ngay họng. Phục Thành nhìn Trác Hoàn, chẳng thốt nổi một chữ.
Trác Hoàn bật cười, đi lướt qua anh, ra thang máy trước.
"Trác Hoàn."
Trác Hoàn dừng bước, ngoái đầu nhìn anh.
Ánh dương buổi sáng mai chiếu xuyên qua khung cửa sổ sát đất đồ sộ cuối hành lang rọi xuống làn tóc mềm mại của chàng trai làm nó tỏa ánh vàng rực rỡ. Phục Thành nhìn hắn với vẻ vô cảm, đoạn nói: "Ảo giác thôi."
Em thích tôi.
Ảo giác (của anh) thôi.
Câu này vừa buông xuống thì Phục Thành đã đi trước, vòng qua người đàn ông này mà sải bước vào cánh cửa xa hoa của UAAG.
Đến văn phòng thì Lina đang tưới hoa.
Thấy Phục Thành vào, cô toan mở lời nhưng nhìn vẻ mặt anh lại im bặt. Vài giây sau, cô lại thấy Trác Hoàn đi tới. Lina nghĩ đoạn, gọi ai đó đang đi phía sau lại.
Cô nhỏ giọng hỏi: "Reid, anh đã làm gì?"
Trác Hoàn: "Có làm gì đâu."
Lina nhận định trong lòng: Chắc chắn đã làm gì đó rồi.
"Phục vừa về mà đã đeo bản mặt này, em chả tin anh chưa làm gì đâu."
Nghe vậy, Trác Hoàn mỉm cười: "Làm chuyện anh thích mà thôi."
Đại gia Trác bỏ lại câu này rồi vứt giấy bóng của cái hamburger đã xơi xong vào thùng rác. Lúc đi ngang qua bàn Phục Thành, hắn nhấp thêm hai hớp cà phê rồi đặt cốc xuống.
Phục Thành ngẩng đầu: "?"
Trác Hoàn: "Cho em uống này."
Phục Thành: "..." Anh nói một cách lịch sự: "Thứ nhất, tôi đã tự mua cà phê cho mình rồi. Thứ hai, tôi không thích bỏ thêm đường. Cuối cùng, vì sao tôi phải uống thứ mà người khác đã từng uống?"
Tôi là người khác sao?
Câu này chẳng được thốt ra.
Trác Hoàn ngoái đầu bảo Lina: "Xuống mua một cốc cà phê mới hộ anh với?"
Lina cười tủm tỉm: "Muốn tặng cà phê cho người ta thì phải tự vác xác đi mà mua Reid ạ."
Trác Hoàn: "À."
Dĩ nhiên hắn không xuống mua cà phê rồi. Trác Hoàn lấy cốc cà phê đi, nhấp thêm vài hớp, đến khi nó nguội rồi bèn vứt vào thùng rác.
Tô Phi tò mò xáp lại chỗ Phục Thành: "RIP muốn đưa cà phê cho anh làm gì?"
Chú Joseph cũng rất lấy làm lạ, bèn kéo ghế sang hóng cùng.
Phục Thành im lặng, dần nhếch môi: "Không có gì, ban nãy lúc ở thang máy thầy Trác bất cẩn giẫm anh một phát nên chắc muốn dùng cà phê để nhận lỗi?"
Tô Phi: "Ồ, giẫm anh một phát mà muốn giải quyết chỉ bằng một cốc cà phê?" Cậu chàng bèn đứng dậy í ới với Trác Hoàn đương nằm trên sofa xem điện thoại: "Ê RIP, tôi đã bảo anh rồi, một cốc cà phê là không được. Khao một chầu, bọn tôi muốn ăn một bữa to!"
Trác Hoàn: "Hừ, tặng "Ngọt ngào" cho cậu này."
Tô Phi: "..."
2021 đã khởi đầu với ba tháng, thế giới hòa bình, chẳng xảy ra chuyện lớn nào.
Ngành hàng không cũng hiếm khi có những ngày tháng bình thản đến vậy, không có một vụ tai nạn máy bay cỡ lớn nào, thậm chí đến cả các máy bay cỡ nhỏ, máy bay công vụ cũng chỉ xảy ra vài vụ nhỏ, không gây ra thương vong.
Đến tuần cuối, ngày 23 tháng 3, Lina nhận được email của EASA.
Lina: "Đã có kết quả phiên tòa xét xử vụ tai nạn của Gerard, Marsha Airlines 123 rồi."
Ngày 2 tháng 10 năm 2020, chiếc máy bay vận tải Marsha Airlines 123 rơi tan xác ở Schaffhausen, Thụy Sĩ. Máy bay đâm vào núi, hai phi công gặp nạn. Sau khi xảy ra sự cố, vì cơ phó là bạn thân của Lina mà UAAG đã chạy đến Schauffhausen trước để tham gia điều tra vụ tai nạn.
Kết quả điều tra cuối cùng vô cùng rõ ràng, nguyên nhân chủ yếu là do lúc bảo trì máy bay người ta đã sử dụng đinh ốc không tương xứng dẫn tới cánh đuôi đột ngột rơi xuống trên hành trình bay. Nguyên nhân khác còn bao gồm cả việc công ty hàng không bóc lột và ngược đãi hai phi công trẻ khiến cho hai người không thể có cơ hội cứu máy bay lúc gặp nguy nan.
Kết quả điều tra đã rõ rành rành ra đó mà công ty hàng không lẫn công ty ma hay thậm chí là công ty bảo trì thứ ba vẫn cãi nhau về việc ai phải gánh trách nhiệm chính, ai phải bồi thường bao nhiêu tiền.
Cuối cùng, họ đệ đơn lên tòa, nửa năm sau có kết quả chung thẩm.
Lina đọc dòng chữ trên email: "Hãng Marsha chịu trách nhiệm chính, lần lượt bồi thường người nhà hai người gặp nạn 2,43 triệu euro và 2,13 triệu euro. Sau đó, hãng Marsha tố cáo công ty ma và công ty bảo trì thứ ba lên tòa án. Nghe nói hãng Marsha đã xác minh là đang trên đà phá sản."
Kể cả một vụ án đơn giản và rõ mười mươi như thế này, muốn thật sự chấm dứt hết tất cả thì vẫn phải mất nửa năm để đi đến kết cục cuối cùng.
Nhưng đó chỉ là đối với công ty hàng không và dân chúng mà thôi.
Còn đối với người nhà của người gặp nạn, điều họ phải chịu đựng là nỗi đau khổ và dằn vặt suốt cuộc đời.
Bên EASA lại phải làm nhân chứng, tham dự vụ hãng Marsha kháng án công ty ma và công ty bảo trì. Cao Vân gửi email tới là bởi đây là vụ án họ cùng nhau phá, gã cần UAAG cung cấp một số giấy tờ chứng minh cho gã.
Lina nói việc này cho Trác Hoàn hay.
Trác Hoàn: "Tùy em, em cứ tự xử đi."
Lina mỉm cười: "Ừ, em đã xử lí xong và đưa cho Cao Vân rồi. Đúng rồi Reid, tối nay đến nhà anh liên hoan nha."
Trác Hoàn đứng hình, đoạn ngẩng đầu: "Hả?"
Lina: "Bọn em, đến nhà anh liên hoan, vào tối nay."
Đang nói dở thì cả ba người Phục Thành ngước đầu nhìn Lina.
Trác Hoàn: "Vì sao?"
Lina sửng sốt: "Sinh nhật anh."
Trác Hoàn: "..."
Hắn quên khuấy mất.
Trác Hoàn hé môi toan thốt câu từ chối thì Lina bảo: "Em đã chuẩn bị lò nướng và thịt nướng BBQ rồi."
Tô Phi xoạt một tiếng, kích động đứng dậy: "Đêm nay ăn thịt nướng ấy ạ?"
Lina quay đầu nhìn cậu chàng, đoạn cười đáp: "Ừ, đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi."
Tô Phi: "Tuyệt vời, em nướng thịt cho, kĩ thuật nướng của em là số dách luôn!"
Trác Hoàn mấp máy môi, song hắn nhìn Tô Phi hưng phấn, chú Joseph hí hửng bàn bạc, Lina cười tủm tỉm nhìn mình, và cuối cùng là Phục Thành.
Dường như chàng trai tóc đen cũng rất hào hứng, mỉm cười chuyện trò với Tô Phi và chú Joseph.
Mãi sau, Trác Hoàn mới ngửa đầu tựa ghế, nói với Lina: "000618."
Lina: "Cái gì?"
Trác Hoàn đút hai tay vào túi: "Bộ em không muốn bảo người ta sắp lò nướng, bỏ thịt nướng vào tủ lạnh hay sao? 000618, mật khẩu nhà anh."
Chú Joseph cười khà: "618, con số này có ý nghĩa gì vậy Reid? Lẽ nào là sinh nhật bạn gái cháu?"
Trác Hoàn cười khinh, đang định mở miệng giải thích thì Tô Phi đã cướp lời hắn: "Chú Joseph, cháu cũng khinh bỉ chú. 0.618 là tỉ lệ vàng, chú hiểu không?"
Phục Thành: "Thầy Trác đã công khai mật mã thế thì tức là tất cả chúng ta có thể đến rồi."
Trác Hoàn: "Vậy em đến đi."
Vừa dứt lời, ánh mắt Phục Thành quét nhẹ sang Trác Hoàn. Hắn cũng nghiêng đầu cười nhạt nhìn anh.
Trong văn phòng rộng thênh thang tưởng như trống trơn toàn là tiếng Tô Phi và chú Joseph chí chóe nhau, tiếng Lina gọi điện thoại tìm thợ sắp lò nướng. Tầm mắt lướt qua người khác, đoạn quấn chặt bên đối phương.
Tô Phi: "Đúng rồi, Phục Thành ơi, anh thích ăn thịt ba chỉ không? Chú Joseph bảo chú không ăn."
Phục Thành quay đầu: "Anh ăn tất."
Trác Hoàn nhìn sâu vào anh rồi ngẩng đầu nói với Lina: "Là căn chung cư bên bờ sông, không phải cái biệt thự trước đây."
Lina kinh ngạc: "Chả phải tháng trước anh vẫn còn sống trong căn kia ư?"
"Bán rồi."
***
Lina liên hệ với thợ đưa lò nướng và nguyên liệu đến nhà Trác Hoàn.
4 giờ chiều, mọi người tan làm sớm. Đại gia Trác vô cùng thoải mái duyệt vụ này, song Phục Thành, Tô Phi và chú Joseph thì không đến nhà hắn ngay. Cả ba nói là phải về nhà lấy quần áo (phơi) vào nên về trước, lát nữa mới tự gọi xe đến.
Dõi theo bóng dáng rời đi của ba người, Lina thốt: "Anh có nghĩ là họ về nhà lấy quần áo vào không Reid?"
Trác Hoàn nhướn mày: "Khu chung cư em thuê cho họ có cho phơi đồ ngoài cửa sổ không?"
Lina nhoẻn miệng cười: "Anh đoán coi họ đi làm gì?"
"Xùy, mua quà chứ gì. Đi thôi."
Lina sớm đã biết hôm nay là sinh nhật đại gia Trác, nhưng ba người Tô Phi đương nhiên không biết.
Chú Joseph: "Sao Lina chả nói sớm cho chúng ta biết nhỉ? Trước đây con bé tri kỉ lắm mà. Con bé là Lina đó, con bé nên nói sớm cho chúng ta để còn đi mua quà trước mới phải."
Phục Thành nghĩ đoạn: "Có lẽ cô ấy cũng không ngờ thầy Trác sẽ đồng ý cho chúng ta đến nhà anh ấy liên hoan?"
Chú Joseph: "Có cái lí này ư? Cháu nghĩ nhiều quá rồi Phục à."
Phục Thành từ chối cho ý kiến.
Bên kia, Trác Hoàn và Lina ngồi lên xe. Lina nói: "Reid này, em không ngờ anh sẽ đồng ý vụ liên hoan lần này đấy, may là em đã chuẩn bị quà và đặt bánh ngọt từ trước rồi. Ban đầu em nghĩ cho dù anh chẳng đồng ý thì vẫn có thể bảo người ta tặng thẳng qua luôn." Cô nháy mắt: "Sao anh lại đồng ý vậy?"
Trác Hoàn: "Chả phải có người bảo sẽ nướng thịt cho anh à? Há mồm ăn cơm thôi. Tùy các em."
Lina nở nụ cười sâu xa: "Sao em cứ cảm thấy không phải lí do này ấy nhỉ."
Trác Hoàn chợp mắt nghỉ ngơi, không đáp.
Dĩ nhiên quà tặng cho đại gia Trác không thể chọn qua loa rồi.
Tô Phi nghiêm túc nói: "Hồi xưa cháu tặng quà sinh nhật cho bạn toàn tặng mấy cuốn sách không còn xuất bản nữa, hoặc thẳng thừng giải quyết hộ bài tập dạo gần đó của bạn ấy. Bình thường sau khi làm vậy, bạn cháu toàn vừa khóc vừa cảm ơn cháu, sau đó không bao giờ qua lại với cháu nữa. Hầy, thiên tài cô đơn vậy đó."
Chú Joseph phì cười: "Thường thì chú hay tặng gậy đánh golf các kiểu, nhưng xem ra mấy món này chả hợp với Reid. Phục, cháu thì sao, cháu nghĩ chúng ta nên tặng gì đây? Ôi chú nghĩ ra rồi, hay là ba người chúng ta tặng chung một món quà đi. Như vậy là có thể mua một cái đồng hồ cho Reid rồi."
Phục Thành ngẩn ra.
"... Ừm, vậy cả ba cùng mua đi."
Sau khi mua đồng hồ, ba người mới gọi xe đến nhà đại gia Trác, lúc này mới ngẩng đầu ưỡn ngực, dù có hơi lo lo.
Nhưng lúc thật sự đến nơi, Tô Phi đứng dưới nhà nhìn khu chung cư cao cấp đầy tráng lệ lại bắt đầu mở máy hát: "May là chúng ta mua một cái Patek Philippe mà không ham rẻ mua cái Jaeger-LeCoultre kia. Suýt nữa là bị RIP xem thường rồi!"
Chú Joseph cũng cảm khái: "Giàu, quả là giàu nứt khố đổ vách."
Phục Thành đứng bên dưới ngẩng đầu nhìn mãi.
Chú Joseph: "Đợi bao giờ đến sinh nhật chúng ta, chúng ta nhất quyết phải bảo Reid mua quà! Sinh nhật các cháu là vào khi nào?"
Tô Phi: "Ôi đậu má, tháng 12! Năm ngoái vào sinh nhật cháu, chúng ta đang ở Boston bận tra vụ án US Airways, cháu quên béng mất!"
"Còn cháu thì sao hả Phục?"
"Nửa năm nữa ạ."
Chú Joseph làm dấu OK: "Yên tâm, chú nhất định sẽ ra hiệu ngầm các thể loại cho Reid hộ các cháu, sẽ không để thằng nhóc kia quên quà các cháu đâu. Với cả... Ha ha, tháng sau là sinh nhật chú, các cháu hiểu mà."
Phục Thành: "..."
Tô Phi: "..."
Sau khi ba người lên tầng, thang máy vừa mở ra là đứng chôn chân tại chỗ luôn.
Đó là một căn hộ cao cấp có thang máy vào thẳng nhà, rộng hơn 300 mét vuông, có hai tầng, nằm trên dòng sông Hoàng Phố uốn lượn dài ngoằng. Phía nhìn ra biển là phòng khách dạng Atrium, cửa sổ kính sát đất cao tới 7 m thể hiện toàn cảnh đêm lấp lánh ánh đèn của Thượng Hải, nhìn không sót chút gì.
Người mở cửa cho họ là Lina, cô mỉm cười nói: "Tôi đang pha nước sốt. Tô Phi với chú Joseph rửa với thái rau đi. Phục, anh và Reid cùng xâu thịt nướng và rau dưa vào que sắt nhé."
"Ồ kề!"
Lina chỉ bảo thợ lắp lò nướng và bỏ rau dưa thịt thà vào tủ lạnh để tránh hỏng thôi. Cô không nói người ta xử lí hết toàn bộ nguyên liệu nấu ăn.
"Nếu hoàn toàn không tự mình ra trận thì chỉ là ăn thịt nướng bình thường. Chả lẽ mọi người không nghĩ như vậy vô nghĩa quá hả?"
Trác Hoàn: "Nướng thịt cũng phải tự anh làm ư?"
Lina cười tủm tỉm nhắc nhở: "Reid à, Tô Phi sẽ nướng, không phải anh. Có thế thì bây giờ anh mới tham gia vào, đúng không nào?"
Trả lời lại cô là nụ cười lạnh của đại gia Trác, sau đó hắn cúi đầu tiếp tục xâu thịt bò vào que.
Cả ba người Phục Thành đi theo sau Lina vào bếp.
Vừa vào bếp, trông thấy Trác Hoàn, lại liếc xuống cái túi mình xách theo, Tô Phi tức thì thấp thỏm: "RIP, chúc anh sinh nhật vui vẻ, chúng tôi đã chuẩn bị quà cho anh từ sớm rồi này."
Trác Hoàn: "Bộ không phải vừa mua ban nãy à? Mua cái gì, cầu thủy tinh?"
Tô Phi: "Anh...!"
Tô Phi đưa cái túi trong tay sang cho Phục Thành: "Em với anh ta không có tiếng nói chung! Anh Phục, anh tặng quà cho anh ta đi. Còn cầu thủy tinh á? Để anh ta chống mắt lên xem chúng ta tặng cái gì, cho vả sấp mặt luôn!"
Phục Thành nhận cái túi, bước lại đặt túi in logo Patek Philippe lên bàn.
Trác Hoàn hơi sửng sốt, đoạn nhướn mày: "Patek Philippe?"
Lina cũng khá là kinh ngạc: "Chịu chi dữ vậy?"
Một cái đồng hồ Patek Philippe ít nhất cũng phải gần trăm nghìn tệ.
Phục Thành mỉm cười: "Quà của cả ba. Chúc thầy Trác sinh nhật vui vẻ."
Trác Hoàn im lặng nhìn món quà này, mãi sau mới giương mắt lên, từ sâu trong đáy mắt trong veo là ánh đèn chiếu rọi: "Quà cả ba... Còn em không tặng riêng hả?"
Phục Thành nhìn hắn, nói một cách rất đỗi nghiêm túc: "Đắt quá, một mình không mua nổi."
Trác Hoàn lẳng lặng nhìn anh mãi rồi mới phát bực cười lạnh một tiếng, cúi đầu cầm một miếng thịt bò xâu tiếp.
*Tác giả:
Trác RIP: Dỗi.
"Trai thẳng" Phục Chanh Chanh: Chữ Schrodinger viết như nào ấy nhỉ?
*Chú thích
Dạng Atrium