Ừ Thì Tôi Là Một Con Bé Xui Xẻo

Chương 7: Chương 7. Giúp Người





Trên chiếc ghế đá nhỏ bé, một cô bé xinh xắn dễ thương,mặc chiếc đầm màu hồng làm cho cô bé cực kỳ đáng yêu hệt như một thiên thần được trời cao ban tặng cho cuộc sống.Thế nhưng tại sao cô bé lại khóc?.Chắc lại lạc ba mẹ đây mà nó suy nghĩ rồi bước đến bên cạnh cô bé.Ngồi xuống bên cạnh cô bé, nó kiềm lòng không được hỏi...
-Sao em ngồi khóc ở đây thế?
-Lucky của em mất tiêu rồi._ cô bé mếu máo nói.
-Lucky?!!!
-À Lucky là chú chó của em._ cô bé giải thích.
-Thế em đã đi tìm chưa ?
-Em đã đi tìm gần đây rồi nhưng không có._ cô bé lại tiếp tục khóc.
-Vậy chị giúp em tìm nha._ nó an ủi.
-Chị nói thật chứ?

-Nhìn chị giống đang nói dối lắm ư ?
-Cám ơn chị._ cô bé vui mừng cảm ơn nó rồi rít.
-Chưa tìm được mà cám ơn gì chứ... Vậy thì chị và em sẽ chia nhau ra tìm, nhưng mà em cũng đừng có đi xa quá ngộ nhỡ bị bắt cóc thì coi như tiêu luôn đó.
-Dạ em biết rồi.
Thế là nó và cô bé chia nhau tìm chú chó, sau gần cả tiếng đồng hồ nó chạy đông chạy tây tìm kiếm nhưng đáp lại nó chỉ có tiếng của gió và tiếng lá cây xì xào.Nó thở hồng hộc rồi tựa vào gốc cây trong một công viên.Bỗng nó nghe thấy tiếng sột soạt từ một bụi rậm gần đó.Nó lấy hết can đảm tiến lại gần, trong bụi rậm là một chú chó to có bộ lông màu vàng óng mượt đang say sưa đùa nghịch với chiếc bao ni lông. Nó nhào tới ôm chú chó rồi chạy đi tìm cô bé,giờ thì nó lại lạc mất cô bé.Nó ôm chú chó trong tay rồi cứ thế mà chạy đi tìm cô bé,bỗng chú chó nhảy khỏi tay nó rồi chạy thục mạng,nó cũng chạy theo.Khi chú chó dừng lại thì nó nghe thấy tiếng của con trai và tiếng thút thít của cô bé.
-Con chó yêu quý của mày đâu rồi ? Haha con nhỏ không cha không mẹ như mày đến cả chó cũng chẳng thèm theo mày nữa rồi haha._ một cậu nhóc nói sau đó là cả đám cùng cười tỏ vẻ sảng khoái.
-..._ cô bé không nói gì,chỉ cuối đầu xuống.Xung quanh chỉ còn lại tiếng cười của bọn nhóc và sự tĩnh lặng toát ra từ người của cô bé.
Nó buồn và nhớ lại rằng khi còn là một con bé nghèo khó nó cũng bị bạn bè nhục mạ như vậy. Bọn họ nói nó là một con nhỏ bần hèn, nói mẹ nó chỉ là một con mụ công nhân hèn mọn,nói cha nó chỉ là một người nông dân khố rách áo ôm còn nhà nó thì không xứng để làm cái chuồng lợn, và rồi bọn họ cũng đã cười nhạo nó như cô bé này. Nhưng đã không có một ai lên tiếng giúp nó, bây giờ nó muốn giúp cô bé, nó không muốn nhìn thấy hình ảnh ngày xưa của mình trong cô bé, nó không muốn cô bé chất chứa nỗi đau trong lòng,nó muốn nhìn thấy nụ cười thiên thần của cô bé.Nó chạy tới chỗ cô bé và bọn nhóc chưa kịp nói điều gì thì bọn nhóc đã bị nó làm cho sợ hãi mà bỏ chạy.

-Em không sao chứ?_ Nó lo lắng hỏi.
-...._ cô bé vẫn không trả lời nó, trên người vẫn toát ra một sự cô đơn u sầu làm cho nó bất chợt cảm thấy mình thật vô dụng.
Trong một bụi cây gần đó một chú chó có bộ lông màu vàng phóng ra,hướng tới cô bé mà lao vào. Chú chó vùi đầu vào lòng cô bé như thể đang tìm kiếm hơi ấm.
-Aaaaa, Lucky... cưng đã đi đâu vậy, có biết là chị lo cho cưng lắm không?_ cô bé vuốt ve Lucky, trên mặt hiện ra một tia vui mừng.
-Chị tìm thấy nó ở công viên đấy.
-Cám ơn chị_ cô bé vui vẻ nở một nụ cười rồi cảm ơn nó rồi rít.
-Em tên gì?
-Em tên Thanh Hồng..._ cô bé vừa vuốt ve Lucky vừa cười nói với nó.
Trong buổi hoàng hôn đẹp rực rỡ có hai bóng hình một lớn một nhỏ và một chú chó cùng nhau trò chuyện về bản thân và cùng nhau ngắm nhìn hoàng hôn phía xa.Ở nơi chân trời mặt trời màu đỏ hệt như một quả bóng nhỏ bé của bầu trời rộng lớn đang lặng dần... lặng dần.