Ừ Thì Tôi Là Một Con Bé Xui Xẻo

Chương 38: Chương 38. Hung Tin





Buổi sáng, không khí thật trong lành. Nó và Thanh Hồng đang chơi đùa trong vườn hoa cùng với chú chó Lucky thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
-Cậu tới sớm nhỉ?_ nó mở cửa rồi tươi cười với người đối diện.
-Hôm nay sinh nhật Mi mà, Mi muốn đi đâu không Khải sẽ đi với Mi._ hắn nói rồi tươi cười, cánh tay từ sau lưng đưa tới trước mặt nó một hộp quà màu hồng xinh xắn.
-Cảm ơn cậu rất nhiều._ nó nhận lấy hộp quà rồi nở với hắn một nụ cười dễ thương vô cùng.
Nó dẫn hắn vào chơi với Thanh Hồng còn mình thì lên phòng thay đồ để chuẩn bị đi đâu đó.

--------------------------------------
Nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng bệnh của Ngọc Trâm, nó cẩn thận lấy nước cho vào bình hoa rồi cắm từng bông hoa tulip đang tươi cười trước nắng vào bình. Tulip, loài hoa có nhiều ý nghĩa và cũng là loại hoa mà Ngọc Trâm thích nhất. Nó cắm rồi bước đến bên cạnh Ngọc Trâm, mắt nhìn dáng vẻ của Ngọc Trâm đang hôn mê, trong đầu không ngừng hiện về hình ảnh cô cười với nó.
-Ngọc trâm ơi ! bạn xem này, hôm nay mình đã đem đến cho bạn loài hoa tulip mà bạn thích nhất nè. Bạn hãy mở mắt ra nhìn chúng đi, hãy mở mắt ra đi. Bạn biết không? bác Năm, Mận, Thắm, Phong,Hoàng và mấy nhóc tì đều đang rất nhớ bạn. Mận đã hỏi mình về bạn nhưng mình lại nói rằng bạn đang sống rất tốt, bạn mau tỉnh lại đi mình đã nói dối đó, bạn hãy mở mắt ra đánh mình mắng mình đi... Mình xin lỗi cậu rất nhiều Trâm à ! đáng lý ra một đứa như mình không nên kết bạn với bạn. Mình thật sự rất xin lỗi bạn._ nó nắm lấy đôi tay gầy hao của Ngọc Trâm, nó nói, nói rất nhiều nhưng đáp lại nó lại là tiếng chạy đều đều của máy điều hòa, và những tiếng máy móc đang chạy. Giọt nước mắt lăn dài trên má nó.
Hắn thì đang ngồi ở hàng ghế chờ, vì nó muốn được một mình yên tĩnh với Ngọc Trâm nên đã nói hắn ở ngoài chờ nó. Hắn cũng không nói gì, làm theo lời nó yên lặng, trầm tư ngồi ở ghế chờ đợi nó.
-Ngọc Trâm ơi! hôm nay sinh nhật của mình đó. Mình nhớ ngày này chín năm trước bạn đã tặng mình chiếc nhẫn mà cậu tự làm đó Trâm, mình muốn được nhận quà của bạn nữa cho dù chỉ là một nụ cười của cậu thôi. Tỉnh lại đi Trâm, mình không xứng đáng để giữ chiếc nhẫn của bạn lâu vậy đâu, tỉnh lại lấy nó đi Trâm..._ trong căn phòng lạnh lẽo, giọng nói rung rung của nó vẫn vang lên và vẫn như cũ không ai trả lời lại nó.
---------------------------------------
Chiều, trên những con đường đã lên đèn nó và hắn cùng bước đi, không ai nói với ai nữa lời. Không gian trở nên im ắng đến mức đáng sợ.

-Cảm ơn cậu đã đưa tớ về nhà._ nó mở cổng rồi quay sang cố cười với hắn.
-Ừm, không có gì đâu. Tớ phải về đây._ hắn mỉm cười với nó.
-Cậu về cẩn thận._ nó vẫy tay chào hắn rồi quay lưng bước vào nhà.
Vừa bước vào nhà, nó thấy mọi người đang xôn xao bàn tán bên chiếc ti vi. Thanh Hồng thấy nó vào liền tắt ti vi nhưng trước khi cô bé tắt nó đã loáng thoáng nghe được một câu nói kinh hoàng của phát thanh viên. Nó bất chấp sự ngăn cản của mọi người, tay vơ lấy đồ điều khiển ti vi.
-Theo như lời của người dân thì, một chiếc ô tô đã bị một đá lỡ đâm phải khi đang lưu thông trên đường núi của thành phố C. Hiện giờ chiếc xe vẫn đang bị kẹt giữa đống đổ nát của đất và đá. Phía công an và lực lượng cứu hộ của thành phố C vẫn đang tích cực tìm kiếm người trong đống đổ nát kia._ ti vi vừa được bật lên một giọng nói trong trẻo của một phát thanh viên trẻ phát ra.

Nó như không còn tin vào mắt và tai của mình nữa, nó ngây người ra.
-Dã dối, tất cả chỉ là giả tạo. Không phải như vậy, mọi chuyện không phải như vậy._ nó chạy đến quăng chiếc ti vi xuống mặt sàn lạnh cóng.
Chiếc xe mà ti vi đưa tin chính là chiếc xe mà cha mẹ nó đã đi. Nước mắt của nó không ngừng rơi,nó như không thể tin vào hiện thực, nó chạy nhanh lên phòng, khóa cửa lại thu mình trên chiếc giường to và lạnh lẽo trong đầu không ngừng hét to Đây không phải sự thật, cha mẹ chắc đã đi lên một chiếc xe khác rồi, cha mẹ sẽ về ăn sinh nhật cùng mày mà Mi, cha mẹ hứa rồi sẽ không thất hứa... nó cố gắng tìm mọi lý do khác nhau để thuyết phục mình tin rằng mình đã lầm, không phải là họ mà là một người khác. Nó cố thuyết phục bản thân rằng chiếc xe đó chỉ là giống của cha mẹ nó... chỉ là một chiếc xe giống một chiếc xe...