Ừ Thì Tôi Là Một Con Bé Xui Xẻo

Chương 37: Chương 37. Hạnh Phúc Chợt Tan





-Chào mọi người ! Con phải về nhà rồi ạ. Mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe..._ nó bước đi trên lối mòn của thị xã nhỏ, tay không ngừng vẫy chào tạm biệt, trên khuôn mặt nở một nụ cười xinh xắn.
Bên cạnh nó là một anh chàng tuấn tú với khuôn mặt tươi cười và một cô bé đáng yêu cũng đang vẫy tay tạm biệt mọi người giống nó. Nó đã đi được một quãng nhưng mắt vẫn nhìn về phía sau, có cả tộc trưởng của bộ tộc phía bên kia rừng núi và một vài người khác đến để chào tạm biệt nó. Nó vẫn nhìn, ánh mắt luyến tiếc không nỡ xa nơi này và những người đã luôn bên cạnh nó.
Cảm ơn mọi người vì...tất cả. nó nói thầm trong lòng, chân vẫn tiếp tục bước trên con đường đã quen thuộc dưới ánh nắng chói chang của ánh mặt trời.
---------------------------------------
-Dúhu về tới nhà rồi. Mệt quá đi thôi._ Thanh hồng mở cổng chạy ào vào nhà.
Từ xa xa Lucky với bộ lông màu vàng rực óng ánh lê cái thân ục ịch chạy tới. Thanh Hồng ôm lấy Lucky vuốt ve âu yếm.
-Cảm ơn cậu đã đưa chị em tớ về._ nó nhìn hắn rồi nở một nụ cười tươi.

-Không có gì đâu._ hắn mỉm cười lại với nó.
-Cậu đi về cẩn thận nha.
-Ừm, Mi nhớ ngủ sớm nha! mai sẽ là một ngày vui đó._ hắn nói rồi vẫy tay chào tạm biệt nó, trên khuôn mặt tuấn tú không ngừng nở nụ cười quyến rũ.
Nó đứng nhìn theo bóng lưng của hắn, nhìn mãi nhìn mãi cho đến khi cái bóng kia khuất sau một bức tường thì nó mới nhẹ nhàng đóng cổng lại rồi quay bước đi vào nhà. Hắn khuất sau bức tường liền lấy điện thoại ra gọi ột dãy số quen thuộc.
-Đón tôi ở chỗ cũ._ hắn lạnh lùng ra lệnh.
Hắn bây giờ thật khác xa so với lúc ở cạnh nó. Những nụ cười của hắn đã không còn trên gương mặt tuấn dật mà thay vào đó là một gương mặt lạnh lùng vô cảm hệt như một sát thủ giết người không chớp mắt. Hắn rơi vào trạng thái trầm tư bước đi trên con đường đầy nắng. Vài phút sau một chiếc BWM sang trọng đến bên cạnh hắn, hắn ngồi vào trong xe rồi cùng chiếc xe mất hút vào dòng người đang tấp nập ngược xuôi theo dòng chảy của cuộc sống.

------------------------------------------
Trong căn phòng đầy nắng, ngoài ban công những bông hoa cỏ chân ngỗng đang cố vươn mình đấu tranh chống lại cái nắng khắc nghiệt. Đã bao ngày rồi nó không tưới nước cho những bông hoa kia thế mà chúng vẫn không héo đi. Chúng thật là kiên cường. Nó nhẹ nhàng cầm lấy chiếc bình đang chứa đầy nước tưới vào những bông hoa tiều tụy kia. Trong lòng không khỏi vui mừng mong chờ ngày mai đến thật nhanh, bởi ngày mai là một ngày đặc biệt của nó.
Buổi tối, trên chiếc bàn ăn thủy tinh sang trọng nó đang cùng ăn cơm với cha mẹ nó. Cảm giác hạnh phúc của nó bấy lâu nay lại trở về sau bao ngày từ biệt. nó bây giờ chỉ mong rằng nó sẽ mãi mãi được như vậy.
-Cha mẹ lát nữa phải đi đến thành phố C để ký hợp đồng. Hợp đồng này có thể làm cho tình trạng hiện giờ của công ty mẹ thay đổi. Vì vậy...
-Không sao đâu ạ, nếu có thể cha mẹ nhớ về sớm một chút để cùng ăn sinh nhật với con là được._ nó cắt ngang lời mẹ nó, cố gắng vui vẻ với bà.
-Ừ, cha mẹ sẽ cố gắng về sớm._ bà tươi cười đáp lại cô con gái nhỏ nhắn của mình.
Ngày mai là sinh nhật thứ 17 của nó, nhưng cha mẹ nó lại đi xa. Lại vì công ty mà bỏ rơi nó, nhưng làm sao được công ty bà quan trọng hơn. Sự nghiệp mấy năm nay của bà không thể để ngày sinh nhật của nó làm hỏng được. Nó cố gắng vui vẻ như không có gì nhưng chỉ làm cho không khí thêm gượng gạo. Cha mẹ nó ăn xong cơm thì xách vali đi ra khỏi nhà, bỏ lại nó cô đơn trong căn nhà tối tăm vừa có chút ánh sáng.