Ừ Thì Tôi Là Một Con Bé Xui Xẻo

Chương 11: Chương 11. Có Hậu Thuẫn





Kết thúc vai diễn của mình nó như được rũ bỏ nỗi buồn trong lòng từ mấy bữa nay.Nhưng nó lại phải mong chờ để nhận những nhận xét tiêu cực của trưởng câu lạc bộ,trong lòng nó lại bắt đầu buồn nôn với những gì mình làm.Tại sao ngay từ đầu mày không thôi đi hả Hà Mi ? Mày cố gắng như vậy để được nhận lại những lời sỉ nhục à? Mày chỉ là một con nhỏ xui xẻo và mang đến những xui xẻo đó cho người xung quanh thôi,mày không xứng để được mọi người xem mày là bạn.Mày nên từ bỏ đi... những dòng suy nghĩ đó cứ hiện hữu trong đầu nó làm cho nó cảm thấy mình thật bi thương thật đáng khinh bỉ và giờ phút này nó muốn khóc thật to nhưng tình thế hiện tại nó không cho phép mình khóc,nó không muốn ai thấy nó khóc,không muốn bị mọi người cười chê và nói rằng nó là một con nhỏ yếu đuối.
-Cậu diễn tốt lắm,cậu rất có tiềm năng.Chúc mừng cậu gia nhập câu lạc bộ kịch._ trưởng câu lạc bộ nói với nó.
-Cảm ơn cậu đã có nhận xét tích cực về tôi như vậy. nếu không còn gì thì tôi về trước đây._ nó ngước mắt nhìn hắn rồi bỏ cho hắn một câu lạnh lùng.
-Giờ sinh hoạt của câu lạc bộ vẫn còn đến 20 phút đấy._ hắn ngạc nhiên vì nó có thể bình thản như vậy khi hắn là trưởng câu lạc bộ kịch,thật là hắn đã quá xem thường nó.

-Vậy cậu có thể cho tôi xem nội quy không ?
-Không có nội quy._hắn bình thản đáp rồi tặng cho nó một nụ cười mị hoặc.
-Vậy thì tôi ở lại làm gì? Tôi không có nhiều thời gian như cậu._ nó như muốn phát điên,ngày đầu tiên sinh hoạt của câu lạc bộ chỉ là khảo nghiệm thành viên xong xuôi rồi thì có thể về mắc gì nó phải ở lại.
Hắn bị câu nói của nó làm cứng họng, hắn thật muốn tức điên lên. Nó không thể xem hắn là bạn sao chứ, hắn trước giờ vẫn luôn coi nó là người đặc biệt khác lũ con gái kia vì vậy mới hao tâm tốn sức mua chuộc trưởng câu lạc bộ kịch để hắn thay thế, nó vì sao cứ lạnh lùng với hắn,vì sao cứ giữ khoảng cách với hắn,thậm chí còn không cười với hắn lần nào.
Thật ra trong một lần hắn đang định đi xuống lầu thì thấy nó bị bao vây bởi đám con gái, hắn lại tính ngồi no xem kịch rồi sẽ ra tay làm anh hùng cứu mỹ nhân bởi vì hắn cũng muốn trả thù nó đã bao lần cho hắn ăn bơ. Nhưng hắn lại không ngờ rằng con người nó mạnh mẽ như vậy, người khác sỉ nhục nó nhưng nó không hề giận dữ ngược lại còn bình thản mà dạy cho bọn con gái đó một bài học.Nếu là hắn thì hắn đã tức điên lên và đánh bọn con gái đó rõ đau rồi, hắn cảm thấy nó thật mạnh mẽ thật quật cường và từ lúc đó hắn biết nó là một người con gái lạnh lùng, bình tĩnh ở mọi tình thế và đặc biệt là sẽ không cần ai bảo vệ.Hắn lại nghĩ đến việc nó bị tất cả các câu lạc bộ đuổi rồi hắn lại thấy nó thật đáng thương nhưng không phải là sự thương hại mà là một thứ gì đó rất đặc biệt... Hắn tốn một khoản tiền lớn để mua chuộc tên trưởng câu lạc bộ kịch, hắn đã mong chờ giây phút nó ngạc nhiên vì nhìn thấy hắn với thân phận là trưởng câu lạc bộ thế nhưng hắn lại thất bại nó đã không ngạc nhiên còn lại rất bình thản như biết trước mọi chuyện.
-Cậu thật không tích cực nha, lời của tôi cũng dám không nghe theo. Xem ra thang điểm tuần này cậu sẽ không có điểm rồi._ hắn nói như thể rất quan tâm tới nó nhưng thật sự thì không đúng hơn thì những lời hắn nói như một lời đe dọa đến nó.

-Cậu muốn tôi làm gì ?_ nó lại bình thản đáp.
-Cười._ hắn nói vỏn vẹn có một chữ trước câu hỏi dài chữ của nó rồi lại nhếch miệng tạo thành một đường cong mị hoặc.
-Quái gì tôi lại phải cười.À mà hình như 20 phút sinh hoạt còn lại cũng hết rồi thì phải._ nó thoáng nhìn đến chiếc đồng hồ treo tường rồi lại thản nhiên nói.
-Được rồi cậu về trước đi._ khóe miệng đang cười của hắn chợt cứng lại, biểu hiện của hắn khi nói những câu này cực kỳ khó coi. Nếu là người khác thì có lẽ đã cười lăn ra sàn rồi,nhưng nó vẫn lạnh băng không nói không cười lẳng lặng xách cặp rời khỏi đó để lại sau lưng là một gương mặt với nụ cười gượng gạo của hắn.

Nó vừa bước được vài bước chân thì bỗng nhiên xung quanh nó tối sầm lại, bước chân nó nặng nề hơn,bước thêm được hai bước thì...
"Rầm....".