Ừ Thì Tôi Là Một Con Bé Xui Xẻo

Chương 10: Chương 10. Xui Xẻo Ghé Thăm





Thấp thoáng đã hết hạn đăng ký câu lạc bộ,và hôm nay là ngày đầu tiên ở câu lạc bộ vẽ tranh của nó. Từ lúc nó bước vào cả một căn phòng đầy cả sát khí.Ai cũng nhìn nó với ánh mắt coi thường...
-Áááááá...._ trưởng câu lạc bộ vẽ cố tình va phải nó rồi la lên.
-Bạn có sao không?_ nó vội đặt chút màu vẽ còn sót lại trong hủ màu rồi vội đỡ cô ta.
-Mày không thấy hay sao ? mắt mày mù à ? bẩn hết cả áo của tao rồi lại còn là màu đen nữa chứ,mày nghĩ chỗ này ày vào vẽ quỷ chắc? Với tư cách là trưởng câu lạc bộ vẽ tao chính thức đuổi mày._ cô ta hất tay nó ra rồi hung dữ tuyên bố.

Nó như đã đoán trước được nên cũng không phản kháng gì chỉ im lặng rồi cất bước rời đi. Câu lạc bộ ngay sau đó cứ như vừa được xem kịch hay mà cười hả hê...Nhưng nó vẫn không nản lòng, nó vẫn đi đăng ký các câu lạc bộ khác,lần này nó đăng ký tất cả những câu lạc bộ có trong trường học....
Câu lạc bộ nấu ăn,
-Mày nghĩ câu lạc bộ mở ra là ày vào bán hàng chắc,mày nấu món này cho heo ăn à? Tao không muốn thực phẩm bị mày làm cho lãng phí đâu,mày đi câu lạc bộ khác đi..._ Trưởng câu lạc bộ nấu ăn cũng đuổi nó chỉ vì nó thái bí đỏ khá to và nấu canh quá sôi làm cho bí đỏ rã ra và nhìn không được đẹp mắt.Một lần nữa nó lại ra đi trong tiếng cười hả hê của câu lạc bộ nấu ăn.
Câu lạc bộ văn học,
-Mày nghĩ mày vẫn là một học sinh tiểu học à? văn chương gì mà lại thế này ? mày muốn làm văn này ấy em bé tiểu học à? Mọi người ở đây muốn cùng nhau trau dồi văn chương chứ không phải muốn thưởng thức mấy tác phẩm tiểu học của mày... Không có khiếu văn chương mày không thể tham gia câu lạc bộ này được, đi câu lạc bộ khác đi._ trưởng câu lạc bộ cũng đuổi nó chỉ vì nó viết văn quá hồn nhiên, vả lại còn viết về một đứa trẻ...Nó lại ra đi.
Các câu lạc bộ khác cũng đuổi nó,chê nó bất tài và không có khả năng... Bây giờ chỉ còn lại hai câu lạc bộ thôi đó là câu lạc bộ kịch và câu lạc bộ cây cảnh, nó nhìn vào phiếu đăng ký rồi thở dài.Không biết những ngày sau nó sẽ bị trưởng của mấy câu lạc bộ đó đuổi ra sao đây? Nó ủ rũ lê từng bước chân nặng nề trên dãy hành lang.
-Mày có phải là Hà Mi không?_ một đám con gái đang đứng trước mặt nó chặng đường nó và gặng hỏi.

-Phải._ nó nhìn đám con gái rồi hững hờ đáp.
-Tao thấy mày thật có nghị lực a,bị đuổi từ câu lạc bộ này tới câu lạc bộ khác vậy mà vẫn còn vác cái mặt đi đăng ký... Haha một con nhỏ như mày nếu không vì cha mẹ mày giàu có thì mày đã bị đối xử như một con chó rồi à phải rồi ngày xưa cha mẹ mày làm nông dân phải không..... Haha thì ra là xuất thân từ nông dân hèn gì mà nhìn mày cho dù là tiểu thư mà nhìn vẫn quê mùa hèn mọn như vậy... tao nói ày biết một con nhỏ như mày thì nên tránh xa Thiên Khải ra nếu không thì mày không còn gương mặt này để đi quyến rũ đàn ông đâu._ một đứa đầu đàn nhìn nó bằng một ánh mắt khinh thường rồi tuông ra những lời khinh bỉ, sỉ nhục nó.
-Bạn nói đủ rồi thì tới tôi... Thứ nhất tôi xuất thân thế nào không liên quan đến bạn, thứ hai mình khuyên bạn nên giữ hình tượng bởi vì khi bạn nói với tôi những lời thiếu tôn trọng khi nãy thì camera của trường đã và đang ghi lại với lại tôi không nhỏ hơn bạn hay là em bạn vì vậy bạn không có tư cách gọi tôi là mày, cuối cùng là nếu bạn muốn có được Thiên Khải thì tôi khuyên bạn không nên đứng đây nói chuyện với tôi mà hãy tìm cách lấy lòng Thiên Khải của bạn đi bởi vì trong khi bạn nói chuyện với tôi thì có biết bao cô gái đang vây quanh Thiên Khải... và một điều quan trọng là tôi không hề bám theo Thiên Khải của bạn._ nó nói ra hết những gì trong lòng mình bằng một giọng nói lạnh lùng sắc bén.
-....
-À, nếu các bạn muốn dạy cho tôi một bài học thì tôi nghĩ là không nên đâu, bạn biết đó camera xung quanh trường ta có khá nhiều.À còn nữa tôi nghĩ cậu không nên xem thường những người nông dân tuy họ có thân phận thấp hèn nhưng nếu không có họ thì có lẽ cậu đã chết đói rồi._nó nói rồi xoay lưng bước đi để lại nơi hành lang những khuôn mặt đang tức giận cực độ.

Ngày nó tham gia vào câu lạc bộ kịch cũng tới.Trong nội quy thì ai đăng ký cũng phải diễn thử một vai nào đó thì mới có cơ hội được nhận, và vai diễn của nó là vai một cô bé bất hạnh bị mọi người ruồng bỏ.Nó cũng không nói gì chỉ lẳng lặng thực hiện vai diễn với mong ước rằng nó sẽ không bị đuổi đi một cách thê thảm cho dù là nó biết nó sẽ bị đuổi đi...Nó bắt đầu vai diễn.
-Xin ba mẹ đừng rời bỏ connnn..._ nó hét lên lời thoại cuối cùng của nó.