Ừ Thì Đơn Phương

Chương 5: Dọn qua nơi ở mới




*Đôi lời của Canary: mình rất cảm ơn các bạn đã luôn theo dõi truyện của mình. Mình thực sự rất rất rất vui luôn ý. Thời gian ra chap mới của mình chậm nhỉ? Các bạn thông cảm cho mình nhe =)) Nếu có thể, các bạn hãy add fb của mình, ib rồi nói nhận xét về truyện của mình nha, đồng thời nêu lên những điểm tiêu cực của truyện. Mình sẽ rep tất cả, nhớ những gì mà các bạn nhận xét và sửa chữa lại. Fb: https://m.facebook.com/profile.php?ref=bookmarks

Mina! Domo Arigato! (Không hiểu thì trans nha! Các Otaku có lẽ hiểu <3)

------------------

Wtf? Anh trai Thủy Trà? Thủy Trà có anh? Thế mà lúc trước chẳng nói cho tôi biết. Cũng may rằng tôi chưa kể với họ về việc tôi bị bắt cóc và... cưỡng hôn. Nêu không thì giờ đấy chắc kín lỗ để chui cho đỡ nhục quá T^T

Thủy Trà cười hiền:

- Xin lỗi! Vì đã không nói cho mày biết nha.....

Ew. Xin lỗi thôi mà cũng dễ thương quá tí luôn ý. Làm sao mà giận được đây? Tôi à ừ cho qua chuyện. An Nhiên khoác tay tôi, mỉm cười:

- Đi thôi! Muộn rồi!

Nói rồi, nhỏ kéo tôi về phía chiếc Silver Wings (Mọi người muốn biết thêm về thông tin của Silver Wings thì lên google search tìm nha! Search đầy đủ "Bentley Silver Wings Concept". Mình không biết rõ về nó bởi vì mình chẳng tìm được thông tin thích hợp để đưa vào truyện mọi người ạ). Xe đẹp chết được, và bây giờ tôi sắp được lên nó ngồi. Thích thế chứ nị. Tôi và An Nhiên ngồi sau, Thủy Trà ngồi phía trên, hắn lái xe. Mà khoan đã! Hắn lái xe??? Đùa tôi chắc? Chỉ mới học 12 thôi mà! Sao lại lái xe? Lại còn là xe xịn, nhỡ bị bắt tịch thu xe rồi sao nhỉ? Ôi thôi! Có an toàn không đây?!?! Chúng tôi an vị trên xe, xe xịn thích thật! Chỗ ngồi êm, máy lạnh mát, kính râm. Thích gê luôn, trong lòng tôi đang phấn khích như một con dở ấy! Chiếc xe lăn bánh, chạy êm lắm ạ! Tôi nhìn hắn qua kính, bị hắn bắt gặp tôi nhìn, ew, ngại chết được. Tôi liền đảo mắt sang phía khác.

Khoảng 10p sau, chúng tôi đã đến trước cổng trường. Xe phanh gắp thu hút ánh nhìn của mọi người. Dường như ai cũng ngạc nhiên cả, có lẽ họ có suy nghĩ giống tôi lúc trước, đại loại như "Siêu xe kìa! Xe xịn kìa" "Sao nó lại xuất hiện ở đây?" hay "Ai là chủ nhân của nó?".

Hic! Chân tôi tê cứng rồi, chân tôi dễ bị tê lắm, ngồi khoảng 5p là đã bắt đầu bị tê rồi. Hắn bước xuống xe trước, ánh mắt của mọi người đều hướng về hắn. Có lẽ vì hắn... quá đẹp trai, lại còn sở hữu con xe xịn và hiếm mà! Các học sinh nữ mắt chẳng rời luôn, ai cũng muốn đổ gục trước vẻ đẹp của hắn vậy! Trong đó có cả... tôi. Hắn mở cửa cho Thủy Trà, rồi mở cửa cho chúng tôi. An Nhiên ngồi phía cửa hắn mở nên nhỏ ra trước, tôi lết từ từ ra, chân gần hết tê rồi! Vừa bước ra khỏi xe, như là chưa quen với đồi giày cao gót cộng thêm chân hơi tê nữa, người tôi bỗng ngã nghiêng về một phía. Dự là bám víu thứ gì đó để không ngã nhưng có thứ gì để bám đâu! Kì này là bán mặt cho đất rồi! Em xin lỗi mấy chị trang điểm vì em sắp sửa làm hư khuôn mặt mà mấy chị đã làm suốt 20p nha! Hic! Ngã cú này xong chắc làm trò cười cho mọi người quá, tôi nhắm chặt mắt...

1s...

2s...

3s...

Ơ? Sao chưa ngã nhỉ? Sao chưa nghe mọi người cười nhạo nhỉ? Sao tôi lại lơ lửng thế này?

Có ai đó đỡ tôi! Thầm cảm ơn trời vì đã đem người này đến để đỡ cho tôi, đẻ cho tôi không làm trò cười của mọi người. He hé mắt, tôi vô cùng ngạc nhiên, người đỡ tôi không ai khác, là..... Thiên Dương? Tim tôi lệt mất một nhịp. Đi đâu cũng gặp hắn thế này? Thầm rút lại những lời cảm ơn lúc nãy. Tay hắn ôm hông và vịn cánh tôi, ngại chết mất, mặt tôi đỏ như gấc rồi! Tôi vội vàng đứng dậy

- Cám... mơn... - tôi nói nhỏ, đủ để tôi và hắn nghe thấy

Hắn làm một hành động khiến tôi vô cùng bất ngờ, hắn đưa mặt lại gần tôi. Gần... quá... dừng lại ở tai tôi, hắn thổi một hơi thở nóng khiến tôi rùng mình. Nở một nụ cười! Hắn ta xùng chiếc xe chạy đi mất bóng. Tôi nhúc nhích hết nổi rồi! Hic! Mặt đỏ rân hết lên rồi. Thủy Trà và An Nhiên lại kéo tôi vào trong. Tôi ngước mặt nhìn quanh, các cô gái nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn, như muốn bắn một phát giết chết tôi vậy!

Chúng tôi vào bên trong bữa tiệc. Vừa đúng 7h. Thầy hiệu trưởng lên bục, cầm micro nói thất thanh. Đại loại như là hôm nay là lễ khai giảng, trường đã được thành lập bao lâu, phát triển như thế nào,...bla...bla... Tôi nghe chăm chú lắm, vì được biết đến lịch sử của trường! Tôi còn biết vào ngày thành lập trường cũng sẽ có một bữa tiệc như thế này!

- Minh Hy!

Bảo Khang từ đâu xuất hiện và khều tôi làm tôi giật mình, sợ chết khiếp luôn ý. Hôm nay cậu ấy đẹp trai hơn thường ngày, lại phong độ nữa, đồ vest, tóc vuốt vuốt,... đẹp quá đẹp luôn. Tôi quay lại cười.

- Ơ... Xin lỗi... tôi nhầm người! - cậu ấy nói

Nhầm người? Tôi là Minh Hy đúng rồi! Cậu ấy là Bảo Khang! Nhầm là nhầm thế nào?

- Bảo Khang! Mình nè! Không nhìn ra à? Minh Hy đây!

Tôi thấy cậu ấy ngạc nhiên lắm. Như là không tin tôi là Minh Hy ấy. Cậu ấy đi vòng quanh tôi, tra khảo đủ thứ! Nào là "Họ tên tôi là gì?", "có phỉa chị em của Minh Hy không?",... Hmmm.... tên này hâm à? Tôi quát cho một trận. Cậm ấy mới thật sự bất ngờ!

- Minh Hy! Đúng cậu rồi! Sao đẹp dễ thương dữ vạy? Thì ra đó giờ người ngồi kế tôi là một tiểu thư dễ thươg thế này à? - Bảo Khang mắt sáng rỡ

Hic! Tiểu thư?! Đẹp?! Dễ thương?! Nghe mà thích gê luôn. Hôm nau nhiều người khen quá. Ngại quá à =)) °##° Tôi cười đùa với cậu ấy một lúc. Thủy Trà và An Nhiên cứ khoác tay cười cười với nhau kiểu gì ấy! Nghe Bảo Khang khen tôi, hai nhỏ nhanh nhảu nói là do công hai người họ dẫn tôi đi làm đẹp đấy! Cũng đúng! Nhờ hai cô chị ấy mà tôi có thể tìm được vẻ đẹp tìm tàng của mình (tự cao quá chị ơi chị! Bay xuống kẻo vướng dây điện nhá!).

Có đồ ăn nữa nhé! Đa số là bánh ngọt! Tôi thích thú vo cùng luôn. Có cả chocolate nữa! Nhưng mà chẳng dám ăn nhiều vì nơi này đông người quá. Ăn nhiều kẻo họ nhận xét về tôi gây mất mặt cho tôi thôi! Buổi tiệc khá lâu! Nãy giờ cũng được 2 tiếng rưỡi rồi! Chương trình múa hát cứ tiếp diễn. Nhiều người hát hay lắm! Từ nãy đến giờ tôi chẳng thấy hắn đâu cả. Cho đến khi hắn xuất hiện trên trong sân trường cùng một cô gái, lại là gái! Có lẽ nãy giờ hắn đi đón cô ấy. Cô gái này... đẹp lắm! Nhìn nét mặt quen lắm! Đã từng gặp ở đâu rồi nhỉ?! Nhìn cô ấy tôi có ác cảm sâu sắc lắm! Kì lạ thật! Cô ấy nhìn thẳng vào tôi! Sao lại nhìn tôi nhỉ? Đôi mắt đó... như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy! Tôi né tránh ánh mắt đó.

Ai ai cũng công nhận họ là một đôi. Các nữ sinh thì ôi thôi, đứa xỉu lên xỉu xuống, đứa nước mắt ngắn đứa nước mắt dài. Riêng tôi khi nghe mọi người nói vậy thì tim chợt có cảm giác nhói lên kiểu gì ấy! Chắc do nãy giờ tôi ăn nhiều đây mà!

Tôi vẫn đứng đó, nghe mọi người bàn tán xôn xao. "Cô ấy là con gái độc nhất của tập đoàn AMX", "Cô ấy tên Lữ An Như, học lớp 11B2", "Cô ấy thường xuyên xuất hiện trên báo",... xuất hiện trên báo? Thảo nào tôi thấy quen vậy! Hóa ra là đã thấy cô ấy trên báo rồi. Hắn và cô ấy cười nói vui vẻ, như là buổi tiệc này là của riêng hai người họ vậy. Một con người chỉ biết cười mỉa mai như hắn, vậy mà hôm nay lại nở một nụ cười hoàn hảo như vậy, khiến bao con tim rớt lên rớt xuống rồi.

Không biết vì lí do gì mà từ nãy đến giờ cứ có vài nam sinh đi ngang chào hỏi tôi mãi. Cơ mà họ đẹp trai dễ thương lắm. Có người mời tôi một lát về cùng nữa. Nhưng Trà và Nhiên dặn rằng lát phải về chung cùng hai người họ nên tôi đã từ chối. Nói chuyện với những người đó khan cả cổ rồi. Tôi thấy trên bàn để nhiều ly đỏ đỏ, có lẽ uống được. Tôi lấy một ly hớp thử một ngụm. Đắng! Có mùi nho! Ơ.. ngọt rồi. Lạ thật. Tôi uống thêm một tí nữa, tí nữa và... hết ly. Vị lạ lạ sao á. Nếu bỏ vị đắng ra thì chắc là ngon tuyệt luôn. Tôi đặt ly nước xuống, xoay qua tìm Thủ Trà. Ơ.... chóng mặt... quá.... tôi với tay bám Thủy Trà nhưng không tới, chóng mặt quá, sắp ngã rồi.

- Minh Hy!

Bảo Khang gọi tôi, là cậu ấy đã đỡ tôi. Thủy Trà và An Nhiên nghe tiếng gọi thì quay người lại, nhìn thấy tôi ỉu xìu, họ hốt hoảng.

- Minh Hy! Mày sao thế? - An Nhiên lay tôi, gọi

Muốn trả lời lắm! Mà không biết tại sao không mở mắt nổi, cơ thể mềm nhũn rồi.

Thủy Trà chạy lại kêu Thiên Dương, bảo rằng hãy đưa chúng tôi về giúp. An Nhiên ngó quanh, nhỏ "à" một tiếng. Tôi hết nhớ gì rồi!

Trong người cứ bức bức khó chịu thế nào ấy. Tôi thấy mình được đưa vào một căn nhà, biệt thự mới đúng. Dường như An Nhiên và Thủy Trà lo cho tôi lắm. Đầu mê man sao sao ý.

Giống như bị mộng du mọi người ạ. Xung quanh tôi toàn một màu tối đen như mực. Tôi sợ lắm, tôi mắc phải căn bệnh quáng gà, tức và trong tối sẽ không thấy gì cả. Người thì nóng bức, tự dưng thấy buồn vô cùng luôn, lại sợ nữa. Tôi ngồi về phía một góc giường khóc bù lu bù loa. Mà khóc nhỏ lắm.

"Cạch"

Tôi nghe có tiếng mở cửa. Thôi kệ đi, lòng buồn quá, không biết sao lại buồn. Bóng tối vây quanh làm tôi lo sợ. Tôi vẫn khóc. Có người đến ngồi đối diện tôi. Ai vậy?

- Tôi sợ! Mở đèn lên! Tôi sợ bóng tối!

Con người đó vẫn yên lặng. Tôi ngỡ người đó là người yêu cũ của tôi, vì có anh ta mới hay trêu tôi thôi. Chợt thấy nhớ kinh khủng khiếp! Tôi liều mình đẩy anh ta nằm ườn ra. Nước mắt ngắn dài

- Hải phải không? Là anh phải không? Em yêu anh nhiều lắm! Chúng ta chưa từng hôn nhỉ? Hay là bây giờ em hôn anh nha!

Anh ấy không những không đẩy tôi ra, lại còn kéo tôi xuống nữa, môi chạm môi, lưỡi gặp lưỡi. Thích thật! Khi quen anh ấy có khi nào anh ấy chủ động đâu! Thậm chí chúng tôi còn chưa từng hôn một lần. Ơ.... chưa hôn xong mà. Sao tôi lại chẳng nhớ gì hết vậy?

......

- Minh Hy!

Đó là tiếng của An Nhiên. Tôi mở mắt dậy. Ơ, đây là đâu? Rộng quá. Sao chẳng nhớ gì vậy nhỉ? Nhớ từ từ xem nào. Hôm qua đi dự tiệc, nói chuyện, uống nước.... hết nhớ rồi. Tôi quay sang nhìn An Nhiên, có cả Thủy Trà nữa. Tôi hỏi hai nhỏ chuyện gì đang xảy ra, Thủy Trà cười:

- Hôm qua mày uống ly rượu nho phải không?

Rượu? Có uống à? Sao chẳng nhớ nhỉ? Tôi lắc đầu lia lịa, nhỏ cười hiền:

- Ly nước màu đỏ được để trên bàn tiệc ý

Màu đỏ? Đúng là tôi có uống. Tôi gật gật. An Nhiên lắc đầu, Thủy Trà thì cười khúc khích. An Nhiên nói:

- Tao nói nè! Ly nước mày uống là rượu đó cô nương. Mà mày dở thật! Uống có một ly thôi mà cũng xỉn. Hại tụi tao lo chết được! Hôm qua mày được đưa về nhà của Thủy Trà, mày lên cơn sốt luôn á, mồ hôi không ngừng đổ. Tao lo muốn chết luôn à! Mà chắc giờ đã hết say rồi.

Hóa ra là rượu, hèn gì nó đắng đến vậy. Cũng may là có hai nhỏ đưa tôi về chăm sóc giúp. Tôi mỉm cười. Cảm ơn hai nhỏ rối rít.

Bộ đồ trên người cũng đã được thay ra. Đồ bộ, dễ thương lắm. Chắc là của Thủy Trà đây mà.

Hai nhỏ dẫn tôi đi vòng quanh nhà. Nhà gì mà lớn khủng khiếp luôn. Đi đến đâu cũng thấy người hầu chào cả. Như mê cung vậy á, đi một mình không chừng sẽ bị lạc ==" Ca mê ra ngõ nào cũng có. Nhiều phòng lắm nha! Phòng khách này! Phòng khách nhìn đẹp lắm, có cửa ra vườn này, ti vi lớn cong cong này, máy lạnh này, bộ bàn ghế này,..... nhà bếp rộng hê luôn, nhìn là mê tít, muốn nhào đầu vào nấu nướng ngay. Ngoài ra còn có phòng sách, phòng tranh, phòng trưng bày,.... đi một hồi muốn rụng rời cặp chân luôn. Nhiều phòng ngủ nghỉ lắm. Phòng nào cũng giống nhau, riêng phong Thủy Trà, phòng hắn và phòng ông chủ bà chủ là rộng và thiết kế khác thôi. Phòng nào chúng tôi cũng vào xem, nhưng có một phòng Thủy Trà nói tuyệt đối không vào được, đó là phòng của cái tên kia ý. Chúng tôi ngồi nghỉ ở phòng khách, đang ngồi uống nước thì Thủy Trà đưa ra một đề nghị:

- Hay Minh Hy này! Mày dọn qua ở chung với tao đi!

Wt? Đùa à? Dọn qua nhà nhỏ ở thì thích thật! Nhưng mọi người sẽ nói rằng tôi ăn bám nhỏ thì sao. Tôi lắc đầu nguầy nguậy. Nhỏ hỏi lý do thì tôi trình bày ý kiến của mình. Thấy mặt nhỏ xịu xuống rồi ngồi suy nghĩ gì đó. Riêng An Nhiên dường như dỗi. An Nhiên nói nếu tôi qua đây ở thì nhỏ sẽ qua chơi hằng ngày luôn mới chịu, không cho tôi chỉ ở riêng nhà Thủy Trà. Cái này được gọi là ghen không nhỉ? Ahaha. Chợt Thủy Trà "A" một tiếng làm tôi giật mình

- Nhà này! - Trà lay lay tôi - Hay là mày cứ qua ở với tao đi! Có gì nói mày là chị em họ hàng xa của nhà tao là được thôi! Ở một mình ngủy hiểm cho mày lắm! Nhỡ bệnh không ai lo ròi sao?!?!

Tôi cười trừ! Đâu dám ở chứ! Có ai đời lại ăn bám như tôi không? Mà nhỏ nói cũng đúng! Ở một mình nguy hiểm thật. Tôi đồng ý với nhỏ nhưng đưa ra một đều kiện. Là để tôi phụ làm việc nhà với mọi người giúp việc trong nhà từ dọn dẹp đến nấu cơm, chùi rửa. Ban đầu Trà không chịu bời vì Trà nói tôi là khách, sao cho làm việc nhà được. Tôi nói năn một hồi, cuối cùng nhỏ cũng đồng ý. An Nhiên kêu tôi nghỉ làm thêm ở quán Karaoke đi. Ừ thì cũng được, làm ở đây cũng coi như là làm thêm rồi, mỗi tháng đều có lương cao, bao ăn bao ở luôn. Tốt quá rồi!

An Nhiên kêu người dọn đồ của tôi ở căn hộ chuyển sang nhà này và trả lại căn hộ luôn. Tốt thật. Số tôi đúng là may mắn khi gặp hai người bạn này. Một tình bạn thực sự!

Đến trưa thì đồ được chuyển qua hết, An Nhiên nhìn mấy túi đồ, hơi chau mày rồi nói:

- Con gái mà sao đồ ít vậy?

Ít á? Tôi thấy nhiêu đây là nhiều rồi mà nhỏ còn chê ít. Chắc tủ đồ của nhỏ khoảng cả trăm bộ luôn quá:v

Phòng tôi ở cuối dãy lầu hai, cạnh phòng hắn, cách phòng Thủy Trà một phòng. Từ đầu đếm phòng tôi là: phòng ông chủ bà chủ (cả hai đã đi xa, chỉ là phòng trống) đếm phòng Trà đến phong hắn rồi phong tôi. Thủy Trà muốm ở cạnh phòng tôi lắm nhưng phòng nhỏ nằm giữa phòng hắn và phòng ba mẹ rồi còn đâu. Nhỏ còn đề nghị hắn đổi phòng nữa mà hắn nói rằng phòng hắn ngay hướng mát, ở mãi quen rồi nên không đổi. Thấy nhỏ tiết hùi hụi luôn.

Ban đầu Trà nói để nhỏ kêu người lên sắp xếp nhưng tôi không đồng ý. Tôi nói rằng để tôi tự sắp xếp sẽ tốt hơn, dễ tìm đồ hơn nữa.

Dọn dẹp sắp xếp tổ ấm mới xong là đã đến chiều tối. Đếm giờ cơm rồi. Tôi tắm rửa rồi xuống bếp phụ làm với những người giúp việc. Mọi người vui vẻ lắm, nói chuyện với tôi suốt à, quan tâm hỏi han tôi lắm. Thích gê luôn. Cơ mà An Nhiên về nhà rồi.

Đến lúc dọn cơm thì tôi mới biết. Nhà thì rộng mà người thì hổng đông. Có mỗi Thủy Trà và hắn ăn thôi. Thủy Trà kéo tôi ngồi vào ăn chung, lúc đầu hắn nhìn tôi với ánh mắt sát khi đằng đằng, ý không muốn cho ngổi cùng ấy mà. Thủy Trà năn nỉ ỉ ôi trời đất, cuối cùng hắn cũng chịu thua và gật đầu. Nhỏ vui vẻ lại ngồi cạnh tôi. Giờ tôi mới biết Thủy Trà biết làm nũng hê luôn, còn hắn thì cưng chiều em gái cực. Ew.

Ăn xong thì hắn bỏ lên phòng. Tôi phụ dọn dẹp bàn ăn, rửa chén rửa bát. Chị Na giúp việc nói tôi may mắn lắm khi được hắn cho phép ngồi ăn chung một bàn. Tôi cười trừ cho qua chuyện. Thủy Trà đứng trước cửa bếp chờ tôi làm xong việc, nhỏ cứ loay hoay mãi, dễ thương chít được ý. Tôi kêu Trà lên phòng học bài cho ngày mai đi. Dường như là nhớ việc gì đó, liền vọt ngay lên phòng. Chắc quên làm bài tập hay gì rồi.

Tôi làm việc xong thì lên phòng. Phòng có máy lạnh nữa, mát mát nha. Việc đầu tiên là gọi điệm báo cho hai đòng chí ở nhà hay con gái đã đổi chỗ ở. Tôi ra ban công đừng nói chuyện điện thoại, kể với ba mẹ về mọi thứ, mẹ tôi kêu tôi gửi lời cảm ơn của họ đến Thủy Trà. Tôi vâng dạ theo ngay.

- Ồn ào quá!

Tiếng quát của hắn ở phòng bên cạnh đấy. Chắc do tôi cười lớn quá @@ tạm biệt hai phụ huynh. Tôi vào trong học bài. Nhìn quanh căn phòng không khỏi vui sướng. Giường lớn này. Ti vi này

Máy lạnh này. Bàn học luôn này. Nói chung là....... vui lắm luôn á!

Học bài xong thì trải mình trên chiếc nệm êm. Lăn qua lăn lại thích thú. Cũng đã 9h tối, bài nhiều kinh khủng khiếp. Mở ti vi xem này. Đang xem thì chợt thèm bánh gê luôn. Xách điện thoại ra nhắn tin hỏi Thủy Trà dưới nhà có bánh gì ăn được không. Nhỏ rep li ngay "Dưới bếp, trong tủ trên lò vi sóng, có nhiều bánh với kẹo, trong tủ lạnh có nước ngọtvới bánh bảo á. Mà ăn ít thôi nghe chưa!". Wow! Mắt tôi sáng rỡ, nhắn tin lại cảm ơn rối rít rồi vứt điện thoại chạy xuống nhà dưới. Gì mà rộng quá, đường đi xuống bếp cũng xa nữa. (Con lười!) Xuống đến nơi rồi, để xem. Tủ trên lò vi sóng. Đã xác định được vị trí của nó! Mở ra xem nào. Một tủ bim bim luôn ý. Lấy một gói thôi! Mở tủ lạnh xem nào. Có nước ngọt thật nha, cả bánh cupcake với gato nữa. Chọn hai cái cupcake và một chai nước ngọt, tôi thích thú đi lên phòng. Vừa đi đến cửa bếp thì chạm mặt hắn. Hắn nhìn tôi rồi nhìn xuống đĩa bánh tôi mang, chau mày

- Chẳng phải hai tiếng trước vừa ăn tối rồi sao? - hắn hỏi tôi

- Tôi... tôi muốn ăn.... - tôi nói

Hắn bảo tôi đứng chờ hắn ở đây. Ngu gì mà chờ chứ! Hắn vừa vào trong, tôi vọt chạy lên phòng đóng cửa lại. Haha.

Đang nằm nhâm nhi gói bim bim thì có người gõ cửa phòng. Tôi bỏ gói bánh xuống ra mở cửa.

- Ai vậ......

Lại là hắn? Cái quái gì vậy? Ăn lặt vặt vài món cũng không cho hay sao đây? Tôi hỏi hắn có chuyện gì thì hắn để tay lên đầu tôi

- Chẳng. Phải. Kêu. Cô. Chờ. Rồi. Hay. Sao.?

Hắn nhấn từng chữ, dồn lực về tay đẩy đầu tôi vào trong. Gì vậy trời? Tên này bị điên hay gì à? Đau chết được.

Tôi gỡ tay hắn xuống, hắn nhìn tôi đằng đằng sát khí, mặt ngó qua xem đĩa đồ ăn. Hắn chạy ngay lại đó.

- Đây là chai nước ngọt cuối cùng! Nó là của tôi!

Hắn nói. Tay lấy chai nước. Ngang ngược dữ vạy? Rõ ràng là tôi lấy trước mà! Tôi chạy lại giành chai nước, chết tiệt, sức hắn mạnh quá, không chống lại được. Giành qua giật lại, chân chạm giường, mất đà tôi ngã xuống luôn, hắn cũng ngã theo tôi. Mặt.... gần quá đi mất. Tim lỡ mất một nhịp, đập loạn xạ luôn rồi. Tôi đỏ mặt đẩy hắn ngồi dậy nhưng hắn thì cứ nằm đó, môi nở nụ cười nửa miệng bí hiểm.

- Cô đang tìm cách dẫn dụ tôi à? Cố ý lấy chai nước để tôi tìm lên tới phòng à? Cố ý ngã à? Tim đập loạn xạ rồi kìa! Cô thích tôi à? - hắn xả một tràng

Wtf? Sao suy diễn dữ vậy bố? Tim đập loạn xạ thì đúng thật, nói tôi thích anh ta à? Tôi.... tôi... sao khó nói không thích vầy nè? Chẳng nhẽ.... thích hắn thật rồi sao???? Không không. Nếu có thích thì chỉ thích cái mặt đẹp trai này thôi! Đúng vậy. Mặt tôi đỏ rân hết rồi, nóng quá. Hắn ta cười cợt:

- Thích tôi thật rồi à?

Hai tay tôi giãy giụa, hắn ép hai tay tôi xuống giường, tiến mặt lại gần tôi, đầu tôi muốn nổ tung rồi! Càng gần, càng gần,.... môi chạm môi, lưỡi tìm lưỡi. Chết tiệt. Cả người nóng ran lên cả rồi. Sao tôi... lại dễ thích người khác vậy chứ? Tôi sợ cái cảm giác đó. Cái cảm giác bị bỏ rơi. Tôi sợ nó! Tôi không muốn thích ai nữa. Không thích một ai nữa. Thế mà giờ đây, tôi lại đi thích một tên ăn chơi gái gú, chết tiệt. Tôi muốn giết chính tôi quá.

-----

Hơi gây cấn các bác ạ °√°