U Sầu Ám Hận: Si Nam Oán Nữ Phong Nguyệt Trái Nan Thường

Chương 24: 11.6




Tiếng em bé lọt ra khỏi bụng mẹ như âm thanh ma thuật khiến tôi lập tức rơi vào vòng xoáy bất tận, tay chân vùng vẫy, nhưng trong nước đầy quái thai như vậy, chỉ cần di chuyển, tôi sẽ chạm vào chúng, hơn nữa chúng đều muốn bổ nhào vào lòng tôi.

"Văn Dĩnh!" Trương Trầm Tùng kêu to, giữ chặt tay tôi.

Tôi cảm thấy bản thân sắp bị hút vào vòng xoáy, tay chân bị ghì chặt, tưởng chừng sắp chết đuối.

Lúc này, miệng có vị tanh ngọt, có tiếng nỉ non, ngay sau đó là ngoi lên thở hổn hển.

Tôi như được trồi lên khỏi mặt nước, thở hồng hộc hít thở bầu không khí trong lành.

Nhưng đập vào mắt là đôi môi nhuốm máu của Trương Trầm Tùng gần trong gang tấc, còn dán lên môi tôi, liên tục lẩm bẩm những câu thần chú.

Tôi theo bản năng mím môi, phát hiện trong miệng vẫn tràn ngập vị tanh ngọt.

Tôi vội mở choàng mắt, quay đầu sang một bên: "Không sao rồi."

Nhưng vừa quay đầu, tôi mới phát hiện Trương Trầm Tùng đã đổ xe ở ven đường.

Anh ngồi ở ghế điều khiển choàng qua đè lên người tôi, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, trán anh gần như chạm vào tôi.

Tư thế của chúng tôi có hơi... Khụ!

Mờ ám!

Anh lúc này cũng hoàn hồn, đỏ mặt, mím môi: "Khi nãy em ở trong ác mộng, tôi không đánh thức được em, sợ em bị bắt nên... Khụ!"

"Cảm ơn." Tôi cũng không tự chủ được mà mím môi dưới, nghĩ lại vẫn còn sợ, tay thử giật giật.

Trương Trầm Tùng như mới nhớ ra, vội buông tay ngồi dậy.

Nhưng xe quá nhỏ, anh vừa chồm lên thì đụng trúng nóc xe, bị đẩy ngược lại, suýt chút ngã vào người tôi.

Vừa cuống quít về vị trí điều khiển, anh vừa giải thích.

Tôi cố hết sức bám vào ghế, tim còn đập thình thịch, nhưng từ khóe mắt thấy cả khuôn mặt anh ửng đỏ, tôi không khỏi nóng mặt.

Trương Trầm Tùng uống vài ngụm nước, sau đó thản nhiên đưa cho tôi: "Uống chút nước đi. Tôi đã đeo bùa hộ mệnh cho em, những con quỷ sơ sinh đó không thể bóng đè được em. Em mơ thấy gì vậy?"

Chai nước của cảnh sát Cố vừa đưa cho tôi, tôi uống vài ngụm, để nó bên cửa xe.

Anh mới uống mấy hớp, bây giờ lại đưa cho tôi...

Nhưng hình như anh không hề nhận ra vấn đề, hơn nữa khi nãy còn cho tôi uống máu, coi như "cứu nhau trong lúc hoạn nạn."

Hơn nữa người ta đã không ghét bỏ tôi, tôi sao phải ghét bỏ người ta chứ.

Tôi lấy lại bình tĩnh, kể lại mọi chuyện xảy ra trong giấc mơ.

Kể đến chi tiết trên gương mặt quái thai kia kết hợp đường nét của anh và tôi, tôi lại ho một tiếng.

Tôi vội hỏi: "Có phải quái thai biết anh sẽ cứu tôi nên cố tình biến thành bộ dạng của anh không?"

"Không phải..." Trương Trầm Tùng vươn tay lấy chai nước, tiếp tục uống, "Kể tiếp đi."



Tôi nghe tiếng anh uống nước, phản ứng muộn màng.

Ma quỷ giỏi việc thăm dò lòng người nhất, mà trẻ sơ sinh còn có bản năng tìm kiếm cái lợi tránh điều bất lợi.

Chắc chắn con quái vật kia đã theo dõi và biến thành hình dạng đó để ám ảnh tôi.

Chẳng lẽ bản thân tôi muốn có một đứa bé giống Trương Trầm Tùng?

Không phải nghĩa là...

Tôi không dám Trương Trầm Tùng nữa, vội kể tiếp chi tiết có một cái đầu khác chui ra từ cái bụng phệ kia.

Nghe vậy, Trương Trầm Tùng híp mắt, vội lấy di động ra gọi cho đội trưởng Văn: "Anh liên lạc với trường y xác nhận xem họ có thu thập mẫu bào thai ký sinh không."

Vừa nghe đến bào thai ký sinh, tôi lập tức lên Baidu tìm hiểu.

Đọc xong, tâm trạng hết sức tồi tệ.

Dặn dò đội trưởng Văn xong, Trương Trầm Tùng quay sang nhìn tôi: "Xốc áo lên nhìn bụng của em đi."

Tôi sững sờ mấy giây, nhưng thấy sắc mặt Trầm Tùng Tùng nặng nề, tôi vội vén áo.

Vùng bụng vốn nổi đầy đốm đỏ, bây giờ như muốn thấm ra ngoài.

Những đốm máu ban đầu biến thành vết nhăn to bằng hạt đậu, tất cả hung dữ bao phủ lấy bụng tôi.

Khi tôi thở và ưỡn bụng lên, rất nhiều khuôn mặt trẻ con như sống lại, cười toe toét như thể sẽ cắn nát bụng tôi, chui vào trong.

Tôi nhìn bụng mình, sợ đến mức thở không nổi.

Trương Trầm Tùng thử đưa tay lên sờ, lúc này tôi mới nhận ra bụng mình lạnh như băng.

Ngay lúc này, di động của Trương Trầm Tùng đổ chuông, anh vội rút tay về, ra hiệu bảo tôi kéo áo lại.

Anh trực tiếp bật loa ngoài, là đội trưởng Văn liên lạc lại.

Anh ta nói vào năm 2009, trường cao đẳng y tế đã nhận một mẫu bào thai ký sinh.

Bào thai ký sinh này là một bào thai nữ, khi được sáu tháng, vì ba mẹ cô ấy muốn có con trai nên đã phá bỏ.

Sau khi lấy thai ra ngoài, người ta phát hiện trong bào thai nữ vẫn còn một bào thai, chính là bào thai ký sinh mà Trương Trầm Tùng vừa đề cập.

Bản thân bào thai ký sinh đã hiếm, huống hồ là chuyện phá cái thai này.

Thời điểm đó đó bác sĩ phụ trách phá thai là một giảng viên của trường y, sau khi bàn bạc với đôi vợ chồng trẻ kia, thai nhi được làm thành tiêu bản và đặt trong phòng xét nghiệm.

Nhưng vừa rồi trưởng đội bảo vệ dẫn mọi người đi xem, tiêu bản bào thai ký sinh đã không còn.

Nghe đến đây, Trương Trầm Tùng nói với đội trưởng Văn: "Lam Cẩn Huyên đã lấy nó, chính bào thai ký sinh kia đã dẫn dắt cô ta nuôi quỷ sơ sinh, hai bào thai trong số đó sinh ra từ thứ này.:

Nghĩa là người đứng sau Lam Cẩn Huyên không phải chuyên gia gì mà chỉ là cái thai đã chết được trưng bày trong bày trong phòng tiêu bản hơn mười năm trước?

Trương Trầm Tùng nghiêm tục giải thích với tôi: "Trẻ sơ sinh có khát vọng sống sót rất cao, vì thế rất khó để siêu độ cho linh hồn sơ sinh. Mà bản thân bào thai ký sinh kia bị chị mình cắn nuốt ngay trong bụng mẹ, oán hận đã lớn. Không ngờ bố mẹ còn trọng nam khinh nữ, ngay cả người chị cắn nuốt nó cũng bị phá, không sống được. Hai nỗi oán hận tụ lại làm một. Nó còn bị làm thành tiêu bản, trưng bày trong trường y, âm khí nặng, lâu ngày biến thành quỷ."

Tôi không ngờ sự việc lại phiền phức đến vậy.

Chỉ riêng những con quỷ sơ sinh đu bám Lam Cẩn Huyên đã đủ đáng sợ, kết quả sau lưng cô ta còn có Tào Nặc chết không nhắm mắt, dùng thi y Thái Tuế quấn xác được chôn thẳng.

Và cả thai chị em ký sinh bị ép phá...

"Ba món quà" này...

Ai cũng không dễ đối phó.

Tôi cẩn thận hỏi Trương Trầm Tùng: "Vậy anh giải quyết được không? Có cần tìm ai hỗ trợ không?"

Thấy anh không trả lời, tôi theo bản năng nghĩ tới những người bạn cùng phòng ký túc xá của Lam Cẩn Huyên đã bị hút khô máu và chặt đầu...

Hơn nữa mới ngủ một giấc tôi đã bị bào thai ký sinh bóng đè, sợ rằng thật sự không trốn được.

Tôi vội nói: "Chỉ cần giữ được mạng, bao nhiêu tiền cũng được."

Tôi không có, nhưng bố mẹ tôi có...

Ai mà muốn bị đám quỷ sơ sinh chui vào bụng hút khô máu, chặt đầu và rút xương đúng không?

Trương Trầm Tùng kinh ngạc nhìn tôi, thè lưỡi li3m vết thương ở môi, cười khổ: "Đừng lo, tôi sẽ cứu em."

Anh nói không rõ, điều đó lại khiến tôi cảm thấy mơ hồ.

Tôi xấu hổ hỏi: "Mỗi lần làm phép cứu người anh đều thế hả?"

"Thế nào?" Trương Trầm Tùng bất giác hỏi.

Tôi ho một tiếng, không trả lời được.

Trương Trầm Tùng cũng dần nhận ra vấn đề, vội nói: "Không! Sao có thể... Tôi... A!"

Theo đó là nụ cười gượng gạo khó xử, anh lái xe với cái đầu đờ đẫn, không nói nữa.

Tôi không dám ngủ, nhưng hình như Trương Trầm Tùng không dám nói chuyện, bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ.

May mà thỉnh thoảng mẹ tôi gọi điện hỏi thăm tình hình của chúng tôi.

Suốt quãng đường về thị trấn, tôi cứ nghĩ phải làm gì với những thứ trong cốp xe, không lẽ cứ đem về nhà mình sao?

Trương Trầm Tùng nói anh không thể vào nhà chúng tôi nên chỉ lái xe đến dưới nhà, nhờ Giang Hoài đưa bố mẹ tôi xuống.

Đợi họ lên xe, tôi mới biết trưa nay, cô cả gọi điện bảo Lam Cẩn Huyên bị ốm, nhờ họ qua nhà, nhưng bố mẹ tôi phớt lờ.

Sau đó đến lượt Lam Cẩn Huyên gọi, nói mẹ cô ta bị ngất, nhờ bố tôi lái xe qua giúp đưa đến bệnh viện.

Rõ ràng là dụ bố mẹ tôi ra khỏi nhà để ra tay mà!

Thấy bố mẹ tôi không đồng ý, khi chúng tôi trên đường về, Lam Cẩn Huyên trực tiếp ngả bài, nếu bố mẹ tôi không đi thì chờ nhặt xác cô cả của tôi đi.

Bố tôi nghe nói cô ta đã giết năm người bạn cùng phòng, thật sự sợ cô ta sẽ làm gì cô cả, nhưng lại sợ nếu đi thì chẳng khác nào tặng đầu cho kẻ ác.

Hai người đều lo lắng, vừa lên xe liền hỏi Trương Trầm Tùng phải làm gì bây giờ.

Cả Trương Trầm Tùng và Giang Hoài đều khó xử.

Việc đe dọa người khác bằng mẹ ruột của mình thật sự quá ghê tởm, không dễ giải quyết.

Một là không biết mẹ con họ có phải đang diễn kịch hay không.

Hai là chúng tôi tự lao đầu vào lưới, cái giá phải trả quá đắt.

Ba là ngay cả khi cứu được cô cả, bà ta có thể sẽ ngăn cản chúng tôi làm bất cứ điều gì đó với Lam Cẩn Huyên sau này.

Nhưng không cứu bà ta, nhìn bố tôi như vậy tôi cũng không chịu được.

Đứng trước vấn đề này Trương Trầm Tùng không nói gì, chỉ nhìn tôi.

Tôi và mẹ nhìn nhau, cắn răng, nói với bố: "Muốn cứu cô cả phải tìm được nguyên nhân. Nếu Lam Cẩn Huyên gọi lại, con sẽ thu hút sự chú ý của con bé. Bây giờ chúng ta tìm cách giải quyết quỷ sơ sinh trước đã, như vậy cô cả sẽ không sao."

"Đúng, đến nhà Tào Nặc trước!" Trương Trầm Tùng hùa theo.

Bố tôi không phải người vô lý, dù gì cũng là anh em ruột, sau khi cô cả tôi ly hôn, ông nghĩ một mình bà ta nuôi Lam Cẩn Huyên rất khó khăn nên đã dung túng rất nhiều, nhưng ông vẫn phân biệt rạch ròi được cuộc sống của con gái và em gái mình.

Sau khi hạ quyết tâm, Giang Hoài cho địa chỉ, chúng tôi trực tiếp đến nhà Tào Nặc.

Trên đường chúng tôi trao đổi thông tin, bố mẹ tôi im lặng khi nghe có một bào thai ký sinh đằng sau Lam Cẩn Huyên, chỉ cầu mong tôi không sao.

Gia đình của Tào Nặc là một nhà sản xuất vật liệu xây dựng ở thị trấn, họ xây một căn biệt thự ba tầng rưỡi, bên cạnh là nhà xưởng, chẳng trách cô cả một mực nhận định Tào Nặc là con rể.

Đội trưởng Văn gọi điện nói cảnh sát cũng đã đến nhà họ Tào, cho nên lúc chúng tôi đến, bên đó liền có người đón.

Có điều vì đây vụ án đặc biệt, dường như cảnh sát không muốn nhúng tay quá nhiều, sau khi chúng tôi đến, họ nói vài câu với bố mẹ của Tào Nặc rồi rời đi.

Thời điểm gặp chúng tôi, sắc mặt bố mẹ Tào Nặc rất tệ, đặc biệt là lúc nhìn thấy bố tôi, mặt họ càng đen hơn.

Có lẽ khi hai nhà xảy ra cãi vã, bố tôi có ra mặt.

Tôi không biết phải mở lời thế nào, may mà có Trương Trầm Tùng đứng ra nói chuyện, sau đó đưa họ đến cốp xe của tôi xem tiêu bản thai nhi trong vali.

Nhìn những thứ đó, bố mẹ Tào Nặc ôm mặt ngồi xổm xuống đất, khóc lóc thảm thiết.

Tôi vừa định tiến lên an ủi, mẹ của Tào Nặc đột nhiên ngẩng đầu nhìn bố tôi: "Trước đây thành tích của Tào Nặc rất tốt, đều tại cháu gái của ông khiến nó trở nên như vậy. Bọn chúng đã tự thỏa thuận sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, nhà ông còn thúc ép! Buộc con trai tôi đến chết, bây giờ nhà ông hài lòng chưa!" Nói tới đây, bà ta chỉ vào bố tôi, "Lúc con trai tôi chết, ông chỉ biết bênh vực cháu gái mình, không chịu nói một câu công bằng. Bây giờ nó muốn hại ông đúng không? Báo ứng đấy!"

Bố tôi nghe, mặt xám như tro tàn.

Thấy mẹ của Tào Nặc như vậy, ông trực tiếp quỳ xuống.

Nhưng mẹ của Tào Nặc chỉ cười: "Khi đó tôi đã thi y Thái Tuế bọc xác của Tào Nặc, chôn dựng thẳng chính là muốn nhà ông nợ máu phải trả bằng máu, đã đến lúc nhà ông phải nhận quả báo của thế giới này rồi! Ông có cầu xin tôi cũng vô ích thôi! Báo cảnh sát cũng không có tác dụng đâu! Con trai của mẹ, con muốn chúng chôn cùng con thế nào cũng được, báo cảnh sát cũng chẳng có ích lợi gì cả!" Bà ta nhìn bào thai trong vali, cười điên cuồng, "Mấy người muốn đào mộ con trai của tôi, tôi tuyệt đối không đồng ý, mấy người đừng hòng tìm được! Báo ứng rồi! Ha ha, báo ứng rồi!"

1

Bố của Tào Nặc chỉ biết lặng lẽ đỡ bà ta đứng dậy.

Nhìn bóng lưng vợ chồng họ, tôi không khỏi chạnh lòng.

Thật ra nhìn từ quan điểm của họ, con trai của họ bị giết, nhưng họ lại không có chỗ để tố cao.

Khi ấy bố tôi đã ra mặt nói thay cô cả, trong mắt họ, chúng tôi và cô cả có gì khác nhau!

Bố mẹ tôi chưa từng kể tôi nghe chuyện này, mẹ tôi chỉ đề cập một cách mơ hồ, bảo Lam Cẩn Huyên đã giết người, khuyên tôi tránh xa con bé một chút.

Có lẽ tận đáy lòng bố mẹ tôi, họ cũng biết đây là lỗi của Lam Cẩn Huyên nhưng lúc đó họ đã chọn giúp đỡ họ hàng, bởi vậy trong mắt mẹ Tào Nặc, tôi bị vậy là vì gieo gió gặt bão.

1

Thấy tôi đứng hình, bố mẹ tôi vội cầu xin, nhưng dù có nói gì, mẹ của Tào Nặc chỉ vừa khóc vừa cười, mặc kệ họ.

2

May mà bố của Tào Nặc nói chúng tôi biết sự thật, rằng Tào Nặc được chôn ở một nơi đầy âm khí, họ muốn trả thù mẹ con Lam Cẩn Huyên.

Trước đây họ từng nói với hai người đó muốn hai người đó phải nếm trải quả báo của thế giới này.

Vừa rồi họ đã xem tiêu bản bào thai chỉ để khẳng định quả báo có thành sự thật hay không.

Bây giờ quả báo thậm chí còn đến nhanh và dữ dội, họ cũng yên lòng.

Còn việc Tào Nặc hóa quỷ, tương lai không được siêu sinh hay lại hại ai, bố mẹ Tào Nặc không quan tâm.

Mẹ Tào Nặc cười lớn: "Thành quỷ thì sao? Nhà này chỉ có một đứa con trai, nếu không phải chúng tôi dễ dãi, Tào Nặc sao lại tin lời con nhỏ kia mà chết được! Tất cả đều chết hết rồi thì cần gì siêu sinh hay quan tâm có gây ra tai họa gì không! Cháu gái của mấy người nhìn thì có vẻ xinh đẹp nhưng không phải cũng là tai họa sao! Đã giết người, bản thân vẫn không sao! Mấy người không cần khuyên tôi nữa, tôi chờ ngày hôm nay lâu lắm rồi, có giỏi thì bảo hai mẹ con đó đến báo thù tôi đi, ba người chúng tôi cùng chết biến thành quỷ vẫn tốt hơn để họ sống yên!"

Mẹ tôi nghe mà bật khóc, mặt bố tôi cũng tái mét.

Tôi có thể hiểu được tâm trạng của bố mẹ Tào Nặc, vì vậy bảo bố mẹ mình đi trước.

Trên đường tới đây Trương Trầm Tùng đã nói nếu muốn cứu tôi, trước tiên phải xử lý quỷ sơ sinh, mà cách trực tiếp nhất chính là ra tay từ chỗ Tào Nặc.

Đào quan tài của cậu ta lên, lột bỏ thi y Thái Tuế, đặt những bào thai có khuôn mặt tương tự này vào quan tài của cậu ta, chôn cất bố con họ ở nơi có phong thủy tốt để nguôi ngoai ân oán.

Linh hồn sơ sinh thường quấn lấy người cùng huyết thống, chúng sinh ra trong bụng của Lam Cẩn Huyên vốn vì ân oán của Tào Nặc, nếu có thể được chôn cùng Tào Nặc, chúng đương nhiên sẽ không tìm tôi nữa.

Nhưng bây giờ ngay cả chỗ chôn Tào Nặc ở đâu bố mẹ cậu ta cũng không cho chúng tôi biết, việc này lại càng trở nên phiền phức.

Họ muốn báo thù cho con trai mình, chuyện này không cần hỏi nữa, đành phải tìm cách khác.

Bố tôi nghe vậy thì mặt tối sầm, đẩy cửa xe ra: "Để bố quỳ xuống cầu xin họ! Lúc đầu bố không nên vì giúp người nhà mà không nói công bằng để quả báo ập xuống đầu con. Có báo ứng gì cứ đến tìm tôi đi, đừng trả thù Văn Dĩnh. Nó không biết gì cả, đây là lỗi của tôi!"

Tôi vội cản bố lại, nghe ý của bố mẹ Tào Nặc, ngay cả tính mạng họ của không cần, cớ sao chỉ vì bố tôi quỳ xuống mà nói cho chúng tôi biết.

Trong lúc chúng tôi còn tranh luận, Trương Trầm Tùng đột nhiên nói: "Tôi có cách tìm ra chỗ chôn Tào Nặc!"

"Trầm Tùng!" Giang Hoài bỗng hét lên, trừng mắt nhìn anh, nói nhỏ: "Tôi biết cách của cậu. Nhưng làm vậy tu vi của cậu sẽ như nước chảy đi, không chừng tương lai sẽ bị phản phệ."

Nói xong, anh ta liếc nhìn tôi, sau đó kéo Trương Trầm Tùng xuống xe, cố gắng thuyết phục anh.

Trương Trầm Tùng nhìn tôi, cười khổ: "Tôi biết, nhưng đáng mà!"

1

Nhìn nụ cười của Trương Trầm Tùng, trái tim tôi bỗng nghẹn lại như thể mình bị cuốn vào vòng xoáy nào đó.

Hóa ra có một số thứ đã bén rễ nảy mầm trước khi tôi nhận ra.