U Sầu Ám Hận: Si Nam Oán Nữ Phong Nguyệt Trái Nan Thường

Chương 10: 9.4




Không ngờ Đặng Tiểu Hà đã lên kế hoạch ngay từ đầu.

Thảo nào tôi cứ tò mò với công việc livestream của cô ấy, thuê nhà chung sẽ rất bất tiện.

Không ngờ tìm thuê nhà chung chỉ là miếng mồi!

Thảo nào mỗi khi rảnh cô ấy đều nấu ăn cho tôi.

Thảo nào lại xin lỗi tôi!

Nghĩ đến việc mình bị tính kế ngay từ đâu, tôi liền ớn lạnh.

"Đặng Cẩm Thu?" Thấy tôi sững sờ, cảnh sát Cố ở bên quơ tay trước mặt tôi.

Tay cô ấy mấy lần suýt chạm vào cánh tay người đàn ông mặc đồ đen đang ôm tôi, nhưng rõ ràng là cô ấy không nhìn thấy.

"Nói cho họ biết sự tồn tại của tôi cũng vô ích thôi." Người đàn ông mặc đồ đen biết tôi đang nghĩ gì, anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi, mặc cho đàn chim tung bay ngoài cửa sổ xe.

Anh thì thầm: "Cho họ biết thì làm được gì? Giống như việc biết Đặng Tiểu Hà bị lừa tiền, họ cũng không giúp được gì cả."

Anh vừa nói vừa ôm tôi, tay còn lần mò vào trong quần áo.

Tôi giữ tay anh, đang định cho anh một đấm thì đột nhiên có bốn năm con chim đập vào cửa sổ xe kêu chói tai, y hệt tiếng hét của Đặng Tiểu Hà ở đầu dây bên kia lúc này.

Nghe vậy, trái tim tôi thắt chặt, bàn tay đang nắm lấy tay người đàn ông mặc đồ đen cũng run lên.

Anh nắm lấy tay tôi, cười tủm tỉm: "Nếu em nói bậy, tôi không bảo đảm đám chim kia sẽ không xông vào đâu. Em cũng thấy người bị chúng cào rồi đấy, một khi móng vuốt gặp máu, nó sẽ lạnh đi, không rút ra được, đau đến chết."

Người đàn ông mặc đồ đen vừa nói vừa xoa xương quai xanh của tôi.

Hành động của anh cực kỳ nhẹ nhàng nhưng lời nói lại hết sức lạnh lùng.

Như để chứng thực lời anh nói, những con chim bên ngoài liên tục đập vào cửa sổ xe tạo ra tiếng lạch cạch và tiếng kêu gào thất thanh.

Cảnh sát Cố và những người khác không quan tâm tới tôi nữa, đội trưởng Văn muốn nổ máy nhưng lại không dám.

Một lúc sau, có tiếng kính vỡ.

Đội trưởng Văn gọi hỗ trợ, bên ngoài hình như có người đang lớn tiếng nói gì đó, chỉ được một lát lại có tiếng hét thất thanh.

Tim tôi thắt lại, hình ảnh lông tơ mọc ra từ vết thương trong bức ảnh vụt hiện lên trước mắt.

Biết người đàn ông không nói dối, tôi vội nói với đội trưởng Văn: "Tôi muốn xuống xe!"

Đội trưởng Văn đang loay hoay thì kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi để mặc người đàn ông ôm mình, nhìn đàn chim bay lượn ngoài cửa kính: "Tôi phải xuống xe!"

Đội trưởng Văn nhìn tôi rồi nhìn cửa xe, như hiểu ra gì đó, nhanh chóng mở cửa. Sau đó, anh ta ném di động cho tôi, nói: "Cẩn thận đấy!"

Chính là cái điện thoại anh ta vừa cho tôi xem hình, tôi không nghĩ nhiều, cầm nó cùng xuống xe, sải bước chạy về phía khách sạn gần nhất.

Người đàn ông mặc đồ đen đi theo tôi như hình với bóng.

Tôi vừa xuống xe, đàn chim lập tức chao liệng bay lên cành, lặng lẽ chải chuốt lại bộ lông.

Đội trưởng Văn mở cửa, ra hiệu bảo tôi gọi điện rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

Tôi chạy đến khách sạn, nhận phòng.

Đi vào, tôi quay đầu nhìn người đàn ông bám theo mình nãy giờ, kéo mặt dây chuyền móng vuốt chim trên cổ, hỏi: "Đây là thứ gì?"

"Tín vật." Người đàn ông buông tôi ra, vươn tay vuốt v3 nó, "Em không cần biết nhiều, tôi sợ em không chịu nổi."

Tôi cố gắng bình tĩnh lại, trừng mắt nhìn anh: "Từ lúc Đặng Tiểu Hà cho thuê phòng đã bắt đầu lên kế hoạch hiến tế tôi... Cho anh? Tại sao chứ?"

Hỏi thẳng vấn đề này đúng là xấu hổ.

Người đàn ông mặc đồ đen cười nhạo: "Chắc em cũng cảm nhận được đúng không, Đặng Tiểu Hà phát hiện bạn trai mình là một tên đê tiện, muốn chống cự nhưng có vẻ cô ta không phản kháng được."

Trước mắt tôi hiện lên hình ảnh Đặng Tiểu Hà suy sụp ngồi trên sô pha.

Còn cả những lần khi tên bạn trai gọi điện đòi tiền, cô ấy như người mất hồn, sau đó chuyển tiền một cách... Hưng phấn!

Tôi nhìn người đàn ông mặc đồ đen: "Anh muốn nói gì?"

Anh thong thả nắm tay tôi, mở di động.

Anh sử dụng rất nhuần nhuyễn, tìm đến bức ảnh thi thể của Đặng Tiểu Hà, sau đó phóng to phần đầu của cô ấy.

Chỉ nhìn những ngón tay của anh lướt nhẹ trên thi thể của Đặng Tiểu Hà qua màn hình, bụng tôi liền khó chịu.

Nhìn mái tóc và hàng lông mày đen nhánh của anh mà cứ liên tưởng đến con quạ Đặng Tiểu Hà nuôi.

Chắc anh không phải một con quạ ăn thịt người đấy chứ?

Nghĩ đến việc xảy ra cùng anh đêm qua, dạ dày tôi lại quặn thắt.

Đang nghĩ ngợi, người đàn ông đưa điện thoại cho tôi.

Nhìn vẻ mặt kinh hãi của tôi, anh hừ lạnh, chỉ chỉ trên màn hình: "Nhìn này!"

Ảnh của đội trưởng Văn không phải chụp bằng di động mà là máy ảnh, sau đó gửi cho anh ta, vì vậy khi phóng to, ảnh vẫn còn rõ nét.

Thi thể của Đặng Tiểu Hà đã bị phân hủy mạnh nhưng không có côn trùng.

Có điều dưới lớp la trán căng phồng hình như có rất nhiều giun, dày hơn sợi tóc, giống hệt những sợi chỉ căng trán cô ấy ra, thậm chí có vẻ là còn sống và sắp luồn lách ra ngoài.

"Đây là mị tình cổ." Người đàn ông chỉ vào đó, cười nhạo, "Không chỉ khống chế cơ thể, mà còn dụ dỗ được linh hồn con người. Cú điện thoại em vừa nhận đến từ linh hồn của Đặng Tiểu Hà bị người ta điều khiến, đó cũng là nguyên nhân cô ta liều chết."

Trong bức ảnh, những con giun đang xoắn lại và cố chui ra ngoài.

Thứ ghê tởm này là mị tình cổ?

Thấy tôi không tin, người đàn ông mặc đồ đen lạnh lùng nói: "Mị tình cổ nấp dưới tóc đen, nếu trong thời gian dài người sử dụng cổ và người bị cổ khống chế không giao hợp, mị tình cổ sẽ phát tác, ăn não của người bị khống chế."

Chả trách mỗi lần bạn trai của Đặng Tiểu Hà đến, bọn họ cứ này nọ.

Thấy tôi vẫn chưa hiểu, người đàn ông áo đen giải thích tiếp: "Nếu người bị khống chế mang thai con của người sử dụng, máu thịt sẽ dung hòa, như vậy mị tình cổ sẽ từ từ bị hoa tan, ngược lại trở thành dưỡng chất để người bị khống chế nuôi thai nhi."

Nghĩa là cách để giải mị tình cổ chính là sinh con cho đối phương.

Hẳn Đặng Tiểu Hà biết...

Nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên, tôi lập tức nghĩ đến chi tiết Đặng Tiểu Hà thường xuyên uống thuốc tránh thai.

Tên khốn đó đã lên kế hoạch ngay từ đầu.

Không được để Đặng Tiểu Hà mang thai con của mình!

Thấy tôi đã hiểu ra, người đàn ông mặc đồ đen thản nhiên ném di động lên giường: "Vậy thì đừng đến chỗ hắn. Hắn điều khiển Đặng Tiểu Hà giúp hắn kiếm tiền bởi vì ngoại trừ cơ thể cô ta không có giá trị sử dụng nào khác. Mà người hắn cưới là một người phụ nữ giàu có cũng bị hắn dùng mị tình, cho nên mới điên cuồng muốn kết hôn với hắn."

Thảo nào tên khốn kia đột nhiên kết hôn, thì ra đối tượng là con gái nhà giàu!

Hắn còn sử dụng mị tình cổ dụ dỗ linh hồn của Đặng Tiểu Hà.

Tôi nghĩ đến cú điện thoại Đặng Tiểu Hà kêu cứu, chợt hiểu tại sao người đàn ông mặc đồ đen này lại nói Đặng Tiểu Hà đã lợi dụng tôi ngay từ đầu.

Anh không muốn tôi cứu cô ấy!

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn sớm chiều.

Tôi cầm di động đội trưởng Văn đưa cho tôi gửi họ thời gian và địa điểm bạn trai cũ của Đặng Tiểu Hà hẹn gặp cho cảnh sát Cố, nhắc họ bắt người.

Đồng thời cũng đề cập tới việc mị tình cổ đang khống chế Đặng Tiểu Hà.

Bọn họ biết về vu thuật, hẳn sẽ không nghĩ tôi bị điên sau khi nhận tin nhắn này.

Người đàn ông mặc đồ đen ở ngay phía sau tôi, anh nhìn tôi gửi tin nhắn, không hề ngăn cản.

Thậm chí anh còn nói: "Mị tình cổ này khi dung hợp với máu của nạn nhân, trong quá trình giao hợp, cổ con sẽ đi vào cơ thể đối phương theo hơi thở."

Nghe anh kể những chuyện huyền bí này, ban đầu tôi có hơi kinh ngạc, không hiểu tại sao anh phải nói tôi nghe.

Nhưng khi quay đầu, tôi bắt gặp đôi mắt đen như quạ ấy nhìn mình chằm chằm.

Lại như một con chim, anh hơi nghiêng đầu, tôi lập tức hiểu được ý anh.

"Ý anh là những con quạ kia tìm được người từng giao dịch với Đặng Tiểu Hà có tên trong danh sách cũng vì họ bị nhiễm mị tình cổ đúng không?"

Người đàn ông khẽ gật đầu, tỏ vẻ tôi đã đúng.

Tôi không có thời gian nghĩ nhiều, vội gọi điện cho đội trưởng Văn.

Từ lúc cho tôi xuống xe, biết bên cạnh tôi có thể có gì đó, sau khi nhận được tin, đội trưởng Văn liền cảm ơn tôi, dặn tôi phải cẩn thận.

Tôi cúp máy, lại nhìn người đàn ông mặc đồ đen: "Đặng Tiểu Hà triệu hồi anh bằng vu thuật để trả thù những kẻ có liên quan tới cô ấy đúng không? Vậy tại sao anh lại cứu những người đàn ông đó?"

Người đàn ông đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, phất tay với bên ngoài.

Những con chim vốn còn nán lại lập tức bay lên không trung, rời đi.

Sau đó anh quay đầu nhìn tôi: "Đặng Tiểu Hà làm gì có năng lực triệu tập được tôi. Tôi đến là vì em."

Lúc nói câu này, anh rất nghiêm túc, thậm chí cười rạng rỡ đến mức lông mày và mắt đều híp lại.