Ú Oà! Bạn Trai Trên Mạng Của Tôi Là Trùm Trường

Chương 67: 67: Trốn Thoát





Nhân Sâm với bọn buôn người bắt đầu đánh nhau ×2, Mộc Linh bị thuộc hạ anh Long đưa vào trong tàu rồi bắt ngồi yên.

Sau đó họ chia nhau đi ra để canh chừng, ở chỗ Mộc Linh chỉ có hai người nên cô lấy cớ đi vệ sinh để họ cởi dây trói.
- Tôi muốn đi vệ sinh!
Vừa dứt lời thì nhận được ánh mắt bực bội từ hai người họ, cô thấy vậy nên tiếp tục lạnh lùng nói....
- Dù sao tôi cũng không chạy thoát khỏi đây được, các anh cũng không nên để tôi xử lý tại đây chứ?
- Thôi được rồi, mau đi đi!
Một người đi đến tháo gỡ dây trói cho cô, cô đứng dậy xoa xoa cổ tay rồi chậm rãi đi đến phòng WC.

Khi cô quay trở lại thì không thấy hai người kia đâu nữa, định bỏ trốn thì có người kéo cô núp vào một góc bịt miệng cô lại.
- Là tôi!
- Sao anh lại ở đây??
Cô quay sang nhìn thấy là Hoàng Kỳ nên giật mình, anh ra hiệu cho cô giữ im lặng rồi nói nhỏ bên tai....
- Chuyện đó không quan trọng, tôi đã bỏ thuốc vào ly nước của họ giờ chúng ta nhanh chóng trốn khỏi đây!
Nói xong thì tiếng còi báo động vang lên, báo hiệu con tàu sắp rời cảng.


Hoàng Kỳ nhìn xung quanh rồi kéo Mộc Linh chạy ra ngoài, vô tình lại chạm mặt đám thuộc hạ của anh Long nhìn thấy nên cả hai vội chạy như bay kiếm đường thoát.
- Làm sao bây giờ, họ đang đuổi theo chúng ta!
Mộc Linh lo lắng hỏi, chạy đến chỗ cửa sổ Hoàng Kỳ cố hết sức mở cửa sổ ra.

Sau khi mở được thì anh quay sang hối thúc....
- Em tin tôi không?
- Tôi....
Cô nhìn ra ngoài thấy con tàu đã ra xa bờ, trong lòng có chút sợ hãi ngập ngừng nhìn anh.

Thấy họ sắp đuổi đến nơi nên anh đành bất đắc dĩ đẩy cô ra cửa sổ trước, còn mình nhảy xuống sau.

Mộc Linh bị bất ngờ đẩy xuống nên mất đà, cô bịt mũi mình lại để giữ bình tĩnh nhưng vẫn bị thiếu oxi.

Hoàng Kỳ nhảy xuống sau bơi xuống tìm cô, thấy cô không ổn nên đặt hai bàn tay lên ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rồi hôn môi cô để truyền thêm oxi vào.
Trong lúc mơ hồ cô nhìn thấy Hoàng Kỳ đang hôn mình ở dưới nước, cảm giác môi chạm môi rất chân thật khiến cho cô mất dần ý thức rồi ngất đi.


Anh nhanh chóng ôm lấy cô rồi ngoi lên mặt nước thể hít thở, thấy cô đã ngất nên cố gắng lấy sức bơi vào bờ dù khoảng cách hơi xa.
Trong khi ngất một luồng kí ức ùa về khiến đầu cô nhức nhối, cô thấy một người đàn ông và một người phụ nữ đưa mình đến một nơi lạ.

Giọng nói của người đàn ông vang lên....
- Mộc Trà, con là chị nên con phải cố chịu đựng nhé! Chỉ một chút thôi.
- Mấy người định làm gì?
Cô hoảng sợ hỏi, không ai trả lời cô cả chỉ có cảm giác châm chích rất đau truyền đến khiến cho cô đau đớn vùng vẫy nhưng không được.
Sau khi cảm giác đó dần qua đi, cô nhìn trong gương thấy cánh tay của mình có một hình xăm con rắn thì giật mình.

Hai người ở bên cạnh dường như rất hài lòng, nên khen ngợi người thợ không ngừng.
Tiếp đến là kí ức khi cô đang ở trong phòng ngủ, đang bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì có một cô gái không thấy rõ mặt mở cửa đi vào rất tự nhiên.
- Chị Mộc Trà à, mau dậy đi học đi!
- ???
- Tan học chị đợi em ở cổng trường nha, đừng bỏ em đi về trước đó!
Nói xong cô gái quay người bỏ chạy khỏi phòng, cô bối rối suy nghĩ thì ngáp một cái cô đang đứng ở trước cổng trường.

Không hiểu tại sao mình lại ở đây thì có một chiếc xe hơi chạy đến dừng lại trước mặt mình, một người bước xuống xe đi đến chỗ cô đưa tấm ảnh ra trước mặt vờ hỏi....
- Cháu có biết người trong ảnh không?
Tấm ảnh có chứa bột thuốc mê, cô không biết nên lại gần nhìn kĩ để xem thì vô tình hít phải thuốc nên dần ngất đi.