U Minh

Chương 32: Đạt thành hiệp nghị




Thấy thủ trưởng tiến đến, Lê Hoài Nam liền đứng dậy cúi chào nói:

- Chào thủ trưởng, cũng lâu rồi cháu mới có thể lại được gặp thủ trưởng. Thủ trưởng vẫn còn khỏe mạnh như ngày nào.

Nghe Lê Hoài Nam nói vậy, thủ trưởng cười nói:

- Được rồi không cần khách khí, ngồi xuống đi cháu.

Tiếng cửa được mở ra, một nhân viên mang ấm trà đặt trên bàn nhanh chóng di chuyển ra ngoài. Lê Hoài Nam cũng đã ngồi xuống, ngồi đối diện với thủ trưởng.

- Cháu thích uống gì?

Thủ trưởng cười hỏi.

- Dạ cháu cũng thích uống trà ạ.

Lê Hoài Nam nói. Thủ trưởng nghe vậy cũng không nói gì, chờ một chút cho chín trà sau đó thuần thục rót vào hai chiếc chén, một chén đặt trước mặt Lê Hoài Nam, một chén để trước mặt thủ trưởng sau đó nói:

- Chắc cháu cũng biết được nguyên nhân ta hẹn gặp cháu hôm nay đúng không?

Thấy thủ trưởng đi vào công việc, Lê Hoài Nam liền bắt đầu nghiêm túc nói:

- Đúng vậy thủ trưởng, cháu cũng đã đoán được đại khái vấn đề.

Thủ trưởng gương mặt cũng nghiêm túc lên nói:

- Hôm nay ta được nhóm phía dưới báo cáo, có một thế lực toàn người chơi đang mạnh mẽ quật khởi. Theo thông tin tìm hiểu được, có phải hiện nay cháu đang lắm giữ chức vụ giáo chủ ở đó?

Lê Hoài Nam cũng không ngạc nhiên về việc giáo chủ biết mình là giáo chủ, bởi hắn cũng không cố tình che dấu, chỉ cần tùy tiện hỏi một người trong đó đều có thể biết. Nhấp một ngụm trà, Lê Hoài Nam cười nói:

- Đúng vậy thủ trưởng. Cháu vô cùng may mắn được kế thừa một giáo phái cổ. Mặc dù chỉ có ngũ phẩm nhưng khung xương còn khá hoàn chỉnh, có thể rất tốt đắp nặn cùng phát triển.

Lê Hoài Nam sảng khoái thừa nhận cùng vô tình cung cấp ra thông tin là giáo phái có rất lớn tiềm lực. Thủ trưởng làm sao có thể không hiểu ý nghĩa mập mờ của hắn, chỉ thấy người cười nói:

- Cháu làm tốt lắm, đúng là hậu sinh khả úy. Ta cũng nói thẳng luôn là quốc gia đang muốn tiến hành đầu tư vào cháu, không biết cháu có vui lòng cùng quốc gia hợp tác không? Tất nhiên quốc gia sẽ không để cho cháu chịu thiệt.

Lê Hoài Nam nhấm nháp một hớp trà, sau đó có chút suy nghĩ nói:

- Có thể đạt được quốc gia để mắt tới thì cháu cháu thấy rất là vinh hạnh. Nhưng đứng trên phương diện hợp tác, cháu cũng nói thẳng là mọi quyết sách liên quan đến đường nối phát triển thì quốc gia không được can thiệp vào, tất cả mọi quyết sách sẽ từ cháu làm chủ. Thứ hai cháu sắp tổ chức bộ nội vụ nhằm hỗ trợ phát triển giáo phái, nhường lại một số vị trí cho người của quốc gia. Thứ ba là cháu không muốn có bất kỳ âm thanh thứ hai nào gây chia rẽ nội bộ trong giáo phái, nếu như bị phát hiện thì cháu sẽ sẵn sàng khai trừ thẳng thắn. Đây là tiền đề để cháu cùng quốc gia có thể hợp tác, không biết thủ trưởng nghĩ như nào?

Thủ trưởng nghe thấy Lê Hoài Nam nói một loạt, không khỏi một lần nữa nhìn kỹ lại người thanh niên này. Bởi vì ba yêu cầu đó đối với quốc gia mà nói mặc dù khắt khe nhưng không phải không thể thừa nhận. Quyền lực chủ yếu vẫn nằm trong tay hắn, rồi đem ra một miếng bánh ngọt là bộ nội vụ nhìn như chức quyền khá lớn nhưng còn không phải phụ thuộc vào hắn, đặc biệt là điều thứ ba mới là hà khắc. Đây xem như là một thanh gương Damocles treo trên đầu mỗi người, tương đương với lời nhắc ngươi nghe lời thì còn bánh ngọt để ăn, ngươi mà có ý đồ xấu thì đừng trách ta vô tình.

Đương nhiên tất cả những điều trên có được cũng đều do Vận Mệnh, bởi vì người chơi hoàn toàn nắm giữ đặc tính không chết, khiến cho người chơi cùng NPC trong đó chênh lệch rất nhiều. Cho nên để cân bằng phần nào, Vận Mệnh đã thiết lập lời thề, khi người chơi thề sẽ được Vận Mệnh chứng dám, nếu người chơi phản bội lời thề đó thì sẽ bị Vận Mệnh trừng phạt đúng với nội dung lời thề. Khiến cho lời thề trong trò chơi phân lượng rất nặng, khiến người chơi khi đặt lời thề đều sẽ phải suy nghĩ thật kỹ. Mà Lê Hoài Nam thiết lập yêu cầu là mọi người nhất định phải thề tận trung cùng không thể tổn hại đến lợi ích giáo phái. Nếu có người nào cố tình làm ra sự việc sai với lời thề cùng với để bằng chứng đến tay giáo chủ, thì Lê Hoài Nam hoàn toàn có quyền phán xét kẻ đó có tội hay không, nếu có tội thì nhờ Vận Mệnh can thiệp xử lý chặt đứt hậu hoạn. Bởi vậy trong giáo phái, giáo chủ càng là chí cao vô thượng.

Những điều này thủ trưởng làm sao không biết, chắc chắn phía dưới đã có người đã báo cáo lại cho thủ trưởng rồi. Chỉ thấy lúc này, toàn thân khí thế của thủ trưởng tăng lên, làm cho bầu không khí rất là áp lực, Lê Hoài Nam cũng là sắc mặt ngưng trọng nhìn đến thủ trưởng:

- Việc này không thể thương lượng thêm sao?

Thủ trưởng nhìn chằm chằm vào Lê Hoài Nam trầm giọng nói.

- Đúng vậy thủ trưởng, việc này không thể thay đổi. Đây là vấn đề liên quan đến nguyên tắc của cháu, mà đã là nguyên tắc thì không thể sửa đổi được.

Lê Hoài Nam gương mặt rất nghiêm túc cương quyết nói. Mặc dù ngoài mặt cố tỏ ra như vậy, nhưng trong lòng nỗi khổ chỉ có hắn biết, khí tràng của thủ trưởng quá cường đại, vì không cho mình yếu thế trong cuộc bàn bạc này nên hắn mới cố gắng như vậy, lúc này trong lòng bàn tay hắn đã tràn đầy mồ hôi.

- Hahaha, tốt…tốt…tốt

Bỗng nhiên khí thế của thủ trưởng biến mất như chưa từng xuất hiện vậy, sau đó người cười lớn cùng nói ba lần tốt. Lê Hoài Nam không khỏi thầm thở phào một hơi, đối đầu với khí thế của thủ trưởng quá là mất thể lực rồi, nhìn dáng vẻ thủ trưởng như vậy, hắn biết mình thành công. Quả nhiên thủ trưởng cười lớn rồi nhìn Lê Hoài Nam bằng ánh mắt đầy thâm trường nói:

- Tốt lắm chàng trai trẻ, ở độ tuổi như của cháu mà làm được như vậy, cuộc đời ta cũng không thấy nhiều. Đúng là hậu sinh khả úy mà. Cháu có thể hoàn toàn yên tâm, những điều cháu nói vừa rồi quốc gia cũng đã nghiên cứu cùng đã thông qua. Hôm nay ta gọi cháu tới là muốn nhìn xem cháu có đủ điều kiện để quốc gia đầu tư vào cháu hay không, nhưng hiện tại ta rất hài lòng. Cháu rất tốt, rất tốt.

Nghe vậy thủ trưởng nói vậy, Lê Hoài Nam trên trán không khỏi bốc lên mồ hôi. Cùng nghĩ thầm trong lòng:”thủ trưởng cũng thật là, cũng chỉ là thử thôi, có cần làm đến mức này không”. Lê Hoài Nam không khỏi tự rót cho mình một chén trà, uống một hớp hết luôn để cố lấy lại bình tĩnh trong rồi nói:

- Thủ trưởng làm cháu sợ muốn chết. Suýt nữa thì cháu đã đồng ý rồi.

Biết Lê Hoài Nam nói lời khách sáo, thủ trưởng cũng không coi là thật nói:

- Được rồi, nếu như hai bên đều đồng ý hiệp định rồi thì chi tiết sẽ có người đến bàn bạc với cháu. Yên tâm là quốc gia sẽ không để người dân của mình phải chịu thiệt thòi.

Đây là lần thứ hai thủ trưởng khẳng định điều này, sau đó thủ trưởng nói tiếp:

- Tạm gác chuyện công việc ra một bên, lâu lắm rồi ông cháu ta không gặp mặt. Phải thật tốt trò chuyện mới được. Đúng rồi, cháu cũng năm nay cũng hai mươi năm tuổi rồi, có bạn gái chưa? Ông biết một nhà đầu vừa xinh xắn lại lễ nghĩa, giỏi giang …

*********************************

Thời gian trôi qua rất nhanh, hiện tại Lê Hoài Nam cũng đã về đến phòng làm việc tại tổng bộ của mình rồi. Đúng là một buổi chiều mệt mỏi, lúc ban đầu ứng phó thử thách của thủ trưởng đã rất mệt mỏi rồi, khúc sau ngồi nói chuyện phiếm với thủ trưởng gần như khiến cho hắn cảm thấy phần thể lực ít ỏi còn lại của mình trôi hết. Nào là giới thiệu đối tượng, cùng nghe thủ trưởng bốc phét về tình trường của mình… Lê Hoài Nam không khỏi cảm thán một tiếng:”Đúng là người độc thân không có nhân quyền mà, đi đâu cũng có người nói này nói nọ”. Một hơi uống hết cốc nước mát mà thư ký Trang đã chuẩn bị sẵn bỗng nhiên lúc này điện thoại vang lên:

- Thằng nhóc con thế nào rồi? Mọi chuyện suôn sẻ chứ.

Người gọi đến đúng là ông nội của Lê Hoài Nam, thầm cảm thán một tiếng ông nội thần thông quảng đại, ngồi trong nhà mà biết chuyện thiên hạ. Lê Hoài Nam liền cười nói:

- Đúng vậy ông nội, cháu đã cùng thủ trưởng đạt được sơ bộ hiệp nghị, sau đó sẽ có người đến bàn bạc chuyện chi tiết với cháu.

Sau đó Lê Hoài Nam cặn kẽ kể hết lại mọi chuyện tại nhà của thủ trưởng một lần, lúc này mới khiến lão nhân gia yên tâm. Cuối cùng trước khi tắt máy, ộng nội còn là dặn dò Lê Hoài Nam một tiếng, cứ thẳng tay mà làm, có chuyện gì có ông nội lo. Còn đang trong trạng thái cảm động vì có một ông nội vĩ đại, tiếng gõ cửa vang lên, tiếp đó một thân ảnh đi vào. Nhìn đến trên tay thư ký Trang một chồng rất dày báo cáo, Lê Hoài Nam thầm hô một tiếng:”mình quả thật không phải người mà”.