U Minh

Chương 13: Bí ẩn (4)




Buổi tối bầu trời cao vời vợi, hôm nay bầu trời rất quang đãng, ngàn vạn những ngôi sao thi nhau lấp lánh, những cơn gió liên tục thoảng qua xung quanh những thân cây tạo ra những tiếng xào xạc liên tục. Tại trong phòng trụ trì của ngôi chùa.

- Địa Tạng, mấy ngày hôm nay ngươi có chuyện gì vậy? Có thể kể cho sư phụ?

Một âm thanh già nua vang lên trong căn phòng. Địa Tạng là pháp danh của nhà sư trẻ kia, lúc này nhà sư đang ngồi đối mặt với người sư phụ của mình, đầu cúi xuống cũng không đáp lời, trên chiếc bàn chỗ hai người ngồi có đặt một cây nến, thỉnh thoảng vang lên tiếng tí tích của nến nóng chảy rơi xuống. Thời gian qua đi một chút, nhà sư cũng không ngẩng đầu lên chỉ là giọng bình tĩnh nói:

- Dạ thưa sư phụ, đồ đệ không có chuyện gì ạ.

Nghe thấy đồ đệ trả lời, gương mặt của trụ trì có chút phức tạp cũng không nói thêm gì nữa nhưng đôi mắt vẫn nhìn đến người đồ đệ này.

- Haizzzzzz…

Một tiếng thở dài vang lên, giọng của trụ trì có chút thổn thức:

- Trên đời này, làm gì có ai có thể chính thức thoát khỏi phiền não. Địa Tạng, trong cả cuộc đời này của ta chưa từng gặp người nào có phật căn như con cả. Nhưng đã là con người thì làm sao có thể thoát khỏi phiền não? Phải chăng chỉ có Phật mới có thể. Từ ngày mai con không cần xuống trấn giảng pháp nữa, ở lại chùa tịnh tu đi.

Nói đến câu cuối cùng, giọng nói của trụ trì tràn đầy bất đắc dĩ. Nhà sư pháp danh là Địa Tạng không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn đến người sư phụ, sau đó có chút trầm thấp nói:

- Dạ phải thưa sư phụ.

- Được rồi, không có chuyện gì nữa, con về phòng nghỉ ngơi đi.

Trụ trì lên tiếng ra hiệu nhà sư có thể trở về. Nhà sư đứng lên, cúi đầu chào trụ trì một tiếng, rồi bắt đầu bước đi về phía cửa chính. Lúc gần đến cánh cửa, bỗng nhiên giọng nhà sư trụ trì vang lên:

- Nhớ kỹ khi gõ mõ cần phải chăm chú, đừng có liên tục đứt đoạn như vậy.

Nhà sư bỗng nhiên giật mình thoáng một cái, sau đó quay người hướng về sư phụ khom lưng bái một cái bình tĩnh nói:

- Dạ phải thưa sư phụ.

Nói rồi nhà sư tiếp tục quay đầu đi ra ngoài cửa, rất nhanh có tiếng đóng khép lại, chỉ để lại nhà sư trụ trì trong phòng gương mặt rất phức tạp:

- Thiện tai, thiện tai.

****************************

Từ ngày đó trở đi, nhà sư tiếp tục ở chùa chuyên tu phật pháp, sự việc kia dường như qua đi rồi không để lại bất kỳ dấu vết gì. Rất nhanh thời gian trôi qua nhiều năm, sau giai đoạn tĩnh tu ở chùa, nhà sư bắt đầu lữ hành khắp mọi nơi truyền giảng đạo pháp. Hiện tại danh tiếng của nhà sư đã rất lớn khiến hầu hết tất cả mọi người đều biết danh tiếng Địa Tạng bởi trình độ phật pháp cực kỳ cao thâm. Lúc này, nhà sư đã kết thúc cuộc lữ hành, và đang trên đường trở lại ngôi chùa của mình. Đi đến thôn trấn lúc trước đã từng giảng đạo, nhà sư cũng đã không còn cảm giác phức tạp như trước nữa rồi, có lẽ thời gian có thể xóa nhòa tất cả.

- Đại sư, đại sư, may quá cuối cùng cũng gặp được ngài.

Một giọng nữ gấp gáp đằng sau vang lên. Nhà sư đang đi trên đường, thấy bỗng nhiên nghe có tiếng người gọi không khỏi dừng bước. Nhà sư quay đầu lại thì thấy một thiếu phụ tầm ba mươi mốt, ba mươi hai tuổi đang từ đằng sau chạy tới gần mình liền dừng lại. Người thiếu phụ kia đứng mặt nhà sư, tay nàng có cầm một cuốn sách đã có chút cũ rồi hướng nhà sư đưa đến nói:

- Đại sư, tôi có cuốn sách muốn đưa cho ngài xem. Ngài nhất định phải xem nó, xem xong rồi ngài sẽ hiểu.

Người thiếu phụ có chút kích động nói, rồi liên tục dăn dò nhà sư nhất định phải xem nội dung trong cuốn sách đó. Đạt được nhà sư đảm bảo chắc chắn sẽ xem, người thiếu phụ mới vô cùng không tình nguyện rời đi, có lẽ theo như ý kiến của nàng, nàng phải tận mắt chứng kiến nhà sư xem mới được. Nhà sư đặt cuốn sách vào trong hành lý, sau đó tiếp tục con đường về chùa của mình.

Tối hôm đó sau khi gặp mặt trụ trì cùng các sư huynh đệ trong chùa, nhà sư quay trở lại phòng của mình. Mặc dù đã khá lâu không ở lại đây nhưng nơi này thường xuyên có người dọn dẹp nên rất sạch sẽ. Nhà sư tiến ngồi vào chiếc bàn của mình, thuần thục thắp lên cây nến, sau đó nhà sư lấy ra cuốn sách của người thiếu phụ buổi chiều hôm nay đưa cho mình bắt đầu chăm chú đọc:

Ngày xxx tháng xxx năm xxx, ngày hôm nay rất vui vẻ mình gặp được một nhà sư rất thú vị, mặc dù phật pháp rất cao siêu nhưng có đôi lúc lại ăn nói rất mơ hồ, có chút đáng ghét. Nhưng nhà sư đó nói là tuổi thọ của con người chỉ trong một hơi thở là sao nhỉ, thật không nghĩ ra được, tên nhà sư đáng ghét đó lại không chịu nói với mình chứ.



Ngày xxx tháng xxx năm xxx, hôm nay vẫn bình thường như mọi hôm, chỉ là đột nhiên xuất hiện một cơn mưa lớn. Hì hì, nhìn dáng vẻ của nhà sư đó hôm nay bị mưa ướt thật là ngốc, chẳng nhẽ người xuất ra đều không chú ý đến bản thân như vậy sao? Đúng là tên ngốc mà, không biết có bị cảm không, chắc ngày mai mình phải làm chút canh nóng cho hắn, hừ đúng là tiện nghi tên ngốc mà.



Ngày xxx tháng xxx năm xxx, chết rồi hôm nay mình bị ốm, cha mẹ nhất định không cho mình ra ngoài, làm sao bây giờ? Nếu không gặp được mình nhỡ tên kia lo lắng làm sao? Không được, nhất định mình phải nghĩ cách ra ngoài… Biết ngay mà, về đến nhà kiểu gì cũng bị cha mẹ mắng cho một trận, lại còn liên lụy đến cả chị Thúy cũng bị ăn mắng nữa. Hừ, món nợ này mình nhất định phải hướng tên trọc ngốc kia đòi lại, nhưng không hiểu sao trong lòng mình lại thanh thản như vậy.



Ngày xxx tháng xxx năm xxx, chết rồi tình hình sức khỏe của mình ngày một xấu đi, mặc dù cả nhà đều dấu mình nhưng nhìn nét gượng cười của mọi người là mình biết ngay. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, mình thật sự không muốn điều đó xảy ra. Tên trọc đó ngốc như vậy, nếu không có mình thì ai sẽ chăm sóc hắn. Không được, ngày mai mình phải đi cầu nguyện đức phật, nhất định đức phật sẽ phù hộ độ trì cho mình mau khỏi bệnh, hì hì ai kêu tiểu thư dễ thương như vậy.

- Bộp…

Tiếng của giọt nước rơi vào trên quyển sách, nhà sư lúc này gương mặt đã đẫm lệ nhìn vào trang giấy thỉnh thoảng loang lể vệt nước đã khô từ lâu lắm rồi, nhà sư biết mặc dù nội dung trên trang giấy rất là hoạt bát, nhưng chắc chắn rằng người thiếu nữ kia đã khóc nhiều lắm. Nhà sư vội vàng, lau đi nước mắt rồi nâng cuốn sách lên nhìn xem có bị ướt nhiều không, sau đó lại cẩn thận lật xem một lần nữa, nhưng lần này nhà sư đã để cuốn sách xa hơi để tránh cho cảm xúc của bản thân không kìm được mà nước lại rơi vào trên đó.

Ngày xxx tháng xxx năm xxx, hình như lời cầu nguyện của mình đã được đáp lại, hôm nay cha mẹ của mình nói bệnh tình của mình đã có chuyển biến tốt. Hì hì, cảm ơn đức phật, con sẽ ngày ngày ăn trai giới tụng kinh… Chiều nay gặp tên ngốc đó tâm trạng thật tốt, thật hy vọng cuộc sống mãi mãi như vậy.



Ngày xxx tháng xxx năm xxx, không ổn rồi, mình cảm thấy sức khỏe ngày càng kém đi, hôm nay còn bị thổ huyết nữa làm sao bây giờ. A di đà phật, phật tổ ngài nhất định phải phù hộ cho con, con thật sự không muốn rời đi cuộc sống này.



Ngày xxx tháng xxx năm xxx, sức khỏe của mình ngày một yếu đi, cả nhà đều bao trùm trong không khí nặng nề. Ngày hôm nay mình đã khóc thật nhiều, có lẽ phật tổ hiện đang bận rộn không nghe thấy lời nguyện cầu của mình rồi, phật tổ thật muốn ngài mau quay trở lại, nhưng may mắn là tên ngốc đó không biết chuyện này, mà nếu như hắn biết rồi thì hắn liệu có đau khổ không? Thật muốn biết a, nhưng không được, nếu tên ngốc đó đau khổ thật thì mình cũng sẽ rất buồn, cho nên hắn không biết mới là tốt nhất.



Ngày xxx tháng xxx năm xxx, thời gian của mình đã không còn nhiều nữa rồi, hôm nay mình đã dứt khoát nói tạm biệt với hắn. Cảm giác thế nào nhỉ, ừ có chút đau lòng, hì hì cũng chỉ một chút thôi nhưng làm sao cảm giác của mình cứ có cảm giác không thở nổi vậy, trời ơi đau quá tim ta đau quá có cái chết có thể làm cho ta không còn đau đớn nữa. Thật lạ, chưa bao giờ mình mong nó đến như lúc này cả. Đây có lẽ là lần cầu nguyện cuối cùng của mình:”Van cầu ngài phật tổ, khi nào ngài hết bận thì hy vọng ngài có thể nhìn đến lời nguyện cầu của tín đồ thành kính này, con cầu mong ngài giúp đỡ cho kiếp sau của con có thể nhìn được quyển sách này, để nàng có thể tiếp tục thay con chăm sóc cho tên ngốc đó, vạn vạn lần cầu mong ngài”.



Xem xong hết cuốn sách, nhà sư đã khóc không thành tiếng, thật cẩn thận đóng lại quyển sách, nhà sư lấy một tấm vải cứng ra bọc lại cẩn thận, sau đó cẩn thận đi về hướng tủ đồ. Mở cánh tủ ra, nhà sư để bọc sách đó vào, rồi lấy ra miếng ngọc như ý được để sâu dưới đáy tủ. Cầm nó đến đặt lên trước bàn rồi cẩn thận quan sát, đây là món quà đầu tiên cũng là món quà cuối cùng của người thiếu nữ dành cho nhà sư, ngọc như ý rất đẹp, nhà sư rất cẩn thận quan sát cùng vuốt ve lấy nó, chỉ thấy đằng sau có khắc hai chữ Lý Linh, nét chữ rất đẹp như rồng bay phượng múa vậy.

Đúng vậy, tên của nàng là Lý Linh.