U Minh Trinh Thám

Chương 198: Căn phòng kỳ quái




- Khi đó có rất ít ngươi ở nơi khác đến, huống chi là ba cô bé xinh đẹp như vậy. Cho nên các chàng trai trong thị trấn đều giống như điên vậy, mỗi ngày đều ở đây canh chừng khách sạn của tôi, chờ đợi ba cô gái thành phố xinh đẹp. Phải biết rằng, khi đó nếu mà lấy được một cô gái thành phố làm vợ thì đây chính là chuyện tình làm rạng rỡ nhà cửa.

- Vì để mấy cô nương kia vui, những chàng trai ở trong thị trấn liền xuất hết tất cả vốn liếng. Mà trong đó chịu chơi nhất chính là nhị tiểu tử của Lý gia ở phía tây thị trấn. Nhị tiểu tử của Lý gia vóc người anh tuấn, có năng lực làm việc, đầu óc cũng thông mình vì thế rất nhanh liền kết thân được với ba cô gái.

- Không biết rốt cuộc là tại vì sao. Ba cô gái này đều từ trong thành phố tới, bộ dáng lại xinh đẹp, lẽ ranhan giới phải vô cùng cao, nhưng mà không biết là vì sao mà ba cô gái này đều thích nhị tiểu tử của Lý gia.

- Nếu mà chỉ có một người, thì đây chính là chuyện vui. Nhưng mà nếu ba người đều thích một người, vậy thì phiền toái rồi. Tuy rằng ba người ở mặt ngoài chưa biểu hiện gì, nhưng mà tôi nhìn ra được, ba người này đều ghẹn lên đến đàu, đều muốn cướp nhị tiểu tử của Lý gia.

- Vậy thì tất cả đều theo nhị tiểu tử của Lý gia kia không được sao.

Trần Tự Lực ở một bên xen vào nói.

- Dù sao thì trên sách cũng đều viết như vậy, một tiểu thư nhà phú hào rất xinh đẹp, liền thích một tiểu tử nghèo, khóc lóc đi theo hắn. Ba người thương lượng với nhau, chẳng phân biệt lớn nhỏ, đều theo tiểu tử nghèo này. Hôm nay ngươi ngủ với hắn, ngày mai ta ngủ với hắn, không cần tranh nhau. Tựa như một tiểu tử giàu có vậy.

Trần Tự Lực lơ đãng nói một câu, liền rước lấy ánh mắt hung ác của tứ nữ. Lập tức ngậm miệng lại.

- Tuy rằng ba cô gái này đều rất xinh đẹp, nhưng mà cũng có hơn kém.

Bà chủ cũng không để ý đến Trần Tự Lực hồ ngôn loạn ngữ, tiếp tục nói.

- Có một cô gái, họ là gì thì bản thân tôi cũng không còn nhớ nữa, chỉ nhớ tên là Thủy Linh. Bộ dáng xinh đẹp, tính tình cũng tốt, còn thường xuyên giúp tôi thu dọn khách sạn, phòng của mình cũng không cần tôi thu thập, thật là một người sạch sẽ. Tôi cảm thấy nếu ai lấy được cô bé này về nhà, tuyệt đối là có phúc.

- Nhị tiểu tử của Lý gia cũng thích cô bé này, hai người đúng là vừa mắt rồi, thường xuyên sẽ đi ra ngoài với nhau. Việc này ở trong mắt của hai cô gái kia, tự nhiên là không vui. Đều là cô gái xinh đẹp, đều có tính cách nên ta không thể kém ngươi thế nào được. Sao hắn lại nguyện ý đi với ngươi mà không đi với ta đây. Hai cô gái kia liền nói thẳng thừng với cô gái được nhị tiểu tử thích kia. Có một buổi tối, tôi nghe thấy ba cô gái ở trên lầu cái nhau, cãi nhau rất lớn.

- Cô cái xinh đẹp thì tính cũng nóng, cái này tôi biết. Cô gái được nhị tiểu tử thích kia tự nhiên cũng không phải là người dễ trêu chọc gì. Sáng ngày thứ hai tôi nhìn thấy ngoài cô ấy ra, hai cô nương kia đi xuống đều có ánh mắt hồng hồng, trên mặt còn có chỗ bị thương, chắc là tôi hôm qua đánh lộn, dùng móng tay.

- Sự tình đã đến nước này, ba người liền thực sự trở mặt. Ai cũng không nói chuyện với ai, còn thường xuyên giở trò tiểu nhân ngáng chân. Ngoài ra hai cô nương kia sẽ nhân lúc không có cô gái kia ở đây liền nói xấu. Những chuyện đó tôi đều nhìn thấy, nhưng mà tôi chỉ là một người ngoài, cũng không tiện xen vào.

- Nhưng mà đột nhiên có một ngày, không biết tại sao lại thế, cô nương được nhị tiểu tử thích kia đột nhiên mất tích. Cũng không biết đi nơi nào, dù sao cũng là không thấy. Thời gian buổi tối tôi còn thấy nàng đi lên lầu ngủ. Nhưng mà tới buổi sáng mãi mà không thấy nàng đi xuống. Nhị tiểu tử đợi ở cửa cả nửa ngày cũng không thấy nàng đi xuống dưới, liền đi lên tìm nàng. Nhưng mà kết quả là không thấy người đâu. Cũng không biết là đi đâu, tất cả đồ đạc đều vẫn còn, nhưng mà người thì lại mất tích.

- Mất tích sao?

A Trạch cau mày hỏi.

- Có liên quan gì đến việc thiếu nữ ở thôn làng phía tây kia mất tích không.

- Cô nói đến chuyện cô nương của Vương gia bị mất tích, tôi đây cũng không biết.

Bà chủ lắc lắc đầu.

- Nhưng mà thời gian cô nương của Vương gia mất tích cũng không sai biệt lắm với cô nương ở chỗ này của tôi mất tích. Tôi không nhớ rõ ràng lắm nhưng hình như là cùng một ngày.

- Có báo cảnh sát không?

A Trạch hỏi tiếp.

- Báo cảnh sát rồi, nhưng mà có báo cũng như không.

Bà chủ gật gật đầu.

- Cái thị trấn nhỏ hẻo lánh này của chúng tôi, một cái đồn cảnh sát gần nhất cũng cách ba mươi cây số, ở đó có ba cảnh sát, thì phải lưu lại một người để trực ban. Lúc ấy có hai cảnh sát đến đây, lấy lời khai của vài người rồi lại đi mất, còn việc này cũng là sống chết mặc bây.

- Sống chết mặc bây? Sao lại như vậy, cảnh sát lại vô trách nhiệm như vậy sao?

Ngô Thanh thanh ở một bên xen vào nói.

- Bất kể như thế nào thì bọn họ cũng là cảnh sát mà, làm sao có thể tùy tiện hỏi một chút, ngay cả tìm cũng không tìm rồi coi như xong được.

- Tìm, hai cảnh sát và vài người trong thị trấn của chúng tôi đã tìm ở xung quanh vài ngày, nhưng mà cũng không thể tìm được gì, rồi hai cảnh sát ấy cũng rời đi. Dù sao thì người mất tích cũng là từ bên ngoài tới, nhân công của cảnh sát không đủ, đương nhiên là không để trong lòng.

- Không phải đâu, một người sống ở nơi này mấy tích, cảnh sát cũng không quản không hỏi mà cứ như vậy quên đi được sao?

Ngô Thanh Thanh cảm giác thấy cái chỗ này cực kỳ thiếu an toàn.

- Chuyện này rất bình thường.

Trần Tự Lực ở một bên tiếp lời nói.

- Dù sao thì nơi này cũng là nông thôn. Tuy rằng mấy năm nay có khá hơn một chút, nhưng mà mười năm trước chỉ là một cái trấn nhỏ bị phong bế. Nhân công cánh sát không đủ, một cái đồn công an chỉ sợ phải quản lý cả mấy cái thôn trấn. Hơn nữa tôi đoán cũng không có trang bị gì quá tốt cả. Tự nhiên không có khả năng vì một vụ án người bên ngoài mất tích mà lãng phí tinh lực của rất nhiều người được, nếu không có ai đi đến đồn công an để gây áp lưc thì rất dễ dàng chuyện lớn hóa nhỏ, trở thành một vụ án chết.

- Đúng.

Bà chủ gật gật đầu.

- Lúc ấy cảnh sát đến tìm người, ngay cả chó cũng là mượn từ nhà của người dân trong thôn. Nhưng mà chó chỉ là chó canh nhà bình thường, không phải là chó nghiệp vụ đã qua huấn luyện, mũi không có thính như vậy. Con chó kia chỉ vòng vo trong phòng vài vòng, kêu lên hai tiếng rồi không có phản ứng gì nữa.

- Còn hai cô gái đi cùng cô gái mất tích kia? Cảnh sát không hỏi các nàng sao?

A Trạch hỏi, nàng cảm thấy hai nữ sinh là này đối tượng đáng nghi nhất.

- Có hỏi, nhưng mà bất kỳ cái gì cũng không hỏi ra. Hai cô nương kia đều nói không có gặp nàng. Cảnh sát thấy cũng không hỏi được gì, liền buông tha. Sau khi hai cảnh sát vừa đi, hai cô nương kia liền thu dọn đồ đạc rồi trả phòng.

Bà chủ trả lời.

- Như vậy người đàn ông yêu thương cô gái kia thì sao?

- Nhị tiểu tử lúc mới bắt đầu còn đến đồn công an hỏi tình huống một chút. Nhưng mà chậm rãi vài ngày sau, cảnh sát cũng chậm rãi thuyết phục được hắn, tim của hắn cũng dần dần phai nhạt.

Bà chủ nói.

- Dù sao thì cũng là bèo nước tương phùng, lại không có bao nhiêu cảm tình, chẳng qua chỉ là mới quen nhau được vài ngày, có chút hảo cảm mà thôi, không cần phải vì một người ngoài mà tổn thương lớn như vậy. Cuộc sống thường ngày vẫn phải tiếp diễn, cũng không thể ngày nào cũng bỏ nhà đi đến đồn công an được.

- Đau xót, đàn ông thật là đau xót.

Trần Tự Lực ở một bên giận dữ nói.

- Thật không biết người nhà của Lý gia ăn ở như thế nào, cuối cùng lại biến thành một cái trường hợp như vậy, một cô nương cũng lấy được, thật sự là rất tiếc.

- Ồ? Vậy ý của anh chính là người đàn ông kia đã làm sai sao?

Dương Nhan ở một bên hỏi.

- Vậy thì phải làm như thế nào?

- Còn phải hỏi sao? Lấy kinh nghiệm nhiều năm của toi, chuyện này chẳng qua chỉ là đơn giản mà thôi.

Trần Tự Lực vỗ vỗ bộ ngực.

- Ba tiểu thư nhà phú hào, đồng thời yêu một tiểu tử nông thôn khốn khổ bần cùng. Tiểu tử nông thôn này không đẹp trai, lại không có tiền, không có nghề nghiệp. Nhưng mà ba cô gái kia khẳng định giống như gà chọi hăng máu vậy, đều hung hăng xông lên muốn tiểu tử kia trở thành của mình. Tiểu tử nghèo kia liền làm bộ bất đắc dĩ không biết làm thế nào. Sau đó ba tiểu thư phú hào kia liền bắt đầu tranh đoạt người đàn ông kia, đánh cho không thấy trời đất. Ngay trong lúc chiến tranh đang trong thời gian căng thẳng, người đàn ông liền làm ra tình huống tuy rằng nguy hiểm nhưng mà không ảnh hưởng đến tính mạng của mình. Ví dụ như trong lúc ba cô gái đang cãi nhau hắn vô tình bị nữ sinh đẩy xuống sườn núi, hoặc là vì bảo vệ nữ sinh mà bị tổn thương, hoặc là vì bảo vệ một người nữ sinh mà bị một nữ sinh khác dùng súng bắn bị thương. Muốn có bao nhiêu máu thì có bấy nhiêu máu, có bao nhiêu chuyện tình không tưởng tượng nổi liền làm bấy nhiêu chuyện. Tốt nhất là giả vờ tinh thần của mình bị hỏng mất, miệng phun máu tươi, tứ chi tàn phế gì đó được đưa vào bệnh viện trị thương. Sau đó dựa vào điểm tựa như vậy, trong lúc bản thân chịu trọng thương phải nằm ở bệnh viện, ba nữ sinh kia nhất định là phải đến chăm sóc cho người đàn ông này. Hơn nữa cũng không dám tiếp tục cãi nhau, trở thành có bao nhiêu hài hòa thì liền có bấy nhiêu hài hòa. Sau đó dưới tình huống mình đang cực kỳ suy yếu, liền nói rõ chân tướng với ba cô gái kia. Ví dụ như ta không phải người, ta đã có lòng dạ khác, ta thực xin lỗi các nàng. Nhưng mà ta yêu các nàng. Hơn nữa ta đều thực lòng với các nàng, yêu mọi người như nhau, vân vân. Nói cần bao nhiêu tuyệt hảo thì có bấy nhiêu tuyệt hảo, cần bao nhiêu ghê tởm thì có bấy nhiêu ghê tởm, cần bao nhiêu buồn nôn thì có bấy nhiêu buồn nôn, cần bao nhiêu giả dối cần bấy nhiêu giả dối. Tiếp tục cả người đều run lên, phát ra một hơi thở dài, dùng một ánh mắt u buồn nhìn ba nữ sinh kia. Ba nữ sinh kia nhìn thấy hành động này của hắn, nhất định sẽ vừa khóc nhào về chỗ hắn, hướng tới hắn cam đoan giữa các nàng sẽ không phát sinh mâu thuẫn nữa, ba cô gái đều đi theo hắn, không phân biệt ai lớn ai nhỏ.

- Xem ít tiểu thuyết một chút đi, không tốt cho não đâu.

Ngô Thanh Thanh ở một bên vô tình cắt đứt ý dâm của Trần Tự Lực.

- Trở lại thế giới thực đi, tỉ lệ nam nữ ở Trung Quốc là 117:100, nói cách khác trong một trăm người đàn ông thì có mười bảy người không tìm được vợ. Cho nên chuyện mà nah nói tuyệt đối không có khả năng phát sinh.

- Bà chủ, tôi muốn hỏi bà chuyện này có quan hệ gì với chúng tôi.

Dương Nhan ở một bên cau mày nói.

- Chúng tôi tới là để hỏi về chuyện tình áo lót của tôi bị trộm.

- A! Đúng đấy, cô không đề cập tới thì tôi cũng quên mất.

Trần Tự Lực lúc này mới kịp phản ứng.

- Chuyện này hình như không có quan hệ gì với chuyện của chúng tôi.

- Kỳ thật cái phòng tôi luôn luôn không cho thuê kia chính là chỗ ở của nữ sinh kia trước khi mất tích.

Bà chủ chậm rãi nói.

- Vốn tôi nghĩ chuyện này cứ như vậy mà trôi qua đi. Người cũng đã mất tích rồi, hai cô gái kia cũng đã đi rồi, hết thảy đều đã khôi phục bình thường, nhưng mà tôi đã nhầm rồi.

- Từ sau khi nữ sinh kia mất tích, căn phong kia thường xuyên sẽ có chuyện tình kỳ quái phát sinh. Có lữ khách phản ánh buổi tối có thanh âm kỳ quái, như là có đồ vật gì đó động đậy. Còn có lữ khách phản ánh hành lý của bọn họ bị người ta lục lọi, hơn nữa thường xuyên bị trộm đồ. Hơn nữa những chuyện tình kỳ quái đều phát sinh ở những lữ khách ở trong căn phòng kia, những lữ khách ở phòng khác đều không có chuyện gì.

- Những thứ bị trộm đi, cái gì cũng có, có chìa khóa, quần áo, bàn chải đánh răng, đều là những thứ không đáng giá, chuyện này tuyệt đối không thể nào là do ăn trộm.

- Lúc mời đầu tôi còn tưởng là có chuột hoặc là động vật bay như chim linh tinh gì đó giở trò. Nhưng mà sau đó tôi lại phát hiện, đừng nói là chuột mà trong khách sạn này một con kiến cũng không thể tìm thấy, ruỗi muỗi hay bọ lại càng không có. Mùa hè dù tôi có mở hết các cửa thì ruỗi muỗi cũng đều không có bay vào.

- Vốn tôi cũng cảm thấy không có gì, nhưng mà sau này lại có một đạo sĩ lang thang nói cho tôi biết. Chỗ này của tôi giống như là có thứ gì đó ở bên trong, nó ở trong căn phòng kia. Tôi nhờ hắn đuổi thứ kia đi giùm tôi. Nhưng hắn vừa nhìn nhìn liền lắc đầu. Hắn nói vật kia không phải là quỷ, hắn chỉ là một đạo nhân biết một chút thuật đạo bắt quỷ mà thôi, không giúp được gì cả. Tốt nhất là nên khóa kín căn phòng này lại, không cho người đi vào.

- Tôi cũng cảm thấy đạo sĩ kia nói có lý, đã xảy ra nhiều chuyện tình kỳ quái như vậy nên tôi không thể không tin. Tôi làm theo lời vị đạo sĩ kia, khóa kín căn phòng kia lại, không cho ai thuê nữa. Nhiều năm trôi qua, mọi việc đều hết sức bình an.

- Mãi cho đến khi chúng tôi tới, mà phòng của bà lại không đủ, cho nên mới mở gian phòng kia cho chúng tôi tiến vào.

Khóe miệng A Trạch hơi nhếch lên.

- Chúng ta thật đúng là may mắn.

- Tôi cũng không phải cố ý,

Bà chủ còn tưởng rằng A Trạch đang nói mát mình, diễn cảm có chút mất tự nhiên.

- Mặc dù có chuyện kỳ quái ơhats sinh, nhưng mà căn bản là không có ai thấy tận mắt, hơn nữa đã nhiều năm như vậy trôi qua, tôi còn tưởng rằng đã không có việc gì xảy ra rồi.

Nói tới đây, ba người chỉ biết nghẹn họng đứng nhìn. Thật không ngờ A Trạch phỏng đoán đều là thật, bà chủ cũng thừa nhận chuyện này. Nhớ tới ba người bọn họ đều đã ở trong căn phòng có chuyện lạ phát sinh kia, một nam hai nữ đều không khỏi rùng mình một cái.

- Sao…Làm sao bây giờ…

Trần Tự Lực nơm nớp lo sợ nhìn A Trạch.

- Có…Có quái vật ở nơi này…Chúng ta đi nhanh đi…Bằng không sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này…