U Minh Trinh Thám

Chương 191: Oan ức (1)




- Mỗi sáng sớm liền đi ra ngoài, không biết là đi đâu, đến tận đêm khuya mới trở về, ngày hôm qua lúc bọn họ trở về thì các cô đã đi ngủ rồi. Tối hôm qua…

Có lẽ là du khách bình thường. A Trạch cũng không có để việc này ở trong lòng, không đợi bà chủ nói xong, nàng cũng rời khỏi khách sạn.

- Không có chuyện gì, hẳn là không có chuyện gì…

Bà chủ đứng một mình ở nơi đó, thì thào tự nói!

Ba người Trần Tự Lực, Ngô Thanh và Dương Nhan ngồi ở trước bàn ăn cơm. Trên mặt bàn bầy những món điểm tâm mà bà chủ đã nấu. Đối với người phương bắc mà nói, một bàn ăn này nhìn qua thì tinh xảo đẹp đẽ, nhưng mà lại có chút hơi ít. Trần Tự Lực phỏng chừng, chính mình ít nhất cũng phải ăn ba cái bàn ăn như vậy mới có thể ăn no được tám phần.

- Tối hôm qua ngủ thế nào?

Vẻ mặt của bà chủ có chút mất tự nhiên nhìn Ngô Thanh Thanh.

- Đêm qua ta có nghe thấy tiếng hét chói tai của cậu. Đã xảy ra chuyện gì sao?

- Khách sạn này của bà có chuột.

Không nói đến thì thôi, vừa nói đến Ngô Thanh Thanh lại cảm thấy tức.

- Nửa đêm hôm qua tôi nghe thấy có tiếng chuột, khiến cho tôi sợ gần chết.

- A! Có chuột?

Bà chủ có chút kinh ngạc.

- Sao lại như vậy? Không nói tới việc gian phòng của cô là ở lầu hai, chuột không thể đi lên được, mà ngay cả phòng của ta ở lầu một cũng không có chuột? Khách sạn này của chúng tôi nổi danh sạch sẽ, cho tới bây giờ cũng chưa từng có chuột gián linh tinh gì đó tồn tại.

- Làm sao tôi biết được.

Ngô Thanh Thanh thở phì phì trừng mắt nhìn Trần Tự Lực đang hung hăng nhét đồ ăn vào trong miệng.

- Nhưng mà tôi nghe thấy có thanh âm rất rõ ràng mà.

- Kì quái, cái này thật sự là kì quái.

Bà chủ vừa cau mày vừa than thở đi sang một bên.

- Nơi này của chúng tôi nhiều năm qua cũng chưa từng thấy có chuột xuất hiện, như thế nào lại…

- Anh không có động chạm gì vào đồ đạc của tôi đấy chứ?

Ngô Thanh đánh vào tay của Trần Tự Lực một cái, giành lấy đồ ăn ở trong tay hắn.

- Đêm qua quá muộn, tôi chưa kịp thu dọn đồ đạc. Quần áo của tôi vẫn còn để ở bên trong phòng.

- Không có, không có.

Trần Tự Lực vội vàng lắc đầu.

- Ngày hôm qua tôi quá mệt mỏi, trở lại phòng không được mấy phút thì đã ngủ rồi, cái gì cũng không động vào.

- Vậy là tốt rồi, nếu như bị tôi phát hiện ra anh…Hừ hừ…

Ngô Thanh Thanh híp mắt nhìn Trần Tự Lập. Trần Tự Lập có cảm giác mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống.

- Đây là sát khí…Thật là khủng khiếp… Trong hành lý của cô gái này, nhất định là có cái gì đó đen tối.

Dương Nhan không để ý đến hai người này. Ngày hôm qua đi ngủ quá muộn, bây giờ nàng vẫn còn có chút chưa tỉnh táo. Vừa mơ màng đút đồ ăn vào miệng một cách máy móc.

- A, đúng rồi, A Trạch đi đâu rồi?

Mãi đến khi cơm nước xong, Trần Tự Lực mới phát hiện trong đội ngũ hình như thiếu một người.

- Cô bé đi cùng với các cậu đó sao?

Bà chủ vừa nhanh nhẹn thu dọn vừa hồi đáp.

- Nàng đã đi ra ngoài từ rất sớm rồi, so với tôi thì nàng còn dậy sớm hơn.

- A! Sáng sớm đã đi ra ngoài? Vốn đang muốn rủ cùng vào thị trấn đi shoping.

- Quản nàng làm gì, tự chúng ta đi cũng được.

Dường như là Ngô Thanh Thanh có chút không vừa mắt với A Trạch. Nữ nhân xinh đẹp luôn luon cạnh tranh nhau ở trong ý thức. Huống chi cái bộ lạnh như băng của A Trạch kia gần như đã nói rõ rằng so với Ngô Thanh Thanh nàng còn xinh đẹp hơn nhiều lắm. Về phần Dương Nhan… Là một cô bé có chút dấu hiệu thiếu não. Dường như là đối với Ngô Thanh Thanh không tạo thành uy hiếp gì cả.

- Quên đi, chúng ta cũng không quản nàng.

Trần Tự Lập gật gật đầu, đối với cái bộ dạng tùy thời có thể khiến cho người ta nghẹn chết của A Trạch, hắn cũng có chút ưu sầu.

- Mọi người trở về thay quần áo xong thì đứng ở ngoài cửa tập hợp. Chúng ta cùng vào thị trấn shoping. Tôi nghe nói ở phía tây có một ngôi chùa cổ. Tuy rằng không nổi tiếng nhưng mà rất thiêng, chúng ta nên đến đó xem một chút.

- Tôi đi thu thập quần áo và đồ đạc của tôi đã, anh cũng đừng có đi lên.

Ngô Thanh Thanh đứng dậy, liếc mắt nhìn Trần Tự Lực một cái.

- Đồ dùng của phụ nữ, không cho phép đàn ông các anh nhìn.

- Không nhìn là không nhìn…

Trần Tự Lực nhỏ giọng than thở.

- Đàn ông chỉ thích nhìn phụ nữ lột quần áo trên người xuống, nhìn không thì có cái gì chứ.

A!

Ngô Thanh Thanh đi lên chưa được bao lâu, đột nhiên từ trên lầu lại truyền đến một tiếng thét chói tai.

Một tiếng thét chói tai này gần như có thể so sánh với cao âm của toàn bộ nữ nhân trên đời. So với tiếng kêu khi nhìn thấy chuột hôm qua* thì còn khủng bố hơn. Trần Tự Lực và Dương Nhan không biết có chuyện gì xảy ra liền chạy nhanh lên lầu.

- Làm sao vậy, làm sao vậy?

Trần Tự Lực và Dương Nhan chạy tới căn phòng ở cuối hành lang, liền chứng kiến Ngô Thanh Thanh mặt mày đỏ lựng, cầm cái túi đứng ở cửa.

Ba!

Trần Tự Lực ăn một cái tát vang dội, khiến cho hắn hoa mắt chóng mặt.

- Biến thái.

Ngô Thanh Thanh cầm đồ đạc của nàng, chạy nhanh trở về phòng.

Dương Nhan không hiểu chuyện gì xảy ra. Nàng nhìn Trần Tự Lực vẫn còn đang duy trì cái tư thế bị đánh rồi lại nhìn Ngô Thanh Thanh đang chạy về phòng, nhún nhún vai. Cũng chạy về phòng của Ngô Thanh Thanh, đi hỏi rốt cuộc sao lại như vậy.

- Là…Vì cái gì…

Trần Tự Lực ngây người tới gần mười phút mới chậm rãi khôi phục ý thức.

- Sao có thể tùy tiện đánh người như thế…

Trần Tự Lực mang theo khuôn mặt có chút sưng đỏ đợi ở dưới lầu chừng một giờ, mới nhìn thấy Ngô Thanh Thanh và Dương Nhan chậm rãi đi xuống.

- Cuối cùng cũng đi xuống rồi.

Trần Tự Lực nhẹ nhàng thở ra một hơi, tiến lên nghênh đón.

- Hai người các cô xuống chậm vậy.

- Hừ, biến thái.

Hai người ném cho Trần Tự Lập một cái liếc mắt, rời đi.

- Này, chờ tôi một chút.

Mặc dù Trần Tự Lực có chút không hiểu được, nhưng mà vẫn đi theo phía sau ra cửa.

Ngôi chùa tuy rằng không lớn, nhưng mà hương khói cũng không tệ lắm, có không ít thiện nam tín nữ trong thị trấn đến dâng hương. Đặc biệt là Tống Tử Quan Âm ở trong chùa, ở bên trong có không ít thiếu phụ thắp hương quỳ lạy, cực kỳ thành kính.

Mặc dù đối với quỷ thần cũng không phải rất tin tưởng, nhưng mà thà rằng ôm một tia hy vọng còn hơn là không có gì. Ba người vẫn mua mỗi người một nén nhang.

Trong lúc dâng hương, Trần Tự Lực kéo Ngô Thanh Thanh sang một bên, nhỏ giọng nói:

- Này Thanh Thanh, tôi không có trêu chọc cô, làm sao cô lại vơ đũa cả nắm đánh tôi một bạt tai vậy.

- Anh đã làm gì thì trong lòng anh tự biết.

Ngô Thanh Thanh vung tay thoát ra khỏi cánh tay của Trần Tự Lực, nhanh chóng rời khỏi, chỉ ném ra hai chữ: “ Biến thái”.

A!

Trần Tự Lực thống khổ gãi đầu.

- Rốt cuộc là làm sao vậy, ta đã làm sai chuyện gì chứ?

Trần Tự Lực nhớ tới Dương Nhan cũng đi theo Ngô Thanh Thanh vào phòng của nàng, nói không chừng Dương Nhan sẽ biết được gì đó, đợi cho đến khi Dương nhân đi đến, Trần Tự Lực liền kéo nàng sang một bên.