U Minh Trinh Thám

Chương 18: Cuộc chiến cuối cùng




- Tới a, tới a, ha ha…

Người trung niên vừa tránh né hỏa cầu vừa kêu lên.

- Lực lượng, lực lượng của chính ta, ha ha ha ha…lực lượng của dục vọng là vô cùng vô tận, chỉ cần là người sẽ có dục vọng, chỉ cần có dục vọng ta liền có lực lượng, ngươi không thể thắng được ta.

- Hô…hô…

Minh Diệu cảm giác có chút kiệt sức, linh phù trên người đã dùng hết bảy tám phần, thân thể nhân loại luôn có cực hạn.

- Kiên trì, nhanh!

Minh Diệu nghiêng người né tránh quả đấm chạm mặt lao tới, mặc dù chỉ có quyền phong sát qua thân thể nhưng nơi xương sườn truyền tới nỗi đau đớn như đao cắt.

- Chỉ còn mấy tờ cuối cùng này sao, phải tiết kiệm một chút…

Minh Diệu dùng một tay che sườn phải, một tay lấy ra linh phù trong túi quần, suy nghĩ một chút, lại thả ra năm trương.

- Tật, ly hỏa!

Mấy hỏa cầu lại bay về phía người đàn ông.

- Ngươi là kẻ ngu ngốc sao, ta đã nói rồi, vật này vô dụng đối với ta.

Người trung niên chỉ gõ gõ ngón tay, hỏa cầu giống như bị vật gì đó ngăn cản, còn chưa bay tới trước người đã bạo liệt nổ tung, tràn ngập một trận bụi mù.

- Còn có một chút!

Minh Diệu không đợi bụi mù kịp tản ra liền xông về phía trước.

- Tật, ly hỏa!

Năm Ly Hỏa Phù cuối cùng bay vào trong bụi mù.

Người trung niên hoảng sợ, hiển nhiên không nghĩ tới Minh Diệu không kịp đợi hồi phục linh lực đã đánh ra mấy hỏa cầu.

- Thịch!

Minh Diệu biết chắc mình đã đánh trúng.

- Ân…lần này có chút đau a!

Bụi mù từ từ tản đi, lộ ra thân ảnh người trung niên.

- Nhưng xem ngươi bất quá đã kiệt sức rồi đi!

Ly Hỏa Phù đánh trúng cánh tay trái của người trung niên, cả cánh tay biến thành một mảnh đen nhánh.

- Bị đánh trúng ngay chính diện mà cũng không sao?

Minh Diệu có chút lảo đảo, không ngừng sử dụng Ly Hỏa Phù và tránh né công kích cơ hồ đã tiêu hao hết thể lực cùng linh lực của hắn.

- Ha ha, chỉ bằng chút tài mọn này mà nghĩ đánh ngã ta sao, sẽ vô dụng thôi, ngươi chỉ có thể gây tổn thương cho thân thể này, mà lực lượng của ta đến từ ý thức của con người.

Người trung niên lắc lắc tay trái bị thương, Ly Hỏa Phù của Minh Diệu chẳng qua đánh lui hắn mấy bước mà thôi.

- Phải không, thật ra ta cũng cho rằng như thế.

Minh Diệu thở hổn hển mấy hơi đứng thẳng người lên, thò tay vào miệng túi áo khoác ngoài.

- Ân, còn có chiêu số gì mới sao?

Người trung niên đứng tại chỗ nghiêng đầu nhìn Minh Diệu, đối với lực lượng pháp thuật công kích của Minh Diệu hắn đã hiểu rõ, cũng không thèm để ý.

- Vậy cái này thì thế nào!

Minh Diệu lấy ra một chiếc hộp màu xanh.

- Cổ ấn!

Một mảnh hoàng sắc quang mang vây quanh người trung niên.

- Ân…đây là cái gì?

Người trung niên bị tia sáng đâm vào ánh mắt, nhìn thấy có vô số thanh kiếm vây quanh mình, khắp trên xuống dưới, không ngừng xoay tròn.

Người trung niên vươn ra nắm tay đánh vào kiếm trận, một trận hoàng quang hiện lên, kiếm trận vẫn không nhúc nhích.

- Vây khốn ta thì hữu dụng sao?

Người trung niên cũng không lo lắng mình đang bị vây khốn.

- Ngươi cũng thế thôi, hơn nữa muốn duy trì trận pháp này tựa hồ ngươi cũng phải cố hết sức!

Minh Diệu đem toàn bộ linh lực đặt lên việc khống chế kiếm trận, trên đầu tuôn đầy mồ hôi hột nói rõ hắn cũng không kiên trì được bao lâu.

- Chỉ cần vây khốn ngươi vài giây là được rồi.

Thanh âm Ada từ sau lưng người trung niên truyền đến:

- Ngươi cho rằng hắn không ngừng dùng Ly Hỏa Phù đánh ngươi chỉ là làm chuyện vô dụng thôi ư, hết thảy là vì để ngươi đi vào trong truyền tống trận này.

- Ân?

Người trung niên lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào mình đã đứng trên một trận pháp hình tròn dùng muối vẽ ra.

- Đi đi, trở lại Minh giới của ngươi đi.

Ada đem linh lực truyền vào truyền tống trận, truyền tống trận bắt đầu vận chuyển, rất nhiều phù triện Minh Diệu cũng không nhận ra đang phát sáng lên.

- A…ta không trở về…không thể…a…

Người trung niên quỳ trên mặt đất lớn tiếng tru lên, thanh âm thê thảm mà bi thương truyền khắp căn hầm thật chói tai, một mảnh hắc khí hình người từ trên người trung niên tróc ra ngoài, từ từ biến mất trên không trung.

- Hô…hô…làm xong sao?

Minh Diệu thu hồi Cổ Ấn kiếm trận, không còn đứng vững, đặt mông ngồi dưới đất.

- Sao chị lại chậm vậy chứ, tôi đã sắp không kiên trì nổi nữa.

- Không có biện pháp, tôi phải làm khô nước trên mặt đất mới có thể vẽ được truyền tống trận đi!

Ada thật vô tội xòe hai tay:

- Cậu nên rèn luyện nhiều hơn đi, còn có một đại boss ở phía sau nữa kia.

- Xác định người này không còn bò dậy được nữa chứ?

Minh Diệu tranh thủ thời gian khôi phục lại chút lực lượng, phía sau khẳng định còn có một trận ác chiến phải đánh tiếp.

- Không có vấn đề, truyền tống trận này có thể trực tiếp đem những thứ vốn không thuộc thế giới này truyền về Minh giới.

Ada thu thập lại đồ vật:

- Chúng ta đi thôi, tình yêu trong lòng cậu đang ở phía trước kia.

- Thân thể người này làm sao bây giờ, chết thật rồi sao?

Minh Diệu nhặt một cây gậy dưới đất chọc chọc vào thân thể người trung niên.

- Không, mất đi linh hồn, linh hồn ác ma đã trở lại Minh giới, linh hồn của hắn đã bị ác ma cắn nuốt sạch sẽ, thân thể không có linh hồn vẫn còn sống, nhưng chỉ sống đời sống như người thực vật mà thôi.

Ada dùng khăn lụa lau tay:

- Vấn đề sau đó giao cho cảnh sát tới xử lý đi.

- Các ngươi đến rồi, con Sử Ma vô dụng kia đâu?