U Minh Đại Đạo

Chương 51: Khám phá di tích




Tại di tích.

Vương Phong tọa thiền luyện tập ngay bên trong căn phòng, tận dụng tất cả những gì mấy hôm nay thu được để trùng kích vào lục trọng Ám hệ, không quá khó do yêu thú cấp bậc càng cao, càng cường đại thì lượng ác niệm cũng nhiều hơn bình thường, giống như kiểu người có tài sản sẽ luyến tiếc sự sống hơn kẻ trắng tay, lẽ dĩ nhiên là thế.

Đã hơn ba giờ đồng hồ kể từ lúc có nhóm người lục đục chạy ngang chỗ Vương Phong nhưng cuối cùng suy tính kỹ thì hắn mặc kệ, bản thân lo còn chưa xong thì nói gì đến chuyện gánh gồng thêm vài người, chạy ra khuyên không chừng sẽ bị giết chết đoạt bảo ngay tức thì.

- Hoàn tất, mấy trọng nhỏ thật đơn giản, chủ yếu đủ điều kiện và thời gian. 

Ra khỏi căn phòng, cẩn thận ấn cái nút bên trong để nó từ từ đóng lại, không khéo có người đến đây rồi nhận ra kho báu biến mất, nói không chừng lại dẫn đến phiền phức bất ngờ.

- Theo hướng nào đây, chỉ còn cách đi lên trên vậy.

Hướng này dẫn ra một địa điểm dánh dấu màu đỏ để đến được cái ngã tư khác, cũng may ngoài nhóm người kia thì không còn ai quanh quẩn quanh khu vực này nữa, khi đến nơi hắn lại tiếp tục nhìn vào bản đồ.

Con đường vừa đi qua và một hướng từ cửa chính đi vào không hề có ký hiệu màu, hai lối còn lại một xanh một đỏ, dĩ nhiên hắn mới không ngu dốt đi theo màu xanh, rẽ sang bên trái để đến khu vực tiếp theo.

- Ý.

Thốt lên bất ngờ rồi thắng gấp khi đột nhiên đoạn đường trước mặt bị cắt mất, chỉ có duy nhất một cái hố rất to với đầy những thanh kim loạt ngọn hoắc đâm ra từ khắp nơi, thậm chí bên dưới cũng đầy gai gọn thụt ra vào đáng sợ. 

Đôi khi chúng va chạm vào nhau rồi cứa mạnh, xuyên gãy khiến cho người ta nhìn vào nổi gai ốc, nếu lỡ mà rơi xuống thì không biết bản thân sẽ bị chia thành mấy khúc, đặc biệt còn có một tầng khói mờ mịt bao phủ nên chẳng biết được sâu tít phía dưới có gì hay không.

- Nhầm sao, không thể nào. – Vương Phong cẩn thận suy nghĩ, nếu như không biết gì khi gặp tình cảnh này hắn sẽ lập tức rời đi nhưng khi đã xác định chính xác ký hiệu thì ngược lại, phải có huyền cơ gì đó.

“Đu dây, bay, leo xuống từ từ... đều không được” – lắc đầu thật mạnh để não bộ đừng suy nghĩ theo những lối vớ vẩn như vậy và đột nhiên lóe lên một điều liền nhìn xuống phía dưới lần nữa.

Những thanh kim loại vẫn từ tứ phía xiên xỏ lẫn nhau, cứ mỗi lần đứt gãy thì lúc thụt vào trong rồi trở ra sẽ hồi phục bình thường như chưa từng có chuyện gì, điều này không phải không thể vì công nghệ của Khởi Nguyên rất tiên tiến nhưng chẳng phát ra bất cứ một âm thanh nào mới là thứ cần chú ý.

- Làm gì có chuyện kim loại va vào nhau mà lại im ru như vậy, quá ngu ngốc. Huyết Nguyệt nhãn, giải.

Tức thì sau khi mắt phải hắn lóe lên, toàn bộ ảo giác trước mặt liền tan biến để lại một dãy cầu thang hình xoắn ốc với bậc khởi đầu nằm chệch về bên phải một khoảng, lỡ như có người muốn thử nghiệm bước tới dò xét cũng sẽ không chạm đúng điểm đặt.

- Tinh tế, xuống thôi.

Men theo cầu thang dẫn xuống một khu vực hình tròn với bảy cánh cửa khác nhau, trong đó bốn lối đi toàn xanh, một đỏ, một vàng và một xanh vàng. Xanh vàng hẳn biểu tượng kho báu đi kèm với nguy hiểm, thời điểm này Vương Phong ngại nhất chính là thử thách thực lực nên vẫn là chọn trước cánh cửa màu vàng để đi, dĩ nhiên không hề có câu hỏi hay thử thách nào để mở cửa cả.

Theo lối đi, Vương Phong được dẫn đến một căn phòng đầy sách vở và các loại ngọc giản ghi lại những kiến giải về vài đại đạo khác nhau, trong đó phần lớn là Kiếm đạo nhưng có vẻ số hắn hơi nhọ, bên trên có ghi rõ ràng Mạn Kiếm, không quá phù hợp, song song vẫn còn một số khác nói về Kiếm nhưng chẳng rõ ràng, hẳn giống như ngọc giản để nhập môn mà thôi.

Tuy những thứ này đối với hắn không quá quan trọng nhưng nếu đổi lại bên ngoài thì là cả một kho tàng lớn, nhiều người sẽ không tiếc đại giới mà tranh đoạt. Trên kệ sách đặt khá nhiều cổ thư và trong đó có một quyển nhật ký được viết bằng tiếng Việt, đọc sơ qua mấy trang, đa phần kể về mối tình của chủ động phủ cùng một người thiếu nữ tuyệt trần nhưng cuối cùng chính tay cô lại phản bội và cho người truy giết ông, còn lại không hề chứa thông tin gì giá trị cả.

- Người này quả thật đến từ Việt Nam, chẳng biết là ai nữa, thôi kệ vậy.

Vương Phong trở lại khu vực vòng tròn, xung quanh vắng lặng một màu yên tĩnh, khi nhìn lên trên và dưới chân mình, những thanh kim loại ảo giác xuất hiện trở lại, hẳn là do đám khí xung quanh cùng vài thủ thuật nào đó tạo ra nên không thể xóa bỏ hoàn toàn, ít nhất như vậy lại tốt.

Tiếp theo thật khó quyết định, nếu đi đến điểm màu đỏ sẽ hết bản đồ, chắc chắn là lối ra, chỉ còn duy nhất một lối đi vừa vàng vừa xanh, trường hợp này...

- Liều mạng.

Nhanh chóng hướng về phía trước thẳng tiến, đèn đuốc vẫn màu xanh huyền ảo như lúc trước cho đến khi bắt gặp một căn phòng sáng lung linh bởi những tảng băng nhũ vĩnh cửu thật lớn.

Điểm cuối có dãy cầu thang ngắn dẫn lên trên, nơi đó đặt một cái quan tài làm từ băng phách, phi thường trong suốt và tinh xảo, dùng Âm Dương nhãn xem thử liền thấy bên trong có một người đàn ông tuấn tú tầm 40 tuổi đang say giấc ngàn thu nhưng hai tay vẫn ôm chặc một bức tranh được cuốn lại kỹ càng.

Trên nắp quan tài đề hai dòng chữ.

“Duyên cạn, tình tan, ta không hận nàng

Âm Dương hai đường, thiên thu vĩnh biệt”

Người yêu thương nhất cũng là người phải hận nhất, cái cảm giác đó hẳn không hề dễ chịu nên vị đại năng này mới tuyệt vọng vùi mình vào cái chết để lãng quên.

Đang lơ lửng trong đống suy nghĩ thì đột nhiên cảm nhận được mình đang bị một thứ gì đó nhìn chằm chằm, giác quan của hắn cực kỳ nhạy bén nên hẳn không sai biệt, từ từ cảm nhận khí tức của nó khiến cơ thể toát ra mấy tầng mồ hôi lạnh, mạnh hơn cả Titania.

- Ở trên, “Ám Triển – Huyền Yên Tỏa Cục”

Hắc vụ nhanh chóng tràn ra khắp căn phòng cùng lúc với một sinh vật giống như thằn lằn to lớn gấp ba lần người trưởng thành nhảy xuống dùng đuôi quất mạnh vào người Vương Phong. May mắn do có chuẩn bị trước nên lách được nhưng vẫn bị xước nhẹ qua đùi vì hắn chưa lường hết tốc độ của yêu thú lại ghê gớm như vậy.

- Aaa... 

Vết thương không chỉ nóng rát, đau đớn mà lại còn từ từ đông lại như bị đóng băng khiến cho hắn không cách nào dùng sinh cơ phù chữa trị, ngọn lam hỏa trên đuôi yêu thú thật quá kỳ dị và cường đại.

- Hừ... đó là Hàn Hỏa, dung hợp của Hỏa và Băng, ngươi phải cẩn thận, ta không ra thể hiện thân được. – Ma Kiếm Zamato vẫn một mực quan sát hắn liền truyền âm ra

- Được, ta hiểu rồi.

Hàn Hỏa – thuộc tính phi thường hiếm có, người ta nói đây là loại an toàn nhất ở thời điểm hiện tại vì hầu như không có tương khắc, Hỏa sợ Thủy nhưng đã có Băng trị, Băng lại sợ Hỏa nhưng lúc này đã hòa vào nhau thì làm gì có chuyện kiêng kỵ nữa.

Suy nghĩ tìm cách đối phó, Vương Phong phải di chuyển khắp nơi trong căn phòng để né tránh vừa tiếp tục gia tăng hắc vụ khắp nơi kèm theo rất nhiều dòng Tử khí từ cơ thể, hòa quyện với nhau dù không đủ ăn mòn chết yêu thú nhưng miễn cưỡng làm nó phân tâm.

- “Nguyên Mộc – Mộc Long” “Nguyên Mộc – Mộc Long”

Triệu hoán cùng lúc hai con rồng bện bằng dây leo rắn chắc để cầm chân đối thủ khiến cho năng lượng Mộc hệ giảm sút hơn nửa phần nhưng quả thật đáng giá khi nhìn con thằn lằn đang khá chật vật đối phó chúng.

- “Nguyên Mộc – Ký Sinh Chủng” “Nguyên Mộc – Mê Hồn Hương”, Youko.

- Vâng, có ngay, “Phấn Mê”

Tức thì, rất nhiều kỹ năng khống chế được tung ra, đầu tiên là một hạt giống bám thấy phần đuôi – nơi công kích chủ yểu của yêu thú, từ đó mọc ra muôn trùng sợi dây nhỏ cuốn lấy, lần lần hút đi năng lượng của chủ thể ký sinh. Tiếp theo, hai làn phấn hương lan rộng ra tứ phương, chủ yếu nhắm về hướng yêu thú mà tiến tới, nhanh như chớp phủ phục khắp người nó.

- Khẹccccccccc.... khẹccccc... – yêu thú điên loạn hét lớn, lần đầu tiên nó được gặp sinh vật sống nhưng lại chật vật thế này.

Không thể chậm trễ hơn để vụt mất cơ hội, cầm chắc Huyền Tiên Kiếm trong tay, Vương Phong nhanh chóng tiến về phía thằn lằn rồi bậc người nhảy lên cao lấy đà hướng về phần chóp đuôi, sát với ngọn lửa ở đuôi nó chém xuống vì Âm Dương nhãn chỉ rõ nơi này là tử huyệt.

- Khẹccccc... nhân loại, ngươi phải chết. – Yêu thú đột ngột truyền âm cho Vương Phong khiến hắn có hơi sợ nhưng vẫn tiếp tục chiến đấu.

Kinggggg..... Huyền Tiên Kiếm một phát va chạm vào nơi yếu hại nhưng chỉ gây ra vết xước lớn chứ không đả thương được sâu.

- Huyết Nguyệt Nhãn... mị.

Mắt phải Vương Phong phát ra một luồng huyết quang soi thẳng đến song nhãn của yêu thú khiến nó bị bất động vô hồn nhưng huyết quang cũng từ từ tan dần đi cho thấy không duy trì được quá lâu.

- Cũng may bước vào Thượng Nhân cảnh nên tác dụng của “mị” mạnh hơn trước nhiều, phải tận dụng.

Huyền Tiên Kiếm vung lên lần nữa nhưng lần này hắn không đơn thuần dùng Chiến lực không mà hỗ trợ bằng một đòn pháp chú Ám hệ chưa từng dùng qua.

- “Ám Triền – Phân Hủy”

Đây là một pháp chú chân chính ăn mòn từ ngoài vào trong mà không cần đến điểm mạnh Địa Ngục U Minh Ám nhưng dĩ nhiên khi cộng thưởng thì khả năng của nó càng được nâng cấp dữ dội.

Làn khói đen sinh ra những sinh vật hắc ám dài như con rắn tiến lại phía được chỉ định, bấu vào, từ từ ăn mòn xác nhục mà mắt thường có thể nhìn thấy, thêm khả năng đặc biệt của thuộc tính khiến cho vết thương lúc nãy hắn gây ra ngày một bành trướng và thẩm thấu vào bên trong.

- Nhân loại... ta sẽ giết chết ngươi...khèeeee...

Từ miệng yêu thú phun ra một dòng hàn hỏa ngăn lại đường đi đến chỗ đuôi nó khiến Vương Phong chật vật lùi lại, lúc này mà có thể công kích một đòn thật mạnh vào đó hẳn có thể cắt lìa làm đôi.

- Ngài chuẩn bị đi, tôi sẽ hỗ trợ đóng băng ngọn lửa kia nếu nó lại đến. 

Nghe được giọng Thanh Liên khiến Vương Phong mừng rỡ, buff lên người hơn mười tấm hộ thân phù rồi lại lần nữa chạy đến công kích vào phần đuôi yêu thú.

- Biến đi... ta mà có thể nhìn thấy đường chính là ngày ngươi chết. – truyền âm gằng từng chữ vào tai Vương Phong nhưng không hề khiến hắn chùn bước.

Khèeee... lại một dòng hàn hỏa được phun ra.

Xuyyyy... tức thì từ ngay trong giới chỉ trên tay Vương Phong, rất nhiều dòng khí cực lạnh lan ra đỡ lấy toàn bộ ngọn lam hỏa tiến đến, có điều đến cuối cùng hàn khí không đủ sức nên chẳng thể kiềm được quá lâu và dù cho được hộ thân phù cản đi ít cường lực nhưng một nửa người Vương Phong vẫn bị hàn hỏa thiêu trúng, hầu như da thịt trọng thương mấy phần, sâu vào bên trong khiến hắn phi thường đau lớn.

- Chết đi súc sinh. 

Vung mạnh Huyền Tiên Kiếm trong tay dưới sự đau nhức tột cùng kèm theo mấy dòng tử khí từ cơ thể toát ra, đây có thể xem là đòn mạnh nhất của hắn từ trước tới giờ bởi vừa kết hợp làm yếu bởi Ám hệ vừa dồn hết lực vào công kích vật lý, nếu không thành công thì cũng thành... oan hồn.

Xuyyyy.... cũng may lần này đường kiếm đủ lực kết hợp nhiều loại phương pháp nên miên cưỡng chặt đứt chiếc phần chóp đuôi cũng là nơi cung cấp toàn bộ năng lượng thuộc tính của yêu thú, cắt đi rồi nó không chỉ mất hết năng lượng mà sức mạnh cũng giảm đi một nửa.

- Nhân loại... ta chết cũng không để ngươi yên thân. 

Truyền âm xong, thằn lằn trở nên cuồng bạo, dùng tứ chi cùng thân thể quẩy loạn khắp nơi khiến cho hắn vừa bị thương vừa phải chật vật né tránh nhưng chỉ là kéo chút thời gian để hoàn tất kết pháp chú bằng một tay, nửa người bên kia tuy không bị cái lạnh ảnh hưởng nhưng độ râm ran, nóng rực đau đớn thì khỏi phải bàn.

- “Bạch Quang – Thái Dương Lực”

Lúc này, hắc vụ đã tiêu tán gần hết, đến cả yêu thú cũng bắt đầu lấy lại thị lực dần dần, kiểm soát cơ thể nhưng thật tiếc cho nó, đối thủ vốn dĩ dưới cơ mình thì hiện tại bản thân vô phương địch nổi, nhìn Titania trước mặt khiến nó tuyệt vọng trong đau đớn, không ngờ sống ngần ấy năm ở nơi này, trận chiến đầu tiên cũng là cuối cùng.

Thiếu nữ giơ ra thanh cự kiếm trong tay chỉa về đối thủ, không có quá nhiều thời gian nên việc kết liễu chỉ được diễn ra trong một đòn.

- “Chiến Thần Kiếm – Nhị Kiếm – Thiên Trảm”

Lần này kiếm khí phi thường rõ ràng, giống hệt dòng quang năng xung kích thật dài và lớn theo chiều thanh kiếm trảm dọc từ trên xuống dưới, mạnh mẽ cắt đôi thân thể yêu thú thành hai phần bằng nhau đối xứng, huyết nhục phun trào đầy ra sàn.

Vương Phong còn chưa rảnh để tiến lại chiếm phần thưởng, lấy ra một cây Nấm Băng Tiên ăn nhanh vào để cho những vải băng tan biến mất, như vậy sẽ trị được vết thương bên trong.

- Uiii... đau chết... “Bạch Quang – Vườn Địa Đàng”

Cảm giác thoải mái và hồi phục nhanh chóng đến với Vương Phong nhưng chỉ là bớt chút thống khổ chứ không thể đạt trạng thái như lần trước sử dụng ở Bích Ngọc Lâm.

Ngồi trong căn phòng suốt một giờ đồng hồ, tiêu hao tất thảy sinh cơ phù mang theo mới hoàn hảo trị lành được mấy phần, vẫn còn hơi âm ỉ nhưng chung quy đã có thể hoạt động tốt.

- Lần này về phải tìm thêm pháp chú trị thương mới được.

Tiến lại thân xác của yêu thú, ác niệm của nó vẫn chưa tiêu hết nên hắn cống nạp vào Âm Dương nhãn rồi thuận tiện soi xét nội thể của nó.

Bên trong có một viên nội đan màu lam nhưng cứ toát ra mấy dòng khí như lửa cháy, vốn dĩ cứ vậy thôi thì đột nhiên vô thức nhìn sang bên cạnh, nơi đó tồn tại thêm một chiếc chìa khóa làm bằng băng vĩnh cửu kiểu cổ điển, hơi dài và hình như được tạo bởi người không chuyên nên khá xấu xí.

Lấy ra hai thứ bên trong nội thể con thằn lằn, Vương Phong ngồi xuống nghỉ mệt cùng tính toán tiếp theo, nhìn lại tấm bảng đồ thì thấy không hề còn nơi nào đánh dấu màu vàng nữa, vậy thì chỉ ở phía bên kia mà thôi.

- Ngài Vương Phong, mau nhặt lấy cái đuôi của yêu thú, nói không chừng là vật hiếm thấy.

Nghe Thanh Liên nói liền nhìn phần chóp đuôi bị cắt lìa ra lúc này vẫn cháy rực rỡ ngọn hàn hỏa kia không ngừng, quả nhiên có chút kỳ diệu.

- Ngài hãy chuyển vào giới chỉ, tôi có cách bảo quản và cung cấp năng lượng cho nó, cũng có thể giúp tu vi của tôi ít nhiều.

- Được, vậy ngươi cứ cầm lấy.

Nói rồi hắn chuyển cái chóp đuôi vào bên trong cho Thanh Liên rồi hướng ngược trở về, muốn đi qua phía bên kia hẳn phải xuất phát từ ngã rẽ đầu tiên, gấp rút thì may ra kịp trở về.