U Linh Tửu Điếm

Chương 93: Náo động (thượng)




Theo lệ thường, Người Sói vốn đã đến rồi. Nhưng do Con Thuyền Noah trong thời gian trước ngừng kinh doanh, nên họ đành phải vội vàng đến ngay sát ngày rằm.

Thạch Phi Hiệp chuẩn bị là để nghênh tiếp Người Sói. Không ngờ Người Sói còn chưa tới, quân đội tộc Người Lùn đã đến rồi.

Xem ra Raton nói việc tộc Người Lùn tuyên chiến tộc Titan là thật, hơn nữa quy mô lần này còn rất lớn nữa. Mười vạn binh sĩ mũ giáp sáng lóa, Đủ loại vũ khí được khiêng từng rương từ chiến xa xuống.

Thạch Phi Hiệp phát sợ, chẳng dám ngo ngoe, nói với Gin: “Nếu Raton cũng là gián điệp của Nghịch Cửu Hội thì phải làm sao đây?”

Gin nói rất thanh thản: “Không thể nào. Trong Liên Minh Cửu Giới, được lợi ích nhiều nhất là tộc Người Lùn và Tinh Linh. Nên họ là những kẻ ủng hộ Liên Minh Cửu Giới tích cực nhất, nhất là vua Người Lùn.”

Thạch Phi Hiệp nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh về phía đại sảnh, Raton mặc lớp áo đỏ thẫm, rộn ràng đứng trên đài chỉ huy tạm thời, bắc loa điều động.

“Vua Người Lùn tới rồi.” Gin thì thầm vào tai hắn.

Thạch Phi Hiệp lập tức quay đầu, cười tươi như hoa.

Vua Người Lùn từ chiến xa đi xuống.

Dù Thạch Phi Hiệp từng thấy hắn lúc Đại Hội Cửu Giới, nhưng do nhãn cầu của người còn hạn chế, hắn chỉ thấy mơ hồ mà thôi. Thế nên vẫn còn thấy khá xa lạ với tướng mạo vị vua này. Ít nhất với nốt ruồi mỹ nhân trên trán Vua Người Lùn, lúc ấy hắn tuyệt đối không hề chú ý.

“Gin. Lâu rồi không gặp.” Vua người Lùn đi về phía họ, cái nốt ruồi mỹ nhân trên trán hắn đột ngột y như trân châu rơi phải vào phân trâu.

Gin chắc chắn là đã nhìn đến quen rồi, rất tự nhiên bước đến, nhẹ ôm hắn một cái, “Có thể lại chiêu đãi ngài, ta cảm thấy phi thường vinh hạnh.”

Vua Người Lùn cười to, quay đầu nhìn Thạch Phi Hiệp, nụ cười lập tức biến mất, “A. Đây là loài người thông minh Raton đã nhắc tới ư?”

Thạch Phi Hiệp khiêm tốn nói: “Raton quá khen.”

“Ừ. Ta cũng thấy thế.” Vưa Người Lùn liếc hắn một cái, khép hai tay, đi thẳng qua.

Lướt đi như cơn gió lạnh quất vào mặt Thạch Phi Hiệp.



“Ngươi và Vua Người Lùn thân nhau lắm hả?” Vừa gặp mặt đã ôm ấp.

Gin nhún vai nói: “Hắn làm bộ thân với tất cả mọi người.”

Thạch Phi Hiệp mím môi, “Thế ta có thể hỏi, ta đã đắc tội hắn lúc nào hông?” Sao hắn lại bị loại khỏi danh sách “tất cả mọi người” của Vua Người Lùn thế?

“À, cái này phải ngược dòng lịch sử tìm ra sự thật.”

“Lúc đó ta sinh chưa?”

“Chưa.”

“Tức là giận chó đánh mèo.”

“Giận chó đánh mèo.” Gin nói, “Ngươi có biết vì sao thời gian ở Nhân Giới khác các giới khác không?”

“Chẳng lẽ không phải mấy nguyên nhân ngớ ngẩn của vết nứt không gian?

“Không phải. Thần cố ý đấy.”

Thạch Phi Hiệp nhíu mày, “Vì tính mạng loài người quá ngắn ngủi, nên tạo ra chênh lệch, phải cân đối lại hả?”

Gin bất ngờ nhìn hắn.

“Đúng hả?” Thạch Phi Hiệp cũng giật mình.

Gin chậm rãi nói: “Ta đang nghĩ… trí tưởng tượng của ngươi quá phong phú. Lý do không bình thường thế cũng nghĩ ra.”

“Trí tưởng tượng phong phú cũng có thể xếp là một loại thông minh.”

“Vấn đề của nhân loại chính là quá thông minh. Tuy sức mạnh của loài người trong các giới là bé nhỏ nhất, nhưng trí tuệ lại mạnh mẽ nhất. Nhất là sức sáng tạo, cho dù là phát minh trứ danh mới nhất của tộc Người Lùn cũng không sánh được. Thế nên để cân đối sự phát triển của Cửu Giới, Thần đã điều chỉnh cho thời gian tại Nhân Giới chậm hơn các giới khác.” Gin lia thấy bản mặt tự hào của Thạch Phi Hiệp, lập tức thêm vào một câu, “Nhưng sự thông minh của loài người so với cách giới khác chỉ là do Thần nói thế. Ít nhất, Huyết Tộc của ta và tộc Người Lùn tuyệt đối không thừa nhận. ”

“Đó là ghen tỵ.”

Gin quệt miệng, “Nghe nói ngươi là quản lý tiền sảnh, không đi phân phòng à?”

“Người pha chế hình như cũng không nên đứng đây.”



Hai người cùng nhìn về cái áo đỏ chót đang bận rộn trên hành lang, đồng thanh: “Raton đang làm tốt.”

Đã có Raton, Thạch Phi Hiệp và Gin tiếp tục tán phét đủ loại chuyện trên trời dưới đất.

Gin mấy lần khéo léo chuyển đề tài, loáng thoáng gián tiếp nhắc đến Isfel và Thiên Đường, nhưng đều bị Thạch Phi Hiệp giả câm giả điếc bỏ qua.

Hai người họ đều có suy nghĩ riêng, nên tới tối, Gin mới thấy bất thường.

Antonio từ bên trong vội vã lao ra, trong tay còn cầm cái vá, “Họ vẫn chưa tới sao?”

Thạch Phi Hiệp nhìn đồng hồ, “Năm giờ rồi, có phải hôm nay chỗ Người Sói gặp mưa, không có ánh trăng nên không tới?”

Antonio nói: “Không thể nào. Sáng nay họ còn nói là sẽ đến. Nhưng giờ thì mất liên lạc rồi.”

Nghe được mấy chữ mất liên lạc, trái tim Thạch Phi Hiệp nhảy lên, mặt trắng bệch.

Có điều hiển nhiên giờ không có ai đi quan tâm sắc mặt hắn.

Tình hình của Người Sói giờ giống Nguyên Thù giới làm sao.

Antonio càng nghĩ càng bất an, “Ta quay về xem.”

Gin nắm chặt lấy hắn, “Ngươi điên rồi. Đi qua sẽ lập tức bị từ trường các giới xé nát. Đi bây giờ có khác nào đi chết chứ.”

Antonio nói: “Chỉ cần tốc độ của ta đủ nhanh, sẽ có thể qua!”

Gin nắm chặt lấy hắn, “Ngươi điên hả. Bây giờ là lúc từ trường thế giới giao nhau, giờ ngươi đi thì khác nào chịu chết.”

Antonio nói: “Chỉ cần ta đủ nhanh, sẽ qua được!”

“Vượt qua được thì sao? Đừng quên ngươi cũng mắc chứng Trăng Điên. Giờ ngươi đi, là đưa đến đó thêm một sát thủ điên cuồng!” Gin rít lên.

Mặt Antonio tối sầm.

Thạch Phi Hiệp lên tiếng hòa hoãn: “Điên cuồng nghe có hơi quá không?”

Gin tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Biết ta lỡ lời lại còn nhắc lại.”

Thạch Phi Hiệp thấy cái vá trong tay Antonio run rẩy, biết lúc này lòng hắn đầy lo lắng tức giận, không khỏi an ủi: “Không có tin là tin tốt nhất. Có lẽ sự việc không nghiêm trọng như ngươi tưởng tượng đâu. Tộc Người Sói vẫn còn nhiều người bình thường. Bọn họ nhất định có biện pháp khác kiểm soát chứng Trăng Điên.”

Gương mặt Antonio nhăn nhúm vì đau khổ: “Đều là tại ta! Là ta, là ta…” Hắn bỗng nhiên quay người, chạy thẳng vào trong.

“Hắn không sao chứ?” Thạch Phi Hiệp lo lắng nhìn theo.

Gin nói: “Không sao. Nhiều lắm thì là bữa tối uống thêm nhiều nước.”

“… Ý gì hả?”

Thạch Phi Hiệp rất nhanh hiểu ý câu đó.

Không chỉ có hắn, tất cả Người Lùn đều thế.

Cá mặn, rau mặn, đến cả cơm cũng mặn.

Đêm đó, tốc độ tiêu thụ nước tăng rất cao.

Đêm đó, mỗi phòng đều lục tục nghe tiếng người nhớ thương bồn cầu.

Vua Người Lùn mang theo quan đội đến Con Thuyền Noah chỉ có một tối, rồi lập tức lên đường tới tộc Titan.

Raton định đi cùng, nhưng bị Vua Người Lùn thuyết phục ở lại.

Nguyên văn là: “Bộ quần áo này của ngươi ở trên Con Thuyền Noah đã đủ mất mặt rồi, đừng có mà ra chiến trường.”

Thế nên, Raton nước mắt lưng tròng ở lại.

Thạch Phi Hiệp lấy tư cách Đại Diện cho Con Thuyền Noah, đứng ra nói với hắn vài lời an ủi.

Nguyên văn như sau: “Thật ra ngươi mặc đỏ rất tươi vui, thật đó. Ít nhất là đẹp hơn đồ trắng nhiều. So ra thì ta thích ớt tươi hơn củ cải trắng nhiều.”

Vua Người Lùn đi không lâu thì Người Sói cũng có tin tức.

Thì ra những người sói đó trước khi lên đường thì bị Nghịch Cửu Hội tấn công. Tất cả những Người Sói mắc bệnh đều bị giữ chân chờ đến lúc chứng Nguyệt Điên phát tác, Nghịch Cửu Hội muốn nhân cơ hội lợi dụng họ khiến Tộc Người Sói rơi vào hỗn chiến.

Chiến đấu dai dẳng suốt một đêm.

Sáng hôm sau, tộc trưởng tộc Người Sói mới phát hiện thánh vật của tộc Người Sói – Pha Lê Ánh Trăng biến mất.

Thạch Phi Hiệp cau mày: “Sao Pha Lê Ánh Trăng và Thủy Thủ Mặt Trăng Nghe quen tai thế?”

“Đây là thánh vật được anh hùng Thủy Thủ Mặt Trăng lưu lại, với tộc Người Sói chúng ta vô cùng quan trọng!” Antonio lạnh mặt, “Dù thế nào, ta nhất định phải lấy lại nó!”

Thạch Phi Hiệp nói: “Hay để ta đi cùng ngươi?” Hắn từng tới Nguyên Thù giới, Tinh Linh GIới, nhưng chưa từng qua bên Người Sói. Đến được Con Thuyền Noah đã khó, thật muốn đi qua hết tất cả các nơi. Nếu là thế, dù sau này ra đi, tiếc nuối cũng ít đi một chút.

Gin nói: “Ngươi đừng đi thì hơn, Tộc Người Sói giờ loạn lắm, ngươi lại không còn như trước, không còn đầy đủ sự bảo vệ… Ah!”

Hughes chọc vào lưng hắn.

Khuôn mặt Thạch Phi Hiệp cứng lại, cười gượng vò đầu: “Cũng đúng, nghe nói đại hội giao dịch giữa các giới đã bắt đầu rồi, có lẽ Con Thuyền Noah sẽ rất bận, ta sẽ ở lại hỗ trợ.”

Hughes mỉm cười: “Ta có thể tàng hình, tìm đồ dễ dàng lắm, để ta đi cùng Antonio.”

Gin lập tức nói leo: “Ta cũng đi.”

“Ngươi ở lại hỗ trợ đại hội.” Hughes liếc hắn một cái, lại liếc Thạch Phi Hiệp.

Gin vô cùng buồn bã.

Antonio nghiêm trọng, “Được. Chúng ta lập tức xuất phát.”

Gin méo miệng, “Có thể ở lại thêm một giờ nữa không?”

Antonio nói: “Vì sao?”

Gin bám lấy tay Hughes không rời, “Ta không nỡ.”

Antonio: “…”

Một giờ bị cắt xuống thành 10 phút.

Hughes dưới ánh mắt dính nhớp của Gin, cuối cùng cũng cùng Antonio rời Con Thuyền Noah, đi đến Tộc Người Sói.

Raton nhìn khoảng không tối hù, giận dữ nói: “Đi hết rồi.”

Gin bi thương gật đầu.

Thạch Phi Hiệp nói: “Không phải vẫn còn ba chúng ta sao?”

Hắn chưa dứt lời, “ba chúng ta” vừa được nhắc tới lặng nhìn quang cảnh, càng thấy thê lương.

“Gin nói: “Ôi. Thật ra, chúng ta có lẽ nên mời thêm người tới.”

“Ah, đúng rồi.” Raton đột nhiên nhảy dựng lên.

“Gì thế?” Thạch Phi Hiệp và Gin đều bị hắn làm giật nảy.

Raton trầm trọng nói: “Antonio đi rồi. Ai nấu ăn?”

GIn và Thạch Phi Hiệp quay ra nhìn nhau, sau đó đồng thời nhìn Raton.

Raton: “…”

Chiến tranh giữa tộc Người Lùn và Titan hừng hực khí thế. Tin chiến trận bay như nhạn, không ngừng gửi tới các giới.

Mỗi lần như vậy, Raton sẽ vô cùng tự hào cầm tờ báo, đứng trên mặt bàn đọc to, tộc Người Lùn dùng vũ khí tiên tiến bắt được bao nhiêu kẻ cao lớn, tộc Titan lui về bao nhiêu cây số. Còn về phần tổn thất của tộc Người Lùn, bị hắn dùng bút bôi đen đè lên.

Thạch Phi Hiệp và Gin ngày nào cũng thấy hắn đứng trong nhà bếp, chiến đấu với đủ loại đồ ăn, chỉ đành vô oán vô hối chịu đựng tạp âm. Lòng bọn họ chỉ có một ước nguyện – Đại Hội Giao Dịch nhanh lên. Thêm người đi. Ít nhất là thêm một người có thể nấu ăn, việc mỗi ngày đều phải nếm thử đủ loại mùi vị trước nay chưa từng có … không phải là việc làm cho con người ta cảm thấy thích thú.