U Linh Tửu Điếm

Chương 91: Yêu cầu (Thượng)




Gin nhảy từ trên lầu xuống, ôm Hughes, miệng ngậm lấy vành tai hắn, nỉ non: “Lâu lắm rồi chúng ta không bên nhau…”

“Gin.” Hughes nghiêng nghiêng đầu.

“Hửm.” Hắn đưa lưỡi rà theo hõm cổ, chậm rãi liếm dần xuống.

“Ngươi khuyên Phi Hiệp đi.”

Đầu lưỡi đang tính tiến vào bên trong cổ áo khựng lại, hắn chà răng lên vải áo sơ mi của Hughes rồi mới ngẩng đầu lên nói: “Ngươi thực sự muốn ta bỏ qua thời gian đoàn tụ sau bao ngày xa cách của chúng ta để đi an ủi thằng lỏi còn chưa trưởng thành thất tình đó hả?”

Hughes nói: “Hắn đâu thất tình.”

“Đúng vậy. Chỉ trơ mắt nhìn người mình thích vỗ cánh bay mất thôi.”



Hughes bất đắc dĩ nói: “Thôi để ta đi.” Để người này lo hắn càng không yên tâm.

“Khoan khoan, đợi tý, ta đi.” Gin ghìm eo hắn lại, hít một hơi thật sâu nơi cổ hắn rồi mới buông tay, “Lên phòng chờ ta, nhớ chuẩn bị nước tắm. Ta đi nhanh thôi.”

“Ngươi không định chạy lên một tầng không người rồi chạy xuống chứ?” Hughes liếc hắn.

Gin chớp chớp mắt, “Ta là loại người đó sao?”

Hughes nói: “Ngươi không phải loại người đó, nhưng ngươi thường làm loại chuyện đó.”

Gin hôn chụt một cái lên môi hắn, “Hiểu rõ ra thế, chúng ta quả là vợ chồng tâm đầu ý hợp.”

“Tốc độ đi sẽ quyết định bồn tắm sẽ chứa nước hay axit.” Hughes vừa dứt lời, bóng lưng Gin đã biến mất trên hành lang.

Tốc độ của Gin rất nhanh, nhanh đến độ sạt qua Thạch Phi Hiệp rồi mới phát hiện mình lỡ đà.

“Này.” Hắn từ trên lầu quay lại.

Thạch Phi Hiệp ngẩng đầu nhìn, gật một cái, “Chào.”



Dạo đầu còn có thể cứng nhắc hơn được nữa không?

Gin cẩn thận kiểm tra lại, “Ngươi định đi đâu?”

“Về phòng.”

“A…” Lúc Thạch Phi Hiệp sắp bước qua, hắn đột nhiên nói, “Isfel hắn…”

“Ah!” Thạch Phi Hiệp đột nhiên hét to.

Gin hoảng sợ. Chẳng lẽ thằng này bị đả kích quá rồi? Mới nghe thấy tiếng Isfel đã giật mình.

“Ta nên tìm Metatron, hắn từng nói nếu ta có thể khiến Isfel gột rửa tội thờ ơ, hắn sẽ thỏa mãn một yêu cầu của ta.” Thạch Phi Hiệp hưng phấn nói, chuẩn bị xông lên, lại bị Gin tóm lại.

“Ngươi làm gì thế?” Thạch Phi Hiệp không vui lườm hắn.

Gin ngạc nhiên nói: “Ngươi vừa nói Metatron sẽ thỏa mãn một yêu cầu cho ngươi? Bất luận yêu cầu gì?”

“Đúng vậy.” Thạch Phi Hiệp muốn đi, nhưng Gin chết sống không thả ra. “Metatron ngươi nói có phải Metatron ta đang nghĩ đến không?”

Thạch Phi Hiệp không nhịn được nói: “Ta làm sao biết ngươi biết bao nhiêu Metatron?”

Gin bị hắn chẹn họng, hỏi thẳng: “Ngươi nói vị Metatron ở tầng cao nhất kia sẽ thỏa mãn một yêu cầu cho ngươi?”

Thạch Phi Hiệp lắc lắc tay, vẫn không dứt ra được, đành trợn mắt nói: “Thế thì sao?”

Gin biết hắn đã bái kiến Metatron, nhưng không ngờ Metatron lại đồng ý thỏa mãn yêu cầu của hắn. Phải biết, dù khi Lucifer còn đang ở thiên đường, Metatron vẫn được coi là một tồn tại đặc thù. Thần thậm chí đã mời hắn cùng nhau sáng tạo Nhân Giới. Và cũng chính vì giúp Thần sáng tạo Nhân Giới tiêu hao quá nhiều năng lực, nên mới ở lại Con Thuyền Noah tĩnh dưỡng.

Thế nên hắn biết Metatron ban cho Thạch Phi Hiệp một yêu cầu, hơn nữa không hề giới hạn thời điểm thì thấy không thể không ngạc nhiên.

Lỡ như Thạch Phi Hiệp đột nhiên chập cheng, muốn hủy diệt nhân giới thì biết làm sao giờ?



Có điều thấy hoàn cảnh trước mắt của thằng này, còn sợ chập cheng gì nữa.

Gin thở dài, “Tức là ngươi tính đi kiếm hắn… để gặp lại Isfel?” Tay hắn vẫn giữ chặt cổ tay Thạch Phi Hiệp.

Thạch Phi Hiệp thở dài, thua hắn rồi. Xem ra trước khi hắn giải thích mọi truyện trước sau rõ ràng đừng hòng thoát khỏi cái đuôi này. “Thực ra từ lâu rồi, từ khi ta biết mình thích Isfel, ta đã suy nghĩ sau này phải làm như thế nào?”

“Sau này phải làm sao bây giờ?” Gin biến thành một con vẹt.

“Ta muốn Metatron để ta vĩnh viễn ở lại trên Con Thuyền Noah, làm đại diện cho Nhân Giới. Nếu thế ta có thể ở bên Isfel.”

Gin giật mình, thả tay ra để vỗ tay: “Metatron là một trong những người sáng tạo Nhân Giới, đúng là hắn có năng lực khiến con người sống mãi. Có điều, giờ ngươi có ở lại cũng vô ích, Isfel về Thiên Đường rồi.”

“Thế nên ta muốn thay đổi yêu cầu của mình.” Thạch Phi Hiệp xoa cổ tay bị nắm đỏ ửng của mình.

“Yêu cầu mới?” Nếu như yêu cầu lúc trước, Isfel vẫn sẽ ở lại Thiên Đường. Nhưng nếu Thạch Phi Hiệp yêu cầu Isfel quay lại Con Thuyền Noah, hắn sẽ không thể sống mãi. Gin cảm thấy lựa chọn bên nào cũng khó.

Thạch Phi Hiệp cười nói: “Ta muốn vĩnh viễn ở bên Isfel.”



Vĩnh viễn ở bên Isfel?

Gin lại vỗ tay, “Có lý!” Thế là vẹn cả đôi đường rồi. Quả là loài người giảo hoạt. Rõ ràng là hai việc khác nhau, chỉ dùng một câu đã có thể giải quyết.

“Thế ta đi được rồi chứ?” Thạch Phi Hiệp xòe tay, tức giận nhìn hắn.

Gin nhìn thang lầu xoắn tròn tít lên cao. “Lên trên đó, dễ như thế thật hả?”

“Đương nhiên. Chẳng nhẽ ngươi chưa trèo lên lần nào?” Tuy hắn đã nghe Metatron nói, mình là người đầu tiên lên đến tầng cao đó, nhưng vẫn không tin lắm. Lần nào hắn cũng có thể lên tới nơi, đúng là còn tiện chân hơn vào MacDonald KFC.

Đôi mắt của Gin phát ra một tia ảm đạm khó thấy được, “Huyết tộc là chủng tộc bị nguyền rủa. Vĩnh viễn không thể tiếp cận Thiên đường.”

“Ta luôn hi vọng đọa thiên sứ vĩnh viễn cũng không thể trở lại Thiên Đường.” Thạch Phi Hiệp lẩm bẩm, rồi cười khan, “Thế có phải rất ích kỷ không?”

Gin dường như nghĩ tới điều gì, đôi lông mày đang nhíu giãn ra, “Ta nghĩ ta đã hiểu tại sao Metatron đồng ý tặng cho ngươi một yêu cầu.”

Thạch Phi Hiệp hiếu kỳ: “Vì sao?”

Gin không trả lời mà hỏi ngươc lại: “Ngươi biết người và thần khác nhau lớn nhất là gì không?”

“Biết. Người là do Thần tạo ra, nhưng Thần không phải do người tạo ra.” Thạch Phi Hiệp đáp rất nhanh.

Khóe miệng Gin có giật, đúng là đáp án của Thạch Phi Hiệp luôn khác dự đoán của hắn xa ngàn dặm, nhưng lần nào cũng khiến hắn không thể không đồng ý. “Thế còn những điều khác thì sao?”

“Ngươi cứ nói thẳng đáp án ra đi.” Câu hỏi mà trả lời không có tiêu chuẩn nào đánh giá thế này, có đoán một trăm lần chưa chắc đã trúng.

Gin chậm rãi mở miệng: “Thần vĩnh viễn cao cao tại thượng, cho rằng vĩnh viễn không thuộc về con người. Mà loài người, không, phải nói là tất cả các chủng tộc khác ngoài thần, chỉ có thể tính toán bằng năng lực và khả năng hữu hạn của bản thân. Vì họ không thể đạt đến trình độ cao hơn.”

Thạch Phi Hiệp mơ hồ hiểu.

“Nhưng thần lại cho rằng, đó là ích kỷ.” Gin cúi đầu, nhìn xuống mắt đất, cười mà như không cười, “Là căn nguyên của tất cả tội ác.”

Kiêu ngạo, ghen ghét, tham lam, lười biếng, phẫn nộ, háo sắc, tham ăn… đều không thể thoát khỏi cội nguồn ích kỷ.

“Nhưng có một thứ tội là ngoại lệ.” Gin lại nói.

Thạch Phi Hiệp không chút nghĩ ngợi tiếp lời: “Thờ ơ?”

“Ngươi biết vì sao tội danh của Isfel không xếp vào Thất Tông Tội không?”

“Nghe nói vì hắn hỏi lại thần.”

“Thật ra trước Isfel, thờ ơ là tội chỉ của riêng Thần. Bởi vì ngoài Thần ra tất cả các chủng tộc khác đều ích kỷ, nếu đã ích kỷ, sao còn có thể thờ ơ. Nhưng Isfel xuất hiện, hắn không yêu người khác, càng không yêu chính mình. Hắn thờ ơ đối đãi tất cả.” Bàn tay nắm lan can của Gin xiết chặt.

Thạch Phi Hiệp lẳng lặng lắng nghe.

“Có lẽ Thần thấy được tội của mình trong hắn, nên dù Isfel có tội, nhưng tội danh lại không được công bố.”

Thạch Phi Hiệp từ tốn nói: “Thế nên Metatron hi vọng ta giúp Isfel gột rửa tội thờ ơ, là vì…”

“Vì hắn hi vọng Thần cũng có thể gột rửa. Hắn muốn chứng minh, thờ ơ cũng có thể xóa tội.” Nếu trước kia Thần có thể nhân từ hơn, e là sẽ không có Huyết tộc hôm nay. Dù đã lâu lắm rồi hắn không gặp Cain, nhưng hắn vẫn luôn nhớ rõ ánh mắt Cain nhìn Thập Tự Giá. Đó là Nghịch Thập Tự, vì Huyết tộc không có tư cách mang Thập Tự Giá, tất cả huyết tộc đều mang Thập Tự Giá treo ngược. Cain thích biến thành dơi, sau đó treo mình cầu nguyện. Lúc còn nhỏ Gin học làm theo. Từ lần đó, hắn mới biết Thập Tự Giá thật sự là như thế nào.

Thạch Phi Hiệp bị dòng suy nghĩ của Gin cuốn đi rất xa. Hắn cũng suy nghĩ miên man mãi, đột nhiên nói: “Ngươi nói xem sao Isfel lại thoát tội thờ ơ vậy?”



Cảm xúc dâng trào của Gin bị câu hỏi ngây thơ vô tội này dìm chết.

“Hơn nữa, nụ hôn trước lúc chia tay của hắn…” Thạch Phi Hiệp co đầu lại, chân di di trền sàn nhà, “Là ý gì?”

Gin câm nín triệt để.

Thạch Phi Hiệp tiếp tục rù rì: “Ta có thể cho rằng, thật ra Isfel thích ta?”

“Không phải ngươi muốn tìm Metatron? Đi thôi đi thôi.”

“Uây, còn một câu nữa.” Lần này đổi thành Thạch Phi Hiệp nắm lấy vai hắn, “Isfel liệu có… sinh khí vì yêu cầu của ta?”

“Không, hắn sẽ cao hứng đến muốn sống muốn chết, vui vẻ tới nỗi ngày nào cũng ca vang Halleluja!” Gin nhanh chóng thoát khỏi ma trảo, chạy về hướng phòng Hughes, thầm nghĩ: lúc nãy nhất định là hắn quá mệt mỏi, nên mới lãng phí thời gian tình chàng ý chàng với Hughes, ngồi với kẻ đầu óc không bình thường lảm nhảm.

Cửa phòng Hughes mở ra.

Gin xông vào cực nhanh, cửa tự động khép lại sau lưng hắn.

Phòng tắm trắng xóa hơi nước.

Hughes nhắm mắt nằm trong bồn nắm, nước ngâm khuôn ngực hắn, vừa chạm tới xương quai xanh.

Gin thả chậm bước chân, cúi người ngồi xổm bên bồn tắm.

Lông mi Hughes run lên, mở mắt, mỉm cười: “Về rồi sao?”

“Ừ.” Gin gối hai tay lên bồn thắm, đầu đặt lên mu bàn tay, yên lặng nhìn hắn.

“Phi Hiệp ổn không?” Hughes ngồi dậy, nước chảy xuống ngực, lộ ra lồng ngực trắng nõn.

Gin thấy cơ bụng căng thẳng, không dám nhìn nữa, vội lấy khăn tắm trên kệ xuống, chuẩn bị giúp hắn bọc kín, “Tốt lắm. Hắn đã tìm ra biện pháp giải quyết rồi. Không cần lo đâu.”

“Vậy thì tốt quá.” Hughes cản tay hắn lại, ngượng ngập nói: “Bồn tắm này lớn lắm.”

“Ngươi mệt mỏi lắm rồi.” Gin đau lòng ôm vai hắn.

“Không sao. Chút thể lực đó vẫn còn mà.” Giọng Hughes càng ngày càng nhẹ.

Khăn tắm rơi xuống đất… tiếp đó là quần áo Gin.