U Linh Tửu Điếm

Chương 90: Ly biệt (hạ)




Thật lâu thật lâu về sau.

Lâu đến nỗi chân mọi người đã hóa đá, mí mắt Gin giật giật, Thạch Phi Hiệp vẫn còn đứng nguyên tại chỗ nói, “Vừa nãy, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Gin im lặng nhìn hắn. Hắn vẫn nghĩ Thạch Phi Hiệp là kẻ thông minh, ít nhất trước khi thằng này mở miệng nói những lời này, niềm tin ấy vẫn rất vững chắc.

“Chẳng lẽ, từ này đến giờ, ta vẫn đang mơ?” Thạch Phi Hiệp quét qua bên phải bên trái vài vòng, đột nhiên vỗ tay một cái, “A, ta biết rồi, lúc nãy Isfel không tới. Baal cũng chưa bị đánh bại, tất cả đều là ta tưởng tượng ra.”

“Phi Hiệp.” Hughes lo lắng nhìn hắn.

“Đúng rồi, cánh Isfel là màu đen mà, ta đã thấy rất nhiều lần, sao có thể đột nhiên biến trắng, dù đi nhuộm từng cọng cũng không thể nhanh như vậy.” Thạch Phi Hiệp tự nhủ, “Nhất định là ta nghĩ ngợi lung tung, mơ mộng hão huyền. Isfel còn đang ở trên Con Thuyền Noah. Đúng đúng đúng, hắn không thể rời khỏi Con Thuyền Noah. Đúng, ban nãy là ảo giác, ảo giác… có điều tại sao lại ảo giác thấy hắn hôn ta, còn ở trước mặt nhiều người như thế, thật là…”

“Thạch Phi Hiệp!” Gin vọt tới trước mắt hắn, nắm lấy vai hắn, gào lên, “Lúc nãy ngươi không nằm mơ. Baal đúng là đã bị xử lý. Cánh Isfel đúng là biến thành màu trắng, hơn nữa… đúng là hắn đã trở về Thiên Đường, vừa mới nãy thôi, ngay trước mắt tất cả mọi người!” Nếu ở đây phải có một người làm kẻ xấu để người này có thể tỉnh táo lại, thì cứ để hắn làm đi. Dù sao… cảm giác làm kẻ xấu không tệ hại như tưởng tượng.



Thạch Phi Hiệp ngơ ngác nhìn hắn, “Làm sao có thể? Ta chưa từng nghe thiên thần sa đọa có thể trở về Thiên Đường. Kinh Thánh cũng không nói.”

“Vì chưa từng có thiên thần sa đọa nào có thể rửa sạch tội của mình.” Gin nói, “Ít nhất theo ta biết, Isfel là người đầu tiên.” Quả là hắn cũng hiểu chuyện này khó có thể chấp nhận.

“Thế nên… hắn trở về?” Thạch Phi Hiệp thất hồn lạc phách hỏi.

Hughes không nhịn được từ đằng sau ôm lấy hắn, “Nếu ngươi muốn khóc, cứ khóc đi.” Hắn biết rõ cảm giác này. Vì vừa lúc nãy, Gin đã ngay trước mắt biến mất trước mặt hắn. Có điều hắn may mắn hơn, Gin chỉ biết mất trong một thoáng, rồi lại ngồi chiến xa trở về.

Thạch Phi Hiệp cười lớn: “Sao ta lại phải thế? Có thể trở lại Thiên Đường là chuyện tốt. Ngươi không biết ở Nhân Giới, có bao nhiêu người ngày ngày làm việc thiện, làm điều tốt chỉ vì một ngày kia lên Thiên Đường đâu. Isfel hắn… hắn thậm chí không cần đăng ký, cũng không phải xếp hàng, đặt chỗ cũng không cần đã được trở lại Thiên Đường, chẳng nhẽ đây không phải chuyện tốt sao? Ta mừng thay hắn còn không kịp nữa là.” Hắn ngẩng đầu, đem nước mắt trào ra khỏi mi đổ ngược lại, “Hơn nữa, Baal đã bị tiêu diệt, thế nên càng phải vui mừng.”

“Tuy bây giờ không phải là thời điểm giội cho mọi người gáo nước lạnh. Nhưng ta vẫn phải nói… Baal chỉ tạm thời biến mất. Đến khi hắn tìm được thân thể phù hợp, hắn sẽ trở lại.” Gin nói.

Hughes trừng mắt nhìn hắn.

Thạch Phi Hiệp cười khan: “Xem ra, hắn tự do hơn Isfel nhiều.”

Hughes lại càng ôm hắn chặt hơn.

Gin thấy họ như cặp song sinh dính liền, không biết nên cảm thấy làm sao: “Hai miếng bánh quy các vị cần nhân ở giữa không?”

Raton đứng dậy. Thực ra, từ lúc hắn đụng phải Baal, chân của hắn vẫn mềm nhũn không sao dậy nổi. “Nếu thế chúng ta phải làm gì đây?”

Lanca nói: “Những chuyện còn lại cứ giao cho Nguyên Thù giới chúng ta tự giải quyết.” Hắn nhìn Gin, lại nhìn Hughes, thản nhiên nói, “Ta cho rằng thời điểm này, Con Thuyền Noah rất cần nhân thủ.”

Isfel đã về Thiên Đường.

Asha làm phản.

Asmar mất tích.

Con Thuyền Noah hiện tại đúng là chỉ còn cái xác.

Antonio đột nhiên nói: “Nếu Nghịch Cửu Hội lại tấn công Con Thuyền Noah…”

Hắn còn chưa dứt lời, mọi người đã tưởng tượng được hậu quả.

Gin nghi hoặc nói: “Tuy không có Isfel, nhưng Con Thuyền Noah chẳng phải còn Asha và Asmar giữ cửa? Ít nhất đến bây giờ họ chưa phát tín hiệu cầu cứu, đó là chuyện tốt.”

Hughes nói: “Asha là thành viên Nghịch Cửu Hội.”

Gin giật mình há hốc mồm. Ai có thể nói cho hắn biết, hắn đã bỏ qua bao tình tiết rồi không?

Locktine Boutini nói: “Các ngươi cứ quay về, ta ở lại tìm Asmar.”

Gin nghe mà trợn mắt há mồm: “… Còn cái gì ta chưa biết, xin hãy nói cho ta một lần được không?”

Hughes thả Thạch Phi Hiệp ra, đi đến bên cạnh hắn, nhìn hắn mà nói: “Chi bằng ngươi nói cho ta biết, sao ngươi lại chui vào quan tài thủy tinh?”

“Nếu ta biết đã tốt.” Gin lẩm bẩm, “Ta chỉ nhớ đuổi theo một người rất giống ngươi lại ôm người khác, tiến vào một không gian trong suốt. Sau đó… vừa mở mắt đã thấy Raton đang cầm chùy tới.”



Raton nói: “Lúc đó là ta muốn lôi hắn ra khỏi quan tài.”

Gin liếc nhìn hắn khinh bỉ, “Lôi đến xe của Abaddon?”

“… Đấy là ngoài ý muốn.” Raton ho khan.

Antonio nói: “Các ngươi không biết những chuyện này có thể nói trên đường trở về sao?”



“Chúng ta còn chờ gì ở đây?” Raton xung phong tiến trước ra ngoài.

“Ngươi đi đâu vậy?” Lanca ở phía sau hắn nói.

“Trở về Con Thuyền Noah.” Raton bước rất nhanh.

“Nơi đó không phải Con Thuyền Noah, chỉ có một cái cống ngầm,.”



Raton lại rất nhanh đi về.

Gin nhìn Lanca, “Ngươi không cần chúng ta lưu lại thật sao?” Baal dù gì cũng là Ma Vương cấp bậc cao, chỉ mình Nguyên Thù giới e là khó có thể chế ngự được hắn.

Lanca mỉm cười: “Ta đã cho Hughes dãy số thông tin, nếu có chuyện, chỉ cần liên lạc.”

“Chuyện của Nguyên Thù giới tốt hơn vẫn nên để Nguyên Thù giới tự mình giải quyết. Vừa nãy ta không nên nói nhiều.” Gin vội kéo Hughes qua, ôm chặt trước ngực tuyên bố quyền sở hữu.

Lòng Lanca đau đớn, miễn cưỡng quay đầu nói với Locktine Boutini: “Tam vương tử mất tích ở Nguyên Thù giới, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm đưa hắn về.”

Thật ra Asmar biến đi đằng nào, mọi người đều biết. Nhưng địa vị của Jesse ở Nguyên Thù giới rất đặc biệt, dù Giới Chủ Nguyên Thù giới từ trước đến nay vẫn luôn do người trong suốt đảm nhiệm, nhưng đó là bởi người trong suốt có thể áp chế dị biến của từ trường. Giờ đây dị biến ấy đã được chứng minh là trò quỷ của Baal, điều đảm bảo địa vị Giới Chủ của người trong suốt đã không còn nữa. Thế nên, Jesse là tộc trưởng chủng tộc lớn mạnh nhất Nguyên Thù giới sẽ là ứng cử viên cho địa vị này. Dưới tình hình như vậy, vạch trần chuyện hắn bắt cóc vương tử Tinh Linh giới sẽ khiến quan hệ hai giới sụp đổ.

Locktine Boutini lo lắng đến phát điên vẫn không thể không hiểu rõ điều này. Thế nên trước sự thoái thác của Lanca, hắn cũng không vạch trần.

Gin nói: “Xem ra tất cả các vấn đề đã được dùng miệng giải quyết, chúng ta có thể về rồi.”

Antonio và Raton đương nhiên không có ý kiến gì, bọn họ là những người muốn trở về nhất.

Hughes lo lắng cho Nguyên Thù giới, nhưng giờ biết Con Thuyền Noah đang cần nhân thủ, thế nên cũng không phản đối.

So sánh với họ, Thạch Phi Hiệp coi như vô dục vô cầu. Hắn chỉ dựng hai lỗ tai lên mặc cho hồn phách đi du lịch, mặc kệ mọi người muốn ở muốn đi.

“Ê!” Trong lúc hắn ngơ ngẩn bước theo đoàn đội, Locktine Boutini đột nhiên gọi giật lại.

Thạch Phi Hiệp dừng bước quay đầu, sau đó mỉm cười.

Locktine Boutini tiến tới trước mắt hắn, đột nhiên giơ tay miết hai cái lên môi hắn.

Thạch Phi Hiệp bị đau lui một bước. Tuy hắn đang ngơ ngác, nhưng dây thần kinh đau đớn còn chưa đến tình trạng chết lặng.

Locktine Boutini do dự một hồi, mới hạ giọng nói: “Đề nghị lúc đầu của ta, có hiệu lực vĩnh viễn.”



Có hiệu lực vĩnh viễn?

Trí não hắn giống như bị điểm vào đâu đó, kéo lại dòng quá khứ.

——Tuy không thể rời Con Thuyền Noah, nhưng Hắc Tinh Thạch có thể ngưng tự năng lượng của ta. Để bảo vệ cho ngươi an toàn, có lẽ đủ rồi.

——Tuyệt đối.

——Những lời này có hiệu lực vĩnh viễn.

Đúng là hắn không nuốt lời.

Hắn thật sự rất cố gắng bảo đảm an toàn cho mình.

Nhưng mà, mình lại không thể thấy hắn trở lại Con Thuyền Noah.

Trong đầu Thạch Phi Hiệp đột nhiên bật ra một ý nghĩ kỳ quái: nếu trên đường trở lại Con Thuyền Noah hắn gặp sự cố gì, liệu Isfel có thể vì lời hứa đó mà quay lại không?

Hẳn là có lẽ chứ?

Hắn phảng phất như thấy hi vọng như một mồi lửa cháy lên từ nội tâm không cam lòng của mình.

Chỉ có thế, mới có thể gặp lại Isfel.

Ngọn lửa bùng cao, càng ngày càng, cao, dần dần biến thành một đám cháy rừng rực.

Nội tâm của hắn quặn lại, hắn gần như không áp chế nổi nhiệt độ của ngọn lửa.

“Phi Hiệp.” Thanh âm của Hughes đột nhiên xuyên qua đám cháy, vào đầu hắn.

“Hủ?” Thạch Phi Hiệp đưa hai đồng tử về phía hắn.

“Ngươi không sao chứ?” Giọng Hughes đầy quan tâm lo lắng.

“Đương nhiên là không.” Vô ý thức, hắn nở nụ cười.

“Thế là tốt rồi.” Hughes vỗ vai hắn, “Tại ta, liên lụy đến ngươi rồi. Đi tắm nhanh đi, nhớ ngủ một giấc thật ngon. Mai tỉnh lại, ngươi sẽ phát hiện tất cả mọi thứ vẫn còn nguyên.”



Tắm?

Thạch Phi Hiệp giờ mới lấy lại tinh thần, phát hiện chẳng biết từ lúc nào mình đã đứng trên hành lang Con Thuyền Noah.

Ngọn đèn quen thuộc từ bốn phương tám hướng rọi xuống.

Hắn ngẩng đầu, phía trên vẫn là nóc nhà không thấy đỉnh.

Đã… về rồi?

Trong lòng hắn dâng lên nỗi mất mát cực lớn.

“Hughes, tay ta đau, chân ta đau, toàn thân đều đau… ngươi giúp ta tắm rửa nhé?” Gin bám vào lan can, từ trên cao nhìn thấy bọn họ.

Dù ở cách rất xa, nhưng Thạch Phi Hiệp vẫn cảm nhận nỗi ai oán thoát ra từ người hắn.

“Uầy, Hughes, ta không sao, ngươi đi đi.” Hai chữ “thức thời” Thạch Phi Hiệp vẫn biết.

Hughes lo lắng hỏi: “Ngươi thật sự không sao?”

“Đương nhiên rồi. Ha ha.” Thạch Phi Hiệp phủi quần áo, “Ah, nhiều tro quá, ta đi tắm trước.”



“Chỗ đó là tiền sảnh.” Hughes càng khó yên tâm.

Thạch Phi Hiệp không để ý đi tới rồi vòng lộn về, còn nói: “Ta chỉ đi kiểm tra cửa đã đóng kỹ chưa.”



Cánh cửa kia đã từng đóng lại sao?

Hughes lo lắng nhìn bóng lưng cô đơn của hắn.