U Linh Tửu Điếm

Chương 88: Ngoài ý muốn (hạ)




Baal bỗng nhiên thu tiếng cười, lạnh lùng liếc từng người một, “Chơi chán rồi, cũng nên chính thức bắt đầu hử?”

Đây là cái “Bắt đầu” thứ mấy rồi hả?

Thạch Phi Hiệp yên lặng nghĩ.

Raton biết mình sai lầm trầm trọng, không dám nhìn Hughes, chỉ nhỏ giọng hỏi hắn: “Chúng ta phải làm gì tiếp đây?”

Thạch Phi Hiệp nhìn chung quanh.

Kết giới của Baal tất nhiên là rất lợi hại, nếu không Isfel sẽ chẳng cần dùng tới Hắc Tinh Thạch để phá kết giới của hắn. Thế nên tìm cách chạy khỏi kết giới là chuyện không thực tế, tức là biện pháp duy nhất là phải kéo hắn ra khỏi kết giới.

Hắn ngẫm nghĩ rồi nói: “Baal, uầy, đại nhân.”

Baal nói: “Ta tên Baal, không phải Baal uầy. Ta có thể coi những lời này của ngươi là nhục mạ và khiêu khích không?”

Thạch Phi Hiệp nói: “Đoạn vũ nhục khiêu khích còn ở đằng sau, ta chưa nói.”

Baal không nghĩ tên nhân loại này lại thực sự có can đảm phát ngôn.

“Là thế này. Baal đại nhân, ta cảm thấy trận chiến này rất không công bằng.”

Baal cười nhạo: “Ngươi đang chỉ số lượng đôi bên sao?”

“Không ngờ Baal đại nhân cũng là kẻ nông cạn đến vậy.” Thạch Phi Hiệp nói thì nói, vẫn xem trọng mạng mình vô cùng, liên tục lùi vào giữa đám người.

Baal không giận mà cười: “Ta nông cạn. Hừ, ta cho ngươi một phút đồng hồ để nói ra lý do, nếu không thể làm ta thỏa mãn thì… ta sẽ vặt đầu ngươi xuống làm bình hoa!”

Không dùng làm bô sao? Không ngờ các giới chủng tộc bất đồng thì cả công dụng dùng đầu cũng bất đồng.

Thạch Phi Hiệp bỏ hai giây với Baal để bỏ nhỏ câu bình luận. “Loài người chúng ta từng có một nhà binh pháp vĩ đại đã nói, chiến tranh không chỉ dựa vào nhân số song phương, mà còn cần thiên thời địa lợi nhân hòa(1). Hiện thiên thời là do ngươi chọn, thế nên hẳn địa lợi nên thuộc về chúng ta chứ?”

“Thiên thời? Ta chọn lúc nào vậy?”

Thạch Phi Hiệp hai mắt sáng ngời, “Chẳng lẽ Baal đại nhân đồng ý hôm nào chúng ta lại đánh?”

Baal âm u cười: “Giết ta, ta sẽ đồng ý.”



Thạch Phi Hiệp nhanh chóng khôi phục biểu cảm lúc trước, “Thế nên, Baal đại nhân đồng ý để chúng ta lựa chọn địa điểm sao?”

Baal nói: “Ta vốn không ngại xử lý các ngươi trên Con Thuyền Noah. Nhưng các ngươi biết rõ, thời gian của ta không nhiều. Cho nên… ngươi cứ mơ đi.”

“Không phải là Con Thuyền Noah. Chỉ cần chọn một địa điểm trống trải là được rồi. Ngươi cũng biết chúng ta bên này đông người khí CO2 cũng nhiều, không tốt cho cơ thể, thế nên tốt nhất là đổi địa điểm không khí tươi mới dễ hô hấp.” Thạch Phi Hiệp dừng một chút, “Đương nhiên, nếu Baal đại nhân sợ chúng ta thắng, không dám thì…”

“Ngươi dám dùng phép khích tướng với ta?” Baal cười lạnh, “Tên nhân loại hèn mọn nhà ngươi dám dùng phép khích tướng với ta?”

Thạch Phi Hiệp thấy hắn có dấu hiệu sắp bùng nổ, vội vàng nói nhỏ với Locktine Boutini: “Nhớ thêm máu cho ta.”

Locktine Boutini suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta nghĩ ta hiểu thêm máu là thế nào rồi.”

Thạch Phi Hiệp nhìn hắn một cái, rồi lập tức quay đầu nhìn thẳng Baal: “Thật xin lỗi, ta đang rất căng thẳng, không có cách nào tán thưởng ngươi.”

“Không sao. Cũng chưa chắc ta sẽ thành công.”

Môi Thạch Phi Hiệp trắng bệch, “Cám ơn, ta càng căng thẳng hơn rồi.”

“Được lắm!”

Chân hắn bên này run như lá khô trong gió, Baal bên kia cứng rắn gật đầu đồng ý. “Đối với di ngôn của kẻ sắp chết, ta không ngại hoàn thành.”

Thạch Phi Hiệp giơ tay nói: “Thế có thể hoàn thành thêm một việc nữa được không?”

“Việc gì?”

“Để ta sống thọ chết tại nhà.”

“Nếu như ngươi có thể ở trước đám chó đói ba tháng của địa ngục mà sống thọ chết tại nhà thì….”

“Xem như ta chưa nói.” Thạch Phi Hiệp hoàn toàn tỉnh ngộ, được voi đòi tiên là không đúng.

“Nếu các ngươi đã muốn hít thở bầu không khí tươi mới, vậy thì… đến vườn hoa nào.” Baal vung tay lên, vách tường sảnh hội lập tức vặn vẹo, uốn cong lượn sóng.

Baal thuận tay thu hồi kết giới.

Hughes cảm thấy chung quanh nhẹ hẫng, thân thể trượt đi, may mà Lanca nhanh tay lẹ mắt, mới không để hắn ngã xuống đất.

Đợt chao đảo chấm dứt.

Từng vách tường dưới sự rung chuyển cũng biến mất.

Mọi người bị trùng trùng điệp điệp cây cối vây quanh.

Dưới chân là thảm cỏ xanh, trên đầu là bầu trời nhập nhoạng của buổi sớm.

Đám người Thạch Phi Hiệp giờ mới để ý, đêm sắp qua rồi.

Baal nói: “Nơi này là vườn hoa trong hoàng cung. Hẳn rất phù hợp với nguyện vọng của ngươi?”

Vì kết giới đã được giải, nên Raton dễ dàng chạy đến bên Thạch Phi Hiệp, khẽ nói: “Làm tốt lắm.”

“Hả?” Thạch Phi Hiệp đang phiền muộn trở nên bối rối. Hắn đúng là muốn đi xa một chút, là muốn tìm nơi dễ trốn, ai biết lại tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, thế mà còn được khen là tốt? Chẳng lẽ Raton có cách thoát thân sao?

Mới nghĩ đến những phát minh lớn nhỏ quý hiếm cổ quái của Raton, hi vọng của Thạch Phi Hiệp lại được thổi một hơi gió bùng cháy.

Raton nói tiếp: “Hoàn toàn đã trì hoãn được một thời gian.”



Đám cháy của Thạch Phi Hiệp tới nhanh, đi cũng nhanh.

Đám người Lanca dịch lại, nói khẽ với Thạch Phi Hiệp: “Kế hoạch của ngươi là gì?”

Dùng trăm phương ngàn kế lừa Baal đổi địa phương, hẳn phải có hành động tiếp theo. Thế nên bọn họ ôm đầy hi vọng nhìn hắn.

Thạch Phi Hiệp há mồm, cuối cùng tức giận nói: “Không có, ta chỉ tính cách kéo dài thời gian.”

“Lề mề đến sáng rồi.” Lòng nhẫn nại của Baal cuối cùng đã khô kiệt, hắn đứng dậy. “Chúng ta dùng một ván định thắng thua đi.”

Đám người Lanca dàn trận sẵn sàng nghênh địch.

“Houlilier, hoàn thành nhiệm vụ của ngươi đi.” Baal vươn tay, chỉ về phía Raton.

Thân thể Raton như sắt gặp nam châm, bay ngược lại.

Baal nắm cổ hắn, đưa cho Houllier, “Phải. Nhanh giết đi.” Nhìn tư thế của hắn, cứ như sắp giết không phải một con người, mà là một con gà. Có điều với hắn, đúng là giết một người lùn với giết gà cũng không khác nhiều lắm.

Hughes và Lanca đồng thời tàng hình, tiến về phía Raton.

Bài ca của chúng vu sư bắt đầu.

Locktine Boutini ném cầu lửa xem chừng đã mỏi tay, nhưng uy lực của cầu lửa không vì thế mà giảm. Ít nhất, lúc năm sáu cái cầu lửa tụ lại trên đầu Baal, ánh lửa khá là chói mắt!

Ánh mắt Houllier nheo lại. Đến nước này, có nhiều chuyện hắn không thể nói không nữa rồi.

Khoảng cách tay cầm kiếm của hắn với Raton đã ít hơn một mét, mấy người Hughes lại bị kết giới vây khốn, ở thời điểm khẩn cấp như thế này ——

Một quầng lửa hừng hực từ phía đông ùa xuống.

Theo đó mà đến, còn có một bóng hình mạnh mẽ hơn cả sấm sét.

Houllier thấy ánh lửa đó mặt liền biến sắc, tay cầm kiếm trượt một cái. Thân kiếm lướt qua da đầu Raton.

Raton sợ tới mức trợn tròn mắt, cơ hồ linh hồn đã đi du hành vũ trụ.

Baal vứt Raton qua một bên, không vui nói: “Houllier, ngươi muốn phản bội ta?”

Có điều, có một giọng nói còn ồn hơn cả hắn, không e dè át lời cảnh báo tràn ngập tính uy hiếp của hắn xuống——

“Chết tiệt! Cái quái gì thế không biết?”

Con dơi đen ngòm sắp chạm tới đất liền hóa thành thân người. Mái tóc vàng óng dù giữa sắp trời u tối vẫn khiến người ta lóa mắt.

“Gin!” Thạch Phi Hiệp lúc này có thể nói là lệ nóng doanh tròng rồi.

Thân ảnh của Hughes hiện lên, lặng lẽ lao vào ngực Gin.

“Ngươi đã vượt qua thời kỳ trưởng thành?” Gin ngạc nhiên rồi vui mừng, sau đó mới nhìn trận thế chung quanh, buồn bực nói, “Có phải ta đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện đặc sắc rồi không?” Vì sao hắn chỉ ngủ có một giấc, tỉnh lại lại thấy mình nằm trên chiến xa của Abaddon?

Baal nói: “Chúc mừng ngươi trở thành thành viên mới của tiểu đội tìm chết. Tuy ngươi đã bỏ lỡ rất nhiều nhưng có mặt đúng lúc lắm, sẽ càng hay.”

Gin nhìn Baal hồi lâu, chần chừ nói: “Mani?” Cái mặt hắn đang nhìn đúng là của Mani không sai được, nhưng mà sao cứ thấy… có cái gì là lạ? Ít nhất, Mani dù thế nào cũng là kẻ biết tự lượng sức mình, tuyệt đối không dám nói thế trước mặt hắn.

Hughes nói: “Hắn là Baal.”

“Baal?” Gin kinh hãi tốt lên. Tuy hắn sinh ra từ lâu, nhưng chưa lâu đến nỗi gặp được Baal. Hắn ngẩng đầu, hô với đám lửa đang bay tới từ phía đông: “Ê! Tình nhân cũ của ngươi đến rồi!”

“Móa! Hắn tới nơi này làm gì?” Thanh âm phẫn nộ của Abaddon dù là ở chỗ nào cũng nghe được, mười phần hùng hậu.

Sắc mặt Baal hơi đổi, “Abaddon?”

Mặt Houllier càng trắng, vừa mới nhìn đến chiến xa rực lửa của địa ngục, trong bụng hắn đã thấy có dự cảm xấu, không ngờ dự cảm cứ thế mà thành thật.

Liệt hỏa chiến xa chậm rãi di động về phía họ.

Abaddon nhô đầu ra khỏi xe. “Ngươi bảo hắn ở đâu cơ?”

Gin chỉ vào Baal: “Giới thiệu cho ngươi, Baal.”

“Hắn?” Mặt Abaddon chợt cứng nhắc, lướt mắt qua Houllier, “Aha! Houllier, quả nhiên ngươi ở đây.”

Houllier lập tức dùng ánh mắt cầu cứu Baal.

Thật ra nội tâm Baal rất rối rắm. Về mặt tình cảm, hắn sẵn lòng cứu một tên thuộc hạ có thể sai bảo, nhưng lý trí lại bảo hắn, hiện thái độ của Abaddon với hắn không còn trong sáng như xưa, tùy tiện tạo cho mình một cường địch thì không khôn ngoan chút nào.

Hắn đang phi thường hối hận, không nên chỉ dùng miệng nói ‘thời gian không nhiều’.

“Lucifer đại nhân mới từ thiên đường trở về, tâm tình không được tốt lắm. Thế nên Houllier, ngươi đầu hàng số phận đi thôi.” Abaddon vươn tay, có vẻ như ngại Baal, lại bổ sung, “Đương nhiên, nhiệm vụ của ta chỉ là bắt một tên tội phạm trở vệ. Hiện tại đã hoàn thành.”

Ngụ ý hẳn nhiên là, với Baal một mắt nhắm một mắt mở rồi.

Baal cân nhắc trái phải, quyết định bỏ xe giữ tướng.

Dù thế nào, chỉ cần Abaddon không ra tay, cho dù có thêm một Gin, đối với toàn bộ tình thế cũng không ảnh hưởng gì mấy.

Gin cau mày: “Abaddon, ý ngươi là…”

Abaddon nhìn về phía trời tây, khẽ mỉm cười: “Ý ta là, chuyện tiếp theo giao cho các… ngươi.”

Hắn dứt lời, tay nâng lên một quầng sáng đỏ, Houllier không kịp né liền bị nó bọc lại, sau đó nhẹ nhàng kéo, Houllier giống như rơi vào lưới, bị Abaddon xách về chiến xa.

“…” Đám Gin trơ mắt nhìn đoàn hỏa diễm cuồn cuộn cứ như vậy bay cao bay xa.

Thạch Phi Hiệp nghẹn họng trân trối nhìn một lúc lâu mới nói: “Chúng ta có thể tới địa ngục khiển trách hắn không?”

Baal cười lạnh: “Muốn thế phải xem các ngươi còn mệnh hay không!” Hắn hạ quyết tâm, lần này nhất định phải nắm chặt thời gian!

—————————————————-

(1)  Thiên thời địa lợi nhân hòa. Giải thích dễ hiểu thì là nhằm chỉ ba yếu tố: thời gian,không gian, con người.