U Linh Tửu Điếm

Chương 82: Con tin (hạ)




Edit: Hiên

Beta: Tsuki813

Mani chậm rãi đưa tay ra sau lưng, “Ngươi nói bắt đầu từ hắn, ta sẽ bắt đầu từ hắn sao?”

Isfel thản nhiên nói: “Hay nên nói, ngươi vốn không định động đến hắn?”



Thạch Phi Hiệp nhìn Asha đờ ra, quay đầu nhìn Isfel. Bọn họ hát cái gì vậy? Sao hắn càng nghe càng không thấy tự nhiên?

Locktine Boutini và Antonio dường như nghe ra ẩn ý trong lời nói, mắt nhìn chằm chằm Asha. Cả Raton cũng kinh ngạc quay đầu.

Tinh linh thừa cơ thở ra một hơi. Từ khi nãy, hắn liên tục cảm nhận áp lực từ Locktine Boutini, loại áp lực này cơ hồ khiến hắn không thể thở. Hắn nhìn không được nhìn về phía hai titan đồng cảnh ngộ và Houllier.

Titan đã gần chết, sắp không xong rồi. Nhưng không có ai để ý đến chúng.

Houllier có vẻ hăm hở quan sát, tựa như hắn là người vô liên can.

Tinh linh cúi đầu, lén lút lui về sau.

Hắn vừa mới động, đã thấy ánh mắt Locktine Boutini đuổi theo tới, lập tức khiến bước chân hắn đông cứng.



“Ngươi, lúc nào phát hiện?” Asha giương mắt. Lớp vỏ “chất phác” người người đều biết trên Con Thuyền Noah bong ra từng lớp từng lớp, lộ ra một thân khôn khéo.

Isfel nói: “Ngay từ đầu.”

Asha biến sắc, “Không thể nào.”

Isfel từ chối trả lời.

Asha nhịn không được nói: “Nếu ngay từ đầu đã phát hiện, vì sao không vạch trần ta?”

Isfel hờ hững nói: “Vì sao phải vạch trần?”

Asha sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ. Đối với Isfel “thờ ơ”, có ngụy trang hay không, có phải thành viên Nghịch Cửu Hội hay không căn bản chẳng quan trọng. “Thực ra, ta đến nay vẫn không thể tin được, ngươi sẽ họp bàn để chúng ta nghĩ cách cứu viện Gin và Hughes.” Hắn dừng lại một chút, “Quả là quá thuận lợi. Ta còn nghĩ phải liên hợp Antonio cổ súy những người khác mới tới được đây.”

Thạch Phi Hiệp ngơ ngác nhìn Isfel, “Vì sao lời các ngươi khiến ta thấy thâm sâu khó hiểu?”

Tiếng Antonio lạnh lùng vang lên, “Nói cách khác, ngay từ khi vừa mới bắt đầu, ngươi đã là gian tế của Nghịch Cửu Hội mai phục trên Con Thuyền Noah?”

Asha tránh đi lửa giận từ ánh mắt hắn, “Các ngươi không hiểu, đối với titan, Liên Minh Cửu Giới là gông xiềng. Đồ vật chúng ta vất vả lắm mới trồng được vĩnh viễn thua kém Tinh Linh giới. Cũng là lao động chân tay, cũng trả giá như thế, Tinh Linh tộc có thể bán với giá cao, còn chúng ta lại bị ép giá tới cùng, còn phải nhìn sắc mặt người ta mới có thể bán. Vài món đồ chơi tộc người lùn tùy tiện làm có thể bán giá trên trời, có thể đổi lấy mồ hôi chúng ta vất vả một năm. Mà dù chúng ta cố gắng thế nào cũng không thể đảm bảo ấm no cho tất cả mọi người…” Vành mắt hắn đã tràn đầy nước.

Trong nội tâm Thạch Phi Hiệp, Asha tồn tại như thần hộ mệnh. Trước kia lúc hoan nghênh quý khách đến Con Thuyền Noah, hắn rất thích kéo người này theo. Chẳng những vì thân thể to lớn kia có thể cho hắn cảm giác an toàn, mà còn vì sự yên tĩnh thận trọng của hắn khiến cho Thạch Phi Hiệp tin cậy.

Cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ, có một ngày người khổng lồ trong tâm trí hắn có thể chống trời đạp đất lại rơi lệ đầy mặt, khóc lóc như một đứa trẻ.

Thạch Phi Hiệp quay đầu nhìn Isfel, hạ giọng: “Hắn chỉ hơi vụng về ngốc nghếch, chúng ta đừng trách hắn.”

Isfel khẽ ừm một tiếng.

Locktine Boutini không nhịn được mở miệng: “Tinh Linh tộc ta từ trước đến nay trồng hoa quả nổi tiếng Cửu Giới, Người Lùn là có tài chế tác nổi tiếng. Titan luôn bắt chước theo phương thức người khác, chưa từng dùng hoàn cảnh bản thân để cân nhắc đường riêng, thế nên mới không thể nào đạt được thành quả. Này phải trách ai?”

Raton phụ họa: “Đúng thế. Đồ chơi trong miệng ngươi là phát minh chúng ta vất vả mới sáng tạo ra.”

Asha gầm nhẹ: “Lấy hoàn cảnh bản thân mà cân nhắc, ngươi tưởng chúng ta không muốn? Chúng ta không thông minh như Người Lùn, không có điều kiện tự nhiên tốt như Tinh Linh giới, nay cả năng lực gọi thú trời sinh của người sói cũng không có… Chúng ta không sợ chết, nhưng không thể chịu đựng nhìn đồng bào cả đám chết đói chết khát!”

Thạch Phi Hiệp hạ giọng lẩm bẩm: “Mồm miệng như vậy, trước kia giả ngu quá kín kẽ.” Hắn đột nhiên nói, “Các ngươi có suy tính phát triển sự nghiệp điện ảnh?”

Asha sửng sốt.

“Ví dụ như tổ chức vũ đoàn múa bụng, sau đó lưu diễn cửu giới. Công nghiệp không được, nông nghiệp không được chăn nuôi không được, các ngươi còn có ngành giải trí mà. Quay một bộ phim, ra album, làm hài kịch, diễn tiểu phẩm… nói không chừng sau này cả cửu giới đều có fan hâm mộ của các ngươi. Nếu thể sau này còn có thể thuận tiện phát triển ngành du lịch.” Thạch Phi Hiệp càng nghĩ càng thấy có lý, “Ngươi thấy thế nào?”

Asha ngơ ngác nói: “Cái gì thế nào?”

“Đề nghị của ta vừa rồi đó. Nếu ngươi cảm thấy có lý, thế mọi người không cần đánh nữa, ai về nhà nấy ngủ, mỗi người đều vì tương lai cửu giới cùng cố gắng, chào đón ngày mai tươi sáng.” Thạch Phi Hiệp giơ hai tay lên, bày ra động tác ôm trời xanh kinh điển.

Bốp bốp bốp.

Mani vỗ tay, “Không hổ là đại biểu của nhân loại, dù là nói nhảm, cũng có thể khiến người ta xúc động như vậy.”

Thạch Phi Hiệp nhìn vẻ mặt dần nguội lạnh của Asha, lập tức nói: “Đó chỉ là một quan điểm mới lạ, với một nhà văn, đó là tiểu thuyết khoa học viễn tưởng. Đối với nhà khoa học đó là xu hướng tương lại. Đối với những người bình thường, đó là hiểm nguy trước mắt. Quan điểm chỉ là quan điểm, cái cần xem là ai là người tiếp nhận.”

Mani nói: “Theo như ngươi thấy, so với tinh linh và thiên sứ, ngoại hình tộc Titan có gì chiếm ưu thế đây?”

Thạch Phi Hiệp thoải mái nói tiếp: “Mục tiêu lớn, thu hút ánh mắt người khác.”

Mani quay đầu cười nói với Asha: “Ngươi thấy thế nào đây?”

Thị vệ giữ Asha đều đã thả tay xuống.

Asha giật giật cổ, “Không ra làm sao.”

Thạch Phi Hiệp quay đầu nhìn Isfel, vẻ mặt đau khổ: “Lừa dối thất bại, xin khởi động kế hoạch tác chiến số hai.”

Raton thấy bọn họ nhàn nhã như vậy, cuống đến độ kêu to: “Nhìn bên này, nhìn bên này.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Ngươi có thể tự chạy về không?”

Raton trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi có thể khiến bọn họ thu cây đao trên cổ ta lại không?”

Thạch Phi Hiệp thở dài: “Giới chủ đại nhân vĩ đại, ngài có ý kiến gì không, xin một lần nói xong đi.”

Mani mỉm cười, “Ý của ta rất đơn giản. Trước tiên xin nhờ Isfel chính miệng thừa nhận Nguyên Thù giới đã rời khỏi Liên Minh Cửu Giới, hơn nữa cam đoan không để quân đội giới khác thông qua Con Thuyền Noah tiến đánh Nguyên Thù giới.”

Thạch Phi Hiệp hạ giọng hỏi Isfel, “Thế nào đây?”

Isfel nói: “Nếu Người Lùn muốn dùng Con Thuyền Noah đến báo thù cho Raton, ta có thể giảm giá 50%.”



Thạch Phi Hiệp đằng hắng, “Giới chủ đại nhân, ngươi ra tay đi.”

Raton sợ tới nỗi tóc gáy dựng đứng cả lên, “Đừng có đùa!”

Thạch Phi Hiệp nói: “Ngươi yên tâm. Ngươi chết rồi ta nhất định sẽ thuyết phục Người Lùn mang binh mã đánh tới Nguyên Thù giới. Khiến cho cả Nguyên Thù giới không được an bình! Đúng rồi, Gin hình như cũng mất tích. Ta sẽ tính luôn lên đầu Nguyên Thù giới. Đến lúc đó, ngươi có cả Nguyên Thù giới chôn theo, coi như là an táng trọng thể.”

Nụ cười của Mani dần lạnh lẽo, “Ngươi đang uy hiếp ta?”

Thạch Phi Hiệp gật đầu: “Đúng thế.”

Mani nói: “Ngươi cho rằng, ta đi đến bước đường này, còn sợ đối địch các giới sao?”

Thạch Phi Hiệp: “…” Tuy hắn rất muốn lấy hào khí ngút trời mà nói, thế ngươi giết đi. Nhưng mà…

Raton đáng thương nhìn Thạch Phi Hiệp.

“Ôi.” Thạch Phi Hiệp giận dữ, “Nếu không, ta thử thuyết phục mấy người bạn đang đứng cạnh ngươi, hỏi bọn họ có thể bỏ đao ra được không?”

Raton sắp khóc đến nơi, “Ngươi có thể nói tiếng người không?” Hắn đột nhiên tắt tiếng.

Thạch Phi Hiệp há hốc mồm.

Locktine Boutini và Antonio trợn to mắt.

Biểu cảm của Mani đông cứng.

Thị vệ thế mà bỏ đao ra thật.



Raton không nói một lời chạy ra sau lưng Antonio.

Mani tức xanh cả mặt, “Các ngươi có biết mình đang làm gì không?”

Trước câu hỏi đó, thân ảnh Lanca chậm rãi xuất hiện. Thị vệ cúi người hành lễ trước Lanca.

“Lanca? Sao ngươi có thể…” Mani giật mình nhìn hắn, lập tức tỉnh ngộ, nghiên rằng nói, “Jesse khốn khiếp.”

Đoàn khách vẫn im lặng đến giờ mới bạo động.

Một trong số họ cả gan bước đến trước một bước: “Thái tử điện hạ, không phải người bệnh nặng sao?”

Lanca nhìn Mani, hời hợt đáp: “Chỉ là trúng vu thuật, đã được Jesse tộc trưởng giải rồi.”

Người nọ hiển nhiên thấy đáp án này chưa đủ, tiếp tục truy hỏi: “Nếu là trúng vu thuật, hẳn đã sớm điều tra ra. Sao đến bây giờ mới được tộc trưởng Jesse giải trừ?” Hắn nói dứt lời, quét mắt về phía Mani.

Mani cười lạnh không thôi.

Ở Nguyên Thù giới mấy trăm năm nay danh tiếng của Lanca đã sớm áp đảo hắn. Nếu không phải lần này Jesse hạ vu thuật với Lanca, khiến hắn “ốm liệt giường”, khiến cho bên ngoài đều cho rằng mệnh Lanca không còn dài, không thể không trở lại dưới quyền thống trị của hắn, thì căn bản hắn không thể dễ dàng đạt được sự ủng hộ của các tộc.

Có điều đáng chết là, Jesse lại là kẻ hai mặt!

Đã lợi dụng hắn bắt Asmar, còn quay đầu giúp Lanca giải trù vu thuật.

Lanca không trả lời người nọ, chỉ chân thành nhìn Mani: “Phụ thân. Con đường ngài đi rất có thể khiến Nguyên Thù giới rơi vào hủy diệt, hiện giờ thu tay còn kịp.”

“Khiến Nguyên Thù giới hủy diệt?” Mani lạnh lùng nhìn hắn, “Thế trong lòng ngươi thực sự không cho rằng Nguyên Thù giới đang đi đến bờ hủy diệt sao? Các tộc chỉ lo lợi ích của mình, đều cho Nguyên Thù giới, Thủy Tinh thành là vô hình. Thuế nộp lên hằng năm còn không bằng thu nhập một tháng của Vu tộc. Cứ tiếp tục như vậy, Nguyên Thù giới sớm muộn cũng chia rẽ sụp đổ.”

Lanca nói: “Nhưng khiến Nguyên Thù giới độc lập cũng không phải phương pháp giải quyết vấn đề.”

“Chỉ có đem Nguyên Thù giới tách riêng ra, bọn họ mới rõ ai và ai mới là một thể!” Trong mắt Mani đã dần có điên cuồng, “Muốn dẹp họa ngoài tất phải trừ nội loạn. Chỉ khi Nguyên Thù giới đoàn kết lại, chúng ta mới hòng đứng địa vị cao trong Cửu giới. Nguyên Thù giới hôm nay chỉ là một truyện cười của Cửu Giới! Lanca, ngươi là con ta! Sao ngươi có thể không đứng bên cạnh ta?”

Lanca không nói tiếp. Bởi hắn biết rõ, dù có khuyên bảo cái gì cũng đều dư thừa cả.



Thạch Phi Hiệp quay đầu nói với Isfel: “Ta đánh cuộc, hắn nhất định có chứng cáu kỉnh, chứng tự ti, chứng vọng tưởng.”

Isfel nói: “Đánh cuộc gì?”

Thạch Phi Hiệp chỉ thuận miệng nói, nghe hắn nghiêm túc đặt tiền cược như thế, không khỏi sửng sốt, “Ngươi muốn cược gì?”

Isfel hạ mĩ mắt, nhìn cổ hắn, lạnh nhạt nói: “Cùng nhau bơi.”

Thạch Phi Hiệp ngây ngốc gật đầu, sau đó quay đầu trở lại, nhìn vẻ kích động của Mani, thầm nhủ, “Hiện tại ta hi vọng hắn là bình thường.”