U Linh Tửu Điếm

Chương 68: Tranh luận (hạ)




Edit: Hiên

Beta: Tsuki813

Thạch Phi Hiệp quay đầu nhìn Con Thuyền Noah nhỏ dần đi, mãi đến khi hoàn toàn biến mất, mới thở dài quay đầu lại.

Bóng tối vô tận khiến bầu không khí tĩnh lặng càng thêm lặng lẽ, cũng khiến bức tranh trong đầu hắn càng lúc càng rõ ràng.

Thạch Phi Hiệp phát hiện, tuy mới đi được một lúc, hắn đã được nếm thử cảm giác nhớ nhung rồi.

Raton đột ngột nói: “Nếu chúng ta bị bắt, làm sao đây?”

Câu hỏi này như một viên đá nhỏ, quăng vào nước, rất nhanh chìm nghỉm, không sủi tăm.

Tuy không sủi tăm, nhưng trong đầu mọi người đều có cùng một đáp án – tình trạng sẽ y như Gin.

Có điều bọn họ đến bây giờ vẫn chưa biết tình trạng của Gin là như thế nào.

Raton nhịn không được nói: “Không chừng trong lúc chúng ta đi, Gin và Hughes có thể đã…”

Thạch Phi Hiệp giật mình, vội vã ngắt lời hắn, “Yên tâm. Nguyên Thù giới dù sao cũng là nhà mẹ đẻ của Hughes, dù chuyện gì xảy ra, hắn hẳn có năng lực ứng phó. Chỉ cần hắn có thể tự bảo vệ mình, Gin sẽ không gặp chuyện gì ngoài ý muốn.”

“Thật chứ?” Asha từ trước đến giờ vẫn luôn tin tưởng cái đầu Thạch Phi Hiệp.

Raton dường như cũng bị thuyết phục, ngậm mồm lại.

Nếu là lừa dối, từ trước đến giờ Thạch Phi Hiệp luôn rất tự tin. Nhưng lần này Thạch Phi Hiệp thuyết phục được họ, lại không thuyết phục được chính mình. Lịch sử ghi lại nhiều lắm những chuyện ám hại nhau của hoàng thân quốc thích, sự biến cửa Huyền Vũ(1) chính là một ví dụ điển hình. Nếu không phải lúc đó Lý Uyên mang hào quang hoàng đế trên đầu, sao phải xuống đài? Tốt hơn hết là cầu cho Gin và Hughes mạnh mẽ đúng như trong tưởng tượng của mình.

Asmar đề nghị: “Chúng ta nhiều người như thế cứ đi vào dễ bị chú ý lắm, hay là chia ra đi?”

Antonio là người đầu tiên phản đối, “Chúng ta còn chưa biết Nguyên Thù giới hiện nay thế nào, tùy tiện chia ra chỉ tổ khiến thực lực giảm sút.” Trong chuyện cứu viện Gin và Hughes, hình như ý kiến của hắn và Asmar luôn không gặp nhau.

Raton cũng nói: “Nếu cùng đi, đương nhiên phải cùng nhau trở lại.”

Asmar thấy một mình không làm nên chuyện, lập tức kéo Locktine Boutini vào, “Nhị vương huynh, ngươi từng đến Nguyên Thù giới, tình hình nơi đó ra sao ngươi hiểu nhất, ngươi nói thử xem.”

Locktine Boutini nói: “Không phải ngươi sợ hắn đó chứ? Nhiều năm thế rồi, không chừng hắn quên người rồi cũng nên, làm sao cứ phải nơm nớp như thế?”

“Hắn nào?” Hiệp hội buôn dưa – Thạch Phi Hiệp và Raton đồng thanh hô.

Xe ngựa đã rời khỏi Con Thuyền Noah một đoạn xa, không ai có thể thấy rõ vẻ mặt nhau ở đây. Nhưng mà dù vậy, Thạch Phi Hiệp vẫn có thể đoán được mặt Asmar bây giờ rất đỏ, bởi vì tiếng hít thở của hắn ngắn hẳn lại.

“Ai bảo ta sợ hắn, ta đã sớm quên hắn là ai rồi.” Asmar giấu đầu hở đuôi.

Thạch Phi Hiệp cuối cùng cũng cảm thấy thằng này hơi khác thường. Trước giờ không phải hắn rất sùng bái Gin sao? Tại sao đi cứu người lại có vẻ không cam lòng thế này? Hơn nữa đối tượng thầm mến Antonio còn trực tiếp kêu gọi nha.

Thạch Phi Hiệp vẫn rất nhạy cảm với mặt hàng dưa lê dưa chuột, lập tức tập trung mục tiêu vào một chữ “hắn”.

Thạch Phi Hiệp thử nói: “Ngươi đã quên hắn là ai, thế sao biết hắn mà Locktine Boutini nhắc là hắn nào?”

Locktine Boutini nghe Thạch Phi Hiệp chủ động gọi tên hắn, lập tức nhảy lên, hùa theo: “Đúng vậy, làm sao ngươi biết hắn ta nói là hắn nào?”



Asmar thầm hối hận mình lôi Locktine Boutini ra làm gì không biết. Cứ tưởng sẽ thêm một người hiểu đạo lý đến làm bình phong, không ngờ bình phong bật trở lại, giờ hậu phương cũng thất thủ luôn, đúng là sai lầm lớn mà. Có điều hắn phản ứng rất nhanh, nói liến thoắng: “Quan tâm hắn kia hắn này làm gì, vấn đề cần quan tâm là Nguyên Thù giới chứ? Nguyên Thù giới có cả thảy ba cửa khẩu, cửa nào cũng có một quái vật giữ. Rất khó đối phó đó.”

Thạch Phi Hiệp khinh thường khả năng đánh trống lảng của hắn, nhưng Antonio lại rất thưởng thức, lập tức chuyển dòng suy nghĩ theo. “Quái vật gì?”

Asmar nói: “Quái vật vuốt sắc, quái vật phun lửa và quái vật đá, chúng nó là quái vật bảo vệ canh giữ các cửa ra vào Nguyên Thù giới. Còn về thực lực của chúng, nghe tên là hiểu rồi.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Chúng ta sẽ gặp con nào?”

Locktine Boutini tiếp lời: “Không biết, chúng nó vẫn thường thay ca cho nhau.”

Mắt Thạch Phi Hiệp sáng lên: “Chúng ta có thể lợi dụng thời gian chúng đổi ca để vào.”

Locktine Boutini nói: “Thường mà ta nói là mấy trăm vạn năm một lần, ngươi muốn đợi không?”



Thạch Phi Hiệp thở dài: “Xem ra nhiệm vụ vĩ đại giải cứu Gin phải giao cho con cháu ta rồi.”

“Con cháu?!” Trong bóng tối vang lên một giọng nói khác lạ nhưng vẫn khiến người ta không dám tranh cãi như mọi khi.

Raton nghĩ: Cái mông ngươi đã để Isfel chà đạp rồi, còn dám nghĩ đến con cháu?

Asmar nghĩ: Lần này đi, về được hay không là cả một vấn đề, còn dám nghĩ đến con cháu?

Locktine Boutini nghĩ: Tưởng ta chết rồi chắc? Có ta ở đây, còn dám nghĩ đến con cháu?

Antonio quát thẳng: “Bây giờ là lúc nào, ngươi còn dám nghĩ đến con cháu?”



“Chỉ là suy nghĩ lung tung mà.” Thạch Phi Hiệp cười gượng, thầm nghĩ: Từ lúc nào con cháu trở thành tội ác tày trời vậy? Thật là.

Asha không phục: “Chúng ta nhiều người thế này, chẳng lẽ lại không đánh lại một con quái?” Hắn vừa nói thế, lập tức kéo trọng tâm câu chuyện trở lại chính đạo, cũng khiến Thạch Phi Hiệp tránh được một trận.

“Không phải không đánh lại nó, mà là sợ kinh động những kẻ khác ở Nguyên Thù giới.” Asmar ngừng lại một chút, tiếp tục giấu đầu hở đuôi, “Dù sao chúng ta nhập cảnh trái phép vào Nguyên Thù giới, lỡ như bị phát hiện, hậu quả rất nghiêm trọng.”

Antonio nói: “Nói chung, đến lúc đó mặc kệ là gặp phải quái nào, Asmar tạo kết giới, ta và Asha tấn công chính diện, Raton tấn công chân. Locktine Boutini… bảo vệ Thạch Phi Hiệp.”

Thạch Phi Hiệp sợ hãi nói: “Ta có thể đổi vệ sĩ hay không?”

Locktine Boutini hung tợn nói: “Hừ. Ngươi cho rằng ta muốn bảo vệ ngươi lắm hả?”

Asmar lầm lỳ tiết lộ, “Rất muốn.”

Thạch Phi Hiệp sợ Locktine Boutini trở mặt, vội vã cười bồi: “Thực ra ta đang nghĩ sức chiến đấu của ngươi mạnh mẽ như thế, làm vệ sĩ đáng tiếc lắm. Hay là để Raton bảo vệ ta được rồi, hắn khá là vô dụng. Đi cũng chỉ để cắt móng chân thôi.”

Raton nghẹn họng, nửa ngày sau mới oán hận nói: “Yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi! Bảo vệ ngươi thi thể toàn vẹn!”



Thạch Phi Hiệp vuốt ghim cài áo, cảm thấy ổn hơn.

Tuy rằng quá trình thảo luận cứ gọi là loạn cào cào, nhưng cuối cùng cũng ra kết quả. Thế nên khi Xe ngựa chạy đến kết giới Nguyên Thù giới, dù Thạch Phi Hiệp vẫn còn gà gật, những người khác đã làm chuẩn bị tấn công rồi.

Thạch Phi Hiệp mơ màng tỉnh lại, đúng lúc thấy Antonio vươn vuốt sói, đứng trước một con rồng khổng lồ phun lửa, không ngừng tấn công mắt nó. Rồng phun lửa đau đến nỗi há mồm thở ra lửa. Asmar vừa tránh né lửa của nó, vừa ném bóng nước vào nó.

“Ngươi tỉnh?” Hắn nghe tiếng Raton, quay đầu lại mới thấy mình đang bị kẹp giữa khe rồi nói. “Thế này tạm coi an toàn, ngươi cứ ở yên đây, ta đi giúp họ.” Raton nói, rồi chạy thẳng về phía rồng phun lửa.



Nếu đến giúp, sao phải chạy xa thế?

Nghi vấn này vừa bật ra, câu trả lời đã có ngay lập tức.

Trên con đường Raton đi tới, có một con quái vật lớn cao chừng ba mươi bốn mươi mét, do đá tụ lại thành, lắc lư đi tới. Asha cường tráng đang bám trên ngực hắn, giống y như mặt dây chuyền vậy.

Locktine Boutini lơ lửng giữa không trung, không ngừng dùng các loại ma pháp nguyên tố công kích các bộ phận của nó, nhưng nếu xem đến hiệu quả, chả khác gì gậy gãi lưng.

Raton bước đến, cầm trong tay hai cây búa trong suốt, thật lực đập vào bàn chân quái vật đá.

Quái vật đá dừng chân lại, chậm rãi nhấc lên, rồi nhằm Raton giẫm xuống.

Raton chân ngắn, lập tức cuộn tròn lại lăn sang một bên.

“…” Thạch Phi Hiệp dụi dụi mắt, nhìn trái nhìn phải, khiếp sợ hạ giọng, “Trong lúc ta hôn mê, các người đã làm cái gì vậy?” Không phải mỗi cửa khẩu chỉ có một con quái thôi sao?

Quái vật đá và rồng phun lửa dừng như có ý thức, hỗ trợ lẫn nhau.

Cự ly của Locktine Boutini và Asmar cũng rút ngắn dần, hai người còn thỉnh thoảng trao đổi đối tượng công kích với nhau.

Thạch Phi Hiệp vẫy Raton lăn tới hạ giọng nói: “Ê ê ê, lại đây, lại đây…”

Raton lăn đến quay cuồng, nghe tiếng hắn, chân nam đá chân xiêu một đoạn mới bước tới được, “Sao?”

“Ta đây mới muốn hỏi sao trăng đó! Ta chỉ mới chợp mắt một lát, sao lại trở nên ác liệt thế này?”

Raton đau khổ nói: “Cũng nhờ ngươi mà ra cả.”

“… Sao lại liên quan đến ta?” Chẳng lẽ hắn ngủ rồi mộng du?

“Nếu không phải cái mồm thối của ngươi bảo đổi ca này nọ, thì sao chúng ta lại xui xẻo nhường này, đến ngay lúc chúng nó đổi ca?”



Tức là, hắn đang nói, dù bọn họ đã đợi được cơ hội vài trăm năm có một, nhưng lại bất hạnh chọn trúng cửa nhiều quái vật rồi.

Thạch Phi Hiệp đớp đớp không khi: “Ai muốn đi qua trạm này thế hả?”

“Cửa khẩu này gần thành Thủy Tinh nhất.”

“…” Thạch Phi Hiệp đưa mắt nhìn chiến trường, “Chúng ta có thể thắng không?”

Raton nói: “Rồng phun lửa dễ đối phó, nhưng quái vật đá tạo thành nhờ chú ngữ và đá sinh mệnh trước ngực nó, không chỉ không sợ đau đớn, còn không bị ảnh hưởng bởi ma pháp.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Có thể giải chú ngữ không?”

“Nếu như có thể, sao chúng ta phải vất vả vậy?”

Thạch Phi Hiệp suy nghĩ rồi nói, “Thế lấy đá sinh mệnh kia ra.”

Raton nói: “Vô nghĩa, vấn đề là ai lấy ra được đây. Ngươi không thấy chùy gai của Asha cong cả rồi sao? Đá trước ngực nó còn rắn hơn thép.”

Thạch Phi Hiệp lẩm bẩm: “Không biết dùng máy khoan được không?”

“Grao!” Asha đột nhiên vằn mắt lên, dùng đầu đập đá.

Máu từ trước ngực quái vật đá chảy tràn xuống đất.

Locktine Boutini vội vàng làm phép chữa thương cho Asha. Asha lắc lắc cái đầu có phần mơ hồ, tiếp tục cố gắng bò trên vai nó.

“A!” Nhìn máu đỏ còn ướt ngực quái vật đá, trong đầu Thạch Phi Hiệp chợt hiện lên một tia sáng, vội vã quát Raton, “Mau, mau đưa ta ra!”

Raton nói: “Đầu Asha không dùng được, đầu ngươi càng vô dụng.”

“Đầu của ta khác, đâu phải dùng công kích vật lý đâu. Ôi, ngươi kéo ra ra đã.”

Raton cố gắng một lúc, rồi lắc đầu, “Là Asha nhét ngươi vào.”

Thạch Phi Hiệp cố gắng thêm vài lần không được, gỡ ghim cài áo ra, đặt trong lòng bàn tay, hét lên với bầu trời: “Isfel!”

————————–

(1) Sự biến cửa Huyền Vũ {玄武门之变}: Là sự kiện tranh giành quyền lực của nhà Đường. Năm đó uy vọng của Đường Thái Tông Lý Thế Dân quá lớn, khiến cho thái tử Lý Kiến Thành – hoàng huynh của ông sợ hãi, nên liên kết cùng với người em là Lý Nguyên Cát và đại thần Bàng Cơ tìm cách diệt trừ. Lý Thế Dân biết rõ dụng tâm của họ, thế nên nhiều lần sự không thành. Lý Kiến Thành bắt đầu quay mũi giáo vào những văn thần võ tướng dưới trướng Lý Thế Dân, hòng cô lập ngài. Cuối cùng Lý Thế Dân quyết định ra tay. Ngày đó ba anh em họ hẹn nhau gặp vua cha Lý Uyên để phân định xem ai phải ai trái, Lý Thế Dân cho người mai phục, giết anh và em trai mình tại của Huyền Vũ.