U Linh Tửu Điếm

Chương 67: Tranh luận (thượng)




Edit: Hiên

Beta: Tsuki813

Locktine Boutini hoàn toàn chưa kịp thành lập mưu đồ bí mật gì với Asmar, đã bị Raton lôi đi dự hội nghị khẩn cấp.

Hội nghị do Isfel chủ trì, chủ đề chỉ có một – có đi cứu viện Gin và Hughes hay không.

Nghe hơn ba mươi sáu câu Raton lảm nhảm xong, Thạch Phi Hiệp cuối cùng cũng hiểu vì sao Gin và Hughes lại gặp nguy hiểm, với Con Thuyền Noah này, đây hẳn là lần đầu tiên.

Asmar nói: “Tuy nói Gin và Hughes là nhân viên của Con Thuyền Noah, nhưng bọn họ cũng là đại biểu của Huyết Tộc và Nguyên Thù giới. Nếu là cứu viện, phải là Huyết Tộc và Nguyên Thù giới lo mới đúng chứ?”

Antonio nói: “Cain đứng đầu Huyết Tộc đang ngủ say, người bình thường không thể tìm được hắn. Ngoại trừ Cain, không có ai lợi hại hơn Gin, những quỷ hút máu khác có đến cũng chỉ vô ích.”

Asmar làm nũng nói: “Có thể lôi kéo nhiều quỷ hút máu mà.”

Antonio không thèm quan tâm, liếc xéo hắn một cái, “Ngươi muốn tạo thành hỗn chiến giữa các giới sao?”

Asmar đem mặt nóng sưởi phải mông lạnh, tâm tình hạ theo bậc lũy thừa, ngượng ngùng không nói nữa.

Thạch Phi Hiệp nghĩ cái phương pháp thảo luận này của họ hẳn không thể rút ra kết luận nào. Bên tán thành bên phản đối chỉ lo cãi qua cãi lại, không ai quan tâm vấn đề ban đầu là gì. Hắn suy nghĩ rồi nói: “Hiện tại tình trạng của Nguyên Thù giới như thế nào?” Tại sao quay về nhà mẹ đẻ tham dự hôn lễ có thể xảy ra vấn đề lớn thế? Hay đúng là bị cái mồm thối của hắn nói trúng rồi, Lanca đúng là có liên quan đến Nghịch Cửu hội? Nếu thế Gin đúng là cửu tử nhất sinh rồi.

Isfel lắc đầu nói: “Không biết, ngọc thông tấn của Gin bị vỡ.”

Thạch Phi Hiệp cúi đầu nhìn viên ngọc đính trước ngực. Nếu cả ngọc cũng nát, thì hẳn ngực không chừng cũng không giữ được. Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Gin bị người ta mổ bụng moi ruột, quả là… kinh khủng!

Antonio cuối cùng cũng theo đường suy nghĩ của hắn nói, “Còn Hughes?”

Isfel nói: “Không thể liên lạc.”

Asmar nhìn sắc mặt của Antonio, lấy lòng nói: “Hay là để ta liên lạc với Lanca điện hạ? Hoặc là Giới chủ Nguyên Thù giới?”

Isfel nói: “Tất cả đều không thể liên lạc.”

“Nghe hình như có âm mưu.” Thạch Phi Hiệp vuốt cằm. Thời điểm quan trọng mà tất cả những nhân vật mấu chốt lại biến hết, quả là cảnh mở màn cho thể loại phim kỳ bí. Tiếp theo kẻ xấu sẽ chuẩn bị một cái bẫy đợi từng người từng người nhảy vào, đợi đến nhân vật chính tới điều tra, lại ngu ngốc nhảy vào. Làm khán giả, hắn tất nhiên không tán thành đi cứu, dù sao biết rõ trên núi có hổ, trèo lên núi không phải là anh hùng, mà là anh hùng rơm. Nhưng… cảnh Gin bị mổ bụng moi ruột lại hiện ra.



Nếu đã bị mổ bụng moi ruột, có cứu hay không kết quả vẫn thế mà phải không?

Thạch Phi Hiệp vô lương tâm nghĩ.

Asha đột nhiên đập bàn: “Chúng ta giết đến Nguyên Thù giới, cứu họ ra!”



Cả phòng im lặng.

Thạch Phi Hiệp nhìn Raton phiền lòng muốn dùng tay áo lau nước bọt dính trên mặt, không khỏi may mắn mình tới sớm, khỏi phải ngồi chỗ đối diện với Asha.

Asmar mở miệng nói: “Việc của Hughes và Lanca là việc nội bộ của Nguyên Thù giới, chúng ta tùy tiện nhúng tay có phải không tốt lắm không?” Là quản lý bộ phận tiêu thụ của khách sạn, điều hắn lo lắng nhất là quan hệ của Con Thuyền Noah với các nơi.

Antonio liếc mắt nhìn hắn.

Asmar vội vàng bổ sung: “Đương nhiên, nếu bọn họ gặp nguy nghiểm, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Không thể khoanh tay đứng nhìn nghĩa đen ý mà, là tay nắm bỏng ngồi nhìn. Thạch Phi Hiệp lặng lẽ giúp hắn bổ sung nửa câu sau.

Isfel trầm giọng nói: “Bỏ phiếu biểu quyết.”

“A?” Thạch Phi Hiệp sửng sốt, hắn còn tưởng hôm nay không thể ra việc gì cơ, không ngờ cuối buổi họp lại có phương pháp quyết liệt như thế.

Isfel nói: “Tán thành tay trái, không tán thành tay phải.”



Phương pháp coi như tiên tiến. Tránh việc mọi người do dự nên bỏ qua cơ hội bỏ phiếu lượt đầu, lại phải tổ chức vòng hai.

Antonio và Asha không chút do dự giơ tay trái.

Asmar nhíu nhíu mày, ánh mắt chạm ánh mắt Raton. Tuy chỉ có vài giây ngắn ngủi, nhưng cũng đủ cho họ đạt thành một hiệp nghị.

Quả nhiên, bọn họ đồng thời giơ tay phải.

Còn lại mình Thạch Phi Hiệp ở giữa xem kịch vui.

Hắn nhìn ánh mắt mọi người đảo tới, không khỏi cười gượng, nhìn Isfel: “Ngươi không bỏ phiếu sao?”

Isfel nói: “Ta không thể rời khỏi Con Thuyền Noah, nếu có đi cứu viện, cũng chỉ các ngươi có thể đi.”

Thế nên để tránh bị chỉ trích không yêu thương đồng loại, hắn bỏ quyền.

Thạch Phi Hiệp nhỏ giọng nói: “Không phải ngươi có thể đến địa ngục sao?”

“Địa ngục là ngoại lệ.”

Thạch Phi Hiệp trầm ngâm, đột nhiên nói: “Thế nếu ta bỏ phiếu đi cứu, ta cũng phải tham gia đội ngũ cứu viện sao?”

Tất cả mọi người dùng ánh mắt “nói nhảm” nhìn hắn.



Thạch Phi Hiệp nuốt nước miếng, nói: “Ta chỉ hỏi một tý, là hiếu kỳ hỏi một tý, trước đây có người từng tham gia sự kiện như thế này chưa? Kết quả thế nào? Ầy, còn sống không?”

Raton nói: “Từ khi ta tới Con Thuyền Noah, chưa từng xảy ra việc như thế này.”

Thạch Phi Hiệp nhìn về phía Isfel.

Isfel gật đầu.



Nói cách khác hắn là con người đầu tiên kề vai chiến đấu với các chủng tộc khác.

Thế nên nói dù hắn sống hay chết đều sẽ mở ra một kỷ nguyên mới cho loài người?

Thế nên nói một phiếu này của hắn không chỉ quyết định số phận Gin và Hughes mà còn quyết định số phận của chính hắn?

Isfel nói: “Bỏ phiếu đi.”

Thạch Phi Hiệp siết chặt hai tay.

Asmar, Antonio, Asha, Raton đều giương mắt chăm chú nhìn hắn.

Thạch Phi Hiệp hít một hơi, xoát một cái giơ tay lên.

Raton và Asmar há hốc mồm.

Antonio cũng há hốc mồm.

Người duy nhất đỡ trán vui mừng chính là Asha.

Hắn đứng lên, ôm chặt lấy Thạch Phi Hiệp, giọng ồm ồm vang ù ù bên tai hắn, “Ngươi thật tốt bụng…”



Thạch Phi Hiệp trợn trắng mắt nghĩ. Đúng rồi, tốt lắm rồi, không cần chết trận sa trường da ngựa bọc thây, trước khi rời sư môn đã chết bẹp rồi.

Isfel liếc Asha còn đắm mình trong sung sướng, “Ngồi xuống.”

Tuy chỉ nhìn thoáng qua, nhưng Asha lập tức ngoan ngoãn buông tay, trở lại chỗ cũ ngồi xuống.

“Nếu đã quyết định như thế, vậy tiếp tục bàn kế hoạch cứu viện.”

Việc liên quan đến tính mạng, Thạch Phi Hiệp ngồi rất thẳng, chăm chú lắng nghe.

Isfel nói tiếp: “Nếu không còn cách nào khác để biết tình hình cụ thể của Nguyên Thùy giới, vậy tùy theo hoàn cảnh mà hành sự.”



Thạch Phi Hiệp sốt ruột đến quắn ruột lên rồi.

Hội nghị kết thúc, mọi người lục tục ra khỏi phòng.

Antonio từ trước đến nay luôn nhanh nhất lầu đầu tiên đi chậm.

Thạch Phi Hiệp đi ở cuối hàng.

Antonio lùi đến bên cạnh hắn, lơ đãng nói: “Trước đây chưa từng xảy ra việc như thế này, vì Isfel trước đây sẽ không quan tâm đến loại việc đó.”

Thạch Phi Hiệp sửng sốt, “Hả?”

Antonio nói: “Đại biểu của tộc Titan trước đây mất tích ở địa bàn của người sói. Mặc dù ta đã nhờ tộc trưởng tra xét rất lâu, nhưng cũng không có tin tức gì. Nghe kể Titan đó có gửi tin cầu cứu về Con Thuyền Noah.”

“Nghe kể?”

“Ừm. Vì Isfel chưa từng nhắc lại chuyện đó.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Điều đó nói lên điều gì?”

Antonio liếc nhìn hắn, tức giận nói: “Nếu ngươi không biết nó nói lên điều gì, sao khóe miệng lại giương cao vậy?”

“… Không biết, da mặt kéo lên đó.”

Trở về phòng Isfel, trong đầu Thạch Phi Hiệp vẫn luẩn quẩn câu nói của Antonio.

Isfel quan tâm đến việc thừa thãi này là vì quan hệ của hắn với Gin? Hay vì nội tâm của hắn không còn lạnh lẽo như trước? Dù sao, vòng tay ôm ấp của hắn rất ấm áp.

Trong lòng hắn như có một dòng nước ấm, hắn ngẩng đầu nhìn Isfel đang ngồi ở ghế sô pha nhìn hắn, “Đến đây.”

Thạch Phi Hiệp đặt nụ cười đó cẩn thận giấu ở trong lòng, đáng tiếc bước chân nhẹ nhõm vẫn tiết lộ toàn bộ tâm sự của hắn. “Chuyện gì?”

Isfel nói: “Học.”



Khóe miệng Thạch Phi Hiệp co giật: “Tiểu sử của khách hàng? Không thể vì ngày mai sẽ xuất chinh, bùng một hôm sao?”

Isfel lấy ra một viên đá quý đặt lên bàn, hành động này Thạch Phi Hiệp đã nhìn quen. Lúc nào hắn có thể giống vị đọa thiên sứ này lấy đá quý ra như lấy kẹo cao su được nhỉ, muốn lấy là lấy.

Bàn tay Isfel đặt trên viên đá quý vung lên, viên đá tỏa ra một quầng sáng màu lam, ở giữa quầng sáng, một bản đồ hiện ra rõ ràng trong đó.

Thạch Phi Hiệp tò mò chồm đến, “Đây là cái gì?”

“Bản đồ phân bố các bộ tộc Nguyên Thù giới.”

Tinh thần Thạch Phi Hiệp nhất thời sáng suốt hẳn.”

“Nguyên Thù giới có rất nhiều chủng tộc cùng chung sống, dựa theo tập tính, có thể chia theo bốn loại chính núi cao, bình nguyên, sông ngòi và ao đầm. Người trong suốt là đại biểu của những loài ở bình nguyên, vì thân thể họ có thể đề kháng năng lượng dị biến, nên mới có thể trở thành giới chủ Nguyên Thù giới. Bọn họ sinh sống ở phía đông Nguyên Thù giới, trong thành Thủy Tinh.”

“Thành Thủy Tinh là dùng thủy tinh làm nên sao?”

“Phía trên tòa thành có một tấm thủy tinh năng lượng rất lớn, có thể khởi động kết giới phòng vệ, tránh công kích.”

Thạch Phi Hiệp lẩm bẩm: “Thế chẳng phải hóa Stargate Atlantis(1) sao?”

Isfel tiếp tục nói: “Theo lẽ thường mà nói, có thể từ phía đông vào thành Thủy Tinh mà không đụng phải các tộc khác, nhưng vì an toàn, ngươi phải nhớ những tộc ở sông ngoài sợ lửa, các tộc ao đầm sợ lửa, sợ hương thơm.”

Hương thơm thì có gì phải sợ? Thạch Phi Hiệp nói: “Thế còn các tộc trên núi cao và bình nguyên thì sao?”

“Ngươi sợ cái gì, bọn họ sợ cái đó.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Ngoại hình họ ra sao? Kinh khủng không?”

“Cũng được.”



Đến Isfel còn nói được, nếu được nhìn thấy thật thì… Thạch Phi Hiệp vô cùng lo lắng.

Isfel nói tiếp: “Vì ta chưa từng thấy.”

Thạch Phi Hiệp chỉ vào tấm bản đồ, nói: “Những thứ này làm sao ngươi biết được?”

“Thường thức.”



Bảo làm sao lại chuẩn bị riêng cho hắn.

“Thực ra,” Thạch Phi Hiệp nhìn ngón tay nói, “Ta rất yếu đuối, lại không có siêu năng lực nào có thể bay tới bay lui, lỡ như gặp chuyện gì, hai chân ta chạy còn không xong. Ầy, ngươi liệu có nghĩ,” Hắn ngẩng đầu, thâm tình nhìn người kia, “Ta nên ở lại giữ gìn hậu phương không?”

“Có nghĩ.” Isfel đáp rất nhanh.

Mắt Thạch Phi Hiệp sáng lên.

Isfel lại tiếp tục nói: “Nhưng ta nghĩ lần cứu viện này cần ngươi.”

“Có lẽ sự việc lần này quá bất ngờ thật.” Thạch Phi Hiệp hạ mông ngồi xổm, cằm dính trên mặt bàn, hết sức rầu rĩ. Tuy trong lòng hắn đúng là có bị ý tưởng thám hiểm các giới khác kích thích, nhưng đó là khi trước lúc Con Thuyền Noah bị tấn công. Nhìn đến các loại chém giết vô cùng chân thực, hắn đã không còn chút hứng thú phiêu lưu mạo hiểm nào nữa rồi. Người ta vẫn nói đã yếu thì đừng ra gió(2) . Hắn là Thạch Phi Hiệp, không phải Nguyên Chấn Hiệp, chuyện mạo hiểm như phim chiếu rạp phấn khích đến phát khóc nên cách xa thì hơn.

Isfel im lặng một  lúc rồi nói: “Gắn trên ghim cài áo của ngươi là hắc tinh thạch của địa ngục.”

Thạch Phi Hiệp giơ nó lên, mở to mắt, cúi đầu nhìn cái ghim.

“Năng lượng của nó gấp một trăm triệu lần rubi.”

Một trăm triệu? Tức là mấy số không?

Thạch Phi Hiệp cúi đầu xòe tay tính.

“Tuy không thể rời Con Thuyền Noah, nhưng hắc tinh thạch có thể ngưng tụ năng lượng của ta. Dùng bảo vệ ngươi, hẳn là được.”

“Chín số không.” Thạch Phi Hiệp nghe thấy, ngẩng đầu, “Hẳn là?”

Sắc mặt Isfel nghiêm trọng, từ tốn nói: “Tuyệt đối.”

Như vậy tức là bên cạnh có một vệ sĩ siêu cấp vô địch.

Lo lắng và phiền muộn trong lòng Thạch Phi Hiệp nhất thời bị quét sạch, hắn hưng phấn nhảy lên, “Không biết thời tiết ở Nguyên Thù giới ra sao nhỉ? Nếu lạnh thì phải mang theo ít quần áo. Cơ mà hình như lúc Gin và Hughes đi đều mang rất ít quần áo… A! Tý phải hỏi Raton có gì như máy ảnh không, chụp vài kiểu đem về nhân giới mới được. Isfel ngươi có ít quần áo thời trang nào không cho ta mượn được không? A, cả mũ rộng vành(3) nữa, da ta dễ bắt nắng lắm. Kem chống nắng, a, giá mà ở đây có kem chống nắng nhỉ?”

“Isfel: “…”

Vì phấn khích quá độ, Thạch Phi Hiệp trằn trọc một đêm không ngủ nổi, lăn qua lộn lại mãi ở mép giường, vươn chân xuống đất vẩy vẩy, rồi thì ngả đầu xuống, dúi mặt xuống cuối giường, dùng thanh âm tự cho là chỉ bản thân mới có thể nghe thấy ư ử một khúc nhạc.

Cuối cùng Isfel không nhịn được nữa, nắm lấy hắn lôi lại gần ấn xuống, mới khiến hắn dừng lại được.

Yên thì đã chịu yên, nhưng Thạch Phi Hiệp vẫn hưng phấn như cũ, hai mắt thao láo chờ bình minh.

Mới sáu giờ, hắn đã vội vội vàng vàng vùng ra khỏi lòng người ta, bất đèn, đứng ở trên giường chống nạnh tuyên bố: “Xuất phát thôi!”

Isfel mở mắt, từ tốn nói: “Ta đã nói cho ngươi chưa, ta cũng bị bệnh ngái ngủ?”

“…”

Đội ngũ cứu viện tập trung ở tiền sảnh.

Raton hiếu kỳ nhìn Thạch Phi Hiệp, “Vì sao ngươi cứ phải xoa mông?”

Thạch Phi Hiệp oán trách nhìn Isfel đang lặng lẽ đứng đó, “Vì hôm nay nó bị lăng nhục.” Hu hu, hắn không biết nương tay sao! Mới trúng một tý, mà cái mông cứ như bị xe tăng nghiền ấy.



Raton kinh ngạc há hốc mồm, nhìn hắn, lại nhìn Isfel, câm nín lui ra sau hai bước.

Asmar còn không từ bỏ ý định thuyết phục Isfel đổi ý, “Nếu chúng ta đi cả, Con Thuyền Noah phải làm sao? Hay để ta ở lại đi?”

Isfel nói: “Lúc các ngươi đi, Con Thuyền Noah tạm dừng hoạt động.”

“Lý do là gì? Chủ nhân mang thai?” Thạch Phi Hiệp tức giận nói.

Cái mồm Raton há càng to, mắt hắn kinh hoảng không hiểu chi hết.

Isfel nói: “Quản lý bộ phận tiêu thụ nghỉ phép, không ai nhận đơn đặt hàng.”

Asmar phiền muộn nói: “Nhưng mà, ta muốn hủy kỳ nghỉ phép!”

“Ngươi muốn hủy kỳ nghỉ hay không muốn đến Nguyên Thù giới?” Locktine Boutini chậm rãi đi tới.

Asmar đảo đảo con ngươi: “Vương huynh, hay là ta với ngươi về Tinh Linh giới đi?”

Locktine Boutini nói: “Ta bảo về Tinh Linh giới lúc nào?”

Asmar sửng sốt, “Lẽ nào ngươi định ở lại với Isfel… tận hưởng thế giới chỉ đôi mình?”



Toàn sảnh nhăn mặt.

Locktine Boutini hừ lạnh: “Ta đi Nguyên thù giới với các ngươi!”

Asmar nhếch khóe miệng, “Đúng là một quyết định vĩ đại.”

Thạch Phi Hiệp lo lắng kéo tay áo Isfel, ra sức nháy mắt.

Locktine Boutini nhìn Isfel nói: “Với tình hình phức tạp của Nguyên Thù giới hiện tại, càng nhiều sự giúp đỡ càng có phần thắng, đúng chứ?”

Thạch Phi Hiệp vặn xoắn lời người ta: Là giúp đỡ của bên nào, bây giờ còn chưa biết đâu!(4)

Isfel hạ mi mắt, dường như đang cân nhắc lợi hại.

Asmar không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên thay đổi thái độ: “Đúng đúng, Nguyên Thù giới rất kỳ quái, có Nhị vương huynh, hy vọng chiến thắng của chúng ta cao hơn. Dù sao mục đích của chúng ta là cứu Gin và Hughes, những cái khác tạm gác lại đã?”

Antonio hiếm có khi đồng quan điểm: “Có thêm người giúp, cũng tốt.”



Nếu biết thế này còn lâu ông mới bỏ phiếu đồng ý! Thạch Phi Hiệp ảo não nghĩ. Bây giờ hắn chỉ còn trông cậy vào phiếu phủ quyết của Isfel thôi!

“Được.”



Cọng rơm cứu mạng cũng chìm rồi.

Thạch Phi Hiệp cúi đầu thở dài.

Locktine Boutini cong khóe môi, nụ cười đầy đắc ý.

Asha lôi ra con ngựa địa ngục từng đưa Asmar và Thạch Phi Hiệp đến đây, từ lúc đó chúng vẫn được gửi nuôi ở đây.

Isfel trước khi Thạch Phi Hiệp bước lên xe, thản nhiên nói: “Còn nhớ cách triệu hoán(5) chứ?”

Thạch Phi Hiệp bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn trong đôi mắt Isfel gần như không có sự quan tâm nào, cõi lòng chợt ấm áp, gật đầu mạnh.

Locktine Boutini lạnh mặt nói: “Các ngươi lề mề vậy tính nhặt xác Gin và Hughes hả?”

“Xí, lời trẻ đừng chấp, gió ơi thổi đi.” Thạch Phi Hiệp vửa phẩy tay vừa nhảy lên xe ngựa.(6)

Ngựa địa ngục chờ mọi người đã an tọa, không cần ai ra lệnh, tự phóng vào sâu trong bóng tối đen thẳm.



(1) Stargate Atlantis: Phim bộ khoa học viễn tưởng. Rất xin lỗi mình không rành phim

(2) 没有金钢钻 就别揽瓷器活: Không có công cụ thích hợp hoặc kiến thức chuyên môn thì đừng làm những công việc đòi hỏi kỹ thuật cao.

(3) Thái dương mạo: 太阳帽, sun hat. Mình tra ra thấy nó có nhiều hình mũ lưỡi trai hơn là mũ rộng vành. Cơ mà tra sun hat gg thì ra toàn mũ rộng vành.

(4) Chơi chữ. Locktine Boutini nói: giúp đỡ (bang thủ). Thạch Phi Hiệp nói chưa rõ anh là “bang thủ” hay “hung thủ”.

(5) Triệu hoán: Kêu gọi. Đơn giản mà nói là giống như lúc Thạch Phi Hiệp gọi Isfel ở Rừng Lạc Lối, tầm chap 40 thì phải. Tất nhiên Triệu Hoán thì có nhiều kiểu, gọi ra được nhiều thứ nếu biết cách.

(6) Trong nguyên văn, Thạch Phi Hiệp vừa làm động tác nhổ vừa nói những âm thanh bắt chước tiếng nhổ (Phi phi phi), mình dùng từ “xí” thay vào. Có thể hiểu là sau khi nói cái gì đó quá khó nghe thì làm vậy cho mồm bớt thối. Còn câu sau có lẽ cũng là một kiểu thành ngữ.