U Linh Tửu Điếm

Chương 42: So chiêu 2




Edit: Hiên

Vì vừa đặt bẫy Gin, Thạch Phi Hiệp đang rất sảng khoái.

Hắn đi vào nhà hàng, mới nhận ra nơi đây toàn người là người, ồn như chợ. Có điều ảnh mấy người này vừa rơi vào võng mạc hắn thì đều tự động đổi thành đầu sói.

Hang hùm miệng sói là đây.

Não hắn tự động đạo diễn ra cảnh sáu mươi bảy con sói cái đầu sói xé thịt tươi uống máu tanh dưới bóng trăng thanh.



Ầy, thực ra khi đói mồi thì một miếng hai miếng cũng giống nhau cả thôi…

Thạch Phi Hiệp tự an nủi mình. Dù sao thì cổ tích mèo và chuột cùng ngồi trên bàn ăn cũng chưa bao giờ có kết thúc tốt đẹp

Hắn đang định đi, chợt sau lưng có tiếng gọi.

“Hai, cuối cùng cũng gặp ngươi rồi, vừa mới đi nghỉ về hả?” Tiểu Nguyệt sôi nổi chạy tới.

Thạch Phi Hiệp quay người, nở nụ cười vô cùng thân thiết, “Thật trùng hợp, các ngươi cũng đến dùng bữa?”

Tiểu Nguyệt nói: “Không phải, chúng ta chán quá nên mới tới đây ngồi chơi. Chỗ này lớn lại luôn mở cửa, hợp để ngồi nói chuyện phiếm lắm.”



Thôi thì, đám sinh vật nguy hiểm tập trung hết cả một chỗ cũng hay, chạy lung tung khắp nơi còn khó phòng bị hơn.

Thạch Phi Hiệp cho ra tiếng cười ha ha: “Thế mọi người tiếp tục trò chuyện đi. ta về phòng trước đây.”

“Ủa, không phải ngươi tới ăn sao?”

“Không phải thế, ta chỉ tình cờ ngang qua thôi. Thật ra bụng ta đang căng tròn nè.” Hắn vừa dứt lời, cái bụng đã chẳng thèm nể tình biểu tình rột rột.

Tiểu Nguyệt: “…”

Thạch Phi Hiệp mặt không đỏ thở không gấp giải thích: “Thật là, ăn no quá, đầy bụng rồi.”

Tiểu Nguyệt kinh ngạc nhìn cái bụng nhỏ của hắn, nói: “Cấu trúc cơ thể con người quả là quá thần kỳ.”



Cấu trúc cơ thể quá thần kỳ?

Thạch Phi Hiệp yên lặng lui lại nửa bước, “Thật ra xét về cơ thịt, bò đứng hàng đầu. Xét mỡ ngậy, phải nói đến heo. Xét về vị, thịt dê rất có ý vị. Thế nên nếu muốn ăn thịt, nhất định phải chọn ba loại đó, những loại khác nghĩ cũng không cần nghĩ. Nhất là loại có trí tuệ ưu việt, bề ngoài tuấn tú, tâm địa thiện lương, ngây thơ vô tội.”



Tiểu Nguyệt nói: “Nhưng mà ta thích ăn thịt gà.”

“Gà?” Thạch Phi Hiệp nói, “Ồ, ăn gà cũng không tồi, trừ việc ăn gà sẽ khiến vịt hơi bị thương tâm.”

Tiểu Nguyệt rất có tinh thần muốn biết phải hỏi, muốn giỏi phải học, “Tại sao ăn gà, vịt lại thương tâm?”

“Vì gà vịt luôn đi với nhau mà. Ngươi ăn gà rồi, không có ai nói chuyện với vịt, vịt sẽ cô đơn.”

Tiểu Nguyệt ra vẻ “ồ, bây giờ thì em đã hiểu.”

Thạch Phi Hiệp lại trượt bàn chân dịch lại phía sau một khoảng, “Nếu không còn việc gì nữa…”

“A, đúng rồi. Ta tính giới thiệu mấy người bạn với ngươi.”

“Không cần khách sáo thế đâu…” Thạch Phi Hiệp nói nhỏ, “Bạn ngươi là nam hay nữ?”

“Nam.”

Thạch Phi Hiệp quay đầu nói: “Thế hẹn gặp lại.”

“Bạn ta ngay đây mà, Đại Thỏ, Đặc Thỏ!”



Đại Thỏ Đặc Thỏ?”

Cha mẹ mấy người này bị bệnh gì mà lại đặt tên con mình như thế?”

Bàn chân trơn tuột của Thạch Phi Hiệp vừa trượt được một chút đã trở về vì tò mò.

Phía trước có hai người đang đi tới, tuổi chắc cũng sàn sàn như Tiểu Nguyệt, nhưng cao hơn nhiều, cũng chênh nhau khoảng một cái đầu.

Thạch Phi Hiệp nói:  “Vị cao cao này quý danh là Đại Thỏ, vị cao hơn là Đặc Thỏ phải chăng?”

Cao cao nói: “Ta là Đặc Thỏ.”

Cao hơn nói: “Ta là Đại Thỏ.”



Sao thế giới cứ đối chọi với hắn thế này?

Thạch Phi Hiệp vô cùng bất mãn, “Sao các người đặt tên chẳng dựa theo lớn nhỏ gì cả?”

Đại Thỏ ngơ ngác: “Nhỏ? Nhưng ta với ngươi này đâu phải cùng cha mẹ đâu.”



Thạch Phi Hiệp nói: “Ta phải đi rồi.”

Đúng lúc đó, Antonio bê một chậu đùi dê lên bắt đầu phân chia.

Thạch Phi Hiệp nắm lấy tay Tiểu Nguyệt: “Ta phải đi rồi.:

Tiểu Nguyệt mỉm vười: “Hẹn gặp lại.”

Thạch Phi Hiệp dí mặt lại, dùng giọng điệu uy hiếp nói: “Ta thực sự phải đi rồi.”

Tiểu Nguyệt: “…”

Sao ngươi ngu thế? Thạch Phi Hiệp dùng ánh mắt liếc mắt đưa tình với mấy cái chân dê, âm thanh rít qua từ kẽ răng, “Ta thực sự, thực sự phải đi rồi!”

May mà Đại Thỏ tương đối nhanh nhạy, vội vàng nói: “Hay là ăn một cái chân dê rồi hãy đi?”

“Ôi. Các ngươi thật là. Thôi thì nể mặt ngươi là bạn mới của ta, ta mới ăn đấy.” Thạch Phi Hiệp viu một phát nhảy lên cái ghế vừa nãy Tiểu Nguyệt đặt mông.

Đại Thỏ, Đặc Thỏ, Tiểu Nguyệt: “…”

Trong lúc chờ đùi dê được bưng ra lần nữa, Thạch Phi Hiệp ăn rất hùng hổ.

Tiểu Nguyệt vỗ lưng cho hắn cho khỏi bị nghẹn, tò mò hỏi: “Không phải ngươi nói ăn no rồi sao?”

Thạch Phi Hiệp há cái mồng đầy mỡ nói: “Đúng là ăn no, nhưng ở chỗ chúng ta, bị đầy bụng phải chữa như thế!”

Đại Thỏ nói: “Cơ thể con người thật thần kỳ!”

Thạch Phi Hiệp hấc một cái, “Các ngươi đừng nhớ thương cơ thể ta thế được không?” Nếu không phải vị chân dê quá thơm bụng quá đói, hắn đã không mạo hiểm nguy cơ có thể biến thành đồ ăn bất cứ lúc nào mà ngồi ăn cùng sói.

Tiểu Nguyệt thấy hắn ăn phát sướng, không làm phiền nữa quay ra nói chuyện cùng các người sói khác.

Đại Nguyệt và Trung Nguyệt thở dài than thở hiện tại càng ngày càng có nhiều người sói mắc chứng điên bởi ánh trăng.

Tiểu Nguyệt nói: “Tuy tổ tiên nói bệnh này không truyền nhiễm, nhưng căn bệnh này đã trải mấy nghìn năm rồi, ai biết nó có biến dị thành truyền nhiễm rồi hay không.”

Miệng cắn thịt dê của Thạch Phi Hiệp dừng lại một chút. Trên lưng, cảm nhận lực mạnh Tiểu Nguyệt vỗ lưng cho hắn.

Đại Thỏ nói: “Trước kia chỉ có tổ tiên chúng ta mắc chứng điên trăng. Tộc phương Tây cách chúng ta xa như thế, không cùng một địa phương, làm sao chúng ta có thể truyền nhiễm cho bọn họ.”

Đại Trung Tiểu Nguyệt nhìn nhàu, rồi cùng trầm mặc.

Thạch Phi Hiệp tò mò: “Chỗ các cậu bùng nổ dịch Điên trăng sao?”

Đại Nguyệt nặng nề gật đầu, “Tháng trước sau khi chúng ta trở về thì biết, tộc phương Tây có không ít người sói phát điên dưới trăng tròn, sát hại người tộc mình. Cả trong tộc chúng ta, cũng càng ngày càng có nhiều người bệnh.



Hắn cứ tưởng chỉ có hắn mới không an toàn, hóa ra bọn họ còn không an toàn hơn.

Tâm lý hắn vì thế cân bằng hơn nhiều.

Mấy người sói nói nhỏ một hồi, cuối cùng không ra được kết luận gì.

Lúc này Antonio bê ra một tảng thịt bò nướng.

Vì Thạch Phi Hiệp ngồi đối diện Đại Nguyệt, nên rất kịp thời bắt được cái vẻ muốn nói lại thôi của Antonio.

… chẳng lẽ hắn và Antonio có một chân?

Thạch Phi Hiệp cắn đùi dê, hai con mắt quay tròn giữa hai người.

Antonio vẫn duy trì bộ dạng cao ngạo không gần người, từ khi Dea ra đi, bạn bè để hắn giao lưu thiếu mất một người.

Hắn xiên miếng thịt bò, Thạch Phi Hiệp giơ tay đỡ khay.

Antonio nhìn rõ cái mặt kia, cầm tảng thịt qua khay bên kia.

Thạch Phi Hiệp giương đôi mắt long lanh chờ đợi chỉ chỉ mình.

“Để một phần cho cậu.” Antonio nói, rồi thu luôn cái khay vẫn còn nửa cái chân dê chưa gặm xong, “Đến nhà bếp mà ăn.”



Đối xử cách biệt a đối xử cách biệt.

Trong lòng oán thầm, nhưng Thạch Phi Hiệp vẫn ngoan ngoãn theo sát anh vào  nhà bếp.

“Đây, ăn đi.” Antonio chỉ bàn ăn dài, thuận tay hất cái chân dê vào thùng rác.

Thạch Phi Hiệp nhìn theo tay hắn, nước bọt tí tách rơi xuống đất, “Oa!”

Sơn hào hải vị thân yêu!

“Antonio…” hắn nhào tới, không quên dùng ánh mắt thâm tình nhìn Antonio.

Antonio không thèm quay đầu vẫy vẫy tay.



Hu hu hu, người ta sai rồi, ngày đó ta không nên tác hợp ngươi với Dea, hại ngươi bị Omedeto vô duyên vô cớ đánh cho một trận. Càng không nên trong khi tác hợp, còn lấy ngươi làm lá chắn. Ôi, nếu ngươi sớm nấu bữa tiệc này, ta đây đâu nỡ lòng nào đẩy Dea cho Omedeto chứ? Dẫu sao hiện giờ cái thằng bé lóc chóc bên cạnh phòng ngươi cũng đâu đến nỗi nào, coi như bồi thường rồi nhé.

Thạch Phi Hiệp liều mạng tự trấn an lương tâm bé bỏng.

Mười một giờ rưỡi tối.

Đám người sói cuối cùng cũng trật tự.

Thạch Phi Hiệp cầm ống nghe Domino lấy từ chỗ Raton, đứng ở cửa phòng, quay ống nghe về phía phòng Gin.

Gin từ lúc đi vào đã mười phút, hẳn là sau khi tắm rửa có trò hay để xem đây?

Hắn móc một viên bắp rang trong túi nhét vào mồm, hứng chí điều chỉnh ống nghe ra xa. Không bao lâu sau, chợt nhe tiếng Gin hổn hển.

Không thể nào?

Không nhanh như thế chứ?

Thạch Phi Hiệp vô cùng bội khục khả năng hành động của Hugheshes rồi.

“Hughes…” Giọng Gin mềm nhũn, đến nỗi Thạch Phi Hiệp chỉ nghe cũng thấy nhộn nhạo. Không ngờ thật không ngờ, không ngờ Gin cũng có một ngày gợi cảm như thế này. Trong lòng hắn cười to.

Gin rên rỉ, “Ngươi, ưm, có thể, có thể mạnh hơn một chút.”



Mạnh?

Thạch Phi Hiệp đen tối thầm nghĩ: “Gin, khẩu vị của ngươi quá nặng.”

Gin đột nhiên nhẹ giọng rên lên: “Tuyệt, tuyệt quá. A, đúng chỗ đó, a ưm, vào trong thêm một chút. Ưm, đúng rồi, thích, thích quá…”



Thạch Phi Hiệp nghe mà mặt đỏ bừng. Gin, ngươi là thụ phải không? Chính xác rồi!

Qua một lát.

Hughes nói: “Xong rồi, lỗ tai sạch rồi.”



Thạch Phi Hiệp chỉ tiếc công rèn sắt không thành thép.

Qua một lúc lâu nữa, Thạch Phi Hiệp suýt nữa đã lăn ra ngủ, Hugheshes mới mở miệng, “Gin… Ngươi để ta làm có được không?”



Cơn buồn ngủ của Thạch Phi Hiệp bị hắn thổi bay.

Mà ở bên kia, bầu không khí rất là trầm lặng.

Nhưng Thạch Phi Hiệp có thể tưởng tượng rõ ràng, biểu cảm của Gin hiện tại là biểu cảm mới há mồm nuốt phải một con ruồi.

Hắn hứng chí đến nối móc táo trong túi ra, rôm rốp cắn.

Gin nói: “Ầy, không phải là không được, nhưng hôm nay ta mệt muốn chết, xương sống đau, lưng đau, chân mỏi nhừ… Ngươi cầm nhiều bột ớt trên tay thế làm gì?”

Hughes nói: “Phi Hiệp nói, ngươi không đáp ứng, thì cứ khóc, khóc đến khi nào ngươi đồng ý mới thôi.”



Phụt!

Miếng táo trong miệng Thạch Phi Hiệp phụt ra.

Ống nghe Domino vang ra tiếng Gin gầm lên giận giữ: “Thạch Phi Hiệp!”

Thạch Phi Hiệp xoa xoa lỗ tai đau nhức, nằm lộn lại.

Đầu bên kia ống nghe, câu chuyện đã có sự tiến triển ——

“Ngươi, ngươi đừng có khóc mà. Ta vừa nãy mắng Thạch Phi Hiệp, không phải em… ôi, ngươi đừng xoa bột ớt vào mắt được chứ! A, ngươi ngươi ngươi, ngươi đừng nghe Thạch Phi Hiệp, bụng hắn vừa đen tối vừa gian xảo… Lời từ miệng hắn ra đều bậy bạ hết! … sao mắt ngươi hồng thế? Đau lắm không? …A, được rồi, tâm can của ta ơi, đừng sát nữa, ta đồng ý, ta đồng ý còn không được sao?”

“…”

“Ta đã đồng ý rồi sao ngươi còn khóc?”

“Bột ớt rơi vào mắt rồi.”

“… Thạch Phi Hiệp khốn khiếp.” Gin bất đắc dĩ nói, “Để ta liếm giúp ngươi.”

“Ừm.”

Lát sau, Gin nói: “Ôi, ta thấy mắt ngươi sưng lên rồi, hay là để ngày mai đi?”

“Không. Hôm nay nhất định phải thượng!” Hughes đặc biệt cố chấp cái chuyện này, “Dù không mở ra được cũng phải thượng!”



Thạch Phi Hiệp cụng cụng cái cằm xuống sàn nhà, tỏ vẻ tán thành.

“…” Gin im lặng, “Thế ngươi cởi hay ta cởi… Oái! Ngươi sao lại nhào tới, có thể nhào ra chỗ khác mà, sàn nhà rất đau!”

“Cởi cởi cởi!” Hughes hứng thú hừng hực.

Một hồi lâu nghe tiếng quần áo sột sột soạt soạt, sau đó, bắt đầu có tiếng hôn môi dày đặc.



“Vô lê đừng nghe, vô lễ đừng nghe a…” Thạch Phi Hiệp vừa nói, vừa gài chặt ống nghe vào tai.