U Linh Tửu Điếm

Chương 37: Thoát hiểm




Edit: Tsuki813

Beta: Hiên

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Haiz. Phát hiện sai lầm nghiêm trọng, sửa lại một chút.

——————————————————————————–

Thạch Phi Hiệp đầu tiên là ngẩn ra, sau đó hỏi lại theo phản xạ:”Cho ăn cơm không?”

Bibi chớp lại chớp đôi mắt lớn, nói: “Ta ăn rồi, nhưng mà ngươi sẽ bị ăn.”



Nhìn cái miệng cực rộng đang há ra mở vào của nó, máu trong người Thạch Phi Hiệp nhất tề tập trung lên não, đến cả mồ hôi lạnh cũng không chảy, “Xin ra đề đi.”

Bibi ngẩng đầu, ánh mắt mông lung nhìn bầu trời, “Vì sao trăng lại tỏa sáng?”

Thì ra khoa học thường thức ở Tinh Linh giới không được phổ biến. Thạch Phi Hiệp thở phào nhẹ nhõm, đáp: “Đó là do nó phản xạ lại ánh sáng mặt trời.”

Bibi trừng mắt nói: “Nói bậy! Buổi tối đâu có mặt trời?”

“Đó là bởi vì…” Thạch Phi Hiệp vừa muốn giải thích thì bị cắt ngang. “Nếu như đáp sai, ngươi sẽ bị…” Bibi vươn đầu lưỡi, từ tốn và bỉ ổi liếm môi.

Thạch Phi Hiệp môi run run, đại não tiểu não bán cầu trái bán cầu phải đồng loạt quay cuồng hoạt động. Hiển nhiên là câu trả lời bình thường ở chỗ này sẽ không mang lại kết cục gì tốt đẹp, đành chỉ có thể gặp người nói tiếng người, gặp thú thì rống tiếng thú vậy.

Hắn tưởng tượng mình là một con mãnh thú trên đỉnh núi, tịch mịch cả ngày chỉ có thể ngẩng đầu nhìn ánh trăng tự hỏi, như vậy sẽ có đáp án là…

Hắn nghiêm mặt, nói: “Bởi vì trăng sáng kỳ thực là một bóng đèn thiên nhiên siêu bự!”

Bibi rút đầu lưỡi lại, vui sướng híp mắt, “Ha ha, ngươi cũng nghĩ như vậy sao? Ta cũng nghĩ như thế. Thế nó mới sáng như thế, rạng ngời như thế chứ. Ban ngày không nhìn thấy, nhất định là bởi vì ánh nắng quá mạnh, che mờ nó.”

Thạch Phi Hiệp nịnh nọt: “Trí tuệ của Bibi đại nhân thật làm cho ta mở mang tầm mắt!”

Bibi bối rối nói: “Nhưng ta đây suy nghĩ năm sáu trăm năm mới nghĩ ra được đáp án đó, không ngờ ngươi lại đoán ra nhanh vậy.”

Thạch Phi Hiệp lắc đầu nói: “Không không không, đầu ta làm sao có thể nào đem so với Bibi đại nhân chứ, vấn đề này thật ra nhân loại chúng ta phải mất năm ngàn năm mới cho ra kết luận đó.”

“Thật vậy chăng?” Bibi vui vẻ há miệng, “Nhân loại cần đến năm ngàn năm mới nghĩ ra được, trong khi ta lại chỉ cần năm trăm năm đã nghĩ ra rồi. Ai dà, thật ra cái đáng trách là phải trách tinh linh phát minh ra bóng đèn quá muộn, nếu không ta đã có thể sớm phát hiện rồi.”

Thạch Phi Hiệp giơ ngón cái, “Bibi đại nhân thông minh tuyệt đỉnh.”

Bibi ngoe nguẩy cái đuôi ngắn ngủn sau mông, biểu thị nó đang vô cùng khoái trí.

“Thế giờ ta có thể đi được không?”

“Không thể.” Bibi híp mắt trả lời.



Thạch Phi Hiệp mắc nghẹn, cười làm lành nói: “Đại nhân còn có cái gì sai bảo?”

“Ta còn chưa hỏi xong.”

“… Mời ngài tiếp tục.”

“Mặt trời tại sao lại phát sáng?”

“Bởi vì nó cũng là một cái bóng đèn.”

Bibi trợn to mắt, “Vì sao đèn mặt trời so với đèn mặt trăng lại sáng hơn rât nhiều?”

“… Bởi vì bóng đèn nó khá lớn.”

“Nói bậy!” Bibi giậm chân nói, “Ta ngày nào cũng nhìn ở chỗ này, chúng nó rõ ràng kích cỡ không khác nhau, thậm chí mặt trăng còn lớn hơn một chút.”

Nhưng lần này Thạch Phi Hiệp không lùi bước, “Đó là bởi vì mặt trời treo xa hơn.”

Bibi giương đôi mắt long lanh chăm chú nhìn hắn.

Ngay lúc Thạch Phi Hiệp chịu đựng hết nổi, muốn giơ tay đầu hàng, Bibi nhíu màu nói, “Là như thế sao?”

“Ừ.” Hắn liều mạng gật đầu.

“Nhưng mà, sao thần lại treo nó xa đến thế?”

Thạch Phi Hiệp nói: “Bởi vì nó là bóng đén quá lớn, treo quá gần sẽ không tốt cho mắt.”

Bibi dùng chân vuốt vuốt cằm, “Thì ra là thế.”

Thạch Phi Hiệp cẩn cẩn dực dực mở miệng, “Lần này, ta có thể đi chưa?”

“Còn có một vấn đề nữa.”



Thạch Phi Hiệp sắp sửa phát điên rồi.

Bibi dùng vuốt kẹp một gốc cỏ Nguyệt Hỏa, nhấc lên một cái. Cỏ Nguyệt Hỏa bị nhổ tận gốc luôn.

“Này, cỏ Nguyệt Hỏa ngươi không cần nữa sao?”



Thạch Phi Hiệp hoan hỉ nhìn hắn, “Đây là vấn đề của ngươi?”

Bibi gật gật đầu.

Thạch Phi Hiệp luôn miệng nói: “Muốn muốn muốn.”

Bibi để cỏ trên mặt đất, thổi một phát, đám Nguyệt Hỏa liền bay tới trước mặt hắn.

Thạch Phi Hiệp cảm động nghĩ: Bibi thật là biết quan tâm người ta, biết hắn không dám đi tới, cho nên đưa cỏ qua chỗ hắn.

Hắn cầm lấy cỏ, sau khi trịnh trọng tỏ lòng biết ơn thêm một lần, đột nhiên chợt nảy lòng hiếu kỳ hỏi: “Đúng rồi, ngươi ngày nào cũng ở trên núi này sao?”

Bibi nói: “Đương nhiên, ta là thú bảo hộ của Rừng Lạc Lối.”

“Vậy ngươi ăn cái gì?” Hắn nhịn không được tò mò.

“Ánh trăng đó.” Cái đuôi Bibi ngoắt ngoắt ngoắt, “Ngươi không biết Bibi còn được gọi là Nguyệt Quang thú sao?”



Thạch Phi Hiệp 囧 nói: “Tức là, ngươi không ăn thịt?”

Bibi nói: “Nhưng vẫn có thể chơi mà, thí dụ như đem người xé thành … gì, Ế? Chạy nhanh thiệt!”

Thạch Phi Hiệp nghiêng nghiêng ngả ngả xuống núi, mấy lần suýt nữa trợt chân té, thật vất vả mới lăn được xuống đất, thế nhưng vẫn còn kinh hoàng chết khiếp.

Hắn vốn thích ánh trăng. Chẳng hạn như rủ bạn gái cùng tản bộ dưới trăng, len lén trao nhau nụ hôn đầu, cảnh tượng mới thật mỹ mãn làm sao. Thế nhưng từ lúc lên con thuyền Noah, hết thảy đều tan vỡ. Lần đầu thì vì là chứng động kinh trước ánh trăng của người sói, lần này thì vì viễn cảnh bị Nguyệt quang thú xé xác, ánh trăng đã trở thành thứ quá mức kinh dị, hắn lo sau này có lẽ mỗi lần nhìn thấy nó sẽ phải lập tức trốn tiệt. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời hắn cảm kích vì ở con thuyền Noah không thể thấy được ánh trăng.

Có lẽ cảm nhận được cảm xúc tiêu cực của hắn, từ khi bước trở vào rừng rậm, ánh trăng so với lúc ban đầu càng lúc càng nhợt nhạt, mắt nhắm hay mở đều không khác nhau là mấy, hắn chỉ có thể lấy tay quờ quạng đi về phía trước.

Đi tới đi lui, hắn rốt cục thấy một đốm lửa nhỏ giữa rừng đen thăm thẳm, chân không khỏi tiến nhanh hơn.

Tinh linh hình như không nghe thấy tiếng bước chân hắn, cúi đầu làm việc gì đó hết sức chăm chú. Ngọn lửa bập bùng trong lòng bàn tay, từng chút từng chút đốt cháy chân hắn.



Đốt chân?

Thạch Phi Hiệp sửng sốt xong, cho dù đói, cũng không cần phải đốt chân ăn cho đỡ thèm chứ?

Hắn lại nhích gần một chút, lúc này mới thấy chân hắn đang bị cái gì đó đen sì sì quấn lấy. Có lẽ lần này quan sát cẩn thận, hắn phát hiện môi tinh linh có chút thâm tím. Nếu như không phải vì ánh lửa, sắc mặt hắn lúc này chắc chắn rất tái nhợt. Có điều ánh lửa trong tay hắn càng ngày càng nhạt đi, hẳn là không còn duy trì được bao lâu nữa. Thì ra hắn dập tắt ngọn lửa trong lòng bàn tay do không phải vì sợ gì ma thú, mà là vì sức lực sắp cạn rồi.

Tinh linh đột nhiên ngẩng đầu, vừa vặn đụng ánh mắt hắn. “Lấy được rồi?” Trong giọng nói xen lẫn kinh ngạc và vui mừng không hề che giấu.

Thạch Phi Hiệp mắt đào một vòng, lui nửa bước nói: “Bibi nói rừng Lạc Lối biến thành thế này tất cả đều do ngươi.”

“Đúng.” Tinh linh không chút do dự thừa nhận.



Thạch Phi Hiệp nói: “Hắn còn nói cỏ Nguyệt Hỏa không phải để lấp đầy bụng, mà là dùng để giải chú ngữ trên người ngươi.”

“Phải.” Tinh linh không hề có vẻ gì áy náy vì bị vạch trần.

Thạch Phi Hiệp bị lớp da mặt dày siêu cấp của hắn làm cho khiếp sợ, “Lẽ nào ngươi một chút cũng không thấy xấu hổ sao?”

Tinh linh nhíu nhíu mày, “Vì sao phải xấu hổ?”

Thạch Phi Hiệp lầu đầu biết được thì ra hắn sống trên đời này còn vì một lần cơ hội dạy giáo dục đạo đức lối sống cho tinh linh, “Bởi vì nói dối là không đúng. Hơn nữa, nhất là đối với tinh linh vốn nổi tiếng trung thực hiền lành.”

“Trung thực hiền lành?” Tinh linh nói, “Ý ngươi là quang minh tinh linh sao?Nhưng đó cũng là chuyện rất lâu trước kia, bây giờ quang minh tinh linh cũng vô cùng xảo quyệt.”

Thạch Phi Hiệp nghe ra ẩn ý của hắn, “Ý của ngươi là, ngươi là hắc ám tinh linh?”

Tinh linh nói: “Lẽ nào ngươi không thấy tóc ta đen sao?”



Thì ra đó là tiêu chí để phân biệt quang minh tinh linh với hắc ám tinh linh.

Thạch Phi Hiệp mở rộng tầm mắt rồi.

Tinh linh đã sắp không còn kiên nhẫn được nữa, “Cỏ Nguyệt Hỏa đâu?”

Thạch Phi Hiệp cố tình làm khó: “Ngươi làm sao biết ta có cỏ Nguyệt Hỏa?”

Tinh linh nói: “Chỉ cần có thể trả lời câu hỏi của Bibi, nó nhất định sẽ cho ngươi về, còn cho ngươi một gốc cỏ Nguyệt Hỏa, đây là quy tắc.” Nói đến đây, hắn dừng một chút, ra vẻ kinh ngạc nhìn hắn, “Mấy nghìn năm nay, ngoại trừ Vương huynh, ngươi là người đầu tiên lấy được cỏ Nguyệt Hỏa.”

Vương huynh?

Có tia sáng chợt lóe trong đầu Thạch Phi Hiệp, “Lẽ nào ngươi là em trai của Tinh linh vương Locktine?”

“Ngươi sao lại biết tên của ta?” Mắt hắn chợt lóe, “Ngươi là người của Con thuyền Noah? Ngươi đến đây cùng Dea?” Không đợi Thạch Phi Hiệp thừa nhận, hắn liền tự lẩm bẩm rồi gầm nhẹ, “Vương huynh nhất định là bị hắn mê hoặc, cho nên mới không tới tìm ta!”



Thế này, trước mắt không phải là nhà mưu lược kiệt xuất đầy dã tâm như dự đoán, mà là thằng nhóc tai quái mắc phải chứng brother complex?

Tiếp sau đọa thiên sứ, hắn phát hiện phương thức giáo dục của tinh linh cũng chẳng ra sao.

Locktine nói: “Làm thế nào thì ngươi mới chịu giao cỏ Nguyệt Hỏa ra?”

Thạch Phi Hiệp nói: “Chỉ khi ngươi đồng ý thả ta đi.”

Locktine hừ lạnh: “Bibi hẳn đã nói cho ngươi, nếu không được ta cho phép, ngươi sẽ không thể rời khỏi Rừng Lạc Lối?”

Thạch Phi Hiệp nịnh nọt: “Dù sao cái chỗ đen như mực này có gì hay đâu, cũng chẳng thể uống, nên đi vẫn hơn ha?”

Locktine nhìn hắn hồi lâu, rồi mới chậm rãi gật đầu.

“…” Thạch Phi Hiệp lo lắng hỏi, “Ta có thể tin tuởng ngươi chứ?”

Locktine nói: “Nếu như không thể, ngươi định bỏ ta chạy đi đâu?”

Thạch Phi Hiệp cúi đầu nhìn chân hắn, cái thứ đen sì sì vì không có lửa thiêu, lại bắt đầu túa ra, thấp giọng nói: “Nếu như ngươi chết rồi…”

“Ngươi nhất định cũng không sống được.” Locktine nghiến răng, ngọn lửa trong tay bỗng nhiên bùng lên.

Thạch Phi Hiệp lập tức đem cỏ Nguyệt Hỏa cung kính dâng lên, “Mời ngài dùng.”

Locktine cầm lấy cỏ Nguyệt Hỏa, miệng đọc chú ngữ, cỏ Nguyệt Thảo đột nhiên biến thành một đoàn lửa màu xanh đâm xuyên qua thứ đen sẫm kia.

Hắn đột nhiên “A” một tiếng, té trên mặt đất.

Thạch Phi Hiệp lo lắng nhìn hắn nói: “Ngươi làm sao vậy?”

Locktine trán đầy mồ hôi, nửa ngày sau mới thốt ra một câu, “Niệm sai chú ngữ rồi.”



Thạch Phi Hiệp nhìn thứ trên đùi hắn từ đen dần chuyển sang dạng trắng thạch cao, không nói gì chỉ thở dài. Cùng một dòng máu, Omedeto người ta là rồng là phượng, chói lọi đến cỡ nào cơ chứ, ngươi lại là một con rồng cụt đuôi*.

——————————

* Câu này nói Omedeto có long chương phượng tư, tức là có phong thái của rồng, của phượng, còn Locktine là ô long. Tất nhiên về mặt chữ, long ở ô long vẫn là rồng. Nhưng “Ô long” thì không phải rồng đen, mà là chó.

Nguồn gốc của từ Ô Long như sau: Đào Tiềm (tức Đào Uyên Minh, tác giả của Đào Hoa Nguyên Ký) thời Tấn có ghi lại câu chuyện thế này. Thời Tấn ở Cối Kê có người tên là Trương Nhiên có nuôi một con chó đặt tên là Ô Long. Tên đầy tớ của Trương Nhiên tằng tựu với vọ Trương Nhiên và lập kế sát hại Trương Nhiên, khi tên đầy tớ ra tay thì chú chó Ô Long đã xông vào cắn bị thương gã đầy tớ cứu chủ. Thế là từ đó người đời dùng từ Ô Long để gọi thay cho từ chó.

Lý Thương Ẩn – nhà thơ đời Đường cũng có câu thơ: Dao tri tiểu các hoàn tà chiếu, tiện sát Ô Long ngọa cẩm nhân 遥知小阁还斜照,羡杀乌龙卧锦茵, có nghĩa là: Từ xa đã thấy ánh chiều tà xế bóng chiếu vào gác nhỏ, chú chó nằm trên đệm gấm thật đáng ngưỡng mộ.