U Linh Tửu Điếm

Chương 23: Dây dưa




Editor: Tsuki813

Beta: Hiên

Mái tóc dài không kém gì so với Isfel toát ra quầng sáng mờ ảo trên sắc tối đen huyền. Vóc người thon dài, dung nhan tinh xảo, nhưng điều làm người khác chú ý nhất chính là hai vành tai nhọn hoắt y như Dea. Tinh linh hẳn là tộc người tốt bụng và thân thiện, nhưng chẳng hiểu vì sao, Thạch Phi Hiệp chỉ cảm nhận được trên người người này khí tức rất lạnh lẽo.

Raton ở bên cạnh hít một hơi, “Omedeto!”

“Ai?” Nghe hình như là đại nhân vật.

Giọng Raton hạ xuống càng thấp, “Tinh linh vương.”

Tinh linh vương?

Thạch Phi Hiệp vô ý thức quay lại nhìn Dea. Hắn tuy rằng vẫn đang đứng thẳng, thế nhưng từ vai trở xuống đều đang kịch liệt run rẩy y như cái điện thoại di động.

Omedeto đối mọi người một cái liếc mắt cũng không có, lại trực tiếp phóng thẳng đến bên Dea, “Gần đây có khỏe không?”

Isfel lạnh nhạt nói: “Theo phép tắc, ngươi hẳn là nên hỏi ta trước?”

Omedeto nhún vai, “Ta có lúc nào theo nguyên tắc sao?”

Thạch Phi Hiệp phải dâng kính ý trước thái độ thẳng thắn của hắn. Vẫn cứ tưởng chỉ có loài người da mặt mới dày, không nghĩ rằng tinh linh cũng không thua kém.

Abadon đột nhiên kêu lên: “Thằng con mất nết của ta đâu rồi?”

......

Ánh mắt Gin, Raton và Asha đồng loạt bắn thẳng về phía Thạch Phi Hiệp.

Thạch Phi Hiệp không thể làm gì khác hơn là cười gượng nói: “Abaddon đại nhân vĩ đại, lệnh công tử bởi vì hôm nay vui chơi quá mệt mỏi, cho nên bây giờ đang nghỉ ngơi.”

......

Abaddon khó tin nói: “Hắn cũng có ngày mệt đến xỉu? Ahaha, thật thú vị.”

Nếu như ông biết sự thật, chỉ sợ một chút thú vị cũng không thấy.

Abaddon nhìn về phía Gin, “Ha! Lão đại nhà ngươi gần đây khỏe không?”

Gin nói: “Nếu không gặp ác mộng, hẳn là ngủ cũng không tệ lắm.”

Omedeto chậm rãi đi tới trước mặt Dea, “Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của ta.”

Dea chậm rãi ngẩng đầu, trên gương mặt tuyệt mỹ tràn đầy chán ghét cùng căm hận, “Nếu như câu hỏi của ngươi không bao gồm ngày hôm nay, ta đây quả rất tốt.”

Omedeto yên lặng nhìn hắn, khóe miệng hơi nhếch lên, “Ừm. Vậy là tốt rồi.”

Thạch Phi Hiệp lén lút hỏi Raton, “Bọn họ xảy ra chuyện gì vậy?”

Raton cũng lén lút trả lời: “Không liên quan đến ngươi.”

Ánh mắt Omedeto đột nhiên chuyển qua.

Thạch Phi Hiệp trình ra dáng đứng đúng chuẩn chào cờ.

“Con người?”

Thạch Phi Hiệp vội vã đáp: “Đúng đúng đúng, ta là con người.” Ngay cả Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc đến tổng thống nước Mỹ cũng không thể thay người bình thường như hắn làm đại biểu cho toàn thể loài người, hắn đến tột cùng là nên cảm động hay là bi ai đây?!

Omedeto nói: “Ngươi thật chướng mắt.”

......

Thạch Phi Hiệp toàn thân như bị sấm sét bổ trúng.

Omedeto rời đi.

Abaddon lúc đi ngang qua hắn nói: “Con người?”

Thạch Phi Hiệp ngơ ngác nhìn hắn, chậm rãi gật đầu.

Abadon quan sát nửa ngày, “Ta cho rằng ngươi cũng không tồi.”

Thạch Phi Hiệp cảm động nói: “Cảm ơn khen ngợi, ngài quả là có mắt nhìn người.”

Abaddon nói: “Ít nhất so với tên tiểu tử Micheal kia thuận mắt hơn.”

......

Hắn rốt cuộc là nên cảm động hay là bi ai đây?

Nhóm sinh vật đi lên trên.

Thạch Phi Hiệp lén lút lẩn đến bên cạnh Isfel, hướng hắn nỗ lực mấp máy môi.(Tsu: Kawaii~ Hiên: Nhầm nhọt rồi)

Isfel thu được tín hiệu, phát ra một câu, “Bogi bị giáo huấn một chút.”

......

Ngài quá trực tiếp đó!

Thạch Phi Hiệp lén lút rụt cổ lại.

Abadon dừng bước. Đến Omedeto cũng quay đầu lại.

Isfel nói: “Hắn thiếu dạy dỗ.”

......

Thạch Phi Hiệp đối với cách làm của Isfel đã không còn hy vọng nào. Hắn kề sát vào Hughes hỏi: “Gần đây có hầm trú ẩn không?”

Hughes nói: “Đó là cái gì?”

Thạch Phi Hiệp nói: “Là căn hầm bí mật kiên cố, hoả hoạn sóng thần vẫn không hề gì, có không?”

Gin nói: “Có chỗ lần trước ngươi bị rớt vào.”

......

Nếu có cái vận may nhường ấy thì hắn đã sớm trúng xổ số rồi thành triệu phú, còn phải lết tới nơi này làm cái gì chứ?!

Thạch Phi Hiệp khinh bỉ sâu sắc cái mật thất đồ bình hoa vô dụng. (Nói bình hoa ý chỉ đồ vô dụng, chỉ có tác dụng làm cảnh)

Isfel giải thích sơ lược sự tình xảy ra và nguyên nhân phát sinh vụ việc.

Thạch Phi Hiệp trốn phía sau Isfel, chờ đợi Abadon bùng nổ gây khó dễ bất cứ khi nào.

Ai ngờ, chỉ nghe được hắn thở dài, “Sớm biết như vậy, ta sẽ không dùng mọi thủ đoạn, bỏ qua cả thể diện chạy đến nhờ Raphael tới dạy hắn.”

Trên đầu Thạch Phi Hiệp nổi lên một dấu chấm hỏi to đùng.

Abadon nói: “Các ngươi sẽ giáo dục rất khá đó.”

Dấu chấm hỏi nhất thời biến thành dấu chấm than.

Abadon nói: “Ta vẫn lo lắng các giáo viên vì Bogi là con ta mà không dám thẳng tay, nên mới tìm cái tên Raphael vẫn hận ta đến nghiến răng nghiến lợi về. Không ngờ các ngươi cũng rất hiểm.”

......

Thạch Phi Hiệp câm nín nghĩ: Bogi thực ra không phải con ruột phải không? Kỳ thực do ai đó với ai đó sinh ra rồi quăng lên đầu ngươi phải không? Hay là giống Hoa Vô Khuyết, ngươi là kẻ thù nhà người ta sao? Bằng không sao lại ác như thế chứ? (Hoa Vô Khuyết: Nhân vật truyện kiếm hiệp, được kẻ thù nuôi dưỡng từ thủa lọt lòng, mục đích của kẻ thù là để Hoa Vô Khuyết và anh em sinh đôi của mình – Tiểu Ngư Nhi huynh đệ tương tàn, đến lúc đó, sẽ nói sự thật hai người là anh em ra, hoàn thành việc trả thù)

Isfel đột nhiên gật đầu, “Ân. Raphael không tồi.”

......

Isfel đại nhân, ngươi hiện tại là thái độ điển hình thấy con nhà người ta chưa chết là chưa vừa lòng mà.

Hy vọng đọa thiên sứ còn một chút nhân tính đã bị dập tắt, Thạch Phi Hiệp chỉ còn trông mong vào vị Raphael đó tốt hơn một chút.

Abadon nói: “Đứa con mất nết của ta không chịu nổi Rapahel mà lén chuồn đi, không ngờ rằng tới nơi này cũng không thể sống dễ chịu. Thật thú vị.”

......

Hy vọng của Thạch Phi Hiệp với thiên sứ cũng hoàn toàn dập tắt!

Dẫn Abadon và Omedeto vào phòng, Thạch Phi Hiệp, Gin, Hughes và Raton chờ các sinh vật tụ hợp thì bắt đầu quây quần tám chuyện. (bát quái = tám chuyện *)

Từ sau khi cùng hợp tác giáo huấn Bogi, tình cảm giữa bọn họ đã khắng khít hơn nhiều.

Thạch Phi Hiệp hỏi: “Ta nghĩ quan hệ giữa tinh linh vương và Dea không tầm thường a.”

Thông thường loại câu này dùng để mớm đầu, muốn người khác tiếp tục phần sau.

Thế nhưng trả lời hắn lại là sự lặng yên.

Thạch Phi Hiệp không thể làm gì khác hơn là lại tiếp tục, “Hai người bọn hắn chắc là không có khúc mắc gì chứ?”

“......”

Thạch Phi Hiệp có chút thẹn quá thành giận, “Bát quái bát quái phải có bát mới quải a. Các ngươi bây giờ không nói không rằng mà treo điện thoại như vậy có biết thất lễ lắm không hả?” (‘quải’ 挂  và ‘quái’ 卦 cùng đọc là [guà], ‘quải’ có nghĩa là treo, duy trì, treo máy điện thoại)

Hughes vô tội nói: “Ta cái gì cũng không biết.”

Gin còn lại là ý vị thâm trường mở miệng hít sâu.

Đây chính là bộ dáng chuẩn bị thao thao bất tuyệt tràng giang đại hải, Thạch Phi Hiệp lòng đầy chờ mong nhìn hắn.

Nhưng hắn hít xong, lại ngậm miệng lại.

Thạch Phi Hiệp hai nắm tay, xách vạt áo Raton nói: “Ngươi thì khai a khai a khai a!”

Raton mắt trợn trắng, hơi thở mong manh nói: “Ta khai...... khai.”

Thạch Phi Hiệp chậm rãi thu tay, lại sửa sang y phục, uống ngụm cà phê, cảm khái nói: “Sớm nói như vây thì không có việc gì rồi sao.”

Raton hổ thẹn cúi đầu, “Đều là tại ta.”

......

Thạch Phi Hiệp ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ là ngươi đem Tinh linh vương và Dea nhét cùng một chỗ?”

Raton khóe miệng hơi giật, “Ta chỉ là cứ mỗi tháng báp cáo với tinh linh vương tình hình hiện tại của Dea thôi.”

Gin nhíu nói: “Ngươi đem chuyện hắn với Antonio đem nói cho tên đó nghe rồi?” Nhìn Raton ngập ngừng gật đầu, vùng giữa hai lông mày hắn nhíu càng chặt.

Thạch Phi Hiệp vươn tay, run run chỉ vào mũi hắn, “Ngươi, ngươi cái đồ phản bội! Ngươi thế nào lại có thể bán đứng đồng bạn? Ngươi thực sự là đồ không có nghĩa khí. Người như ngươi không đánh không được mà.”

Raton càng cúi đầu không nói lời nào.

Thạch Phi Hiệp thở dài một tiếng, tiếc thương nói: “Ngươi nói xem ngươi cùng Dea có cừu hận gì sao? Hắn có bạc tình bạc nghĩa cướp hôn thê của ngươi sao? Hay là hắn cướp của giết người tộc của ngươi? Nếu như có lý do chính đáng, chúng ta còn có thể xử lý ngươi nhẹ tay chút.”

Raton xấu hổ đến mức chui luôn xuống gầm bàn, âm thanh nhỏ xíu từ dưới truyền lên, “Hắn đồng ý hàng tháng trả cho ta hai mươi mốt Kim tệ.”

......

Thạch Phi Hiệp kéo tay hắn, thành kính hỏi: “Còn nhận người không?”

Gin, Hughes, Raton: “......”

,

Trải qua một đợt hồi phục tâm lý, Gin rốt cục quyết định đem trọng tâm câu chuyện dẫn về đúng như lúc đầu.

“Tinh linh đã từng là sủng nhi của thần, trong trận thánh chiến tạo phản của Lucifer, họ vẫn luôn kề vai chiến đấu bên thần. Cũng vì như thế, trong lúc chiến đấu, không ít tinh linh bị phản quân lây truyền sa đọa, mà đã trở thành hắc ám tinh linh.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Trọng điểm là cái gì?”

Gin trừng hắn liếc một cái, “Ta đang nói bối cảnh.”

Thạch Phi Hiệp nói thầm: “Ta không tính di cư đến tinh linh giới.”

Gin không để ý tới hắn, “Để phân biệt, tinh linh không bị truyền nhiễm thì được gọi là quang minh tinh linh.”

Hughes thấy Thạch Phi Hiệp đã sắp không nhịn được, liền giải thích: “Dea là quang minh tinh linh, tinh linh vương là hắc ám tinh linh.”

Thạch Phi Hiệp quả nhiên hăng hái lên, nói: “Chẳng lẽ là một hồi chuyện Romeo và Juliet sao?”

Gin tiếp tục bài giảng lịch sử của hắn, “Có phân chia, còn có chiến tranh. Để tranh đoạt vị trí tinh linh vương, quang minh tinh linh cùng hắc ám tinh linh bắt đầu Quang ảnh chi chiến kéo dài ngàn năm.” (Cuộc chiến ánh sáng)

Thạch Phi Hiệp lại nhìn về phía Hughes.

Hughes tràn ngập áy náy mà lắc đầu nói: “Những cái khác ta không rõ ràng lắm.”

Gin khiêu khích nhìn Thạch Phi Hiệp.

Thạch Phi Hiệp vỗ Raton đích vai, “Ngươi nói.”

Raton nói: “Omedeto đại nhân lãnh đạo các hắc ám tinh linh khác cuối cùng giành được chiến thắng Quang ảnh chi chiến, trở thành Tinh linh vương. Dea là dũng tướng bên quang minh tinh linh. Có điều Omedeto vẫn rất coi trọng hắn.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Xem đi xem đi, đây gọi là ngắn gọn mà hàm súc.”

Gin khinh thường nói: “Khô cứng mất mỹ cảm.”

Thạch Phi Hiệp đột nhiên vỗ bàn, rồi lập tức ăn đau đến xoa xoa tay nói: “Lẽ nào cái tên cấp Dea xuân dược là Tinh linh vương?” Không nghĩ tới không nghĩ tới nha, cái tên Tinh linh vương thoạt nhìn gương mẫu thế, hóa ra cũng làm chuyện loại này. Trách không được tinh linh tai phải dài, ra là để phân biệt với loài người, để nhắc nhớ người ta không hạ thấp mình làm bạn với họ.

Gin thấy sắc mặt Hughes trầm xuống, vội vàng nói: “Không phải xuân dược, là ma chú.”

Thạch Phi Hiệp cảm khái nói: “Còn không cần uống thuốc.”

“......” Gin vạn phần hối hận đã bắt đầu đề tài này.

“Ma chú không phải ta hạ.”

Giọng Omedeto từ phía sau bọn họ vang lên.

Thạch Phi Hiệp trong khoảnh khắc xoay người đột nhiên trong đầu hiện lên ý nghĩ ——

Các bạn trẻ thử nghĩ, còn có cái gì tệ hơn lúc nói xấu người khác bị bắt quả tang đây?

Chính là phát hiện người bắt quả tang rất cường đại.

Thẻ sách kẹp ngang