Asmar đúng là đã trở lại.
Ít nhất lúc Gin tới tiền sảnh Con Thuyền Noah đón hắn, xác nhận thẩn thể hắn không có vấn đề gì. Nhưng mà…
“Hắn nhìn sao như thể trúng tà vậy?”
Hughes đáp: “Có lẽ lặn lội đường xa, mệt mỏi.”
Gin còn muốn nói, lại bị Hughes liếc mắt ngăn lại.
Đợi Asmar như du hồn trôi lên lầu, Hughes mới hạ thấp giọng: “Tinh Linh Vương nói thân thể Asmar rất bình thường, vấn đề là ở tâm lý.”
Gin nhíu mày: “Vì sao hắn nói với người, không nói với ta?”
Hughes cười nửa miệng nhìn hắn không nói.
Gin đột nhiên nhớ ra ba ngày của mình khi xưa với Dea, lập tức cười bồi: “Ý ta là, chuyện như vậy tìm ta truyền lời là được rồi, không nên quấy rầy ngươi.”
Hughes mỉm cười: “Thật không?”
“Đương nhiên đương nhiên.” Gin thấy hắn không có phản ứng gì, lập tức biết điều câm miệng. Nhưng lòng lại bồn chồn lo lắng, Omedeto không lẽ đã phát hiện ra chuyện của hắn với Dea năm đó. Rượu vào lời ra, lên giường tiền rơi. Ai biết Dea liệu có vừa uống rượu rồi lại lên giường, xong cái gì cũng kể không.
Hắn càng nghĩ càng bất an, lẩm bẩm: “Thạch Phi Hiệp về nhanh chút có phải tốt không.”
“Đúng thế.” Hiếm khi Hughes phụ họa hắn.
“A? Ngươi cũng nghĩ thế?” Gin trợn tròn mắt.
Hughes dật đầu: “Có lẽ Phi Hiệp có thể khuyên giải Asmar.”
Gin nhẹ nhàng thở ra.
“Ngươi nghĩ cái gì đó?” Mắt Hughes hơi nheo lại.
“Haha, cũng thế đó cũng thế đó.” Gin ôm eo hắn, “Gần đây ta vận động ít quá, hay là ngươi theo giúp ta luyện tập đi.”
“Được lắm.” Hughes đồng ý rất sảng khoái.
Hai mắt Gin tỏa sáng.
Ba phút sau ——
Gin vừa chà vừa hậm hực nói: “Ta có thể chọn loại hình vận động khác không?”
“Có thể. Lau cửa sổ, gấp chăn, rửa bồn cầu, tùy ngươi chọn.” Hughes cầm khăn lau trong tay, thân thiện đáp.
“…” Gin cúi đầu, tiếp tục ngoan ngoãn lau sàn.
Sau một chuỗi dài biến cố, Con Thuyền Noah bắt đầu phát triển theo hướng tốt lên.
Đầu tiên là Isfel trở về.
Nhìn đôi cánh đen tuyền của hắn, Gin cảm khái: “Màu đen vẫn thuận mắt hơn. Bảo sao Thạch Phi Hiệp lại đi mua thuốc nhuộm lông.”
Hậu quả của câu cảm thán ấy là hắn bị Isfel lôi tới trước tiền sảnh đánh ba ngày ba đêm.
Lúc bọn họ đối chiến, trừ Antonio đến đưa thức ăn, Asmar làm nhân viên y tế, toàn bộ vắng mặt. Hughes lúc đầu còn tới xem, nhưng sau thấy bọn họ chơi rất ‘an toàn’, thì không còn quan tâm nữa.
Đến lần thứ năm mươi tám Gin được chữa thương, rốt cuộc giơ hai tay xin hàng, “Ta sai rồi, ta sai rồi. Ta sẽ không bao giờ nhắc đến ba chữ Thạch Phi Hiệp nữa.”
…
Vì thế hắn được chữa trị thêm lần thứ năm mươi chín.
Cũng từ đó về sau, ba chữ Thạch Phi Hiệp chở thành đại kỵ trong nửa năm, cho đến khi cửa chính rộng mở, ánh mặt trời chiếu vào, một con người xách bao lớn bao nhỏ thở hồng hộc đi vào hậm hực nói: “Vào lúc này, giúp đỡ quan trọng hơn cười chứ?”
…
Ánh mai hạnh phúc quyết định dừng lại tại Con Thuyền Noah, không rời đi nữa.
Đáng tiếc, ánh dương dù ấm áp, nhưng lại không thể chiếu rọi mọi ngóc ngách Con Thuyền Noah.
Như là Asmar.
Dù là một câu “Ngươi đã yêu hắn” của Thạch Phi Hiệp khiến hắn xúc động khó cưỡng, khiến hẳn tỉnh lại từ trong mê man, nhưng chân hắn vẫn ngập trong bùn, không thể tự thoát.
Bốn phía không có dây thừng, cũng không có cành cây, hắn không biết làm thế nào bước ra ngoài được.
Có lẽ, hắn cần một bàn tay giúp đỡ.
Nghĩ là thế, chân hắn vô thức đi tới tầng thứ ba mươi.
Bể bơi nước xanh lam ánh lên trần nhà.
Thạch Phi Hiệp và Isfel cởi trần dựa sát vào một chỗ.
Isfel đang cúi đầu, không nhìn rõ mặt.
Thạch Phi Hiệp ngẩng cao đầu, rên rỉ không ngớt, “A, nhẹ chút… Ưm, chính là chỗ đó. khoan đã, chậm một chút. A, thật thoải mái…”
“…”
Asmar không nói gì quay đầu bước xuống.
“Ổn chứ?” Isfel buông tay.
Thạch Phi Hiệp uốn éo cổ chân, cao hứng nói: “Đúng là không rút gân nữa. Chúng ta so lại, ngươi phải nhường nửa vòng! Ta không tin đã như thế còn không bơi thắng ngươi. Nhưng phải nói trước, không được dùng cánh làm để bơi đâu.”
Isfel nói: “Ta có thể nhường ngươi ba phần tư.”
“… Sao có thể mặt dầy thế được?” Thạch Phi Hiệp vừa nói vừa hăm hở bơi ra vị trí ba phần tư hồ.
Asmar xuống lầu, thấy Gin đang cầm một bó hồng đỏ tới trước mặt Hughes.
Victor ở một phía khác, tay vẫn che miệng, khanh khách cười: “Cưng à, ta cũng rất nhớ ngươi.”
“…”
Asmar tiếp tục xuống lầu.
Gin nói: “Ngươi ngửi xem, có phải hơi khó chịu không?”
Hughes hít một hơi, nhíu mày: “Giống mùi hoa quế.”
Gin than vãn, “Ta ghét mùi hoa quế.”
“Có phải hoa hồng đỏ trồng trong nhà ấm lâu quá, tiến hóa?”
Gin chán nản: “Có cách nào khiến nó thoái hóa về không?”
Hughes suy nghĩ: “Bớt phân bón của nó đi?”
“Nhà kính tự động phân phối cái đó mà.”
“Hay ngươi đi ngửi hoa quế đi, không chừng giờ nó đang tỏa ra mùi hoa hồng.”
“…”
Asmar đi vào nhà ăn.
Raton và Antonio đang thầm cãi vã.
Ở Con Thuyền Noah, Raton là phái yếu. Cả Thạch Phi Hiệp là nhân loại còn diễu võ dương oai trước mặt hắn được. Đương nhiên, từ khi Thạch Phi Hiệp và Isfel kết duyên, hắn không chỉ diễu võ dương oai nữa, mà thành kiêu ngạo vô lối luôn rồi.
Asmar tiến gần thêm vài bước.
Raton đột nhiên đập bàn nhảy dựng lên, hai lồng mày gần như dính vào nhau, phẫn nộ trên mặt muốn rõ ràng bao nhiêu thì rõ bấy nhiêu.
Amanthar bị làm cho ngơ ngác. Bước chân Asmar dừng lại, cân nhắc không biết có nên làm anh hùng cứu mỹ nhân không.
Đột nhiên, Amanthar đứng dậy, vọt qua.
Raton theo bản năng né qua một bên, nhưng động tác của hắn không nhanh bằng Amanthar.
Chỉ thấy Amanthar vươn tay, ôm chặt thân thể hắn, kiễng múi chân, đặt môi lên.
Hai cái đầu như dính vào nhau như hai thỏi nam chân.
“…”
Asmar quay đầu, đi vào bếp.
Dáng cao lớn của Antonio đang đứng trong bếp nấu. Hắn kiệm lời, bình tĩnh, không giỏi ăn nói, nhìn đã thấy bình an, có thể dựa vào được.
Người cậu thích, hẳn là kiểu người ấy!
Asmar tự lừa mình dối người thuyết phục mình.
“Ngu ngốc.” Antonio đột nhiên chửi nhỏ.
Asmar sửng sốt, đang định hỏi cậu ngu chỗ nào, thì nghe Antonio nói tiếp: “Ta cảnh cáo, ngươi mà dám chạy đi một bước, ta nhất định khiến ngươi không xuống giường được!”
…
Asmar nhận ra người hắn nói chuyện không phải là mình, mà là truyền âm với một người khác.
“Chờ đó! Mấy ngày nữa ta sẽ trở lại. Ngươi không được đi! Ta không cho phép ngươi đi!”
Asmar nghe mà sợ run. Sao những lời này nghe quen quen? Giống như, sau lần đầu tiên cậu cùng Jesse, khóc ầm lên muốn đi, Jesse cũng nói như thế.
Trái tim cậu dần lạnh lẽo.
Dáng Antonio dần xa khỏi tầm mắt.
Chân cậu chậm rãi lui ra sau, đi thẳng khỏi phòng.
Raton và Amantha đã kết thúc màn hôn hít, giờ im lặng ngồi bên cửa sổ, ngươi ngắm ta ta nắm ngươi.
Asmar gần như có thể nhìn thấy bong bóng hồng dập dơn trên đầu họ.
…
Đây đúng là không phải nơi dành cho mình!
Asmar tức giận đi ra ngoài.
Từ bếp vang ra tiếng Antonio gầm gừ: “Cavill, ta cảnh cáo ngươi lần nữa! Ngươi mà dám trốn, ta sẽ truy nã ngươi tới chết! Ngươi tốt nhất hãy mong đời này đừng để ta tìm thấy, nếu không ta sẽ đập nát chân ngươi! Trừ khi ngươi xùy tiền vay ra. Ta ghét nhất cái chuyện vay không trả! Chết tiệt, sao ta lại đảm bảo cho cái loại như ngươi!”
Asmar co hai chân, ôm gối ngồi trước tiền sảnh.
Nhìn hắc ám vô hạn bên ngoài, trái tim cô đơn của cậu muốn nhỏ lệ.
Cậu ghét bể bơi, ghét hoa hồng đỏ, ghét hôn môi, ghét nhà bếp, ghét Con Thuyền Noah… Hắn ghét Jesse!
Asmar cuối cùng vỡ òa.
Vì cậu phát hiện, cậu ghét Jesse vì Jesse đã buông tay.
Lúc rời Nguyên Thù giới, cậu kinh hoảng, cậu sợ hãi, cậu căm hận, nhưng tất cả mọi thứ đều tạo lập trên một nền tảng bình tĩnh. Rằng Jesse chắc chắn sẽ tìm cậu. Dù là yêu hay là hận, cậu tin rằng Jesse sẽ không buông bỏ như vậy.
Thế nên cậu yên tâm thoải mái trốn tránh, sau đó thấy Jesse vì mình điên cuồng.
Nhìn Jesse tìm kiểm mà cảm thấy sợ hãi thương tâm, nhưng không thể tự phủ nhận, rằng ở một góc tối sâu trong tâm hồn, cậu an tâm. Vì Jesse còn để ý tới mình, còn không vứt bỏ mình.
Nhưng giờ… sự vô tâm đó cuối cùng nhận trừng phạt.
Jesse quyết định nói lời từ biệt.
Từ biệt Ryan, từ biệt cậu, từ biệt quá khứ của họ.
Có lẽ nhanh thôi, hắn sẽ tìm được một Ryan mới, một Ryan để hắn thương tâm lo lắng… rồi một lần nữa bắt đầu một câu chuyện tình. Người kia sẽ nhận lấy phần dịu dàng cường ngạch của Jesse, nhận lấy lời ngon tiếng ngọt của Jesse, nhận lấy ôm hôn nồng nhiệt của Jesse…
Tất cả những gì vốn thuộc về cậu!
Cậu chôn đầu vào cánh tay, tận tình khóc, cho đến khi khàn cả giọng.
Trước cửa sổ lớn phòng ăn.
Hughes lộ vẻ mặt không đành lòng, “Ta muốn giúp hắn.”
Gin nhìn về phía Thạch Phi Hiệp.
Thạch Phi Hiệp nhướn mày, trông rất là tiểu nhân đắc chí. Isfel đứng ở sau lưng hắn.
Gin mỉm cười, “Chuyện cần vận dụng tới trí tuệ, ta chỉ có thể nghĩ tới một người.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Trên Con Thuyền Noah, chỉ có cả thảy một người.”
Gin nói: “Ý ta chính thế.”
Thạch Phi Hiệp hỏi Isfel: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Isfel nói: “Ta làm báo cáo, được phê chuẩn là có thể từ mang Jesse từ Nguyên Thù giới tới.”
…
Nói cách khác, nếu Thần đồng ý cho Isfel tới Nguyên Thù giới, thì Jesse chẳng mấy chốc sẽ thành áp trại phu nhân?
Thạch Phi Hiệp hơi mím môi: “Ta nghĩ, dùng cách trực tiếp hơn đi.”
“Cách gì?” Gin và Hughes đồng thanh.
Thạch Phi Hiệp mỉm cười: “Đưa dâu.”
Asmar không biết mình khóc bao lâu, chỉ biết khi Thạch Phi Hiệp tới trước mặt cậu, mắt đã sưng chỉ mở được ra một đường chỉ nhỏ.
“Asmar.” Thạch Phi Hiệp nghiêm túc nhìn cậu, “Ta có việc muốn nói, thực ra…rất khiến người ta bất ngờ khiếp sợ, nhưng ngươi nhất định phải bình tĩnh!”
Đầu óc Asmar vẫn còn chìm trong bể nước mắt.
“Là về Jesse.”
Mắt Asmar mở to thêm một chút.
Thạch Phi Hiệp thở dài: “Ta vừa nhận được tin báo, Jesse sắp kết hôn.”
Asmar không điếm xỉa tới là tin báo gì, đầu cậu hoàn toàn bị bốn chữ ‘Jesse sắp kết hôn’ đập hôn mê.
“Ngươi phải bình tĩnh.” Thạch Phi Hiệp nắm lấy tay cậu, “Không được ngất xỉu! Ở chỗ này giờ không ai thích hợp làm hô hấp nhân tạo, nên ngươi phải cố gắng lên.”
Môi Asmar run run, “Là ai?”
“A?”
“Cô dâu là ai?”
“… Nghe nói là người bên ngoài. Uầy, là liên hôn.”
“Hôn nhân chính trị?”
“Chắc thế.”
Thảo nào hắn lại muốn cậu rời đi, thảo nào hắn lại muốn nói lời từ biệt, thì ra là vì…
Thân thể Asmar như rơi xuống hầm băng, lạnh tới phát run.
…
Không phải là bị kích thích mạnh quá, chết ngất luôn chứ? Chỗ này có mỗi một bảo mẫu là cậu ta, nếu cậu ta ngất… chỗ này đâu có cái thứ như búp bê thế thân đâu…
“Ngươi phải cố lên, nhất định phải cố lên. Khổ đau chỉ là tạm thời, trước bình minh là hắc ám, Quách Phú Thành cũng thành phất lên trôi chảy…” Thạch Phi Hiệp đã không còn biết mình đang nói cái gì.
“Không muốn mất, thì đi giành lấy.” Tiếng Isfel nhàn nhạt vang lên từ phía sau.
Thạch Phi Hiệp nhẹ nhàng thở ra, tý nữa thì hắn đã nói Trương Học Hữu học tập bằng hữu rất nhiều.
“Không muốn mất, thì đi giành lấy?” Asmar nhỏ giọng lặp lại, đôi mắt sụp hé ra thêm một tý, để nước trào ra, “Nhưng ta đã… không có tư cách…”
“Ai bảo không có tư cách!” Thạch Phi Hiệp hiên ngang quát: “Hắn dám vớ vẩn, ngươi uy hiếp hắn, hắn không sợ, ngươi uy hiếp cả nhà hắn! Nếu cả nhà hắn không sợ, uy hiếp toàn tộc hắn!”
Asmar như người chết bắt lấy cọng rơm cứu mạng, “Liệu được không?”
“Đương nhiên. Đừng quên, sau lưng ngươi ngoài quân lực khổng lồ của Tinh Linh tộc, còn có mạng lưới khổng lồ của Liên Minh Cửu Giới chúng ta!” Thạch Phi Hiệp vỗ ngực.
Tuy là… hắn ở nhân giới chả có quyền phát biểu.
Gin kéo liệt mã địa ngục tới trước mặt, “Chuẩn bị xong.”
Thạch Phi Hiệp và Hughes trực tiếp đẩy người lên xe.
Đợi Asmar ngồi vào xong, Victor mới thấy mình cũng bị đẩy lên.
Có điều hắn là bị Gin, Hughes, Thạch Phi Hiệp và Raton hợp lực đẩy lên.
“Ta cũng đi?” Victor hậm hực
Thạch Phi Hiệp thâm trầm trả lởi: “Cô bé Lọ Lem cần người đánh xe.”
Xe liệt mã địa ngục kéo tốc độ là tuyệt hảo.
Khi đặt chân lên Nguyên Thù giới chúng lập tức biến thành một luồng lửa, gào thét trong không trung.
Thế nên, khi bọn họ tới Vu tộc, tất cả mọi người đều nghiển cổ nhìn.
Suy nghĩ và ý chí của Asmar trải một đường điều chỉnh, cuối cùng thanh tỉnh mà kiên định.
Cậu từ trên xe đi xuống, không nhìn tất cả mọi người mà nhằm thẳng hướng phòng Jesse.
“Hắn ở trong vườn thuốc.” Trưởng lão Ghul ở sau lưng cậu tốt bụng bảo.
Chân Asmar xoay, chạy tới vườn thuốc.
Victor muốn đi theo, lại bị trưởng lão Ghul gọi lại, “Hãy đem xe ngựa đậu tại nơi nó nên ở đã.”
Jesse nhẹ nhàng vuốt ve đóa hoa màu da cam, nụ cười trên mặt thật ngọt ngào.
Cảnh này đập vào mắt Asmar, lập tức biến thành chú rể đang say mê vì cô dâu.
“Ta không cho phép!” Cậu lớn tiếng.
Jesse sửng sốt quay đầu, đôi mắt mở lớn, kinh ngạc nhìn cậu.
Asmar vọt tới trước mặt hắn, thu hết dũng khí, nghĩ tới những lời Thạch Phi Hiệp chỉ đạo trước khi đi, lớn tiếng nói: “Ta là Tam vương tử Tinh Linh giới. Giờ ta quyết định gả cho ngươi, ngươi không được phép cự tuyệt! Ngươi dám cự tuyệt, ta sẽ giết cả nhà ngươi!”
“Cả nhà ta chỉ có một mình ta.” Jesse trở lại vẻ thong dong ban đầu, đứng dậy thản thiên nhìn cậu.
“Thế thì giết toàn tộc ngươi! Ta…” Asmar quyết tâm đạt mục tiêu bất kể trả giá, “Sau lưng ta không những có quân lực khổng lồ Tinh Linh giới, còn có đại biểu Cửu giới hậu thuẫn. Thế nên ngươi không thể cự tuyệt ta.”
“Nói cách khác, ta không cưới ngươi không được?”
“Đúng!” Asmar kiên định gật đầu.
Jesse đưa tay quệt mũi, “Không thể cự tuyệt?”
Trái tim Asmar run lên, nghiến răng gật đầu, “Không thể!”
“Vậy thì được.”
…
Asmar ngẩng đầu, không dám tin nhìn hắn.
Jesse nhẹ chọc cậu, ôm lấy cậu, cười nói: “Còn định tự tay trồng loài mật quất lan này, cầu hôn ngươi. Có điều nếu ngưoi chủ động như thế… thật khó cự tuyệt, ta đành tuân mệnh.”
“Mật quất lan?” Asmar nhớ ra, Tinh Linh giới có tục lệ đêm tân hôn uống rượu đúng chứ?
“Rượu mật quất lan là chế từ hoa mật quất lan. Ở Vu tộc, nó là loại hoa tình yêu.” Jesse buông hắn ra, trêu chọc, “Không phải ngươi không biết đó chứ?”
“Tức là…” Asmar cúi đầu nhìn hắn, “Hoa của ngươi là chuẩn bị tặng ta?”
“Ngươi nói xem?”
“Tức là, ngươi không có tính kết hôn với người bên ngoài?”
Jesse nói: “Chỉ có người bên ngoài là ngươi.”
…
Tức là, từ đầu đến cuối cậu bị Thạch Phi Hiệp lừa?!
“Asmar.” Tiếng Jesse đột nhiên trầm xuống.
“Ừm?”
“Không được phép lại rời đi nữa.”
“Ừ.” Cậu cũng không muốn chịu tội lần nữa. Asmar sờ mí mắt sưng sắp không mở nổi của mình.
“Không thì ta không cho ngươi xuống giường nổi nữa.”
“…”
Thạch Phi Hiệp hắt xì.
Hắn xoa mũi nhìn ra ngoài cửa sổ. Đây là lần hắn lừa dối thành thật nhất.
Người bên ngoài, liên hôn… không phải đều phù hợp với Asmar cả sao?
Ây da, hắn đúng là càng ngày càng trung hậu thật thà.