U Linh Tửu Điếm

Chương 114: Tơ tình triền miên 1




Con đường rất dài, xe xóc liên tục.

Asmar ngắm phong cảnh trôi qua ngoài cửa sổ…. và bóng hình phản chiếu nơi cửa sổ.

Jesse nhắm chặt mắt. Khi nói xong rồi, hắn không thèm để ý tới cậu nữa, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi. Chỉ lúc như thế này, cậu mới có thể không ngại ngần quan sát hắn, tuy rằng chỉ là một bóng dáng mơ hồ trong suốt, nhưng với cậu thế đã là thỏa mãn lắm rồi.

Cậu khẽ vươn tay. Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm tới ảnh phản chiếu, vào đôi mày dày đậm.

Tuy tóc hắn màu trắng, nhưng lông mày hắn vừa đen lại vừa dày.

Asmar tham lam vuốt rồi lại vuốt.

Đột nhiên, cậu phát hiện đôi mắt kia đã mở, đang nhìn về mình không hề chớp mắt.

Asmar giật mình, ngón tay vội thu lại thành nắm đấm, “Ngươi tỉnh rồi?”

Jesse thản nhiên hỏi: “Nhìn gì vậy?”

“Ta nhìn…” Cậu ngồi thẳng lên, mắt nhìn thẳng về phía trước, “Đây không giống đường tới hoàng cung.”

“Ngươi còn nhớ rõ đường tới hoàng cung?” Giọng Jesse đầy trào phúng.

Asmar cúi đầu không nói lời nào. Bởi lúc trước hắn đã từng từ hoàng cung bỏ trốn cùng Loudini.

“Không tới hoàng cung.” Có lẽ đã xem đủ bộ dạng bối rối của cậu, Jesse nói tiếp.

Mắt Asmar trợn lên kinh hoảng, cậu nghiến răng: “Ta là Tam vương tử Tinh Linh Giới.”

Jesse im lặng.

“Hoàng huynh sẽ không để ngươi làm bậy…” Hắn còn chưa dứt lời, đã bị Jesse ép vào cửa sổ.

“Nếu ta là ngươi, sẽ không làm cao ở thời điểm này đâu.” Jesse cười, nhưng ý cười chằng chạm tới khóe mắt, “Nếu muốn lôi thân phận tam vương tử ra, ngươi hẳn nên làm thế từ hơn một ngàn năm trước. Lúc này… Ngươi không thấy là quá muộn rồi sao?”

Asmar hoảng hốt tới ngừng thở. Mặt của cậu và hắn gần sát như vậy, chỉ cần ngẩng đầu lên, miệng mình sẽ hôn lên mũi hắn…. Giống như buổi trưa hôm nào, Jesse thừa dịp cậu ngủ say mà hưởng lợi.

“Thế nên, ngoan ngoãn đi.” Giọng Jesse đột nhiên mềm hẳn, “Ryan.”

Một tiếng “Ryan” này phá hỏng mọi suy nghĩ của Asmar. Cậu trợn tròn mắt, nhìn Jesse chậm rãi thối lui, vẻ mặt đã trở về cái bộ dạng không chút thay đổi ban đầu.

Asmar dựng người ngồi thẳng lên, hạ giọng: “Đến cùng thì ngươi muốn thế nào?”

“Đừng hỏi. Ryan.” Jesse đặt một ngón tay lên môi, ”Đừng hỏi bất cứ điều gì.”

Asmar đành nuốt những lời muốn nói trở lại.

Đường lên núi ngày càng cao.

Nhìn cảnh sắc quen thuộc hai ven đường, tâm tư Asmar càng u ám.

Xe ngựa đột ngột dừng lại.

Jesse mở cửa xe, nhìn Asmar còn đang kinh ngạc, cười khẩy: “Còn đợi ta đỡ ngươi xuống sao?”

Asmar nhìn chung quanh, nhảy xuống xe.

Đường núi trước sau đều hoang vắng, cậu thầm đánh giá khả năng trốn thoát từ chỗ này.

Jesse nhằm hướng rừng thưa bên đường núi mà đi, dù bốn phía cành lá xum xuê rậm rạp, mái tóc và thân hình hắn vẫn rất dễ khiến người khác chú ý.

Người đánh xe chỉ là một tộc nhân Vu Tộc bình thường, Asmar xét thế, không thể không nhận thấy đây là lúc tốt nhất để trốn đi.

Jesse dường như không biết hắn còn ở phía sau, cứ lặng lẽ đi về phía trước.



Lúc này còn không đi thì đợi tới lúc nào.

Asmar không chần chừ nữa, dùng ma pháp hệ phong ném mình lên không trung, bay về phía dưới núi.

Cậu bay đi được chừng năm sáu mét, thì thấy vai đau nhói, trước mắt tối sầm, vô số kim tinh bay lên, mạnh mẽ quất cậu xuống đất.

Lúc té xuống là bả vai chạm đất, cậu nghe rắc một cái, bả vai kia cũng đau tái đi.

Cậu nằm trên mặt đất, mồ hôi mẹ mồ hôi con lấm tấm trên trán. Cậu mở to mắt, cố gắng ngồi dậy. Một lát sau, thị lực cũng được hồi phục. Sau đó cậu nhìn thấy Jesse từ trong rừng đi ra, trào phúng nhìn cậu.

Trong chớp mắt đó, cậu thật cảm thấy muốn đập đầu vào tường mà chết.

Đau nhức trên bả vai biến mất, nhưng cánh tay lại bị trật khớp.

Jesse đi đến trước mặt cậu, chậm rãi ngồi xuống, giơ tay lên cười nói: “Không hổ là Tam vương tử, kiêu ngạo thật. Chỉ ngã một cái đã gãy tay.”

Asmar nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy người trước mắt vô cùng xa lạ. Nếu là trước kia, đừng nói là trật khớp, chỉ cần xước móng tay sẽ hổn hển rầy la cậu không cẩn thận, sau đó sẽ cẩn thận giúp cậu bằng bó vết thương… Nhưng lúc này đây, chỉ còn lại ánh mắt giễu cợt ấy.

Nước mắt không khống chế được dâng lên khóe mắt, cậu nên nhịn đi mới đúng. Cậu có thể chịu mất mặt trước người này, nhưng không thể rơi lệ với hắn. Vì cậu biết, dù cậu có khóc mù cả mắt, người này cũng sẽ không vì thế mà nhíu mày.

Jesse nâng tay lên, nắm lấy tay cậu.

Asmar rụt lại sau.

“Kể cả bị thương, cũng muốn né tránh ta sao?” Trong mắt Jesse như có mưa giông chớp giật, bàn tay nắm tay cậu càng chặt.



Chỉ cách nhau có một tấc, cự ly gần như vậy làm sao chạy trốn?

Asmar đau tới nhăn hết cả mặt, nghiến răng, không nói một lời.

Jesse nhìn sắc mặt cậu càng lúc càng tái nhợt, cuối cùng cũng buông tay, ấn lên vai cậu nhẹ đẩy.

Asmar hừ nhẹ một tiếng, bả vai đã về vị trí cũ, tuy vẫn đau, nhưng đã có thể hoạt động.

Jesse đứng lên, “Còn đi được chứ?”

Asmar đứng dậy, “Lúc nãy, ngươi niệm nô lệ chú trên người ta?”

Jesse cười lạnh, “Không thì ngươi nghĩ là gì?” Hắn quay đầu đi về phía rừng cây, Asmar im lặng theo sau.

Rừng cây tuy rậm rạp, nhưng ánh dương vẫn len qua những kẽ lá. Tằng giọt nắng đổ xuống vàng óng, xen kỹ bốn phía.

Asmar đột nhiên nhớ ra đây là chốn nào, hắn đột ngột dừng lại.

Jesse cũng không quay đầu, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Muốn nếm thử lần nữa sao?”

Sắc mặt Asmar trắng nhợt, nắm đấm bên người nắm rồi thả, thả rồi nắm, nhưng cuối cùng vẫn nhấc chân đuổi kịp.

Đi rồi lại đi, xa xa có tiếng nước xối truyền đến.

Quả nhiên, sau đó một lát, họ tới trước một thác nước đổ từ đỉnh núi xuống, bọt nước trắng xóa tung bay trên mặt hồ xanh biếc.

Jesse dừng lại bên bờ hồ.

Asmar do dự đi tới.

Jesse đột nhiên quay đầu, “Lúc đó chúng ta, gặp mặt ở đây lần đầu tiên.”

Asmar cúi đầu. Với cậu mà nói, đó không phải ký ức tốt đẹp gì. Vì cậu giết rắn của Jesse, nên hồi đó bị người ta không khách sáo ném đủ loại vu thuật Vu tộc lên người. Nhớ lại lúc đó, cậu còn chưa thể ra tay đã bị đánh gục.

“Ryan, nếu chúng ta có thể vính viễn dừng lại tại ngày hôm đó, thật tốt biết bao.” Hắn nhìn thác thước, chăm chú đến thần người.

Asmar lầu bầu: “Bị ngươi đánh tới hoa rơi nước chảy hả?”

“Ha…”

Asmar kinh ngạc ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy nụ cười không kịp thu về của hắn. Không phải cười nhạo cười lạnh cười hờ, mà là nụ cười thực lòng. Cậu đột nhiên phát hiện đã lâu lắm rồi cậu không nhìn thấy Jesse cười như vấy. Mà trái tim cậu, thì ra vô cùng mong có thể thấy nụ cười ấy.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, Jesse quay đầu lại.

Bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không rời đi.

Nước mắt lại dâng lên, Asmar nhịn không được hạ giọng: “Xin lỗi.”

Ánh mắt Jesse một hồ nước lặng, không hề xao động. Hắn chỉ yên lặng mà nhìn, dường như muốn xem thấu Asmar.

“Ta…” Asmar còn định nói, hắn đã quay người đi. Quả quyết không hề lưu luyến quay đi.

Asmar tự giễu cười, ôm mặt.

Nước mắt từ khe hở chảy xuôi xuống.

Jesse quay đầu, nhìn bóng dáng bi thương kia, vẻ mặt khó đoán định.