U Linh Tửu Điếm

Chương 113: Tuần trăng mật tại địa ngục 10




Thạch Phi Hiệp vỗ tay, hào hứng nói: “Ta hiểu vì sao Lucifer sa đọa rồi.”

Isfel rất phối hợp, tiếp lời: “Vì sao?”

Bởi vì chỉ Địa Ngục mới phát huy hết giá trị tồn tại của hắn.” Ánh sáng rạng đông đó, nhất định phải ở chỗ tối mới hiển hiện hết. Nếu thế còn chỗ nào hợp hơn là Địa Ngục đâu? Thạch Phi Hiệp vì phát hiện của bản thân mà đắc ý mãi không thôi.

Asmodeus đột nhiên mở miệng: “Lúc Lucifer đại nhân làm phản, phần lớn Thiên Sứ đều vừa khóc vừa chiến đấu.”



Vừa khóc vừa đánh?

Thạch Phi Hiệp tự suy diễn thành hình ảnh. Một đám đáng ra nên cầm đao cầm kiếm hô đánh hô giết lại uốn éo vẫy khăn tay, vừa vẫy vừa kêu: “‘Ngươi đừng đi, chúng ta không thể không có ngươi…’ ‘Ngươi quay về đi, mình ta thật không chịu nổi, mau về đi…’ ‘Chỉ cần ngươi ở lại, cái gì ta cũng đồng ý. Dù ngươi muốn chiếm lấy ta, ta cũng…’

“Khụ khụ khụ!” Thạch Phi Hiệp nghẹn đến đỏ mặt tía tai.

“Ngươi làm sao vậy?” Asmodeus lo lắng nhìn hắn, rồi lại giống như ngại Isfel, vội cúi đầu.

Isfel thuần thục vỗ lưng Thạch Phi Hiệp. Suy nghĩ trong đầu hắn luôn đi mây về gió.

Thạch Phi Hiệp sờ mũi: “Uầy, ta chỉ đang nghĩ, chỉ đang nghĩ, Abaddon đi đâu mất rồi?”

Nếu Abaddon ở tại đây, nhất định sẽ cảm động tới phát khóc, vì họ nói đủ chuyện trên trời dưới bể rồi, giờ mới để ý có một người mất tích.

Isfel nói: “Ta tiễn hắn đi.”



Con người vẫn dùng tiễn biệt, chẳng lẽ…

Thạch Phi Hiệp khiếp sợ: “Không có nữa sao?”

Ánh mắt Asmodeus lập tức từ mặt đất nâng lên, hơn nữa còn trợn trừng.

Isfel nói: “Về nhà, dưỡng thương.”

Thương còn có thể dưỡng tức là còn có thể cứu, Thạch Phi Hiệp nhẹ thở phào, “Lúc nãy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”

Hai Thiên Thần Sa Đọa đang đánh hăng, không cần thận không kiềm chế được sức mạnh, lực trùng kích quá lớn, Abaddon bất hạnh bị lực trùng kích đánh trúng, hôn mê bay đi. Isfel lúc đỡ được hắn phát hiện nhà hắn cũng gần đó, nên thuận tiện bỏ hắn vào nhà rồi trở lại.

Nhưng mà, câu chuyện như thế vẫn có lỗ hổng.

Thạch Phi Hiệp nói: “Làm sao ngươi biết nhà Abaddon ở đâu?” Không phải ngươi chưa từng tới Địa Ngục sao?

Asmodeus nói: “Bởi vì trên nóc có ghi.”

“Ah?”

Isfel nhìn vẻ khó hiểu của Thạch Phi Hiệp, dẫn hắn bay tới phía nhà Abaddon.

Trong lúc vội vã, Thạch Phi Hiệp chỉ kịp vẫy tay chào Asmodeus.

Asmodeus đứng đó, hình như trên mặt nở nụ cười vui sướng, nhưng vì khoảng cách càng lúc càng xa, Thạch Phi Hiệp không dám khẳng định mình đã tưởng tượng hay là thật.

Bay không bao lâu, Thạch Phi Hiệp liền hiểu ý Asmodeus, bởi vì giữa một khoảng tối đen như mực, ánh đèn nê ông xoay đi xoay lại như sâu đo rất dễ khiến người ta chú ý.

“Không phải nó viết Abaddon đó chứ?”

“Không phải,” Isfel nói, “Là Abaddon lão gia.”

“Cũng coi như danh nhân có đẳng cấp ở Địa Ngục.” Thạch Phi Hiệp cười, đột nhiên thấy buồn ngủ. Có lẽ là tại nghe đến chữ nhà, nên hắn bất thình lình nhớ đến cái giường lớn ở Con Thuyền Noah.

Isfel tay siết chặt eo hắn, hỏi: “Tiếp tục, hay trở về?”

Khó lắm mới đến Địa Ngục một lần, hắn không muốn bỏ dở giữa chừng. “Không phải còn bốn tầng sao? Chúng ta mau xem cho xong rồi về.”

Isfel nói: “Tầng thứ tám và thứ chín ở dưới Thác Máu, con người không thể đi qua.”

“Thác Máu là gì?” Hôm nay Thạch Phi Hiệp nghe từ này không chỉ một lần.

“Là thác nước được tạo thành từ máu của vô số oan hồn Địa Ngục.”

Thạch Phi Hiệp run lên, gió thổi vào người lạnh đến lạ.

Kiến trúc tầng thứ sáu rất đa dạng, tháp có bằng có nhọn, Thạch Phi Hiệp thậm chí còn nhìn thấy vài tòa tháp cổ Trung Quốc và kim tự tháp hài hòa đứng cùng một chỗ.

“Tầng này chủ yếu về lĩnh vực gì?”

“Sinh hoạt. Đây là nơi các chủng tộc định cư nhiều nhất.”

Thạch Phi Hiệp và Isfel chậm rãi sánh bước trên đường.

“Trong các tầng Địa Ngục, đây là nơi ta thấy giống Nhân Giới nhất.” Có hàng quà vặt, có tiệm tạp hóa, nếu nhìn cẩn thận còn có thể nhìn đến những sạp báo nhỏ xíu chen giữa hai tòa nhà.

“Địa Ngục cũng có báo chí?” Thạch Phi Hiệp ngạc nhiên hỏi.

Isfel đáp: “Thứ đó không thể coi là báo chí, so ra giống truyền đơn của con người hơn. Nhưng có thu phí.”

“Ở nhân giới, chẳng ai bỏ tiền mua truyền đơn cả.”

“Trên truyền đơn có thể tìm thấy bất cứ tin tức nào ngươi muốn.”

“Thế internet thì sao? Nơi này cũng có internet chứ?” Thạch Phi Hiệp khá hưng phấn.

“Không được dùng rộng rãi. Chỉ có Thiên Thần Sa Đọa là thích thôi.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Nếu ở Con Thuyền Noah cũng có internet thì tuyệt.”

“Tín hiệu không xuyên tới các giới được.” Isfel nhìn hắn thất vọng lồ lộ, “Nhưng có thể sử dụng bên trong.”

“Sử dụng bên trong?” Mắt Thạch Phi Hiệp sáng lên. Tuy nhân khẩu thường trú tại Con Thuyền Noah không nhiều, nhưng khách tới lui không ít, nếu phát triển tốt thì sẽ không thiếu bạn ảo đâu.

“Chúng ta lên tầng thứ bảy đi.” Isfel ôm hắn bay lên.

Có lẽ đã quen thấy các Thiên Thần Sa Đọa bay tới bay lui, nên Isfel bay rất lâu cũng không gặp ánh mắt kinh ngạc nào, nhiều nhất là bay sượt qua các Thiên Thần Sa Đọa khác thôi. Có điều mọi người đều đang bay, nên cũng chẳng có thời gian chào hỏi.

Kiến trúc tầng bảy và tầng sáu rõ ràng không phải cùng phong cách, thậm chí có thể nói là hoàn toàn trái ngược.

Thạch Phi Hiệp vừa mới nhìn đã ngẩn ra. Nếu hắn không nhìn lầm, trừ tòa cung điện trắng xóa đang lơ lửng giữa không trung ra, kiến trúc nơi này đều mang màu sắc của giáo đường.

“Nếu nơi này sáng một chút, ta sẽ nghĩ đây là Thiên Đường.” Hắn lẩm bẩm.

Isfel nói: “Lúc Lucifer tại đây, đúng thế.”

Thạch Phi Hiệp trầm mặc. Ở các tầng kia, hắn nhìn thấy đủ loại dục vọng, tầng thứ sáu tuy không biểu hiện lồ lộ ra, nhưng cuộc sống bình thường vốn bao hàm vô số dục vọng bé nhỏ. Nhưng tới nơi này, hắn chẳng những không thấy ham muốn, mà nội tâm cũng rất bình lặng. Mọi ý nghĩ trong đầu đều bị gạt đi, chỉ thấy an bình.

“Rất giống Thiên Đường hả?” Thạch Phi Hiệp cảm thấy hắn cả đời cũng không có cơ hội tới Thiên Đường. Bởi vì chuyện của Isfel, dù Thần không làm gì hắn, cũng không thể thích hắn nổi.

“Ừ.”

Thạch Phi Hiệp cười: “Một lần du hành có thể thấy cả Thiên Đường và Địa Ngục, quá đủ.”

Một bóng người chậm rãi từ dưới bay lên.

Dù cho cánh hắn màu đen, nhưng hắn vẫn làm cho Thạch Phi Hiệp cảm thấy hắn là một thiên sứ chân chính vô cùng thánh khiết.

“Hoan nghênh tới tầng thứ bảy.” Hắn mỉm cười, gương mặt tinh tế dường như tỏa ra hào quang nhu hòa giống như Metatron. “Ta là Belial.”

Isfel dùng hai chữ giới thiệu thân phận hắn, “Lười biếng.”

Belial hơi xấu hổ, “Ta đã sửa nhiều rồi.”

“Ồ?”

“Ít nhất buổi sáng ta sẽ rửa mặt đánh răng.”

“Một ngày một lần?”

Belial hạ giọng: “Một tuần một lần.”

Thạch Phi Hiệp: “…” Nhất định lúc nãy hắn nhìn lầm. Cái màng bao quanh khuôn mặt đó không phải ánh sáng, mà là bụi đó bụi đó!

“Đại nhân Lucifer không ở đây, nên việc chiêu đãi các ngươi là của ta.” Belial nói, rồi dẫn họ bay tới một giáo đường.”

“Đại nhân Lucifer không có nhà, nên Cung Ban Mai tối om à, không ai ở được. Đành để các ngươi chịu khó ở lại nhà ta vậy.”

“Nhà ngươi?” Trong đầu Thạch Phi Hiệp lập tức xuất hiện một tòa nhà bỏ hoang chìm trong tro bụi và mạng nhện.

Isfel nói: “Nhà hắn có người quét dọn.”

Belial nói: “Đúng đó, ta có mười người. Vốn định mời một người giúp ta đánh răng nữa, nhưng Đại nhân Lucifer không đồng ý.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Vì sao?” Chẳng lẽ người lại thích để cái bộ dạng hắn lôi thôi lếch thếch miệng hôi rình?

Belial đáp: “Hắn nói, hắn sợ sau này ta sẽ mời một người chuyên môn giúp ta mở miệng mất.”

Thạch Phi Hiệp: “…” Cũng đúng, dù sao một tuần một lần cũng là có vận động.

Nhà Belial là một giáo đường trắng nhà, phía trước chăng một loạt đèn màu vàng cam.

Tuy là thế, căn phòng bên trong chẳng có dáng vẻ giáo đường chút nào, bài trí rất xa hoa.

Thạch Phi Hiệp được đưa vào phòng khách đã chuẩn bị. Lúc sắp xếp, Belial còn hỏi riêng một câu: “Thật sự chỉ cần một phòng sao?”

Đáp trả là ánh mắt sắc lẻm của Isfel.

Thế là Belial biết điều, không nói gì thêm nữa.

Vào trong phòng khách, Thạch Phi Hiệp rút ra kết luận, nơi này chính là một tòa biệt thự xa hoa khoác áo giáo đường.

Isfel nói: “Muốn ăn salad không?”

“Salad?” Thạch Phi Hiệp ngạc nhiên, thây đúng là đã hơi đói bụng, liền gật đầu, “Được.”

Isfel ra ngoài gọi người mang đồ ăn tới, lúc trở về Thạch Phi Hiệp đã chui vào nhà tắm.

Đến khi hắn đi ra, người giúp việc đúng lúc đưa salad tới.

Nhìn đĩa màu sắc rực rỡ, Thạch Phi Hiệp đã ngứa tay, không chờ đầu bếp xếp dao nĩa xong đã nhón lấy bỏ vào miệng.

“Ngon không?” Isfel nhìn hắn, đôi mắt sâu thẳm.

Thạch Phi Hiệp làm dấu OK, gật mạnh đầu. Không hổ là đầu bếp của Đại Ma Vương, có nghề!

Isfel nói: “Chờ ta ra rồi cùng ăn.”

Thạch Phi Hiệp nhìn cỡ đĩa, đúng là hơi ít, “Ừ.” Hiếm khi thấy Isfel để ý tới đồ ăn nha. Có lẽ là đói lắm rồi. Hắn quyết định làm vài miếng nữa, còn để lại hết cho Isfel. Dù sao hắn mới là người bay tới bay lui, rất tốn sức.

Isfel tắm không lâu, nhưng lúc hắn đi ra cái người đúng ra phải ngồi trên giường chờ hắn “cùng ăn bữa tối” đã ngửa mặt thở phì phò như lợn chết.

Hắn đứng ở đầu giường nhìn một lát, thấy là người kia tuyệt không thể giữa chừng tỉnh dậy mới quay đi ra bàn trà, thư thái ngồi xuống, chậm rãi ăn từng miếng salad hải sản.

Đồ ăn vào miệng, hương vị tan ra trên đầu lưỡi.

Hắn nhìn Thạch Phi Hiệp ngây thơ ngủ không hề hay biết đièu gì, môi khẽ nhếch lên.

Không sao cả, hẵng còn nhiều thời gian.