Metatron trở lại phòng làm việc của Julian, thấy hắn đang tươi cười ôm quả cầu thủy tinh thông tấn, hiển nhiên tiếng cười vừa rồi là dành cho thiên sứ ở đầu bên kia quả cầu.
“Được, tối gặp.” Hào quang của quả cầu nhanh chóng vụt tắt, Julian tiện tay nhét nó vào ngăn tủ, sắc mặt lập tức âm trầm, ánh mắt phóng đãng trắng trợn nhìn Metatron.
Metatron rõ ràng cảm nhận được cơn thịnh nộ đang cuồn cuộn dâng lên trong Mammon.
Cho dù hắn chưa từng thấy qua Mammon phát hỏa, nhưng hắn không chút nghi ngờ về sức phá hoại của ma vương địa ngục, cho nên hắn dùng lời nói đánh vỡ thế giằng co: “Julian đại nhân, có việc gì ta có thể đóng góp sức lực không?”
Nét mặt Julian dần dần thả lỏng, tựa lưng vào ghế ngồi, thản nhiên nói: “Ngươi đắc tội với ai trong cục Chấp vụ?”
Metatron ngơ ngác.
“Hay là, ngươi là người của cục Giám sát?”
Metatron đáp: “Không phải.”
Khóe miệng Julian cong lên: “Nga? Vậy hẳn là món quà mà Burj muốn hiếu kính ta?”
Metatron thoáng cau mày. Cho dù là Thần, trước giờ cũng chưa từng xem hắn như một món lễ vật.
Julian đột nhiên rút ra nguyên một cái ngăn tủ, ném về phía hắn.
Metatron làm ra vẻ luống cuống tay chân tiếp nó.
Chips (mấy cái thẻ tròn tròn để đánh bạc trong casino ấy, gọi chips nghe cho nó chuyên nghiệp =))) trong ngăn tủ lách cách kêu loạn.
“Hảo hảo chơi vài ván đi.” Julian phất tay.
Metatron thấy hắn không có ý định nói tiếp, chỉ đành mang theo một bụng nghi hoặc đi ra ngoài.
Cánh cửa sau lưng tự động khép lại.
“Hảo hảo chơi vài ván sao?” Ngón tay thon dài của Mammon xuyên quá mớ chips, khóe miệng âm lãnh không nói nên lời.
Metatron nhìn thấu tâm tư hắn: “Ngươi muốn chơi?”
“Hắn đã khẳng khái như vậy, chúng ta sao có thể lãng phí tâm ý hắn?” Mammon cười lạnh. Hắn e mình không đủ kiên nhẫn để từ từ mở chi nhánh cạnh tranh, hiện tại hắn chỉ muốn thắng cái khu giải trí rách nát này từ trên bàn casino, sau đó làm Julian phá sản đến một cái quần cộc cũng không còn, trần truồng đứng ngoài đường múa khiêu dâm!
Metatron khẽ thở dài: “Không nên làm quá đáng.”
Quá đáng hay không phụ thuộc vào giới hạn.
Mà giới hạn này, mỗi người mỗi khác nhau.
Mammon cầm lấy một mảnh chips hình lục giác, đùa nghịch trong tay.
Sòng bạc giữa trưa cũng không quá náo nhiệt, bình quân mỗi bàn chỉ có hai ba khách.
Metatron vừa xuống lầu liền trở thành tâm điểm chú ý của cả sòng bạc.
Cho dù đã thu lại hào quang, dung mạo hắn vẫn như cũ khiến cả vạn người không ai nỡ rời mắt.
Mammon đột nhiên rất muốn một bước ra khỏi kết giới, kéo Metatron vào lòng, không để cho bất kỳ sinh vật nào nhìn trộm nữa.
......
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ.
Hồi ở thiên đường, lúc khoảng cách giữa bọn họ là gần nhất mà chuyện này còn không thể làm được, hắn không nghĩ hôm nay có thể làm dễ dàng.
Tiếng xúc xắc lách cách vang lên, đánh thức đám người kia trở lại.
Một thiên sứ râu ria lúng phúng để trần hai cánh tay, một chân giẫm lên bàn, hét lớn một tiếng: “Tài!”
Chung xúc xắc mở ra.
“Hai hai ba, xỉu.” Thiên sứ làm cái diện vô biểu tình nói.
“Hứ!” Thiên sứ rậm râu kia dựng hai ngón út lên, quay về phía nhà cái ngoáy ngoáy mũi mình.
Những thiên sứ khác vờ như không thấy, mạnh ai nấy chơi.
Metatron nói: “Đây là phong tục của giới thứ mười sao?”
Mammon nói: “Ta thích ngón giữa của nhân loại hơn.” (ngón tay thối F*** ấy ^^)
“Babu, ngươi còn chips không?” Thiên sứ làm cái cũng không chút để ý, cười tủm tỉm hỏi, hiển nhiên là quen biết đối phương.
Babu đầu tiên sờ túi tiền, sau đó sờ ngực, cuối cùng sờ râu, sờ soạng nửa ngày, vẫn không mò ra được mảnh chips nào. Hắn nhìn trái nhìn phải, những thiên sứ khác đều đã lẩn mất, chỉ còn Metatron đang mỉm cười lấy lễ. Hắn lập tức tiến lại gần: “Ngươi, mới tới sao? Biết chơi không?”
Metatron nói: “Ta đến xem.”
Tầm mắt Babu hạ dần, sau đó dán chặt vào ngăn tủ trong tay Metatron, không chịu dời đi.
Chips của khu giải trí này có đủ loại hình dáng, phân theo giá tiền khác nhau. Càng nhiều cạnh, số tiền biểu trưng càng lớn. Trong ngăn tủ đại đa số đều là chips bát giác và lục giác, chỉ cần tưởng tượng, cũng đủ biết là con số khổng lồ.
Trước khi nước miếng của Babu sắp chảy xuống ngập lụt cả ngăn tủ, Metatron đã lặng lẽ lui về sau một bước.
Babu hoàn hồn lại, dùng ánh mắt chó đói thấy khúc xương gắt gao nhìn hắn, trơ mặt ra nói: “Ta dẫn ngươi đi chơi.”
Mammon nói: “Cự tuyệt đi.”
Metatron nói: “Được.”
Mammon: “......”
Babu cười đến lông mày thiếu điều sắp bay lên: “Chúng ta chơi tài xỉu trước.” Hắn khẩn trương nằm úp sấp trên bàn chơi, vênh váo nói với thiên sứ làm cái: “A ha, chúng ta lại đến đây!”
“Chúng ta?” Thiên sứ kia tự tiếu phi tiếu nhìn về phía Metatron.
Babu lập tức xoay người nói: “Mua tài, lần này nhất định là tài.”
Mammon thản nhiên nói: “Mua xỉu.”
Metatron lộ ra biểu tình khó xử.
Babu sốt ruột nói: “Lần này chắn chắn là tài.”
Metatron ôn hòa nói: “Hắn vẫn chưa lắc mà.”
Thiên sứ làm cái cười ầm lên.
Babu sắc mặt đỏ bừng, lúng ta lúng túng nói: “Như nhau thôi, lắc hay chưa cũng đều như nhau thôi.”
Mammon đứng bên kia Metatron nói: “Xỉu chắc rồi.”
Chung lắc vài vòng, mạnh mẽ úp xuống, thiên sứ làm cái buông tay ra: “Mua gì?”
“Tài!” Babu định rút chips từ trong ngăn tủ, nhưng Mammon đã nhanh tay hơn hắn.
Nhưng trong mắt người khác là, Metatron khẽ nghiêng người, tránh đi bàn tay của Babu, đem cả ngăn tủ đặt trên khung “Xỉu”.
Lông mày Babu trực tiếp bay lên.
Khoảnh khắc đó, Mammon và Metatron đều thực sự lo lắng lông mày hắn sẽ vượt khỏi phạm vi của cái trán, nhảy thẳng lên đỉnh đầu.
“Nếu đã buông tay thì không thể đổi lại.” Câu này của nhà cái hiển nhiên là nhằm vào Babu. Hắn nhướn mày, tự tin chậm rãi giở chung lên, sau đó cứng đờ.
Một, một, hai.
Xỉu.
Đồng tử nhà cái đột nhiên giãn to ra. Hắn làm cái nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thất thủ. Làm thiên sứ, hắn không có năng lực gì đặc biệt, năng lực duy nhất là dẫn dắt đàn em ở trung tâm giải trí này —— thao túng xúc xắc. Mà kết quả hiện tại lại tuyên bố rành rành, năng lực của hắn đã mất đi hiệu nghiệm. Hắn đã thua.
Hít sâu vài bận, hắn chậm rãi tìm lại tri giác, mới có tâm tình tính xem trong ngăn tủ kia rốt cuộc chứa bao nhiêu chips.
Babu đứng một bên, có hơi buồn bực.
Tên nhà cái này là lão oan gia của hắn, có thể chứng kiến hắn thua cuộc quả thật là một chuyện vô cùng thống khoái, thế nhưng, loại thống khoái này nên xuất phát từ cơ sở là hắn đoán đúng, sao có thể là bởi vì hắn đoán sai?
Người duy nhất duy trì bình tĩnh tại hiện trường chính là Metatron, hắn hỏi: “Ta thắng rồi sao?”
Nhà cái lại hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Vâng, ngài đã thắng. Ngài chờ một lát, ta lập tức tính con số chips của ngài.” Hắn xoay người bỏ đi.
Metatron khẽ nói với Mammon: “Như vậy quá khiến người chú ý.”
“Không đâu. Bọn họ đâu phải con người.” Mammon cảm thấy thật sung sướng.
Niềm vui của ma vương vốn được xây dựng trên nỗi đau khổ của người khác. Nhìn vẻ mặt của Babu và tên nhà cái ban nãy, lần đầu tiên hắn nảy sinh chút thiện cảm với giới thứ mười. Loại thiện cảm này còn làm hắn sung sướng hơn cả tài nguyên của giới thứ mười.
Nhà cái rất nhanh quay về, trong tay ôm một cái rương nhỏ mà tinh xảo. Hắn đặt rương trước mặt Metatron, mở nắp, bày ra tư thế mời: “Xin ngài đếm lại.”
“Không cần, ta tin tưởng ngươi.” Metatron trút hết chips trong ngăn tủ vào rương.
Tiếng lách cách này đối với dân cờ bạc mà nói không chỉ là âm thanh thần thánh, mà còn là một nỗi dày vò. Không nghi ngờ gì nữa, loại âm thanh này luôn thập phần tuyệt vời, nhưng đáng hận chính là, âm thanh tuyệt vời kia lại không thuộc về mình.
Nhà cái nói: “Julian đại nhân mời ngài đến dãy phòng khách quý.”
Mới đó lại muốn gặp mặt?
Metatron bật cười.
Babu vốn định đi theo, nhưng bị nhà cái ngăn lại.
Nhà cái lạnh lùng nói: “Julian đại nhân chỉ mời vị khách này.”
Babu tuyệt vọng nhìn theo Metatron.
Metatron mỉm cười, từ trong rương vốc ra một nắm chips giao cho hắn, “Chúc ngươi chơi vui vẻ.”
Babu lập tức cười đến sáng lạn chói lóa.
Metatron cùng Mammon lên lầu.
Mammon nói: “Ngươi đoán hắn hiện tại có phải đang ngồi trên sô pha ảo não đến đấm ngực giậm chân?”
Metatron biết hắn đang nói Julian, cười đáp: “Có lẽ hắn chỉ nghĩ làm sao đòi lại chips.”
“Không đâu.” Đều là người kinh doanh, Mammon cực kỳ am hiểu lối suy nghĩ của đối phương: “Hắn sẽ không đòi lại, hắn muốn thắng trở về.”
Metatron nhíu mày.
Hắn quả thật dốt đặc cán mai về khoản cờ bạc.
Bước vào phòng khách quý, không thấy Julian, chỉ có một nữ thiên sứ chia bài phụ trách tiếp đãi.
“Hoan nghênh ngài, Menon tiên sinh, rất vui được phục vụ. Ta là Isabella.” Nàng hơi nghiêng đầu, nụ cười dịu dàng mang theo vài phần ngây thơ thuần khiết.
Mammon chợt nói: “Hai đường thẳng song song.”
“Có ý gì?” Metatron mờ mịt.
Mammon nói: “Đường cong thân hình trước sau của nàng.”
Metatron: “......”
Isabella giới thiệu những dịch vụ mà phòng khách quý cung cấp.
Mammon khinh thường cười lạnh. Hoa quả, điểm tâm, đồ uống…… sô pha, chỉ bấy nhiêu đã gọi là phòng khách quý, nga, quên nữa, còn có hai đường thẳng song song biết đi. Loại cấp bậc này thậm chí so ra còn kém nhà trọ bình dân ở địa ngục.
Metatron trái lại không quá để ý, hắn chỉ để ý tại sao hai người họ phải ở lại chỗ này. “Bao giờ chúng ta mới có thể đi?”
Isabella mỉm cười nói: “Xin ngài chờ một lát, ba vị khách quý khác sẽ tới nhanh thôi.” Nàng dừng một hồi, lại nói: “Nếu ngài thấy chán, ta có thể giúp ngài giải trí đôi chút.” Nàng móc từ trong túi ra một bộ bài poker, đi tới trước cái bàn vuông đặt giữa phòng, thuần thục xào bài.
Metatron bất đắc dĩ nhìn Mammon.
Mammon nói: “Có lẽ ngươi nên hỏi nàng một câu...... Chúng ta sắp tăng thêm bao nhiêu tài sản nữa?”
Isabella xào bài xong, đôi mắt nhìn thẳng hắn, hỏi: “Ngài muốn chơi ‘tìm đường sống trong chỗ chết’, hay là ‘ngươi chết ta sống’?”
“......” Metatron chớp chớp mắt.
Isabella thoảng đỏ mặt, cúi đầu nói: “Để ta giải thích luật chơi, ‘tìm đường sống trong chỗ chết’ chính là......”
Mammon nghe nàng giải thích xong, bèn phiên dịch lại cho Metatron vốn 100% mù tịt: “Tìm đường sống trong chỗ chết’ ở địa ngục gọi là diệt tích (không để lại dấu vết), ở thế giới loài người gọi là chạy nước rút. ‘Ngươi chết ta sống’ ở địa ngục gọi là nơi sa đọa, ở nhân loại gọi là kéo rùa.”
Metatron kéo ghế ngồi xuống: “Tìm đường sống trong chỗ chết.” Thừa lúc Isabella chia bài, hắn dùng thanh âm cực nhẹ nói với Mammon: “Giao cho ngươi đấy.”