U Linh Giới

Chương 29-2: Bánh ngọt (trung)




Rafael không ở đó.

Văn phòng chỉ có Paso đang khom lưng thu dọn đống văn kiện rải đầy đất. Hắn nhìn thấy Metatron sau lưng Mammon, đầu tiên là ngây người, tiếp đó khẩn trương nói: “Ngài là đại biểu của thiên đường Metatron đại nhân phải không? Xin, xin lỗi, ta chậm trễ không nghênh đón ngài, ta......”

“Là ta đến sớm.” Metatron một câu giải vây cho hắn.

Paso vỗ cánh bay lên, đem văn kiện trong tay chất lên núi văn kiện đã lung lay bất ổn, sau đó trở lại mặt đất, cúc cung nói với Metatron: “Ta phụ trách mọi an bài của ngài trong lúc ở Chủ thành, xin mạn phép dẫn ngài đến nơi nghỉ ngơi ở trung tâm giải trí.”

Mammon đột nhiên nói: “Tại sao ta có cảm giác thái độ ngươi đối với hắn không giống như đối với ta?”

Paso lại ngẩn ra, vô cùng thành thật suy nghĩ một hồi, mới nói: “Ta cũng không biết nữa. Nhìn thấy Metatron đại nhân, ta liền đặc biệt muốn thân cận ngài ấy, muốn làm gì đó cho ngài ấy. Giống như, giống như nhìn thấy Rafael đại nhân vậy.”

Mammon bất động thanh sắc phân tích tâm lý hắn, xem ra thiên sứ ở giới thứ mười trong tiềm thức vẫn thích thân cận thiên sứ hơn.

Trước khi đến giới thứ mười, hắn thập phần tự tin có thể chiếm trọn cái bánh ngọt này. Bất luận thế nào, từ Leviathan đến Abaddon đến Isfel đến Asmondeus đến bản thân hắn, đều đã trả giá rất nhiều mồ hôi lẫn máu đào cho đại sự giải cứu giới thứ mười lần này. Căn cứ vào đại tiền đề đó, thiên đường vốn có sai sót trước sẽ khó cạnh tranh với địa ngục. Nhưng theo tình thế trước mắt, hắn cảm thấy mình đã quá lạc quan.

Đầu tiên, người chủ trì da mặt quá dày. Điểm này Mammon cực kỳ tin tưởng vào Rafael, gia hỏa kia tuyệt đối sẽ không cảm thấy bao che khuyết điểm là một chuyện đáng hổ thẹn, càng không cảm thấy khiêm nhường là một đức tính tốt —— trừ phi người khác khiêm nhường hắn.

Tiếp theo, đối thủ quá mạnh. Đụng độ Metatron, Mammon chưa chiến đã hàng.

Cuối cùng, bản chất cư dân giới thứ mười hiển nhiên thân thiết gần gũi với thiên sứ của thiên đường hơn.

Thiên thời địa lợi nhân hoà......

Hắn thứ nào cũng không có.

“Rafael đâu?”

“Ngài ấy ra ngoài rồi.”

“Khi nào trở lại?”

“Không biết.”

Mammon định thần, thấy vai Paso cơ hồ lướt sát vai Metatron, trong lòng nhất thời trỗi lên một cỗ bực bội, vòng tay ôm thắt lưng Metatron, âm thầm nhích lại gần một chút.

Mà thôi.

Có thể dùng cái bánh ngọt giới thứ mười này đổi lấy Metatron...... Kỳ thực vẫn còn lãi chán! Huống chi, cho dù không giành được quyền khai phá, hắn cũng có cách kéo giới thứ mười từ trên mặt đất xuống nước luộc.

Nghĩ đến đây, khóe miệng hắn cong lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Metatron nói: “Ngươi không phải nói dẫn ta tới trung tâm giải trí sao?”

Paso hoàn hồn, ánh mắt cấp tốc dời khỏi cánh tay Mammon quàng bên hông Metatron, đỏ mặt xoay người nói: “Mời bên này.” Hắn đi tới trước cửa, đang định mở cửa, cánh cửa đột nhiên từ ngoài đẩy vào, thật mạnh tống hắn văng dính vách.

Rafael như bị lửa bén mông xông vào, tầm mắt đảo một lượt, trầm giọng nói: “Wall đâu?”

Mammon nhướn mày nói: “Ngươi phải lòng hắn rồi sao?”

Rafael nói: “Nguyên thù giới không hề phái đại biểu. Ta vừa mới xác nhận với Lanka, hắn quyết định bỏ quyền.”

Mammon nói: “Cho nên, Wall vì tiếp cận ngươi không tiếc giả mạo đại biểu nguyên thù giới làm fan cuồng?”

Rafael nói: “Tới lúc Nghịch Cửu Hội chiếm lĩnh giới thứ mười, không biết còn có thể hả hê khi người gặp họa được nữa không?”

Mammon nói: “Chậc, nếu quyền khai phá không nằm trong tay địa ngục...... Ta nghĩ hẳn là vẫn có thể.”

Rafael nhìn về phía Metatron.

Metatron nói: “Tìm người trước rồi tính.”

Rafael nói: “Ta đã phát động tất cả thiên sứ trí tuệ giới thứ mười.” Tuy rằng hy vọng khá mong manh.

“Hình như không phải tất cả.” Mammon chỉ vào Paso té xỉu dưới chân tường, “Ít nhất còn một con cá lọt lưới.”

Metatron ngồi xuống bên cạnh Paso, trong tay nổi lên một lớp kim quang loãng, chiếu lên trán Paso.

Paso từ từ tỉnh lại. Hắn mờ mịt nhìn về phía Rafael.

Rafael trên mặt đã hoàn toàn không thấy vẻ tối tăm khi mới vào cửa, mà tràn ngập dương quang xán lạn, “Ngươi tỉnh rồi sao?”

Paso gật đầu, nhanh nhảu đứng lên, đang định mở miệng, chợt nghe Rafael thân thiết nói: “Thật có lỗi vì đã ngộ thương ngươi. Ngươi là đứa con trung trinh nhất của Thần, là người bạn chân thành nhất của thiên đường, là nguồn hy vọng to lớn của Chủ thành......”

Mammon chịu hết nổi, kéo Metatron sang một góc khác trong gian phòng.

Ngoài cửa sổ trời nắng đẹp.

Mammon nhìn Metatron còn đẹp hơn cảnh sắc bên ngoài, ôn nhu nói: “Ngươi chuẩn bị khai phá giới thứ mười thế nào?”

Metatron cười nói: “So với khai phá giới thứ mười, trước mắt ta càng muốn cho nó một cái tên chính thức.”

“Vương quốc Thiên sứ?” Mammon hỏi. Hắn nhớ Shipley từng gọi như vậy.

Metatron nói: “Có lẽ nên để thiên sứ của giới thứ mười tự mình quyết định.”

Mammon nói: “Nếu cho ta đặt, ta nguyện ý gọi nó là bảo địa.”

Metatron cười đến có thâm ý khác, “Muốn gì lấy nấy?”

Mammon nheo mắt, thanh âm hơi khàn, “Là vô hạn hy vọng.”

Bên kia phòng Rafael đột nhiên đẩy cửa sổ bay ra ngoài.

Mammon và Metatron nhìn nhau, liền theo sau Paso cũng xuyên ra ngoài.

Trước Rafael còn có một thiên sứ hai cánh, dẫn bọn họ bay về hướng tây tòa thành.

Mammon lo Metatron mệt, nắm chặt tay hắn, “Ta mang ngươi đi.”

Metatron mỉm cười, thả lỏng cánh, tùy ý hắn kéo mình bay tới phía trước.

Một hàng thiên sứ nhanh chóng ra khỏi Chủ thành, tiến vào đồng cỏ mênh mông vô tận.

Xa xa, mười mấy thiên sứ vây thành một vòng lơ lửng giữa không trung. Ngay bên dưới bọn họ, một thân ảnh dính đầy phấn bạc đang ôm ý đồ đột phá vòng vây.

“Wall.”

Rafael thanh âm không lớn, nhưng lọt vào tai thân ảnh đầy phấn kia liền như sấm sét rền vang. Hắn rất nhanh buông xuôi chống cự, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.

“Làm tốt lắm.” Rafael mỉm cười tỏ ý khen ngợi mười mấy thiên sứ kia.

Các thiên sứ vui vẻ đáp xuống mặt đất.

Rafael nhìn Wall vẫn cứng đờ không nhúc nhích, mỉm cười nói: “Thần yêu thương tất cả sinh mệnh. Vô luận là thiên sứ, hay là người trong suốt. Cho nên, hiện nguyên hình đi. Chỉ cần ngươi trở về với vòng tay của Thần, Thần sẽ tha thứ cho mọi lỗi lầm của ngươi.”

“Ta không mặc quần áo.” Wall nói.

Rafael nhìn về phía những thiên sứ khác.

Các thiên sứ khó xử nhìn nhau. Y phục trên người họ đều là áo liền quần, cởi ra khác gì khỏa thân?

Rafael bất đắc dĩ nhìn sang Mammon.

Mammon khóe miệng câu lên, đang định thong thả ra giá, chợt thấy Metatron giơ ngón tay hướng về cúc áo trước ngực.

“Khụ.” Mammon tùy tay lôi ra một kiện áo khoác dài vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ, ném cho Wall.

Wall nhận lấy mặc vào, mới chậm rãi hiện nguyên hình.

Rafael tiếp tục khuyên nhủ: “Thần có tấm lòng bao la hơn biển cả, sẽ không truy cứu tội ác trong quá khứ, chỉ cần ngươi thành tâm hối cải......”

“Ngươi muốn biết kẻ đứng sau lưng ta là ai?” Wall ngắt lời hắn.

Rafael nói: “Nếu ngươi tình nguyện chủ động khai ra, đương nhiên là quá tốt. Điều này cũng có thể chứng tỏ quyết tâm cùng thành ý ngươi muốn trở về trong vòng tay của Thần.”

Wall nói: “Ta sẽ không khai.”

Rafael nhẹ nhàng thở dài, “Ta biết ngay mà.” Hắn quay đầu nói với những thiên sứ khác, “Các ngươi thấy rõ chưa? Phản bội Thần, sẽ trở nên giống như hắn, ích kỷ tư lợi, không biết liêm sỉ, hung tàn độc ác, âm hiểm đê tiện!”

Các thiên sứ cái hiểu cái không gật đầu.

Wall cả giận nói: “Ta có chỗ nào ích kỷ tư lợi không biết liêm sỉ hung tàn độc ác âm hiểm đê tiện?”

Rafael nói: “Ngươi muốn phủ nhận mục đích ngươi tới giới thứ mười?”

“Có gì phải phủ nhận. Dù sao tư liệu cũng đã gửi đi, ngươi có bắt ta cũng vô dụng.”

Rafael lắc đầu, vẻ mặt vô cùng bi thống, “Ngươi lợi dụng tín nhiệm ta dành cho ngươi, đánh cắp tư liệu của giới thứ mười, chẳng lẽ còn không phải âm hiểm đê tiện?”

“Đây chỉ là một loại thủ đoạn.” Wall phản bác.

Rafael tiếp tục lắc đầu: “Ngươi luôn miệng nói thích ta sùng bái ta, thực chất chỉ là lợi dụng ta. Chẳng lẽ đây không phải vì tư lợi không biết liêm sỉ?”

Wall há miệng, lại bị Rafael phủ đầu, “Giới thứ mười khó khăn lắm mới thoát khỏi bóng ma của Thần hỗn độn, Nghịch Cửu Hội thậm chí không đợi nó thở phào nhẹ nhõm đã bắt đầu lăm le nó, chuẩn bị phát động âm mưu quỷ kế nhắm vào nó, chẳng lẽ như vậy còn không tính là hung tàn độc ác?”

“Cái gì âm mưu quỷ kế? Bọn ta chỉ là muốn giải phóng tất cả những chủng tộc bị áp bức!” Wall hai mắt phun lửa.

Rafael tức tốc điều chỉnh sắc mặt, trở nên dị thường bình tĩnh, “Quả nhiên là Nghịch Cửu Hội.”

Wall sửng sốt, phát hiện mình đã lọt vào bẫy miệng lưỡi hắn, sắc mặt nháy mắt trướng tím, trên trán ẩn ẩn hằn lên gân xanh, “Ngươi gạt ta!”

Rafael vô tội nói: “Ta gạt ngươi cái gì?”

Wall không trả lời được.

Mammon nghe xong lắc đầu, “Cánh cửa vào Nghịch Cửu Hội quả thật càng ngày càng lỏng lẻo.” Cho nên mới tuyển những thành viên thiểu năng thế này.

Wall oán hận trừng Rafael, đột nhiên nhếch mép cười nói: “Mặc kệ các ngươi, muốn nói sao chẳng được. Dù gì ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ! Các ngươi chờ xem, sớm muộn có một ngày, bọn ta sẽ lật đổ các ngươi.”

Rafael nói: “Từ lật đổ này thường xuất hiện trên người những đại nhân vật cao cao tại thượng sừng sững không ngã.”

“Ha ha. Các ngươi cứ việc tự mãn đi! Đợi hội trưởng phóng thích Thần hỗn độn, các ngươi sẽ phải khóc lóc bi lụy.” Wall cười lạnh nói.

“Thì ra hội trưởng của các ngươi muốn phóng thích Thần hỗn độn a!” Mammon làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ.

Wall chán nản phát hiện, hắn lại lỡ lời. Vì miễn cho mình tiết lộ thêm nhiều bí mật khác, hắn quyết định ngậm miệng.

Bất quá hiện tại đã muộn.

Rafael lẫn Mammon đều không chút hứng thú với những gì hắn nói sau này.

Phân phó các thiên sứ mang Wall đi tìm một chỗ giam giữ hắn, Rafael hỏi Mammon, “Ngươi thấy thế nào?”

“Muốn phát triển Nghịch Cửu Hội ở giới thứ mười cũng khó khăn như muốn phát triển Nghịch Cửu Hội ở thiên đường.” Mammon nói. Hắn từng là thiên sứ, cho nên quá rõ, trong mười giới, tín ngưỡng của thiên sứ là chân thành thuần tịnh nhất, một khi tư tưởng của họ xuất hiện lệch lạc, thì càng khó lòng vãn hồi. Trường hợp như Metatron dù sao cũng chỉ là thiểu số.

Rafael nói: “Ta không lo Nghịch Cửu Hội.”

Metatron thấu hiểu nói: “Ngươi e ngại Thần hỗn độn?”

Rafael trầm mặc thay thừa nhận.

Trước giờ bọn họ chưa từng để Nghịch Cửu Hội vào trong mắt, bởi vì Thần là tồn tại vô địch chí cao vô thượng. Không tồn tại nào có thể lay động địa vị của Thần, cho dù là Lucifer được dự đoán là ngôi sao tương lai. Nhưng nay Thần hỗn độn xuất hiện, là tình tự của Thần, nó chưa hẳn thắng được Thần, nhưng thần cũng không thể hoàn toàn tiêu diệt nó. Điều này với Nghịch Cửu Hội mà nói, tuyệt đối là ánh sáng hy vọng phá vỡ mọi quan niệm vốn có.

Mammon chậm rãi nói: “Chuyện liên quan đến Thần hỗn độn, thế nào lại tiết lộ ra ngoài?”

Rafael cùng Metatron nhất tề nhìn Mammon.

Vì triệu tập đại hội cửu giới, Rafael đơn giản giải thích tình hình trước mắt của giới thứ mười với các giới khác, nhưng phần giải thích này tuyệt đối không chi tiết đến mức nhắc tới Thần hỗn độn. Nói cách khác......

Trong quân đoàn của thiên đường và địa ngục ở hiện trường lúc đó có gian tế của Nghịch Cửu Hội.

So với thiên sứ dễ dàng bị nhận ra do màu cánh, đọa thiên sứ và quân đoàn địa ngục hiển nhiên càng có khả năng lớn hơn.

Mammon nói: “Trên đời này có một thứ gọi là thuốc nhuộm lông.”

Rafael nhíu mày.

Cứ tiếp tục truy cứu như vậy, phạm vi sẽ rất rộng.

Metatron nói: “Thật ra số người chân chính biết đến Thần hỗn độn, cũng không nhiều.”

Đúng vậy, quân đoàn thiên sứ, quân đoàn đọa thiên sứ cùng quân đoàn địa ngục không trực tiếp tham gia kế hoạch phong ấn Thần hỗn độn.

Cho nên......

Mammon trong mắt hiện lên một đạo lãnh quang, “Đáp án đã hé lộ.”