U Linh Giới

Chương 27-3: Phong ấn (hạ)




Kết giới đã nhỏ đến không thể nhỏ hơn.

Beelzebub di chuyển thân thể của đám người Mammon, Rafael đến chính giữa, tận lực tiết kiệm không gian.

Shipley và Abaddon vẫn đang quấn lấy nhau.

Abaddon dần quen với tay hắn, đã không giống như lúc đầu không thể thích ứng, có hai lần còn thoát khỏi thế gọng kìm của hắn. Chỉ là giây tiếp theo, Shipley lại đột nhiên xuất hiện khống chế Abaddon.

Từ sau khi Abaddon đã quen dây dưa với Shipley, Isfel cũng thu tay gia nhập hàng ngũ bàng quan.

Metatron nhắm mắt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trục Thời gian, tựa hồ đang tìm kiếm gì đó.

Beelzebub mở máy thông tấn, báo cáo tình hình trước mắt với Lucifer.

Lucifer trầm ngâm hỏi: “Có cần chi viện không?”

Beelzebub nhìn đàn thiên sứ sáu cánh mọc tràn lan, “Hiện tại vẫn chưa biết thực lực của Thần hỗn độn.” Hắn vô cùng hoài nghi Thần hỗn độn sở dĩ chậm chạp không chịu xuất toàn lực chính là muốn dụ Lucifer bọn họ ra mặt. Trước mắt bảy đại ma vương địa ngục đã có năm người kẹt ở giới thứ mười, nếu Lucifer cũng nhúng tay, như vậy địa ngục sau này chỉ có thể dựa vào Belia. Vừa nghĩ đến hậu quả đó, hắn liền chém đinh chặt sắt trả lời: “Xin ngài cứ yên tâm ở bên ngoài chờ đợi.”

Lucifer nói: “Đừng miễn cưỡng.”

Beelzebub nói: “Không sao, Abaddon chống chịu được!”

Abaddon bị siết cổ chỉ có thể ặc ặc mấy tiếng.

“Tình bạn này thật khiến người cảm động.” Thần hỗn độn lại phát biểu, “Nhưng vô luận các ngươi có đưa cứu binh đến hay không, với ta mà nói, kết cục đều như nhau. Vờn lâu như vậy, ta nghĩ đã đến lúc đặt dấu chấm hết cho trò chơi này.”

Lucifer nói: “Ngươi không cảm thấy tịch mịch sao?”

Thần hỗn độn nói: “Không phải tịch mịch, là cô độc. Ta là Thần, loại cô độc này vốn nên có.”

Lucifer nói: “Ngươi không hiểu bản thân mình chút nào. Đây là tịch mịch. Nỗi tịch mịch của bị giam cầm.”

Thần hỗn độn lập tức nín bặt.

Thạch Phi Hiệp nhỏ giọng nói: “Kiềm chế, kiềm chế tí.” Vạn nhất chọc Thần hỗn độn nổi điên, đại khai sát giới, đến chừng đó đứng mũi chịu sào chính là đám người Isfel.

Lucifer nói: “Muốn đột phá kiếp sống tù túng này không?”

Thần hỗn độn cười lạnh: “Ngươi tưởng ngươi là ai?”

Lucifer nói: “Chúa tể địa ngục.”

Thần hỗn độn nói: “Ta là chúa tể giới thứ mười.”

“Giới thứ mười không phải nhà giam của ngươi sao?” Lucifer nói, “Còn địa ngục là nơi ta lựa chọn.”

“Ra là thế à?” Từ máy thông tấn truyền đến thanh âm lười biếng của Michael.

“......”

Mọi động tĩnh đầu bên kia máy thông tấn cứ như vậy đột ngột gián đoạn.

Metatron bỗng nhiên nói: “Nguyện Thần tồn tại cùng chúng con.”

Beelzebub kinh ngạc quay đầu nhìn. Hắn biết loại thời điểm này, Metatron tuyệt đối sẽ không nói những lời vô dụng vô nghĩa, cho nên câu này nhất định có ám chỉ bên trong. Là ám chỉ gì?

Hắn đang tư lự, lại nhìn thấy trục Thời gian trong tay Metatron đột nhiên phát ra hào quang ánh vàng rực rỡ.

Chỉ thấy đôi mắt lam sẫm của Metatron bị kim quang ánh thành màu lục, thần tình trang trọng, mái tóc dài vàng óng gần như hợp thành một với hào quang.

Đang bám riết lấy Abaddon, Shipley đột nhiên quỷ dị dừng lại, ngay sau đó, một, hai, ba, bốn...... nhất thời xuất hiện mấy chục Shipley trong những tư thế khác biệt.

Vị trí của họ cơ hồ trùng nhau, lại không cản trở nhau.

Isfel chú ý tới vài Shipley đứng gần mình nhất trên mặt đều có thương tích.

Beelzebub lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ đây là cái gọi là thời gian phân nhánh?”

Do Thần hỗn độn thông qua biện pháp ngược dòng thời gian không ngừng phục chế những Shipley hoàn hảo vô tổn, cho nên trên trục chính của thời gian đã phân ra rất nhiều nhánh thời gian chứa Shipley ở những trạng thái khác nhau.

Hắn không ngờ Metatron cư nhiên có thể nắm giữ thời gian, bắt lấy giao điểm giữa trục chính cùng chi nhánh, đem tất cả Shipley trên nhánh bày ra trên trục chính.

Metatron sắc mặt bắt đầu trắng bệch.

Khống chế thời gian vốn đã cực kỳ hao phí tinh thần lực của hắn, huống chi linh hồn hắn từng bị Shipley đả thương, vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn. Phục hồi thời gian về như cũ với hắn mà nói đã vượt quá phạm vi hắn có thể làm.

“Cái gì?” Thần hỗn độn phát ra thanh âm kinh ngạc.

Metatron nhắm mắt lại, trong miệng thầm cầu nguyện với Thần, mồ hôi trên trán cũng như tinh thần lực của hắn, đang nghiêm trọng hao mòn.

“Thì ra ngươi muốn thông qua thời gian phân nhánh tạo thành khe hở thời không, để Thần tiến vào hỗ trợ.” Thần hỗn độn cười lạnh nói, “Nhánh thời gian hẹp như vậy, ngươi nghĩ rằng mình có thể thành công sao?”

“Mọi chuyện đều có thể, chỉ cần trong lòng ngươi có tín ngưỡng kiên định.”

Một thanh âm giống hệt như Thần hỗn độn xuất hiện trên không.

Kim quang mênh mang bao phủ khắp thiên địa.

Giữa kim quang mơ hồ truyền ra tiếng hét mất kiểm soát của Thần hỗn độn, “Không thể nào!”

==================================================

Mammon cùng Rafael đều sắc mặt ngưng trọng.

Uriel sắc mặt từ đầu tới cuối không hề biến hóa, cho nên vào thời điểm này, cũng chẳng tỏ ra có gì đặc biệt.

Trái lại Poggi, không ngừng vỗ cánh bay vòng vòng quanh Asmondeus, “Ngươi rốt cuộc có nắm chắc hay không? Ngàn vạn lần đừng làm anh hùng. Nếu thật sự không xong, ta gọi lão ba vào giúp ngươi.”

Rafael không nhịn được nữa một phát túm hắn lại.

Poggi bực bội đá hắn, “Ngươi làm gì?”

Rafael ý cười âm u, “Đập ruồi.”

“Ngươi dám nói ta là ruồi?” Poggi giận tím mặt.

Rafael nhướn mày, “Tại sao cảm thấy ta không dám?”

Poggi chun mũi, dùng sức hừ một tiếng.

Mammon vội ho khan nói: “Làm ơn quay lại trọng điểm.”

Rafael vứt Poggi cho Mammon, trong tay nắm chặt bùa phong ấn, khôi phục thần tình ngưng trọng.

Poggi lo lắng hỏi Asmondeus, “Ngươi rốt cuộc nắm chắc bao nhiêu phần?” Không phải hắn không tin tưởng, mà là...... Asmondeus diện mạo thật sự không giống đại anh hùng xuất hiện vào thời khắc mấu chốt trong tưởng tượng của hắn.

Được rồi, thân là tiểu ma vương, hắn rất ghét anh hùng. Nhưng hắn vẫn kiên trì cảm thấy thời khắc dầu sôi lửa bỏng này diện mạo lão ba hắn tương đối phù hợp với thẩm mỹ truyền thống hơn.

Asmondeus quay sang hắn lộ ra một nụ cười trấn an, sau đó nhìn hướng phòng ngủ của Mammon, ánh mắt ngưng lại.

Những phiến cánh đen thuần triển khai sau lưng Asmondeus, sắc mặt hắn lạnh lùng. Giờ này khắc này, bất cứ ai nhìn đến hắn cũng không thể hoài nghi thân phận ma vương của hắn. Hai mắt hắn đã hoàn toàn không có cảm tình, vững vàng như bàn thạch.

Rafael thu hồi đường nhìn, ngón tay vô thức vuốt lá bùa phong ấn.

Không gian đột nhiên vặn vẹo một chút.

Phòng ngủ của Mammon trong tích tắc đã được dời tới trước mặt.

Phòng ngủ bố trí thật sự chỉ có thể dùng vô cùng xa xỉ để hình dung, tổng hợp song song quan niệm thiết kế hiện đại lẫn cổ điển, còn có những kiệt tác chỉ dùng bảo thạch chứ tuyệt đối không dùng đá bình thường, chỉ dùng kim loại hiếm chứ tuyệt đối không dùng gỗ.

Uriel trừng mắt nhìn chiếc giường lớn, nếu hắn không lầm, chiếc giường này căn bản chỉ dùng hắc tinh thạch chế ra?!

Mammon giơ ngón tay đeo nhẫn hắc tinh thạch sờ sờ mũi mình. Hắn tuyệt không thích loại hình thức tham quan này.

Asmondeus sắc mặt càng lúc càng ngưng trọng.

Một luồng khói xám hình người chậm rãi hiện hình trên giường.

Rafael không dám chậm trễ, mở bùa phong ấn, dùng tốc độ mà lỗ tai căn bản không thể đuổi kịp nhanh chóng đọc thầm thần chú trên bùa.

Luồng khói hình người thoáng nhúc nhích, tựa hồ sắp tỉnh lại.

Asmondeus khẽ nhíu mày, ở bốn phía chiếc giường hạ thêm một tầng ảo cảnh.

Nhưng hành động này hiển nhiên không thể ngăn cản luồng khói thức giấc. Nó đột nhiên xoay người.

Bởi vì nó chỉ có đường nét sơ lược, cho nên Mammon nhìn không ra nó rốt cuộc là từ trước mặt trở mình ra sau lưng, hay là từ sau lưng quay sang trước mặt, tóm lại, sau khi trở mình, thình lình ngồi dậy.

Mammon lẫn Uriel đều đề cao cảnh giác, chuẩn bị hỏa cùng linh hồn song song công kích bất cứ lúc nào.

Rafael mặt không đổi sắc lẩm nhẩm thần chú trên bùa phong ấn, nhìn như không nhìn tình hình trước mắt.

Poggi cũng ý thức được giờ khắc này là mấu chốt, không làm ầm ĩ, đập cánh trốn sau lưng Mammon.

Luồng khói đột nhiên đứng lên, vươn tay về phía bọn họ, “Các ngươi......”

Bùa phong ấn nháy mắt hóa thành xiềng xích, vọt tới luồng khói.

Luồng khói lập tức cuộn thành một đoàn, xem ra là muốn tìm chỗ để tẩu thoát!

Sợi xích màu vàng như dây thừng, từng vòng từng vòng bao vây nó.

Asmondeus đột nhiên cả người lảo đảo, khóe miệng từ từ rỉ ra máu đen.

Rafael hoảng sợ, theo bản năng đưa tay định dìu hắn. Nhưng ngón tay còn chưa chạm tới Asmondeus, đã bị hắn tránh đi.

Mammon nói: “Sao lại thế này?” Chẳng lẽ bùa phong ấn cùng Thần hỗn độn vờn quá kịch liệt, gây bất ổn cho ảo cảnh?

Quả nhiên, Asmondeus nói: “Ảo cảnh sắp sụp đổ! Đi mau!”

——

Trận chiến với Thần hỗn đản đến đây kết thúc rồi…