U Linh Giới

Chương 26-3: Miền đất hứa (hạ)




Chiến trường không có khói súng, nhưng càng thảm liệt hơn so với khói súng tràn ngập!

Mặc dù lúc bắt đầu trận chiến, Metatron bọn họ đã phân chia đối thủ, nhưng đấu đến sau cùng, Isfel cơ hồ một mình đảm nhiệm hơn phân nửa lực công kích. Beelzebub cũng dùng tới xác chết cháy của những thiên sứ sáu cánh có khuôn mặt giống Michael cùng căn phòng biết đi kia.

Metatron bao phủ kết giới, canh giữ thân thể đám người Mammon, không cho chiến hỏa lan đến chỗ bọn họ.

Isfel dưới sự phối hợp của Beelzebub, điện quang như lưỡi hái nhanh chóng thu gặt sinh mệnh của các thiên sứ sáu cánh.

Bộ chỉ huy cự ly xa đột nhiên truyền ra hành khúc nghĩa dũng quân tiến cùng giọng đọc diễn cảm dõng dạc của Thạch Phi Hiệp, “Chiến đấu đi! Hỡi các huynh đệ! Đừng sợ hãi, đừng lùi bước, đừng thương tâm đau khổ vì ta! Thời khắc này, chúng ta tồn tại cùng mọi người! Phấn đấu lên! Hỡi các huynh đệ! Thắng lợi đang vẫy tay, thắng lợi đang gật đầu, thắng lợi ở ngay phía trước chúng ta, hát vang vì chúng ta! Thời khắc này, chúng ta sát cánh bên mọi người! Kích tình cùng nhiệt huyết dâng trào, ngọn lửa chính nghĩa hừng hực bùng cháy trong chiến ý của mọi người! Đả đảo tà ác, đả đảo hỗn độn, đả đảo chủ nghĩa đế quốc! Thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc về chúng ta!”

“Câm miệng.” Isfel tranh thủ thời gian giữa một hồi bận rộn phun một câu.

......

Năm giây sau, hành khúc nghĩa dũng quân tiến được đổi thành bài Ánh trăng.

Số lượng thiên sứ sáu cánh đang từ từ giảm thiểu, nhiệt tình chiến đấu của Isfel hiển nhiên không giảm thiểu theo nhịp điệu chậm rãi của khúc ca.

“Lucifer”, “Rafael”, “Mammon”...... đang giảm dần theo thứ tự.

“Quả là chiến tích vinh quang!” Thần hỗn độn chẳng mảy may phẫn nộ vì bị đả kích, vẫn rất hòa ái nói, “Như vậy, không ngại ta tăng thêm một ít nhân thủ chứ?”

Lại một đoàn thiên sứ sáu cánh.

Lần này có cả chính khuôn mặt của Metatron, Isfel và Beelzebub.

Beelzebub trước tiên chào hỏi: “Giải quyết dứt khoát chút, ta không muốn thấy bộ mặt méo mó vì đau đớn của mình.”

Isfel nói: “Ngươi có thể hủy dung.”

Beelzebub nói: “Số lượng quá nhiều, ta rất khó chiếu cố hết.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Ý hắn là bảo ngươi tự hủy dung.”

Beelzebub: “......”

Metatron mở rộng kết giới, che chắn cho cả Isfel lẫn Beelzebub, “Chúng ta có thể kéo dài thời gian, đến khi họ tìm được Asmondeus trở về.” Tuy thiên sứ sáu cánh do Thần hỗn độn chế tạo ra không có thực lực của thiên sứ sáu cánh chân chính, giải quyết cũng không mấy khó khăn, nhưng chúng thắng ở số lượng khổng lồ. Cứ tiếp tục xa luân chiến như vậy, cho dù là Isfel, cũng sẽ hao hết khí lực.

Thần hỗn độn cười nói: “Ngươi muốn chờ bọn hắn trở ra sao? Chuyện này e rằng có độ khó.”

Metatron trong lòng mơ hồ có dự cảm bất lành.

Quả nhiên, Thần hỗn độn nói: “Ta đích thực còn ở đây, nhưng không có nghĩa không thể đồng thời ở trong ảo cảnh.”

Beelzebub ném một viên kẹo the vào miệng, nhíu mày nói: “Có ý gì?”

Metatron nói: “Hắn tự phân liệt chính mình?”

“Phân liệt?” Thần hỗn độn nói, “Ân, có thể nói như vậy. Bất quá ta thích dùng cụm từ không nơi nào không xuất hiện để hình dung hơn. Các ngươi tốt nhất đừng đợi bọn hắn nữa, bởi vì tình cảnh của chúng hiện tại nhất định còn gian nan hơn các ngươi.” Hắn không có thực thể, cho nên ở trong ảo cảnh càng có thể phát huy quyền lực.

Thạch Phi Hiệp lẩm bẩm: “Thảo nào ta lại cảm thấy chỉ số thông minh của hắn giống như được nâng cao không ít, thì ra là do có một vị kéo thấp mức bình quân xen vào.”

Thần hỗn độn nói: “Cho nên, các ngươi bỏ cuộc đi. Vô luận là trong ảo cảnh, hay là nơi này, kết cục của các ngươi đều chỉ có một.” Hắn dừng một chút, lại nói, “Meta, giờ ngươi hối hận chưa? Chỉ cần ngươi thành tâm sám hối, ta có thể suy xét cho ngươi một cơ hội nữa.”

Metatron nói: “Để ta nghĩ lại đã.”

“Ngươi muốn kéo dài thời gian?” Thần hỗn độn ngữ khí lạnh dần.

Metatron nghĩ nghĩ, mỉm cười nói: “Đúng vậy.”

“......”

Đoàn thiên sứ sáu cánh nhất tề hướng kết giới ra tay!

Sarah vịn vai Asmondeus chậm rãi đứng lên.

Rafael ở bên cạnh nói: “Nếu tình tự của Thần đắc thắng, ngươi...... còn có Sarah, đều sẽ biến mất.”

Hai chữ biến mất như ma chú, thức tỉnh một phần lý trí trong Asmondeus. Hắn nắm tay Sarah, nắm thật chặt, như đang bắt lấy sợi rơm cứu mạng.

Rafael thấy cảm xúc hắn dao động, không ngừng nỗ lực nói: “Vườn địa đàng vẫn ở chốn cũ, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta...... ngươi có thể trở về bất cứ lúc nào.”

Sarah ánh mắt đảo quanh, lúc nhìn đến Rafael liền khẩn trương rụt vai lại, cả người tức tốc rúc vào lòng Asmondeus.

Asmondeus gắt gao ôm nàng.

Rafael hầu kết trượt lên trượt xuống, dùng ngữ điệu bình tĩnh nói: “Bảo vệ người mình yêu, là chuyện mà mỗi thiên sứ lẫn đọa thiên sứ đều liều mạng làm.”

Asmondeus tựa hồ cuối cùng cũng nghe thấy lời hắn nói, máy móc quay đầu, im lặng nhìn hắn.

Rafael hai mắt thoáng chốc sáng lên. Ánh mắt ấy, như có vô số bó đuốc đồng loạt bùng cháy trong đồng tử, lại như toàn thế giới đang bắn pháo hoa, mà loạt pháo hoa kia ngay một giây trước khi tan biến đều bị thu vào đáy mắt hắn.

“Đáng tiếc, nàng đã chết.” Asmondeus cũng dùng ngữ điệu bình tĩnh như hắn, nói.

Quang hoa trong mắt Rafael phút chốc tiêu tan, chỉ còn lại một mảnh trống trải còn thâm trầm còn hư vô hơn cả đêm tối. Tay hắn rũ bên người, ngón tay không thể khống chế nhẹ nhàng run rẩy.

Asmondeus nói tiếp: “Ta cũng đã đọa lạc, không thể quay về vườn địa đàng.”

Bao nhiêu thanh âm có thể phát ra từ trong cổ họng Rafael đều bị chặn lại, thậm chí ngay cả tiếng nức nở cũng phát không ra. Hắn nhìn vào mắt Asmondeus. Hắn không biết mình muốn thấy gì trong đó, duy nhất có thể xác định chính là, tuyệt đối không phải thứ bóng tối mà đến ánh sáng cũng vô pháp phản xạ này.

“Ngươi đi đi.” Asmondeus thản nhiên nói.

Rafael trước mắt hoa lên, cảnh tượng trước mắt đã thay hình đổi dạng. Vai trúng một kích nặng nề, khuôn mặt phẫn nộ của Abaddon xuất hiện trong tầm nhìn của hắn, “Ngươi vừa rồi đi đâu? Đến giờ mới ra...... Sắc mặt ngươi sao lại khó coi như vậy?”

Rafael chớp chớp mắt, tất cả những tình tự nên có hoặc không nên có trong tích tắc đều như lốc xoáy cuốn vào tầng dưới cùng của tâm linh. Hắn quay đầu liếc nhìn mu bàn tay vẫn còn ở trên vai mình chưa chịu dời đi, “Bởi vì ngươi hạ thủ quá nặng.”

“Vậy sao?” Abaddon trở tay vỗ vai mình một cái.

Cơ thịt bang bang cứng cỏi.

Hắn tự hào nghĩ thầm.

Mammon nói: “Có gặp được Asmondeus không?” Hắn xác định vừa rồi là Rafael đột nhiên xuất hiện. Có thể ở trong ảo cảnh nháy mắt di chuyển đến trước mặt bọn họ, hẳn chỉ có Asmondeus?

Rafael quả nhiên gật đầu, “Bất quá hắn cự tuyệt.”

Cho dù Rafael che đậy rất khá, nhưng Mammon vẫn nhìn ra được vẻ ảm đạm từ trên người hắn. Một bụng trách cứ chuẩn bị dọc đường thảy đều bị nuốt trở về, đổi thành vân đạm phong khinh an ủi, “Không sao, ít nhất Thần hỗn độn đến giờ vẫn chưa động thủ, chúng ta còn thời gian.”

Poggi nói: “Thần hỗn đản kia tại sao đến giờ vẫn chưa động thủ?”

Uriel nói: “Ngươi mong nhớ hắn lắm à?”

Poggi trợn mắt với hắn, trong lòng thầm đắc ý: chỉ số thông mình của thiên sứ và đọa thiên sứ lúc này chênh lệch thật rõ rệt. “Ta cảm thấy có âm mưu. Các ngươi không nghĩ vậy sao? Hắn rõ ràng tiến vào rất khoa trương, sao bỗng dưng không thấy tăm hơi gì hết?”

Mammon trầm ngâm nói: “Liệu có phải Asmondeus đã giải quyết hắn?”

Đây đích thực là một lời phỏng đoán đẹp đẽ.

Thiên sứ cùng đọa thiên sứ đều bắt đầu mơ tới những ảo tưởng đẹp đẽ.

Abaddon trực tiếp dội một gáo nước lạnh, “Thần hỗn đản sao có thể dễ dàng bị giải quyết như vậy?”

Rafael phụ họa: “Asmondeus thoạt trông không giống vừa trải qua đại chiến.”

Uriel nói: “So với đứng đây thảo luận, không phải nên đi tìm người trước sao?”

Mammon nhìn về phía Rafael: “Tìm thế nào?”

Asmondeus đã tống hắn đi, chứng tỏ đối phương không muốn hắn lại tìm đến. Thế nhưng...... Rafael cảm thấy với độ hiểu biết của mình về đối phương, muốn không tìm đến người ta cũng rất khó. Hắn nói: “Đi theo ta.”

Đây là con đường hoàn toàn tương phản với biển hoa nhài.

Mã não, bảo thạch, vàng bạc tùy ý đều có thể tìm thấy ở nơi này.

Khi vừa đến địa ngục hoang vu, Mammon từng âm thầm điều tổ đội tới vườn địa đàng. Bởi vì lo  ngại quan hệ giữa thiên đường và địa ngục lúc đó đang trong giai đoạn tu bổ, có một số việc không thể làm quá, cho nên bọn họ lấy vàng bạc châu báu chỉ lấy đi một phần ba, hiện tại ngẫm lại, cũng có điểm hối hận.

Kỳ thực, vườn địa đàng giờ đây có lẽ đã hoang phế?

Mammon tính toán có cần tổ chức nhân thủ đi lấy một lần nữa hay không.

Đang tính tới tính lui, con đường dát vàng dần dần đến tận cùng.

Những nhánh cây nở đầy hoa đào tươi non vươn ra cướp đường, lại như những lời mời gọi dục cự hoàn nghênh.

Rafael quen thuộc vòng qua nhánh hoa, chậm rãi bước trên một mảnh thảo nguyên trải đầy cánh hồng đào. Bùn đất mềm mại, như giẫm lên nhụy hoa.

Bởi vì chiều cao kém mà phải dựa vào kỹ năng bay để đi đường, Poggi thấy bọn họ từng người từng người bước đến thoải mái như vậy, cũng nhịn không được nhảy xuống.

Abaddon than thở: “Đây là đâu?”

Thanh âm hắn không lớn, nhưng Rafael đi tuốt đằng trước vẫn nghe được, đáp: “Hoa viên bí mật.”

Hoa viên bí mật?

Của ai? Chủ nhân nơi này chỉ có...... Adam và Eve?

Abaddon nhíu mày. Rất hiển nhiên, Adam và Eve trong ảo cảnh của Asmondeus vẫn chưa nếm qua quả Trí tuệ, cho nên bọn họ có khỏa thân cũng không hề nảy sinh cái gọi là liêm sỉ. Nhưng hắn thật sự thật sự không muốn nhìn đến một đôi nam nữ lõa lồ chạy ngời ngời như thế nữa.

“Ngươi cảm thấy Asmondeus sẽ ở đây?” Hắn không tin được, hỏi. Nhìn thế nào thì Asmondeus cũng không giống một người có sở thích rình trộm.

Lần này Rafael không trả lời hắn.

Bởi vì bóng dáng cô tịch của Asmondeus đã xuất hiện giữa một rừng hoa đào như lửa.