Bí mật của Hạng Văn Huân
Lên thang máy đến tầng thứ mười một, vừa bước ra khỏi cửa liền nhìn thấy một thanh niên nhìn tuổi chắc cũng bằng cậu mặc một bộ vest trắng, nơ vàng viền đỏ đứng chờ ở phía trước. “Xin chào, anh là người thay thế cho Uông tỷ, Vương quản lý phải không? Em là Cao Khải Phát, người khác vẫn thường gọi em là Đại Phát.” Cậu ta mỉm cười, dung mạo bình thường trông sáng sủa hơn, một vẻ thân thiết không nói nên lời.
Vương Tiểu Minh tuy rằng vẫn chưa nhận chức, nhưng mấy vụ tranh chức tranh quyền ít nhiều cũng có nghe qua, cho nên thấy cậu ta tự dưng bị một kẻ không đầu đuôi như mình quản lý, chẳng những không ganh ghét, ngược lại trông khách khí như vậy, nhất thời có hơi thụ sủng nhược kinh, “Xin hãy chỉ giáo nhiều hơn.”
Đại Phát nụ cười không đổi nói: “Anh khách sáo quá, về sau gặp chuyện gì không rõ cứ trực tiếp hỏi hỏi em nha. Trước mắt em sẽ dẫn anh đi ra mắt đồng nghiệp.”
Vương Tiểu Minh nhẹ nhàng thở ra, có lẽ như vậy cũng có thể gọi là dễ dàng hòa nhập cộng đồng nhỉ?
Baal cười lạnh nói: “Ta dám cá, lát nữa ngươi sẽ thấy, đồng nghiệp của ngươi nếu không phải ngạo mạn đến khó gần thì chính là châm chọc khiêu khích cho coi.”
…
Vương Tiểu Minh buồn bực nói: “Ngươi, bộ không nghĩ đến chiều hướng tích cực một chút được sao?”
“Đó là ta đã nghĩ đến khuynh hướng tốt rồi đấy chứ.” Baal nói, “Nếu mà nghĩ theo phương diện thảm hại nhất, hiện tại ta nghĩ là bọn chúng sẽ dùng dao găm xẻo thịt ngươi, không thì sẽ dùng axit sunfuaric tạt ngươi.”
“Sao ngươi biết axit sunfuaric chứ?”
“Ta ngửi thấy có mùi.” Baal nhìn về phía trước nhíu mày.
“…” Bước chân của Vương Tiểu Minh càng lúc càng thu hẹp.
Đại Phát đột nhiên quay đầu lại, “Anh làm sao thế?”
“Tôi, tôi… ” Vương Tiểu Minh giơ tay lau đi vài giọt mồ hồi trên trán, cười gượng nói, “Tôi thấy hành lang này trang trí đẹp quá, cho nên muốn ngắm thêm một lát.”
Đại Phát nhìn hành lang mình đã đi qua đi lại không biết bao nhiêu lần, “Anh thích phong cách thế này sao?”
Vương Tiểu Minh cười cho có lệ nói: “Đúng vậy, cậu thấy bức tranh này không, trông rất là chân thật, tôi mới nãy đang ngắm n…” Cậu quay lại, sau đó nụ cười cứng đơ ——
Đối diện với cậu không phải là một bức tranh mà là một tấm gương.
Đại Phát từ trên gương nhìn lại, gật đầu nói: “Qủa thật đường cong trên cơ thể anh trông rất được a.” (đường cong Ò o Ó?)
…
Vương Tiểu Minh nhìn cậu ta xoay người, quay lại làm người dẫn đường, nói nhỏ: “Cậu ta mới nãy là khen ta sao?”
“Ai biết. Ta trước giờ chỉ dùng duy nhất một câu để khen nhân loại.”
“Thông minh?”
Baal lắc đầu.
“Thiện lương?” Bên ngoài không quan trọng, bên trong mới quan trọng.
Tiếp tục lắc đầu.
“Vậy, là đoàn kết!” Đấy gọi là nghị đa khẳng tử tượng1. Truyện xưa của nhân loại chủ yếu là nêu cao tinh thần đoàn kết. Vương Tiểu Minh cảm thấy câu trả lời này nhất định sẽ không sai.
Ai ngờ Baal vẫn lắc đầu.
“Vậy đến tột cùng là cái gì?” Vương Tiểu Minh trực tiếp đòi đáp án.
“Nếm thử thấy hương vị cũng không tệ.” Baal nói xong, nhe răng cười. (Anh kute wá >ω.< bắt nạt em là giỏi thôy) “…” Vương Tiểu Minh yên lặng gom bộ bài càng ngày càng mỏng, sau đó xào bài, chia bài, cuối cùng dừng tay, miệng giật liên hồi nói, “Thiếu bài rồi.” Đáng lẽ chia mỗi người 17 lá, còn phải dư ra rất nhiều bài. Hiện tại hay rồi nha, bài cũng không đủ để chia. Baal ném bài đang cầm trong tay đi, nói: “Không chơi nữa. Ván nào cũng thắng, vô nghĩa.” (vô sỉ a vô sỉ :-j) … Đó là bởi ngươi ván nào cũng ăn gian. Vương Tiểu Minh buồn bực xếp bài, thấy may là đã thoát khỏi ván bài chỉ có 33 lá. Tại phòng bếp. Bếp trưởng nãy giờ đã vớt ra được 21 lá bài tây, rốt cục bùng nổ, “Mấy đứa tụi bây… Nồi Trung Quốc bữa nay đứa nào rửa hả? Tại sao cứ một chặp lại có bài tây… nổi bồng bềnh? “ Bếp phó xấu hổ nói: “Chắc là chơi chán mạt chược rồi.” Vương Tiểu Minh xếp lại bộ bài thành hình Kim Tự Tháp như cũ, đương nhiên nhìn vào độ cao là thấy, bị còng lưng a. “Này, ngươi nói xem, sao đến giờ họ vẫn chưa đến vậy?” Cậu có hơi bất an. Baal ngồi trên sofa, hai chân bắt chéo, “Cái này gọi là cô lập.” “Nhưng nếu đã muốn cô lập ta, tại sao lại bảo đến gặp ta?” “Có thế ngươi mới không làm loạn lên.” Baal nhìn nhìn ngón tay của mình. Lại nói tiếp, ba cái trò vớ vẩn này của nhân loại, thật sự là một chút sáng tạo cũng không có… Hại hắn đang định ở đây bồi dưỡng học tập vài năm. Ai ngờ chả được tích sự gì. Hắn nhớ tới thất bại thảm hại ở Nguyên Thù giới, trên mặt hiện ra biểu tình lạnh băng. Vương Tiểu Minh không khỏi rùng mình một cái. Baal ánh mắt đảo qua. Vương Tiểu Minh không tự chủ được lui về sau vài bước. “Bất quá so với Thạch Phi Hiệp, ngươi thật sự thuận mắt hơn nhiều.” Ít nhất có thể vân vê trong lòng bàn tay, tùy ý nhào nặn. Vương Tiểu Minh không hiểu những lời này là tốt hay xấu. Hai tiếng gõ cửa vang lên, nhẹ nhàng mở ra. Vương Tiểu Minh bật người đứng thẳng lên. Bất quá bước vào lại không phải là đồng nghiệp như cậu nghĩ, mà là cái người trong nửa ngày ngắn ngủi cậu đã có vinh hạnh được gặp mặt đến hai lần – Hạng Văn Huân. “Hạng tổng.” Vương Tiểu Minh khẩn trương không thôi. Này có tính là nhàn rỗi không làm việc bị bắt quả tang không? Hơn nữa buổi chiều trốn việc cũng đã bị bắt gặp… Thời gian cậu làm tại Ngân Quán e là cũng sớm chấm dứt rồi. “Hôm nay làm việc đã quen chưa?” Hạng Văn Huân mỉm cười. “Ơ…” Vương Tiểu Minh bị hỏi mặt đỏ lên, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Baal. Baal nheo mắt, bởi vì hắn phát hiện Hạng Văn Huân tựa hồ đã nhìn thấy hắn. Hạng Văn Huân chỉ nhìn thoáng qua, dường như không thấy gì lạ dời ánh mắt, ngồi lên một cái ghế khác nói: “Chuyện cậu thay thế Uông tỷ tôi đã nghe Chử Chiêu nói rồi, tôi cũng thấy ổn. Bộ phận vệ sinh nghe qua thì đơn giản nhưng thực tế lại là bộ phận vô cùng trong yếu ở Ngân Quán. Nếu Ngân quán không sạch sẽ, cho dù bên phía giải trí có làm tốt thế nào đi nữa, khách hàng cũng sẽ bỏ đi. Cho nên tôi luôn muốn bộ phận vệ sinh có thể cải thiện hơn. Uông tỷ tuy là có nhiều kinh nghiệm nhưng cũng chỉ là kinh nghiệm thôi, đối với việc quản lý có khoa học không hiểu biết lắm. Tôi hy vọng là cậu có thể đem đến một làm gió mới cho bộ phận vệ sinh.” Vương Tiểu Minh khúm núm đáp lời. “Bất quá, sinh viên Trung Quốc nhiều như thế, cũng không phải chỉ có mình cậu làm được.” Hạng Văn Huân tươi cười nhìn cậu. Vương Tiểu Minh biết đã đến lúc thể hiện tinh thần, không chút do dự nói: “Tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài.” “Tôi không cần cậu hứa hẹn.” Hạng Văn Huân chậm rãi quay đầu, nhìn Baal nói, “Tôi cần người bạn này của cậu giúp tôi một chuyện.” ————————————– 1, Nghị đa khẳng tử tượng: Nhiều kiến cũng giết chết voi. * Hum bữa tình cờ ghi vu vơ lên Status, “Muốn đánh boss gặp Baal ghê.” thế là một bạn bay zô hớn hở hỏi: “Bik chơi Diablo cơ à? Gặp Baal chưa?”. Bạn Rainy trố mắt: “Ớ, ra có Game đó thiệt hở? Có cả Baal nữa hở?” Té ra Game đó nổi tiếng lắm đấy =)) bạn Rainy đã tung tăng lướt web tìm chân dung đại Boss trong truyền thuyết của em Tiểu Minh. Ai mà hớn giống bạn mún bik ‘ảnh’ trông ra sao thì nhấn zô đây. (Lưu ý wan trọng trước khi coi: Tránh xa các vật dụng nguy hiểm có thể gây hư hỏng màn hình máy tính như nước, chuột, … Nghiêm cấm các Hủ ngày nhớ đêm mong hình tượng anh Baal ẹp choai coi xong chọi dép nhà bạn. Ai ko muốn cắn lưỡi tự vẫn hoặc đập đầu vào màn hình xin hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi coi =]]]]].) • Nhanh lên, trước khi anh ta gọi người lên, chúng ta đi thôi. Đi đâu? Chạy trốn a. (trung) — Bí mật của Hạng Văn Huân Người bạn này của cậu? Vương Tiểu Minh hoảng sợ nhìn thấy mắt Hạng Văn Huân liếc qua. Anh ta có thể nhìn thấy Baal?! Baal nheo mắt, môi chậm rãi mím lại, tựa hồ ánh mắt quan sát trắng trợn của anh ta làm hắn vô cùng khó chịu. Vương Tiểu Minh há miệng thở dốc, đang muốn nói gì đấy, chỉ thấy Hạng Văn Huân đang ngồi trên ghế đột nhiên biến mất. … “Ngươi làm gì vậy?” Cậu nhìn sofa trống không, khẩn trương gặng hỏi. Baal hừ lạnh nói: “Có gì đâu, chỉ là quăng hắn ra ngoài đi dạo thôi.” Vương Tiểu Minh đột nhiên nhảy dựng lên, “Nhân lúc anh ta đang bận gọi người lên, chúng ta mau chóng đi thôi.” Baal ngồi cứng ngắc như Thái Sơn, “Đi đâu?” “Đương nhiên là chạy trốn a.” Vương Tiểu Minh la lên, “Lỡ như anh ta kéo người lên thì biết làm sao được?” “Vậy cứ để bọn chúng ra ngoài đi dạo tập thể luôn.” “Nhưng mà anh ta người đông thế mạnh, có tiền có thế, vạn nhất tìm được vài pháp sư cao tay đến thu ph…” Vương Tiểu Minh không cần quay lại cũng có thể cảm nhận được hàn ý bắn ra từ trên ghế. “Pháp sư?” Baal bực bội nói, “Ngươi nghĩ là ta sợ pháp sư à?” Vương Tiểu Minh gấp đến nỗi muốn chảy nước mắt, “Ngươi không sợ, nhưng mà ta sợ a.” Sắc mặt của Baal hơi nguôi nguôi. Hắn xém chút quên mất, cho dù là trong chiến tranh, phần lớn nhân loại cũng chỉ lo chạy chối chết, không dám phản kháng, hoàn toàn bất đồng so với thiên sứ đã quen với chiến đấu từ nhỏ. “Yên tâm, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì đâu.” Thân thể hắn còn đang ở trong tim y, hắn không biết Vương Tiểu Minh chết đi có ảnh hưởng tới thân thể hắn hay không, bất quá với tính cách của Lucifer và vận khí ẩm mốc của Vương Tiểu Minh, cái này khả năng xảy ra là rất lớn. Vương Tiểu Minh còn đang muốn nói thêm gì đấy, lại nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó Hạng Văn Huân đẩy cửa bước vào. “Thật có lỗi, lại quấy rầy rồi.” Anh ta coi như chẳng có chuyện gì đóng cửa lại, sau đó ngồi vào cái ghế ban đầu, ngay cả tư thế cũng chưa từng thay đổi. Baal nhướn mày, nhìn thấy trong mắt Hạng Văn Huân có thêm vài phần hứng thú. “Hạng, Hạng tổng, ” Vương Tiểu Minh run run đầu gối nói, “Ngài không sao chứ?” Hạng Văn Huân mỉm cười nói: “Nếu bây giờ tôi nói tôi rất cao hứng, cậu có tin không?” Đối phương càng mạnh bao nhiêu chứng tỏ hy vọng của anh ta sẽ sớm được thực hiện. … Vương Tiểu Minh yên lặng nhìn anh ta thật lâu, mới nhỏ giọng nói: “Ngài có thật là nhân loại không?” Hạng Văn Huân tựa hồ sớm đoán ra cậu sẽ hỏi câu này, bình tĩnh nói: “Phải, là nhân loại 100%.” Baal nghiêng đầu nói: “Ngươi đã từng đi đến con thuyền Noah sao?” … Vương Tiểu Minh đợi anh ta thật lâu, mới phát hiện anh ta căn bản nghe không được thanh âm của Baal, “Ngài không nghe thấy hắn hỏi sao?” “Ồ? Anh ta nói gì?” “Vậy làm sao ngài biết…” “Làm sao biết được vị trí của bạn cậu?” Hạng Văn Huân mỉm cười, “Kỳ thật biết được vị trí của bạn cậu không khó, mà khó nhất chính là xác định được sự tồn tại của anh ta. Chỉ cần sau khi giả thiết được thành lập, rất dễ phát hiện ra ánh mắt của cậu thường xuyên theo bản năng nhìn về một phía nào đó. Giống như lần đầu tiên bước vào văn phòng của tôi, cậu thường nhìn sang bên cạnh sofa.” Vương Tiểu Minh giật mình nói: “Vậy làm sao ngài biết sự tồn tại của hắn?” “Lúc chỉ có một mình, cậu không thèm che đậy.” Hạng Văn Huân chỉ vào góc phòng, “Mà Ngân Quán không thiếu camera. Cậu thường xuyên lẩm bẩm lầm bầm, bài tây bay tới bay lui một cách kì dị, tôi thấy việc xác nhận sự tồn tại của anh ta cũng không khó như trong tưởng tượng.” Vương Tiểu Minh bấy giờ mới biết mình quá bất cẩn. “Vấn đề ta hỏi.” Baal rất bực mình do bị lơ. Vương Tiểu Minh vội vàng hỏi: “Ngài có từng đến con thuyền Noah chưa?” Hạng Văn Huân nhanh chóng nhìn về phía Baal, cho dù trước mặt chỉ là không khí, anh ta vẫn cảm giác được từ hướng đó đang có một đôi mắt sáng ngời hữu thần nhìn mình, “Nếu cậu đang nói về chiếc chiến thuyền cực đại trong phim <2012>, thật tiếc quá, tôi không kịp mua vé.”
“Thú vị đây.” Nói cách khác, gã nhân loại này hoàn toàn dựa vào trực giác và phân tích để đoán ra sự tồn tại của hắn. Baal dựa lưng vào sofa, giơ chân bắt chéo nói, “Ta đang có hứng nghe xem hắn muốn ta giúp cái gì.”
Vương Tiểu Minh đành phải gánh vác tiếp trọng trách làm phiên dịch.
“Trước khi đề nghị giúp đỡ, tôi muốn biết người bạn này của cậu có thể chiêu hồn được không.” Hạng Văn Huân nói.
…
Chiêu hồn?
Baal chiêu hồn á?
Vương Tiểu Minh như bị sét đánh. Cậu thật sự không thể tưởng tượng nổi bộ dạng khi chiêu hồn của Baal, một đầu tóc xoăn đến vai, mặc bộ vest đen, tay cầm chuông lắc lắc đứng trước hương án. (Sax nước, bạn tưởng tượng thôy cũng cười đau ruột. Boss chiêu hồn :-j)
Baal hiển nhiên cũng giật mình, hồi lâu mới nói: “Ngươi hỏi hắn xem, hắn nghĩ ta là cái gì?”
Sau khi Vương Tiểu Minh chuyển lời xong, Hạng Văn Huân khẽ cau mày, lần đầu tiên thấy không xác định được, “Không phải quỷ sao?”
…
Hạng tổng lại được ‘mời’ ra ngoài.
Lần thứ ba Hạng Văn Huân tiến vào, Vương Tiểu Minh coi như cũng quen rồi.
Vẫn ngồi vị trí y như cũ, anh ta thản nhiên nói: “Nếu mới nãy tôi có đắc tội với bạn cậu, xin hãy giúp tôi tạ lỗi.” Vẻ mặt của anh ta thực bình thường, nếu trên người không có một mảng ướt đẫm, nhìn không khác lúc đầu tiến vào là mấy.
Vương Tiểu Minh tò mò nhìn Baal, rất muốn hỏi xem hắn rốt cục đã quẳng anh ta đi đâu, làm cho anh ta trông chật vật như vậy.
Baal nhận ra suy nghĩ của cậu, nhún vai nói: “Ta không biết nữa, ta quăng đại thôi.”
“…” Vương Tiểu Minh nhất thời vô cùng đồng cảm với Hạng Văn Huân, may mắn là không bị quăng ra ngoài cửa sổ, bằng không quần áo của anh ta không phải bị tẩm nước, mà là tẩm bằng máu. (Boss nhà mềnh giang hồ wá xá =]])
Hạng Văn Huân không nghĩ nhiều như cậu, “Như vậy, không biết bạn cậu, có hiểu biết về linh hồn?”
Linh hồn?
Trong mắt Baal tinh quang chợt lóe.
Vương Tiểu Minh không đợi hắn yêu cầu, cũng rất thức thời mở miệng nói: “Ngài có thể kể nghe một chút được không?”
Hạng Văn Huân trầm ổn nói: “Tôi có một người em, hiện đã rơi vào đời sống thực vật.”
Hứng thú của Baal tan rã.
Hạng Văn Huân thấy Vương Tiểu Minh ngẩng đầu nhìn phía kia, chỉ biết Baal đã đứng dậy, vì thế không nhanh không chậm bổ sung thêm: “Chỉ cần có thể làm cho em trai tôi tỉnh lại, vô luận điều kiện gì tôi cũng đáp ứng.”
Baal động tác ngừng lại, “Vô luận điều kiện gì?”
Vương Tiểu Minh bắt chước lặp lại, “Vô luận điều kiện gì?”
Hạng Văn Huân trảm đinh tiệt thiết nói: “Đó là em trai duy nhất của tôi, chỉ cần có thể tỉnh lại, cho dù có muốn thân xác tôi, tôi cũng không hề do dự.”
Vương Tiểu Minh nghe được yết hầu mình đánh cái ực một tiếng, nuốt một ngụm nước miếng thật lớn.
Baal bĩu môi, “Ta đâu hứng thú gì với thân thể ngươi chứ, ta có hứng thú chính là…” Hắn nhìn Vương Tiểu Minh bật cười haha hai tiếng.
Vương Tiểu Minh cảm thấy lưng rất lạnh, vô cùng lạnh.
“Trước tiên cứ để ta nhìn thử cái người đang ở trạng thái thực vật kia.”
Có Hạng tổng làm chỗ dựa, Vương Tiểu Minh nghênh ngang rời đi trước mọi con mắt của cấp dưới. Nhìn thấy ánh mắt ghen tị của đám người Chử Chiêu, Đại Phát, Vương Tiểu Minh lần đầu tiên cảm nhận được tư vị cáo mượn oai hùm. Baal coi như con hổ, đáng tiếc lại là một u linh của hổ, không có uy lực, không có hình dạng.
Hạng Văn Huân đi lấy xe, Vương Tiểu Minh và Baal đứng ở cửa đợi.
Ban đêm gió thổi ào ào, có hơi lạnh.
Vương Tiểu Minh rụt cổ lại, thấp giọng nói: “Ngươi thật sự có thể chiêu hồn em trai Hạng tổng về sao?”
“Không thể.” Baal trả lời rất vô trách nhiệm.
Linh hồn của người sống thực vật thường đi đến ba nơi, thiên đường, địa ngục và thân xác vay mượn. Nếu chỉ có mình hắn, việc chạy tới chạy lui lên thiên đường hoặc xuống địa ngục đều không thành vấn đề, nhưng mà còn có Vương Tiểu Minh… Hắn cũng chỉ có thể thành thành thật thật thông qua con thuyền Noah —— lấy ‘giao tình thắm thiết’ giữa hắn và con thuyền Noah, hắn không biết có nhất thiết phải mạo hiểm vì một kẻ xa lạ hay không. Về phần thân xác vay mượn —— nhân giới lớn như vậy, ngoại trừ nhân loại, linh hồn còn có thể sống nhờ động vật, thực vật, thậm chí cả trên xác chết, chẳng khác nào mò kim đáy bể.
“Nhưng mới nãy người vừa…” Vương Tiểu Minh lắp bắp sợ hãi.
“Hừ, cùng lắm thì, ta cứ chui vào thân thể y hò hét một hồi là được.” Baal vuốt cằm suy nghĩ, chủ yếu là đòi điều kiện từ tên kia a.
Vương Tiểu Minh không nói gì, có lẽ cậu nên đi tìm một công việc mới.
Hạng Văn Huân tự mình mở cửa xe.
Vương Tiểu Minh không rành lắm về xe cộ, chỉ là cảm thấy rất có phong thái, ghế ngồi cũng thực thoải mái.
Xe lên đường thật im ắng, Hạng Văn Huân từ đầu tới giờ biểu hiện bên ngoài rất bình tĩnh, nhưng mà Vương Tiểu Minh lại cảm thấy anh ta chỉ là bình tĩnh ngoài mặt, bên trong sôi trào.
Vì em trai của mình, ngay cả sinh mạng cũng không cần, hốc mắt Vương Tiểu Minh đột nhiên nóng lên. Gía mà anh hai của cậu cũng tốt với cậu như vậy. Nhớ tới câu nói vô tình ban nãy của Baal, cậu đột nhiên vô cùng đồng cảm với anh ta, nhịn không được muốn xoa dịu lo lắng, “Hạng tổng.” Lời vừa khỏi miệng, cậu thấy mình còn khẩn trương hơn.
“Ân?” Bởi vì Vương Tiểu Minh ngồi ở phía sau nên Hạng Văn Huân chỉ nhìn lướt qua kính chiếu hậu.
Nên nói gì đây? Bởi vì là nhất thời xúc động, cho nên Vương Tiểu Minh hoàn toàn chưa nghĩ ra lời thoại, “Là, tôi thấy, ừm… Ngân Quán thật… thật đẹp a.”
Hạng Văn Huân trầm mặc.
Tim Vương Tiểu Minh thoáng chốc bị treo lên. Nói sai sao?
Baal cười khẽ một tiếng, tuyệt đối là trào phúng.
Sau tiếng cười đó, trong xe lại lâm vào sự yên tĩnh quỷ dị làm Vương Tiểu Minh hận không thể nuốt câu kia lại.
“Chắc vậy, ” Hạng Văn Huân thản nhiên nói, “Cái này gọi là bên ngoài kim ngọc bên trong bại nhứ.1“
“…” Vương Tiểu Minh nhớ tới việc làm ăn của Ngân Quán, yên lặng ngậm chặt miệng.
Hạng Văn Huân không phải ở biệt giống như tưởng tượng của Vương Tiểu Minh mà là một chung cư cao cấp. Trong phòng cũng không phải có một đống người hầu tranh nhau nghênh đón để được thưởng, chỉ có một chiếc đèn màu cam dựng bên trong.
Anh ta bật đèn, cởi áo khoác tiện tay ném lên sô pha, quay đầu nói: “Không phiền nếu tôi dẫn hai người nhìn qua chứ?”
Vương Tiểu Minh vội vàng lắc đầu nói: “Không phiền đâu.” Cậu ta theo Hạng Văn Huân vào căn phòng tối om bên trong hành lang, trong phòng có tiếng nhạc vô cùng nhỏ, là tiếng dương cầm.
Hạng Văn Huân bước vào, đầu tiên tắt CD đi, mới bật đèn ngủ cạnh giường lên, “Em trai tôi không thích đèn quá sáng.”
Vương Tiểu Minh cẩn thận bước thêm hai bước lại gần giường.
Chỉ thấy một thiếu niên tuấn tú đang lẳng lặng nằm đó, cho dù ánh sáng màu vàng cũng không che nổi sự tiều tụy trên gương mặt y.
Vương Tiểu Minh quay đầu hỏi Baal, “Cậu ta thuộc loại nào vậy?” Trong đầu cậu hy vọng là loại thứ ba, ở nhờ thân xác tuy là khó tìm, nhưng ít ra vẫn còn tại nhân giới. Nói không chừng một ngày nào đó em trai anh ta có thể tự trở về.
Baal nhíu mày, “Loại nào cũng không phải “
“A?”
“Hắn thuộc loại thứ tư, ” Baal từng chữ trả lời, “Một quỷ hút máu nửa vời do Sơ ủng thất bại.”
—————————————–
1, Câu này ý là nhìn bên ngoài thì đẹp, bên trong thì rách nát. Cái này ngược với bại nhứ tàng kim ngọc ha – bông rách giấu vàng ngọc :”>
•
Một người không thể vô duyên vô cớ xui xẻo tột độ như ngươi được.
Cho nên… Ngươi xúi quẩy đến mức này, hoàn toàn xứng đáng thôi.
Baal kiên nhẫn lý giải.
(hạ)
Bí mật của Hạng Văn Huân
Quỷ hút máu thì cậu hiểu, quỷ hút máu nửa vời thì cậu chỗ hiểu chỗ không, nhưng mà sơ ủng thất bại làm cậu đơ người, đây nghĩa là sao?
Vương Tiểu Minh nghi hoặc nhìn Baal.
Baal bĩu môi, giải thích nói: “Sơ ủng là nghi thức mà quỷ hút máu biến nhân loại thành đồng loại huyết tộc. Đầu tiên hút sạch máu của nhân loại, sau đó chia một nửa máu của mình cho người đó. Thân xác trước mắt này rõ ràng đã bị hút cạn rồi truyền máu vào, nhưng mà phải đủ máu của quỷ hút máu y mới có thể tỉnh lại.”
Vương Tiểu Minh nơm nớp lo sợ chuyển lời lại. Cậu rốt cục là xui xẻo đến cảnh giới nào? Vì sao cậu lại đụng độ cả đọa thiên sứ lẫn quỷ hút máu trong truyền thuyết chứ? Hơn nữa… Cậu quay đầu nhìn nhìn Baal. Đều ở trong trạng thái không bình thường nha.
Hạng Văn Huân sắc mặt bình tĩnh nghe xong, không hề thất thố hét toáng lên, ngược lại trấn định hỏi han: “Vậy có biện pháp gì để em ấy tỉnh lại không?”
Baal nói: “Nếu muốn thức tỉnh, rất đơn giản. Cho y ngửi mùi tỏi là sẽ tỉnh.”
Bởi vì Vương Tiểu Minh rất nhanh tường thuật lại, cho nên Hạng Văn Huân liền nhận ra trong lời nói của hắn có ẩn ý, “Nếu dùng tỏi sẽ có di chứng sao?”
“Sẽ biến thành thứ quái vật vô tri vô thức chỉ biết hút máu.” Baal đối với quỷ hút máu từ trước đến nay không hề có hảo cảm, bởi vậy còn bổ sung nói, “Cho dù ngươi có là anh trai y cũng sẽ bị hút sạch.”
Vương Tiểu Minh run rẩy nói xong, sắc mặt Hạng Văn Huân trở nên rất khó coi. Cho dù là ai cũng không thể chấp nhận nổi việc biến người thân của mình thành loại quái vật mất hết tính người.
Vương Tiểu Minh nhìn thiếu niên thanh tú đang ngủ thật yên bình trên giường, lại ngó sang Hạng Văn Huân thờ ra từng ngụm nặng nhọc, thấp giọng hỏi Baal: “Chẳng lẽ không cách nào khác tốt hơn sao?”
“Cũng không phải không có.” Baal thản nhiên nói, “Nếu tìm ra được quỷ hút máu đã tiến hành nghi thức sơ ủng kia cho y, để hắn tiếp tục hoàn thành nghi thức, như vậy y tự nhiên sẽ tỉnh lại. Đương nhiên, sau khi tỉnh lại y vẫn là quỷ hút máu. Ít ra sẽ trở thành một quỷ hút máu trước khi rút cạn máu của anh trai sẽ suy nghĩ kỹ càng hơn một chút.”
Vương Tiểu Minh lập tức chuyển đạt lại.
Trong mắt Hạng Văn Huân dâng lên một tia hy vọng, “Chẳng lẽ không thể dùng bất kỳ quỷ hút máu nào sao?”
“Đương nhiên không thể.” Baal ôm ngực. Nếu Hạng Văn Huân có thể nhìn thấy hắn, nhất định có thể thấy trong mắt hắn đang hiện lên hàm ý đang chờ coi kịch hay, “Ngoài trừ kẻ kia ra thì còn có gia phả từ bậc cha chú trở lên mới có thể làm được.”
“Gia phả bậc cha chú là sao?” Vương Tiểu Minh hỏi.
“Sơ ủng giống như cách duy trì nòi giống của nhân loại, gia phả bậc cha chú giống như gia phả thôi.” Baal dừng một chút, hừ lạnh nói, “Nếu mỗi lần có chuyện, ngươi động não nhiều một chút và tiết kiệm nước bọt, ngươi sẽ bớt xui xẻo đấy.”
Vương Tiểu Minh cười gượng, sau đó tường thuật từ đầu tới đuôi cho Hạng Văn Huân.
“Gia phả bậc cha chú của gã quỷ hút máu kia ư?” Anh ta trầm ngâm.
“Ngài có biết ai không?”
Hạng Văn Huân lắc đầu, “Văn Kiệt là được người ta đưa từ máy bay bên Pháp về. Bất quá lúc đó em ấy đang du học bên Anh.”
Đưa bằng máy báy?
Vương Tiểu Minh tò mò mở to hai mắt, yên lặng quan sát sắc mặt của anh ta một lát, rốt cục nhịn không được tò mò hỏi: “Tôi có thể hỏi chút không, đừng nói cậu ta được đưa về bằng khoang chở hàng nha?”
“…” Nét ủ rũ trên khuôn mặt Hạng Văn Huân thoáng chốc trống rỗng.
Việc truy tìm quỷ hút máu không phải là chuyện ngày một ngày hai, Hạng Văn Huân ghi chú lại một vài điều quan trọng, trong lòng âm thầm nhớ kỹ các thứ như tỏi hay đồ bằng bạc sẽ làm cho Hạng Văn Kiệt bị biến đổi, sau đó mới đưa Vương Tiểu Minh về nhà.
Về đến nhà, Vương Tiểu Minh thở phào. Rốt cục đã về được, mấy chuyện kinh tâm động phách rốt cục đã kết thúc, bởi vì lo lắng và áp lực từ sáng giờ bùng nổ cho nên cậu hiện tại rất mệt mỏi, cậu nằm bẹp trên sofa không nhúc nhích.
Baal đứng trước ghế, thấy cậu vẫn nằm im trên sofa, nhịn không được đá cậu một cước nói: “Còn không lo tắm rửa đi?”
Vương Tiểu Minh chậm rãi đứng dậy, “Mệt quá à.”
“Ngươi hôm nay làm được cái khỉ gì?”
“Mệt trong người a.” Vương Tiểu Minh oán giận nói, “Bị đuổi, phỏng vấn, thăng chức… Cuối cùng còn gặp một quỷ hút máu. Hôm nay là một ngày vô cùng kích thích.”
“Này mà gọi là kích thích sao?” Baal hồ nghi nhìn cậu. Vì sao hắn lại thấy chán như vầy?
Vương Tiểu Minh nói: “Chứ ngươi thấy cái gì mới kích thích?”
Baal cố gắng mà nghĩ, “Chống lại Lucifer chăng? Đánh một trận cho đã.”
“…” Cậu quên mất, hai người họ đâu chung một thế giới.
Vương Tiểu Minh loạng choạng bước vào phòng tắm, tắm táp qua loa, liền vọt vào phòng ngủ, nằm úp sấp ngủ khò khò trên giường.
Đa số mọi người đều nói, đi làm lúc bốn giờ chiều là chuyện vô cùng sung sướng, nhưng Vương Tiểu Minh không hề nằm trong phần đa số đó.
Sau khi rời giường lúc bảy giờ sáng, cậu bất mãn kiếm việc để làm, từ lúc máy tính bị Baal quậy cho tanh bành, nhân sinh lạc thú của cậu thật sự chả còn gì cả.
Quét rác, lau chùi… Cậu thấy cái bàn, cái ghế, kệ tủ đã chùi đến bóng lưỡng vẫn chưa sạch. Lau xong lại vẫn thấy bẩn, vì thế công việc cứ lặp đi lặp lại.
Baal hai chân bắt chéo ngồi một bên, hờ hững nhìn cậy xoay như chong chóng từ đông sang tây, chờ đến khi cậu làm chán chê mới nói: “Ngày mai có thời gian ngươi định làm gì?”
“Chùi cửa sổ.” Vương Tiểu Minh nhìn cửa sổ cũng không nhiều bụi lắm.
Baal vuốt cằm đề nghị: “Vì sao không tìm người mà hẹn hò nhỉ?”
Lại lội về cái đề tài nguy hiểm này.
Vương Tiểu Minh càng cố gắng tập trung làm việc.
“Ta thấy Hạng Văn Huân nhìn cũng được lắm nha.” Nam nhân này là một trong số những người khá tiềm năng hắn đã từng gặp. Đương nhiên, hắn có chết cũng sẽ không bao giờ thừa nhận, Thạch Phi Hiệp cũng thuộc trong hàng ngũ đó.
…
Quả nhiên y như dự cảm của cậu, Baal đương nhiên là cố tình đả động đến ý này.
Vương Tiểu Minh cầm lấy khăn lau đi vào phòng bếp, nhưng chân cậu vừa mới bước lên một bước, cảnh sắc trước mặt thay đổi, dưới chân cậu lại biến thành phòng khách, còn cậu lại như bước ra từ phòng ngủ.
Baal ngồi đối diện trước mặt cậu, “Ta tựa hồ đã nói cho ngươi biết, ta rất ghét người khác không nhìn thấy ta.”
Người ta bảo hảo hán không ham cái lợi trước mắt. Vương Tiểu Minh lập tức lui đầu xin khoan dung: “Ta không phải cố ý mà, ta chỉ là không biết nên trả lời ngươi thế nào.”
“Thích hay không thích, khó trả lời à?”
“Không thích.” Vương Tiểu Minh trả lời rất nhanh. Vô luận lấy tiêu chuẩn của hắn hay tiêu chuẩn của người bình thường mà nói, Hạng Văn Huân tốt hơn gấp bội so với Thường Hải Đào, nhưng mà trong lòng cậu rất rõ ràng, nếu nói Baal và cậu là hai sinh vật thuộc về hai thế giới khác nhau, thì Hạng Văn Huân và cậu chính là hai loại người trong một thế giới. Cậu tự thấy là không có tư cách trèo cao, càng không có thứ gọi là mị lực hấp dẫn.
“Không thích hay là không dám nghĩ tới?” Baal liếc mắt một cái đã bóc trần được suy nghĩ của cậu.
Vương Tiểu Minh nói: “Hạng tổng sẽ không thích người như ta đâu.” Không biết sao, trong đầu cậu hiện lên hình ảnh người thanh niên được gọi là Kiệt thiếu kia, sau đó nhận thấy một người tuyệt như vậy đứng bên cạnh Hạng tổng rất xứng.
“Xì. Ta đâu cần biết hắn có thích hay không chứ, chỉ cần ngươi yêu hắn là được rồi.” Thân thể hắn đang ở trong thân thể Vương Tiểu Minh chứ có ở trong thân thể Hạng Văn Huân đâu, chỉ cần Vương Tiểu Minh một lòng một dạ, toàn tâm toàn ý yêu Hạng Văn Huân là được, mặc kệ Hạng Văn Huân có phải hư tình giả ý hay không. Hắn tuy rằng chỉ mới nhìn thấy Hạng Văn Huân vài lần, nhưng lấy kinh nghiệm sống lâu năm của hắn mà xét, Hạng Văn Huân tuyệt đối là người nói được làm được. Tức là nói, chỉ cần hắn làm cho Hạng Văn Kiệt tỉnh lại, Hạng Văn Huân tuyệt đối sẽ giữ lời hứa cùng Vương Tiểu Minh thành một đôi. Đương nhiên, cho dù Hạng Văn Kiệt không tỉnh được, hắn cũng sẽ dùng cái mạng của y để đổi lấy điều kiện với Hạng Văn Huân. Không nên trách hắn quá đê tiện, muốn trách thì trách trời xui đất khiến, ai biểu Hạng Văn Huân ngớ ngẩn đến hồ đồ tự dưng đem nhược điểm khoe ra chi?
Vương Tiểu Minh nhìn trên mặt hắn lộ ra nụ cười âm hiểm, trong tim nhất thời bất an trỗi dậy, “Cái này, Hạng tổng hiện tại trong đầu toàn là chuyện cứu em trai, tuyệt đối không có tâm tình nghĩ vớ vẩn đâu.”
“Kiểu người như hắn, hẳn là rất rành các loại phương pháp và thủ đoạn để tra ra tên của quỷ hút máu kia.”
“Tra được tên thôi thì ích gì chứ?” Tóm được hay không mới quan trọng a.
“Chỉ cần có tên, có thể tra ra gia phả bậc cha chú của hắn.” Baal nói, “Như vậy cho dù gã quỷ kia nguyên lai đã chết, gia phả bậc cha chú của hắn cũng có thể tiếp tục hoàn thành nghi thức”
“Quỷ hút máu cũng chết được sao?” Vương Tiểu Minh sửng sốt, theo như trí nhớ của cậu, quỷ hút máu là loại sinh vật cho dù bị đóng đinh trên thập giá vẫn lì lợm giãy dụa.
“Được. Đồng loại và giáo hội có thể giết được chúng.” Baal nói, “Đối với quỷ hút máu mà nói, tìm được một đứa trẻ ưng ý đâu có dễ, cho nên trừ phi tình huống quá nguy cấp, bằng không chẳng bao giờ bỏ giữa chừng nghi thức.”
Vương Tiểu Minh thở dài nói: “Hy vọng Hạng tổng có thể sớm tra ra tên của quỷ hút máu kia.”
“Kỳ thật ngoại trừ việc tìm ra tên của quỷ hút máu, còn có một phương pháp khác.” Nói đến lĩnh vực mình hiểu biết, Baal hào hứng thảo luận.
…
Vương Tiểu Minh rốt cục phát hiện Baal nói chuyện rất hay vòng vo, nhưng cứ từng chút từng chút lại nhả ra chuyện quan trọng.
Baal tự dưng hưng phấn nhìn Vương Tiểu Minh nói: “Ngươi thử đoán xem.”
“Ta đoán không ra.” Vương Tiểu Minh trả lời vô cùng trực tiếp. Chuyện của quỷ hút máu làm cậu mệt chết được, huống chi còn muốn đoán.
“Ngươi chẳng lẽ không nghĩ ra, tất cả quỷ hút máu đều có cùng một tổ tiên sao?”
Vương Tiểu Minh gãi gãi đầu, “Tổ tiên của quỷ hút máu… À, Brad Pitt hay là Tom Cruise?” Cậu còn nhớ cái này có dựng phim nha.
Baal đột nhiên nói sang chuyện khác, “Một người không thể tự dưng vô duyên vô cớ xui xẻo đến tột cùng như ngươi.”
Vương Tiểu Minh buồn bực.
“Cho nên trình độ xui xẻo của ngươi lên tới cảnh giới này, hoàn toàn xứng đáng.”
Vương Tiểu Minh trong cơn bực bội lại mang theo một chút ủy khuất, “Sao nỡ nói thế chứ?”
“Không có gì, tâm tình không tốt, tùy tiện xả giận hai câu thôi.” Dù sao cũng chẳng ai vui vẻ gì khi mình đang lên mặt dạy đời mà đối phương cứ đơ ra. Bất quá nhìn thấy biểu tình của Vương Tiểu Minh, tâm tình của Baal hơi thay đổi, kiên nhẫn giải thích nói, “Qủy hút máu đầu tiên chỉ có một, nói cách khác, hắn là gia phả bậc cha chú trở lên của tất cả quỷ hút máu.”
“Lợi hại thế sao, tên người đó là gì?” Vương Tiểu Minh tò mò mở to hai mắt.
“Cain.”
•
Vương Tiểu Minh không kịp đề phòng, lại lảo đảo nhào vào ngực Hạng Văn Huân.
Baal bực bội – Đồ ngu! Sao không biết tranh thủ thêm chút nữa.