U Linh Boss

Chương 4: Bí mật




(Thượng)

*Từ chương này bạn sẽ tự edit kiêm beta T^T (Trao trả tự do cho Kàmúi *blè*)

Nếu có sai sót mong mọi người góp ý nhé.



Thế giới thật nhỏ bé, gặp toàn người quen

Tony vừa bước ra khỏi phòng, hình ảnh trước mắt Vương Tiểu Minh lại biến đổi, cửa thang máy ở trước mặt chậm rãi mở ra, một lát sau, liền nhìn thấy Tony bước về phía cậu.

“Tiểu Minh?” Lúc Tony thấy cậu hơi giật mình, bước nhanh lại, “Sao em lại tới đây?”

“Nói, ngươi muốn hắn!” Thanh âm của Baal bá đạo vang lên sau lưng cậu.

Vương Tiểu Minh nhất thời cảm thấy mình như vừa nuốt phải một trăm gián.

“Chẳng lẽ vì chuyện công việc hả?” Tony đi vào thang máy, chậm rãi ấn lên lầu kế tiếp, “Chuyện này anh cũng đã nói qua với em rồi. Bộ phận nào cũng có một lượng nhân sự nhất định. Tửu *** chỗ anh dạo này tình hình tài chính có chút khó khăn, cho nên việc tuyển thêm người chắc cũng hơi khó.”



Tình hình tài chính của quán có khó khăn bao nhiêu thì bọn họ mới nãy cũng chính tai nghe thấy hết rồi.

Vương Tiểu Minh mặt đang nghệch ra suy nghĩ 囧囧, đột nhiên cảm giác tay Baal đang khoát lên vai mình. Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu cậu không làm như hắn nói, bả vai nhất định sẽ trật khớp. Cuối cùng vì quá sợ hãi, cậu đã thốt ra: “Em muốn anh!”



“Hả?” Tony ngạc nhiên quay lại nhìn cậu.

Nhìn biểu tình kinh ngạc của anh ta, Vương Tiểu Minh đột nhiên hoàn hồn, cười gượng nói, “Ý của em là… À, hôm qua anh đi vội quá, em chưa kịp mời cơm nước gì cả. Cho nên sau khi suy nghĩ một đêm, em thấy dù sao cũng phải đến nói lời xin lỗi.”

“Chuyện này có gì đâu mà phải suy nghĩ kĩ thế?” Tony bật cười nói, “Chuyện em nhờ anh, anh đã không giúp gì được, người nói xin lỗi phải là anh mới đúng.”

Nói xong, cửa thang máy mở ra, anh ta bước ra khỏi thang máy trước, quay lại thấy Vương Tiểu Minh đứng trong thang máy co đầu rụt cổ không hiểu là đang làm cái gì, do dự hỏi: “Em có sao không vậy?”

“A, không sao hết.” Vương Tiểu Minh nhanh nhẹn bước ra khỏi thang máy, đuổi theo.

Baal bước theo sau lưng cậu lạnh lùng nhắc nhở: “Lần sau ngươi còn to gan vẽ rắn thêm chân1 cũng đừng trách ta không để ngươi yên.”

Lưng Vương Tiểu Minh cứng đờ.

“Bây giờ, lập tức đi thổ lộ với hắn đi!” Baal tiếp tục chỉ huy, “Nói là, ngươi đã thương thầm hắn lâu lắm rồi. Không có hắn ngươi sẽ sống không nổi!”

Vương Tiểu Minh cúi đầu không nói.

Baal nhấc chân cho một cước vào mông cậu.

Vương Tiểu Minh bất ngờ không kịp phòng thủ bị đẩy về phía trước hai bước, vừa vặn ôm lấy Tony.

Tony hoảng sợ, “Em làm gì vậy?”

“Em, em…” Vương Tiểu Minh muốn buông tay ra, phía sau lại bị Baal ôm lấy, cánh tay bị giữ chặt không thể nhúc nhích.

“Em làm sao thế?” Tony cảm thấy cánh tay cậu vươn ra rồi thụt lại, giống như muốn ôm lấy anh ta.

Vương Tiểu Minh khổ sở nói không nên lời.

Nếu hiện tại có một người có thể nhìn thấy được Baal, nhất định sẽ thấy đây rõ ràng là một chùm ba người.

Cậu ôm Tony còn Baal ôm cậu.

“Em…”

“Nói mau!” Baal hung hăng thúc ép cậu.

“Em, ” Vương Tiểu Minh cắn răng nói, “Em tìm được việc làm rồi! Em thật sự rất cao hứng anh à!”

Tony đờ đẫn quay đầu nhìn cậu liều mạng húc đầu vào lưng anh ta, lại nhìn tới mọi thần tình kinh dị từ khách nhân, buồn bực nói: “Bộ em không thể đổi thời gian và địa điểm để bộc phát hay sao?”

Vương Tiểu Minh không dám ngẩng đầu. cậu cũng rất muốn đổi cái thời gian và địa điểm bộc phát a.

Nếu như dùng mấy năm gần đây để hình dung, đại khái cũng hơn mười mấy năm nó mới bộc phát thế này đây, Vương Tiểu Minh bỗng phát hiện thân thể mình bay ra ngoài.

Sau đó, lúc nghe thấy tiếng Tony hét lên cũng là lúc mông cậu hoành tráng đáp xuống bể phun nước, nước tung tóe văng cao cả hai mét.

Baal ôm ngực đứng bên mép hồ, khóe miệng hiện lên một mạt cười lạnh như đang bảo: Đây là kết cục của việc cãi lời ta.

Vương Tiểu Minh lau mặt, nhìn lên Tony – người đang trợn mắt há mồm kinh ngạc, cười gượng nói: “Thật hưng phấn a, cho nên cần bình tĩnh lại. “

“…” Tony nhìn bốn phía càng lúc càng nhiều người tới, cắn răng nói, “Còn không mau đứng dậy đi?”

Vương Tiểu Minh nhìn nhìn Baal, cẩn thận hướng mép hồ đi tới, nhưng vô luận cậu bước về phía nào, Baal vẫn chặn trước mặt cậu. Cậu chạy loanh quanh, Baal cũng hướng theo. Cái cảnh này ở trong mắt Tony và những người khác biến thành cảnh Vương Tiểu Minh nhàn nhã ‘tản bộ’ trong hồ nước.

“Vương Tiểu Minh!” Tony sắp không kiềm chế được nữa rồi.

Vương Tiểu Minh ủy khuất nhìn anh ta. Ai có thể tin được cậu là người bị hại cơ chứ?

Tony quay đầu lại nói với hai người bảo vệ đang đứng xem náo nhiệt: “Kéo cậu ấy lên đi.”

Bảo vệ nhìn xem là ai, lại nhìn quần áo, biểu tình rõ ràng là không muốn.

Tony nói: “Tôi nhờ mà các người không nghe, có phải muốn lão đại trực tiếp ra mặt đúng không?”

Nếu quản lý đại sảnh đã nói đến vậy, bảo vệ cũng chỉ có thể nghe lệnh mà nhảy xuống nước, nhưng mà trong lòng sớm đã âm thầm đem Vương Tiểu Minh nguyền rủa trên dưới bảy tám trăm lần.

Vương Tiểu Minh ước gì có người đến giúp cậu, vì thế rất ngoan ngoãn mà đứng yên tại đó.

Hai người bảo vệ đứng trước mặt cậu, cũng không nói gì, vươn tay, mỗi người một bên nhấc cậu lên.

Vương Tiểu Minh hoảng sợ nhìn Baal đứng trước mặt cậu mà bảo vệ không hề hay biết, vẫn tiến về phía trước.

Tây trang màu đen Baal đang mặc dần phóng đại trong mắt cậu, lớn đến nỗi cậu có thể tinh tường thấy rõ hoa văn trên cúc áo của Baal. Cậu bây giờ mới biết, hóa ra trên cúc áo của Baal còn có hoa văn nữa…

Bịch.

Mũi cậu như thể bị đập vào tường, cả người bị phản lực bật ngược về, ngã vào trong nước.

Lại thêm cái cảnh này, trong mắt người xem chính là, Vương Tiểu Minh cố ý giãy ra khỏi tay của bảo vệ, giật lùi về.

Tony mắt thấy sự tình càng thêm náo loạn, nóng nảy, tự mình nhảy vào trong hồ nước, kéo cậu dậy.

Vương Tiểu Minh giật mình nhìn Baal cư nhiên ôm ngực lui qua một bên, không có cản trở nữa.

Tony kéo cậu một đường thẳng vào văn phòng, từ trong ngăn bàn rút ra một cái khăn mặt, ụp lên mặt cậu, “Lau đi.”

Trên khăn vừa có mùi mồ hôi cùng mùi gián chết, lại thêm một mớ mùi quỷ dị đồng loạt xông vào mũi, Vương Tiểu Minh phải ngừng thở một chút rồi mới dám lau sơ qua mặt.

Không khí đông cứng.

Tony ngồi trong văn phòng một lúc, sau khi suy xét thật kĩ, rốt cục cũng nhấc điện thoại lên và ấn một loạt.

Đầu bên kia hiển nhiên là cái người đầy tài năng Võ Chấn Kiếm, bởi vì câu mở đầu của anh ta chính là Võ tổng.

Tony nhẹ nhàng nói đại khái là lúc em họ mình đến tìm vô tình bị ngã xuống nước, sau đó phải dài dòng cam đoan một hồi rằng không có tổn thất gì mới dám gác điện thoại.

Cửa bị gõ hai tiếng, mỹ nữ cậu gặp lúc trước đi vào, khi nhìn thấy Vương Tiểu Minh mặt mũi liền trắng bệch.

Tony hỏi: “Có chuyện gì không?”

Ánh mắt mỹ nữ khiếp sợ mà nhìn Vương Tiểu Minh, sau đó lùi về sau từng bước, đến khi hai chân đã ra khỏi cửa vội đóng cửa lại.



Tony lẳng lặng nhìn về phía cô ả biến mất, lẩm bẩm nói: “Rốt cục cô ta đi vô làm gì không biết?”

Vương Tiểu Minh lau xong mặt và tóc, thật cẩn thận đưa mắt nhìn Baal đang ngồi ở sofa.

Ánh mắt của Baal quét về phía Tony.

Vương Tiểu Minh giật mình, lại nuốt thêm một ngụm nước miếng.

“Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lực chú ý của Tony đã quay về.

“Không có gì đâu.” Ánh mắt Vương Tiểu Minh lảng tránh, trả khăn mặt lại cho anh ta.

Tony thuận tay cầm lấy, cũng không thèm nhìn mà đem nhét về chỗ cũ luôn, “Thôi bỏ đi. Không phải em vừa nói đã tìm được công việc rồi sao? Việc gì thế?”

Vương Tiểu Minh kể một chút về phúc lợi và nội dung công việc mà công ty đào tạo quản lý đã giới thiệu trước đó.

Tony nói: “Công ty này anh cũng nghe qua rồi, nghe nói ở mấy thành phố khác cũng không tệ đâu. Không nghĩ là nó đã mở rộng ở thành phố chúng ta. Em cứ làm thử đi, sau này nếu được thì nói tiếp. “

Vương Tiểu Minh gật đầu.

“Nếu không có việc gì nữa thì em về trước đi.” Tony mệt mỏi day day huyệt Thái Dương.

Vừa rồi khi anh ta gọi điện cho cái gã Võ Chấn Kiếm kia, Vương Tiểu Minh biết là việc hôm nay mình làm đã gây họa rồi, lúc này không dám nhiều lời, chuẩn bị bước ra ngoài.

“Đứng lại.” Âm thanh của Baal lạnh lùng vang lên, “Ta có đồng ý cho ngươi đi hồi nào đâu?”

Vương Tiểu Minh dừng cước bộ. Quần áo ướt sũng trên người hảo hảo nhắc nhở cậu mới nãy vừa ngụp lặn dưới hồ xong, sẹo mới chưa lành, nỗi đau chưa dứt không thể quên được. Cho nên cậu thực ngoan ngoãn đứng đó.

Baal chậm rãi nói: “Không thích anh họ của ngươi sao?”

Vương Tiểu Minh liều mạng gật đầu.

Baal mí mắt cụp xuống, ngón tay ở trên đầu gối khẽ gõ, không biết đang âm mưu cái gì nữa đây.

Tim Vương Tiểu Minh lên xuống cùng với chuyển động ngón tay của hắn, khẩn trương như muốn nhảy ra đến nơi rồi.

“Còn gì nữa không?” Tony thấy cậu đứng bất động một hồi, nhịn không được bèn hỏi.

Vương Tiểu Minh gãi gãi đầu, “Em, em thấy là… Uầy, khó có dịp được đến đây nên phải đứng ngắm lâu một tí. Ồ bức tranh này của anh thật đẹp nha.”

“Đây là lịch làm việc.”

“…” Vương Tiểu Minh lại quay đầu nhìn lên bàn, “Chậu hoa này…”

Tony nghe nói đến hoa, lập tức nhìn sang hướng cậu nói.

“Là giấy phế liệu a.” Vương Tiểu Minh sờ sờ sau gáy.

Tony buông tay ra, cau mày, “Em rốt cục là có chuyện gì?”

Ánh mắt Vương Tiểu Minh nhìn Baal chằm chằm.

“Ngươi đã không thích hắn, vậy thì…” Baal khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh, “Hỏi xem quan hệ giữa hắn và Thạch Phi Hiệp là như thế nào đi.”

Vương Tiểu Minh nhớ tới đĩa CD Game kia, trong lòng vụng trộm vì Tony mà bắt tay chữ thập2, “Anh quen với Thạch Phi Hiệp sao?”

Đôi mày Tony đang buông lỏng lại căng thẳng, “Có quen. Sao thế?”

“Không có gì. Game anh đưa em bữa trước hay lắm, em chỉ muốn hỏi xem, anh ta có sản xuất cái nào khác không.”

“Hay lắm hả?” Tony nhún vai nói, “Anh cũng không rõ lắm. Di động của cậu ta gọi mãi không xong. Lần trước là anh tình cờ gặp trên đường.”

Baal trầm giọng nói: “Hỏi hắn lúc ấy ngoại trừ Thạch Phi Hiệp ra, còn có người nào khác ở đó không.”

Vương Tiểu Minh thuật lại y chang.

Tony sắc mặt căng thẳng, nhạt nhẽo nói: “Còn có vài người bạn của cậu ấy, mà làm sao?”

Baal buông chân xuống, thân thể hơi hơi cúi về trước, “Hỏi xem là bộ dạng thế nào.”

Vương Tiểu Minh tiếp tục làm loa tường thuật.

“Không có gì đặc biệt, so với mấy người qua đường giáp ất bính đinh3 cũng không khác nhau lắm.” Tony dừng một chút, nghi hoặc hỏi lại, “Em hỏi mấy cái này làm gì?”

“Hỏi hắn ta xem Thạch Phi Hiệp hiện đang ở đâu?” Baal đứng lên, hai mắt lóe lên một tia hung ác.

Vương Tiểu Minh đành phải hỏi: “Anh có biết Thạch Phi Hiệp đang ở đâu không?”

“Không biết nữa. Nghe nói cậu ấy đã trả phòng trọ rồi…” Tony vừa dứt lời, đã bị Baal dùng kết giới treo lên làm đèn tường.

“Baal.” Vương Tiểu Minh cả kinh kêu lên.

Bất quá so với cậu sợ hãi hơn chính là Tony. Anh ta bật ra một câu: “Thấu Minh nhân?”

———————–

1, Vẽ rắn thêm chân: Làm việc dư thừa không cần thiết

2, Ý nói em ấy đang thầm cầu nguyện cho bạn Tony.

3, Giáp ất bính đinh: cũng như tên tượng trưng A B C D.



Là Thấu Minh nhân, là quỷ hay là người ngoài hành tinh??

Là BOSS

Làm sao một gã BOSS râu riu xồm xoàm từ game Ám hắc lại bước ra hiện thực thành một quý công tử u linh bạo lực được chứ?



(Trung)



Thế giới thật nhỏ bé, gặp toàn người quen

Ánh mắt Baal trong một phút chốc bỗng lạnh như băng.

Vương Tiểu Minh luẩn quẩn xung quanh Baal, “Anh họ ta là người bình thường mà, anh ấy chẳng biết gì cả đâu. Ngươi tha cho anh ấy đi.”

Baal nheo mắt, cười lạnh nói: “Người bình thường mà biết Thấu Minh nhân sao?”

“Người bình thường cũng hay coi phim mà, Thấu Minh nhân đến ta còn biết nữa là.” Vương Tiểu Minh mới vừa nói xong, vạt áo đã bị Baal túm lấy.

Nhìn gần mới biết, hóa ra đồng tử của Baal màu thật nhạt, tựa như hổ phách vậy, có điều trong ánh hổ phách này lại lóe ra quang mang so với hàn băng còn lạnh hơn. (hóa ra mắt BOSS màu hổ phách >v< iu wá iu wá) “Ngươi cũng biết Thấu Minh nhân?” Từng chữ phun ra từ miệng hắn đều như đinh sắt được đóng xuống. Vương Tiểu Minh không nhúc nhích nổi, nhìn thấy ảnh phản chiếu của chính mình trong đôi mắt hổ phách kia mà lạnh run, tim cơ hồ muốn nhào khỏi ***g ngực. “Biết, biết mà… Bộ phim đó ta có coi.” “Phim?” Màu mắt hắn trở nên đậm hơn. Vương Tiểu Minh gật đầu cái rụp, “Là cái phim viễn tưởng kinh dị của Mỹ đó.” “Tiểu… Tiểu Minh, em đang nói chuyện với ai vậy?” Trong giọng của Tony mang theo chút run rẩy. Anh ta dường như đã hiểu sơ sơ… Vương Tiểu Minh không dám quay đầu lại, miệng lắp bắp nói: “Là, chính là…” Nên giải thích sự hiện diện của Baal như thế nào đây? Cho dù là nói hết ra, anh họ chưa chắc đã tin. Chuyện này nghe qua thật hết sức hoang đường, nếu bản thân không dính phải, cậu cũng chẳng bao giờ tin, cái gã Boss râu ria xồm xoàm từ Game ‘ám hắc’ lại có thể biến ra thành một quý công tử u linh bạo lực này. Nhưng nếu không nói ra, cậu làm sao có thể giải thích được áo mình tự dưng vô duyên vô cớ bị túm lên chứ? Hổng lẽ nói là… mụn trứng cá trên cổ bị xì ra? Cậu đang rối như tơ vò thì Baal bên cạnh lại chậm rãi buông tay, đem lực chú ý dời lên người Tony. Vương Tiểu Minh khẩn trương chắn trước mặt hắn, “Anh họ ta vô tội mà.” Đại khái thấy lưng cậu kịch liệt run rẩy làm cho thân thể Tony không ngừng được mà cũng run theo, “Là Thấu Minh nhân, là quỷ hay là người ngoài hành tinh?” Vương Tiểu Minh nhìn Baal, nhất thời không biết nên hắn xếp vào loại nào nữa. Baal không nói một lời chỉ đứng nhìn bọn họ, tựa hồ là đang bày mưu tính kế gì đấy. Nhưng càng im lặng, Tony lại càng cảm thấy bất an, anh ta nhịn không được thúc giục: “Em mau nói coi.” “Hắn là…” Vương Tiểu Minh rốt cục phân loại được hắn, “Là BOSS a.” “Hả?” Tony rất ít khi chơi game, cho nên đối với chữ BOSS anh ta hiểu rất sát ý. “Là lão bản của em?” Cậu ta không phải mới nói là tìm được công việc chỗ công ty đào tạo quản lý sao? Vì sao mà lão bản của công ty đó lại quỷ dị như vậy. “Không phải, cái này… Là BOSS trong game á.” Vương Tiểu Minh thật vất vả giải thích. “…” Tony trong mắt biểu hiện rất có trình tự: từ khiếp sợ đến nghi hoặc rồi tới mờ mịt, cuối cùng lại quay về nghi hoặc, “Tiểu Minh.” “Dạ?” “Em có biết… một cộng một bằng mấy không?” Tony nhìn cậu từ đằng sau, trong mắt hiện lên một tia không chắc chắn. Vương Tiểu Minh theo bản năng định trả lời là hai, nhưng mà lúc này tự nhiên hỏi một câu như thế chứng tỏ đáp án không hề đơn giản chút nào. Anh họ chắc chắn là đang ám chỉ điều gì đó, nhưng mà là gì mới được chứ? Một thêm một… A, chẳng lẽ ý của anh ấy là muốn cùng cậu liên thủ đối phó với Baal chăng? Cậu nhìn cái người từ đầu đến chân đều tỏa ra hàn khí bức người như Baal, chậm rãi nuốt nước miếng một cái. Cậu hồi nhỏ chỉ nhìn người khác đánh nhau, lúc đánh nhau, người ta vào thời khắc mấu chốt thường đột nhiên bộc phát ra tiềm lực, lấy yếu thắng mạnh. Đại loại là giống như con gián đập mãi không chết, nhưng mà, liệu trong người cậu có thể có thứ siêu năng lực này không? “Tiểu Minh?” Tony thúc giục. Hầu kết của Vương Tiểu Minh không ngừng run rẩy, cái trán đổ đầy mồ hôi, một bên là tiểu thiên sứ, bên kia là tiểu ác ma đang không ngừng đấu đá trên vai cậu. Lúc Tony lên tiếng thúc giục lần thứ ba, trong ngực cậu bỗng nhiên như thể có một quầng sáng hiện lên xua tan bóng tối sợ hãi trong tim. Cậu cố bơm thêm dũng khí, khuôn mặt nhã nhặn có thừa – uy dũng thì thiếu kia sáng bừng bừng, “Một cộng một bằng vô cùng lực! Anh à hãy yên tâm, thắng lợi nhất định thuộc về phía chúng ta! Baal, hôm nay ta sẽ…” “Quả nhiên điên rồi.” Giọng Tony lẩm bẩm nhưng cũng đủ nghe thấy truyền đến tai cậu làm lời tuyên chiến của Vương Tiểu Minh đang hừng hực khí thế bỗng im bặt. Nếu cậu ta không điên, sao ngay cả một cộng bằng hai cũng không biết chứ? Tony hơi vùng vẫy, xác nhận bản thân đúng là đang bị cái gì đó trói buộc. Sau khi sinh sống một thời gian trên con thuyền Noah làm anh ta hoàn toàn ý thức được, thế giới này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Cho nên thứ đang trói buộc thân thể anh có thể là do siêu năng lực ảo thưởng từ Vương Tiểu Minh chăng? Nghĩ đến đây, trong lòng anh ta vừa lo vừa sợ. Còn tưởng rằng sau khi làm việc tại con thuyền Noah đã tôi luyện trái tim mình có đủ cứng rắn, giờ mới biết, hóa ra đó chỉ là do nhất thời cam chịu thôi. … Khoảng cách từ trần nhà đến sàn nhà này rất thấp, cho nên ba bên trầm mặc khiến cho căn phòng càng thêm tĩnh mịch. Vương Tiểu Minh ánh mắt không hề chớp nhìn Baal. Baal cười xấu xa, khóe miệng như kim châm cắm thẳng vào trái tim mỏng manh của cậu. “Vương Tiểu Minh.” Thanh âm của hắn hết sức từ tính, từng chữ đều phát âm cực chuẩn. Nếu không nhìn mặt hắn, không ai có thể nghi ngờ hắn không phải sinh ra và lớn lên ở Trung Quốc. Nhưng mà cho dù là thânh âm hay đến thế nào, giờ phút này rơi vào tai Vương Tiểu Minh chẳng khác nào là một đao đoạt mạng. Cậu bây giờ chỉ muốn biết, Baal thân là BOSS trong game, nếu đem cậu trong hiện thực uýnh cho tơi bời vậy cậu có được nhận đãi ngộ là khả năng hồi sinh như nhân vật trong game không nhỉ? … Đương nhiên, hy vọng còn xa lắm. “Ta, ta vừa rồi chỉ là…” Vương Tiểu Minh vắt hết óc để nghĩ cớ. “Sao?” Baal hiếm khi tốt bụng nhẫn nại chờ cậu giải thích. Nếu Vương Tiểu Minh đã xem qua mấy chuyện về mèo và chuột hẳn biết là, nếu mèo mà bắt được chuột, nó sẽ không lập tức ăn tươi nuốt sống, ít nhất nó cũng phải kiếm ra một cái nồi, sau đó nhóm lửa, cho gia vị vào rồi đem đun. Hoàn hảo mà hưởng thụ khoái cảm nhìn con chuột giãy giụa trong nồi tìm đường sống. Vương Tiểu Minh cũng xem qua mèo và chuột, nhưng mà bởi vì hình tượng của Baal cùng vú em nấu canh chênh lệch đến vài năm ánh sáng, cho nên tại thời khắc sinh mệnh như mành chuông treo thế này, cậu cũng chẳng suy nghĩ sâu xa gì nhiều. Thứ duy nhất cậu nghĩ đến chính là —– “Đừng đánh đầu mà.” Cậu ôm đầu vội ngồi xổm xuống đất. … Baal vốn không định động tay động chân, nhưng nhìn cái bộ dạng không chút cốt khí nào của cậu, nắm tay không hiểu sao lại thấy ngứa ngáy. Đang lúc nắm đấm của hắn chuẩn bị vung xuống, Tony mở miệng. Anh cố gắng sắm vai một nhân vật thánh mẫu, dùng giọng điệu như thể ngày tận thế nói: “Tiểu Minh em phải trấn tĩnh, phải kiên cường. Mặc dù thế giới này thật thê lương nhưng mà trên thế gian này vẫn còn thứ mang tên hy vọng. Ngàn vạn lần đừng vì nhất thời suy sụp mà tuyệt vọng như thế.” … Là vậy sao? Vương Tiểu Minh chậm rãi buông tay. Tony không ngừng cố gắng nói: “Bị khùng chỉ là tạm thời thôi, chỉ cần trong tim em vẫn còn mặt trời chiếu rọi em nhất định sẽ trở lại bình thường mà!” … Vương Tiểu Minh một lần nữa ôm đầu. Bất quá lần này là để bịt kín tai lại. “Hình như anh họ ngươi đang tưởng là ngươi bị khùng.” Baal thu tay về. … Là ai hại cậu thành như vầy chứ?! Vương Tiểu Minh dùng lệ quang lên án hắn. “Ở nhân giới, nếu được xác nhận là khùng điên thì sẽ bị tống vô trại tâm thần đúng không?” Baal tựa hồ phát hiện ra một chuyện hay, khóe miệng không ngừng nâng lên. “Ngươi muốn gì chứ?” “Không gì cả. Ta chỉ cảm thấy là, nếu người không thể hoàn thành việc ta muốn, như vậy bị tống vô viện tâm thần cũng là một lựa chọn không tệ đi.” Vương Tiểu Minh thấp giọng nói: “Nhưng còn một việc, không phải ngươi không thể rời ta năm mét sao? Nếu ta bị tống vô trại không phải là ngươi cũng sẽ đi cùng sao?” … Nụ cười của Baal tiêu thất. Giống như khi màn đêm buông xuống, mặt trời đã lặn mất. “Vương Tiểu Minh.” Hắn từ trên cao nhìn xuống cậu, “Chúng ta làm một bút giao dịch đi.” Vương Tiểu Minh ngẩng đầu nhìn hắn. Tựa như thiếu niên bị ác ma ăn cắp mất linh hồn. “Chỉ cần ngươi làm giúp ta hai việc, ta có thể thực hiện ba nguyện vọng cho ngươi.” Nguyện vọng của cậu chính là Baal đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa a. Vương Tiểu Minh thấp giọng nói: “Hai việc gì?” “Thứ nhất, ta muốn biết Thạch Phi Hiệp đang ở đâu.” Baal nói, “Việc này ngươi có thể moi tin từ anh họ của ngươi.” Vương Tiểu Minh nói: “Nhưng anh ấy cũng đâu có biết.” “Tin ta đi, hắn chắc chắn biết.” Từ trong ánh mắt Baal lóe ra một tia khẳng định. “…” “Chuyện thứ hai, ta muốn ngươi thủy chung yêu một người.” Lại chuyện này nữa! Vương Tiểu Minh bất đắc dĩ nói: “Nhưng mà tình cảm không phải muốn là yêu ngay được đâu.” “Vậy khi trước ngươi làm thế nào mà yêu được Thường Hải Đào chứ?” “Ta cũng không biết nữa.” Nhớ tới lúc trước cùng Thường Hải Đào gắn bó, Vương Tiểu Minh trong lòng tràn đầy tư vị không nói nên lời, “Không biết từ khi nào mà ta không thể rời mắt khỏi cậu ấy.” Baal yên lặng nhìn hắn hồi lâu, “Cho nên, ngươi muốn ta cho ngươi thêm thời gian sao?” “Ta chỉ thấy là nhất kiến chung tình thật không hề dễ dàng.” Cậu hết sức cẩn thận mà trả lời. “Có lẽ là do ngươi không gặp được người có thể khiến ngươi nhất kiến chung tình.” Baal vuốt cằm. Tuy rằng hắn không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng thấy mấy thiên sứ trên thiên đường lẫn địa ngục, lại nhìn cả nhân loại, hắn cảm thấy hơi khác biệt một chút. Tony bị treo nãy giờ thật sự rất khó chịu, “Tiểu Minh, em cứ thả anh xuống dưới đã. Chúng ta có chuyện gì thì hảo hảo nói được không, chuyện công việc ở tửu *** cũng từ từ còn có thể thương lượng được mà.” Vương Tiểu Minh quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt Tony tràn ngập sợ hãi, đau đầu quay sang nói với Baal: “Anh họ ta…” “Yên tâm, ta có biện pháp.” Baal cười thập phần tự tin. “Ngươi có phép xóa bỏ ký ức sao?” Vương Tiểu Minh kinh hỉ nói. “Không có.” “… Đừng nói là ngươi sẽ giết người diệt khẩu nha?” Cậu trừng lớn hai mắt. “Để hắn sống còn có giá trị. Ta chỉ muốn hắn nói ra chân tướng.” “Nhưng mà anh ấy không tin.” Vương Tiểu Minh đè nén cảm xúc. Lỡ như anh họ nói với mẹ cậu là cậu điên rồi, khi ấy có muốn không điên cũng khó. Baal tính trước thật kỹ rồi, “Ngươi nói với hắn, ta là Thấu Minh nhân tộc.” Thấu Minh nhân tộc? Vương Tiểu Minh chậm rãi đứng lên, nửa tin nửa ngờ nói vơi Tony: “Cái này, kỳ thật BOSS mà em nói chính là Thấu Minh nhân tộc đó.” Tony thân thể chấn động. “Bởi vì sự cố ngoài ý muốn mà ta bị giữ lại ở nhân gian.” Trong mắt Baal đang bày mưu tính kế, “Ta cần tìm được con thuyền Noah, trở lại Thấu Minh nhân tộc.” Vương Tiểu Minh y lời mà thuật lại. Biểu tình của Tony chuyển từ hoài nghi đến kinh nghi. Cho dù Vương Tiểu Minh sức tưởng tượng phong phú cỡ nào, có thể tưởng tượng ra Thấu Minh nhân tộc, nhưng mà tuyệt đối không thể biết bí mật về con thuyền Noah. Vương Tiểu Minh tiếp tục nghe Baal nói, từng chữ từng chữ mà thuật lại: “Hắn muốn tìm Hughes. Anh biết Hughes có bằng hữu nào ở nhân giới không?” • Ngươi không phải là Thấu Minh nhân sao? Ngươi không phát hiện ra sao? Ta hẳn là có thể phát hiện sao? Rõ ràng là ngươi tự mình đa tình. (Hạ) — Thế giới thật nhỏ bé, gặp toàn người quen Cậu nói xong cũng giật mình. Cậu nhớ rõ lần đầu tiên gặp nhau, Baal có nói hắn là đọa thiên sứ mà nhỉ? Cậu cũng nhìn thấy rõ đôi cánh màu đen, thế mà bây giờ không hiểu sao lại trở thành Thấu minh nhân rồi? Tony chẳng hơi đâu mà nghĩ nhiều đến vậy, “Nếu đã thế, em có thể nói ngài ấy thả anh xuống trước được không?” Vương Tiểu Minh đè nén nghi ngờ lại, quay sang nhìn Baal. Baal phất phất tay. Bức tranh Tony lập tức rơi xuống. “Ôi!” Hai chân Tony quỳ dưới đất cả nửa ngày, mới nâng thắt lưng, chậm rãi đứng lên nói, “Lần sau anh sẽ nhớ viết thẳng lên mặt tám chữ Giữ gìn hàng hóa, khẽ cầm khẽ thả.” Vương Tiểu Minh kinh ngạc nói: “Ý của anh là muốn bị treo lên thêm lần nữa hả?” “Quên đi, Thấu Minh nhân tiên sinh, vừa rồi tôi chỉ là nói chơi thôi, ngài đừng để bụng nha.” Tony xoa xoa thắt lưng, thở phào rồi lịch sự nói, “Em vừa nói ngài ấy muốn tìm Hughes hả?” Vương Tiểu Minh nhìn anh ta nói ra Hughes với ngữ khí vô cùng tự nhiên, không hề kinh ngạc, cậu hiếu kỳ hỏi: “Chẳng lẽ anh cũng biết?” Tony buông tay đạo: “Nếu chúng ta đều gặp phải sự việc ly kỳ bất khả tư nghị1 thế này, chi bằng trao đổi tin tức có được cho nhau đi.” Nghe thấy có người cũng rơi vào tình cảnh như mình, hơn nữa người đó lại là anh họ, trong tim Vương Tiểu Minh ngập tràn một thứ cảm xúc gọi là cách mạng hữu nghị. Cậu cố gắng kiềm nén sự xúc động, dùng sức để gật đầu. “Kỳ thật, nửa tháng trước anh vô tình gặp được một quán bar thần bí, mặc dù ở nhân giới chỉ xảy ra có một tuần, nhưng anh đã làm quản lý tiền sảnh ở đó được một năm.” Tony thấy Vương Tiểu Minh há miệng như muốn nói, lập tức xua tay bảo, “Không cần phải hỏi nó trao đổi thế nào, chuyển hoán ra làm sao, thế nào mà phát sinh, dù sao nó cũng đã xảy ra rồi.” Vương Tiểu Minh ngậm miệng lại. Tony tiếp tục nói: “Quán bar kia gọi là Con thuyền Noah. Ở đó anh mới biết được, nhân giới chỉ là một giới trong cửu giới, mà nhân loại cũng chỉ là một trong số những chủng tộc có trí tuệ trong thế giới đó thôi. Có rất nhiều chủng tộc xuất hiện trong phim cũng tồn tại, như là đọa thiên sứ, quỷ hút máu, người lùn, người sói, Titan, Thấu Minh nhân.” Anh ta dừng một chút, cặp mắt đảo quanh văn phòng, nhìn về phía trước mặt cẩn thận nói, “Ý của tôi là khi trước tôi thật cô lậu quả văn2 chứ không có ý vũ nhục Thấu Minh nhân đâu nha.” Baal khóe miệng cong lên. Nếu Tony có thể nhìn thấy, nhất định sẽ đọc được trong mắt hắn biểu hiện ý tứ là: Cho dù ngươi có vũ nhục đi nữa cũng chẳng có vấn đề gì. “Bất quá anh và anh ta giao tình cũng không thân thiết lắm. Hughes chính là đại biểu của Thấu Minh nhân tộc, khi đó anh thường mạc danh kỳ diệu nghe thấy bên tai có thanh âm trò chuyện nhưng lại không thấy người đâu hết…” Giọng Tony ngừng lại, trên mặt xuất hiện một biểu tình thật cổ quái. Vương Tiểu Minh thúc giục nói: “Sau đó thế nào?” “… Sau đó?” Tony giống như đang ngủ mơ bừng tỉnh lại, cười gượng nói: “Sau đó đến thời kỳ, anh được trở về thôi.” “Đến thời kì?” Vương Tiểu Minh trong lòng dâng lên một hy vọng, “Ý của anh là, gặp phải chuyện kì quái thế này cũng có một thời gian nhất định sao? Lúc mà thời điểm ấy đến rồi thì mấy chuyện kì quái này sẽ biến mất phải không?” Tony nói: “Không, ý anh là công việc của Con thuyền Noah là có thời hạn. À, em nói vị Thấu Minh nhân này vì một sự cố mà phải lưu lại nhân giới… Rốt cục là vì sự cố gì vậy?” Vương Tiểu Minh quay đầu lại nhìn Baal. Baal nghiền ngẫm từng biểu tình nhỏ nhất trên mặt Tony, sau đó nhếch miệng cười nói: “Xem ra, ta phải rút lại những lời trước đây rồi.” “A?” Vương Tiểu Minh mờ mịt. Trước đây hắn nói nhiều như thế, chẳng lẽ đều là rắm thối hay sao? “Nhân loại so với trong tưởng tượng của ta cũng có lúc dùng được đấy chứ.” Vương Tiểu Minh theo bản năng lùi lại nửa bước. Người xưa có câu: vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo3. Tony bởi vì không nhìn thấy Baal, cho nên anh ta vẫn luôn gắn cặp mắt chặt chẽ lên nhất cử nhất động của cậu, vừa rồi thấy cậu đột nhiên lui về phía sau, anh ta hoảng sợ, lập tức trốn sau lưng cậu, hé ra nửa cái đầu hỏi: “Sao thế?” Baal mỉm cười nói: “Không phải hắn đã phát hiện, ta không phải Thấu Minh nhân sao?” Cái lung Vương Tiểu Minh thẳng đơ luôn. Quả nhiên, hồi nãy hắn đã giả mạo Thấu Minh nhân, cái này chắc chắn là có âm mưu a. Thứ Tony không thể chịu đựng nổi chính là sự im lặng, nhịn không được chọc chọc sống lưng của cậu nói: “Nói nhanh coi!” “Á, haha!” Vương Tiểu Minh bị chọc cười rộ lên. … Sắc mặt Baal đen như đít nồi. Biểu tình của Tony tuy nhìn không ra nhưng tuyệt đối so với Baal cũng chẳng khá hơn chút nào. Vương Tiểu Minh cũng nhận ra mình cười rất vô duyên không đúng lúc chút nào, vội vàng giải thích: “Thực xin lỗi, lần sau ta sẽ cố nhịn xuống.” Ma xui quỷ khiến thế nào, Tony cũng bị chọc một chút. Thế là trong phòng cực kỳ tĩnh lặng lại vang lên tiếng cười haha rõ to. … Vương Tiểu Minh và Tony đều nhanh chóng vùi đầu vào trong thảm. Baal thản nhiên nói: “Cười mà bị gián đoạn không hay lắm, cười thêm một tiếng nữa sẽ thế nào nhỉ?” Vương Tiểu Minh cố gắng xị mặt ra, liều mạng lắc đầu. Tony chỉ nhìn động tác của cậu thôi cũng đủ biết lão đại kia đang mất hứng, lúng túng nói: “Tôi chỉ muốn thay đổi không khí một chút thôi.” Vương Tiểu Minh quay lại trừng anh ta. Baal hít một hơi thật sâu, không ngừng tự nhủ trong lòng, hai thứ phế vật trước mắt này vẫn còn giá trị lợi dụng, hắn phải nhẫn nại, ngàn vạn lần không thể vì nhất thời xúc động mà bóp chết chúng. Sau khi niệm khoảng ba mươi lần, rốt cục hắn cũng thanh tỉnh lại một chút. Hắn nói: “Nếu tên này đã phát hiện ra ta không phải Thấu Minh nhân vậy ta cũng nói thẳng luôn. Nếu tìm được Thạch Phi Hiệp ta sẽ bỏ qua cho các ngươi, bằng không thì… Hừ!” Vương Tiểu Minh hoảng sợ. Cậu không biết tại sao Baal lại cố chấp tìm Thạch Phi Hiệp đến thế, nhưng mà cậu biết rằng sự oán hận và cố chấp trong lòng Baal còn vì một cái gì đấy. Có lẽ đó là lý do mà hắn không ngừng buộc cậu phải đi tìm tình yêu. Sau khi Tony nghe Vương Tiểu Minh thuật lại xong, sắc mặt cũng trở nên rất khó xem, “Ngươi không phải là Thấu Minh nhân sao?” … Nụ cười của Baal vì khi nãy bày mưu tính kế chợt thu lại, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, “Ngươi không phát hiện ra hả?” “Bộ ta phát hiện ra được chắc?” Tony mặt ngu ngơ nói. Hắn ta rõ ràng cũng trong suốt mà. Baal câm nín. Hắn còn tưởng rằng Tony phát hiện ra không nghe thấy giọng hắn chính là lỗ hổng. Nguyên lai hắn đã đánh giá nhân loại quá cao rồi! Làm phiên dịch, Vương Tiểu Minh phải chịu đựng ánh mắt từ hai phía thật vất vả. “Chuyện đó, ta không có nói anh ấy đã phát hiện nha.” Rõ ràng là ngươi tự mình đa tình. Chịu không nổi ánh mắt như kim châm mang độc từ Baal, cậu rốt cục phải tự lên tiếng để biện hộ cho mình. “Nếu không phải đã phát hiện ra, vậy mới nãy vì sao khi nói đến Thấu Minh nhân hắn ngập ngừng lâu như vậy?” Baal phẫn nộ. Tony giải thích: “Tại lúc đó kể lại chuyện trên Con thuyền Noah làm tôi có chút cảm khái thôi mà.” … “Là ai cho phép ngươi khi nói chuyện với ta lại nổi cơn cảm khái hả?!” Baal giận dữ. Vương Tiểu Minh tường thuật lại không một chút sắc thái biểu cảm nào, thực tế thì giọng cậu cứ đều đều so với tiếng muỗi kêu cũng chẳng khác biệt lắm. Cho nên Tony không hề sợ hãi, vẫn là bình tâm tĩnh khí4 nói: “Ngài cũng không có quyền đó nha.” … Baal nắm tay thật chặt, là dấu hiệu chuẩn bị đánh người. Vương Tiểu Minh hiểu ra lập tức bảo vệ đầu của Tony. Sau đó tay Baal vung lại gần —— Vương Tiểu Minh đau đớn thét đến chói tai. Tony sợ tới mức người cứng ngắc, “Sao rồi? Thế nào? Gãy tay hay là gãy chân? Xương sườn gãy mấy cái? Có đâm vào phổi không? Chảy máu nhiều hay ít?” … “Thật ngại quá, đã phụ kì vọng của anh rồi, cái gì cũng chưa gãy.” Vương Tiểu Minh chậm rãi buông tay, vuốt vuốt cái lưng bị đánh, nghẹn khuất nhìn Baal, “Vì sao lại đánh ta?” Baal không thèm xin lỗi trả lời: “Bởi vì ta đánh không tới hắn.” Vương Tiểu Minh nói: “Ngươi rõ ràng là có thể treo anh ấy lên mà.” “… Cám ơn ngươi đã nhắc nhở ta.” Vì thế, Tony lại bị treo lủng lẳng trên tường. Vương Tiểu Minh nhìn trời: “…” Tony nhìn cái ót của Vương Tiểu Minh: “…” Bên ngoài có tiếng bước chân hướng về phía văn phòng. Baal tốc chiến tốc thắng nói: “Mau nói cho ta biết chỗ ở của Thạch Phi Hiệp, bằng không ta sẽ giết các ngươi.” Tony hỏi: “Ngươi đến tột cùng là ai?” Hai người như thể mở miệng cùng lúc, Vương Tiểu Minh đáng thương một bên giúp Baal truyền lời, một bên lại trả lời câu hỏi của Tony: “Hắn là Baal, là đọa thiên sứ.” Đọa thiên sứ sao? Ánh mắt Tony chợt lóe, đầu chậm rãi cúi, tóc mái rớt xuống che phủ cái trán đồng thời cũng dấu đi tất cả cảm xúc trên mặt anh ta, “Thạch Phi Hiệp sau khi từ Con thuyền Noah trở về, lại đi tiếp rồi. Chắc phải vài ngày nữa mới về.” Anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt ngập nước, “Chỉ cần cậu ta trở về, tôi sẽ lập tức thông báo cho ngài mà. Tôi rất sợ chết, em họ tôi cũng rất sợ chết, cho nên ngàn vạn lần xin ngài đừng giết chúng tôi!” Vương Tiểu Minh há miệng thở dốc, rốt cục cũng không có dũng khí ngăn cản. Ở trước mặt một đại ma vương như Baal, cậu cũng chỉ có thể hèn mọn mà bảo vệ chính mình. Còn Thạch Phi Hiệp thì… Đến đâu hay đến đó vậy. Cậu nghĩ thông suốt rồi đành đem áy náy chôn vùi trong tim. Baal nghe Vương Tiểu Minh thuật lại, vừa lòng gật đầu nói: “Chỉ cần ngươi hảo hảo phối hợp, ta sẽ bỏ qua cho ngươi.” “Là các ngươi chứ…” Vương Tiểu Minh đứng bên cạnh dùng ngón tay chỉ vào mình. Baal lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu. Đầu Vương Tiểu Minh lại cúi xuống. Tiếng bước chân dừng lại. Cửa cũng không gõ mà lập tức mở ra. Người phụ nữ trung niên trang điểm như tắc kè hoa mà cậu gặp ở chỗ thang máy khi nãy đang hung hăng vênh váo đứng ngay cửa, sau đó nhìn qua thấy Tony ở trên vách tường từ từ trượt xuống. … Vương Tiểu Minh thấy Baal nhấc chân đi ra ngoài, nhịn không được kêu lên: “Ngươi đi chậm một chút, đợi ta với.” … Bà ta trố mắt nhìn Vương Tiểu Minh nói chuyện với không khí sau đó lại lách qua khỏi người mình, chạy vụt đi. Lúc đi tới đại sảnh của quán bar, Vương Tiểu Minh nghe thấy một tiếng thét chói tai quen thuộc từ văn phòng quản lý tiền sảnh truyền đến. Anh họ nhất định là có thừa năng lực ứng phó để giải thích mấy thứ loạn thất bát tao5 này. Trong tim Vương Tiểu Minh âm thầm biểu đạt sự tín nhiệm của mình đối với Tony, sau đó rời đi như thể đã trút được gánh nặng. Từ sau lần cậu uyển chuyển đổ thừa chuyện nhất kiến chung tình là quá khó cho nên Baal cũng không lấy ba ngày mà ép buộc cậu. Nhưng mỗi ngày của Vương Tiểu Minh vẫn ẩm mốc như cũ. Bởi lẽ Baal phát hiện ra công việc ở chỗ công ty đào tạo quản lý là cực kỳ buồn tẻ và chán nản. Sự phát hiện này từ từ biến thành bất mãn, sau đó đã trở thành tai họa của cả công ty. —————————- 1, Bất khả tư nghị: Không thể nói cùng ai 2, Cô lậu quả văn: Dốt nát, ngu muội 3, Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Khi không có việc mà tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian trá thì cũng là trộm cướp. 4, Bình tâm tĩnh khí: Bình tĩnh 5, Loạn thất bát tao: Rắc rối • Tưởng là công ty không có người đẹp thì khách nhân sẽ có đi. Ai ngờ… Xem ra trong cái đống người đó, nhan sắc của Vương Tiểu Minh có thể coi là nghiêng nước nghiêng thành.