Có thứ tật xấu tên là: Mượn gió bẻ măng
* Quy đồ: Đường về
Vương Tiểu Minh nhìn đám người nọ ngoài cười trong không cười, cậu hỏi rất nghiêm túc: “Tình hình như hiện nay, tôi không cần phải giữ ý nữa đúng không?”
Tiếng vỗ tay ngưng bặt.
Các trưởng lão hai mặt nhìn nhau, không hiểu rốt cục “không cần phải giữ ý nữa” nghĩa là thế nào.
Vương Tiểu Minh tốt bụng giải thích: “Là không cần phải tặng quà khi gặp mặt và mấy thứ linh tinh khác?”
Vị trưởng lão có gương mặt xấu xí nhà Nosfera cười châm biếm: “Nga? Ngài định tặng quà gì?”
Vương Tiểu Minh nghĩ một chút: “Tiền lì xì hoặc là thứ gì đó?” Nếu Baal đã nói mấy người này về sau đều là vãn bối của cậu, thế thì cậu bây giờ đã là trưởng bối rồi, trưởng bối lần đầu gặp vãn bối tất nhiên phải tặng quà gặp mặt chứ. Đây là phong tục ở quê cậu. Nhưng mà, ở đây có đến mười ba người lận…”Các ông có nhận nhân dân tệ không?”
Nosfera câm như hến.
Singh vội ho một tiếng: “Mặc dù không cần giữ ý nhưng ngài ấy đã có lòng như vậy.” Y giải vây kì thực là muốn bày tỏ thành ý. Nói gì thì lúc trước y cũng từng có ý định tiêu diệt Vương Tiểu Minh và Edward. Mà theo như tình hình bây giờ, quyết định trước đó rõ ràng là cực kỳ không sáng suốt, thậm chí có thể xem như mù quáng. Thế nên y rất cần cầu nối để xoa dịu quan hệ đôi bên, đỡ cho sau này khỏi dính phải phiền phức.
Vương Tiểu Minh thật ra không nghĩ nhiều đến thế. Cậu tất nhiên vẫn cho rằng phong tục của Huyết tộc và nhân loại khác nhau, bởi vậy cậu mới quay sang thì thầm với Baal: “Ngươi lấy bóp tiền của ta ra đi.”
Baal nói: “Nơi này là Huyết Dạ sơn, không thể sử dụng năng lực được.”
Vương Tiểu Minh tiếc nuối, thấy đám trưởng lão Huyết tộc đang dùng ánh mắt ‘chờ mong’ nhìn mình, cậu áy náy, “Tôi ghi giấy nợ nhé?”
…
Vì thế, mười ba vị trưởng lão Huyết tộc đều lần lượt nhận được giấy nợ ‘tiền lì xì’.
Từng vị trưởng lão thần sắc vô cùng phức tạp, nhìn chằm chằm vào mảnh giấy ghi con số 50 nhân dân tệ tròn trĩnh ở trên.
“Số tiền đó đều do chính tay tôi làm ra, tuy rằng không nhiều lắm nhưng dẫu sao cũng là tất cả tấm lòng của tôi. Bao giờ các ông đến nhân giới có thể đòi tôi bất cứ lúc nào.” Vương Tiểu Minh phấn chấn nói.
Singh dẫn đầu tỏ lòng biết ơn.”Đây quả thật là… một món quà không tầm thường. Ta sẽ vô cùng trân trọng nó.” Ý nói, y đương nhiên không có ý định đòi tiền cậu.
Đối với hành vi gió chiều nào theo chiều ấy của y, Nosfera khinh bỉ ra ngoài mặt.
Leslie mở miệng chấm dứt cuộc chiến mắt đi mày lại giữa bọn họ, “Cậu đã quyết định lựa chọn ở lại nhân giới, vậy thì ta sẽ phái người mau chóng dàn xếp những yêu cầu của cậu.”
Singh vội vàng tiếp lời: “Biệt thự ta tặng trước đây vẫn như cũ. Các ngài có thể xem nó như là nhà ở Huyết tộc giới.”
Nosfera dùng mũi hừ lạnh, biểu đạt sự khinh miệt đến tột cùng.
Singh nhắm mắt giả ngơ.
Leslie nói: “Vậy thì, các ngươi bây giờ sẽ ở lại Huyết tộc giới cho quen với cuộc sống hay là trực tiếp về thẳng nhân giới?”
“Về nhân giới.” Vương Tiểu Minh không buồn nghĩ ngợi đáp ngay tức thì. Sau đó cậu mới liếc nhìn Baal, tựa hồ cảm thấy có lỗi vì đã tự ý quyết định.
Baal xoa đầu cậu. Một nơi như Huyết tộc giới thật sự chẳng có gì đáng lưu luyến. —— May ra còn có Liệt Huyết Kỳ, điểm đáng tiếc duy nhất là nó phải dùng con dơi làm quân cờ.
…
Con dơi?
Baal cúi đầu nhìn Vương Tiểu Minh, khóe miệng chậm rãi hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Vương Tiểu Minh cảm thấy sau gáy lạnh ngắt, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn.
“Chúng ta ở lại vài ngày đi?” Nụ cười Baal càng lúc càng thâm trầm.
“…” Trên mặt Vương Tiểu Minh đầy dấu chấm hỏi.
“Vài ngày” chính là bảy ngày.
Trong bảy ngày này, thân phận Huyết tộc của Vương Tiểu Minh từ trạng thái mơ mơ màng màng bắt đầu trở nên rõ ràng hơn. Trong đó không thể không kể tới công lao của Baal. Nếu không có hắn ngày nào cũng hối thúc cậu biến thân, lượn lên lượn xuống, triệu hồi con dơi các thứ, thì cậu đâu thể nắm được kỹ xảo của Huyết tộc nhanh đến vậy.
Bất quá học nhanh nhất chính là Liệt Huyết Kỳ.
Baal nhiệt huyết sôi sùng sục, ôm đủ loại mẫu mã, đủ loại chất liệu của Liệt Huyết Kỳ về. Tuy rằng muốn chơi được loại cờ này vẫn phải chịu lếp vế một vài điều kiện, nhưng chơi rồi mới thấy thật kích thích. Hắn quyết định sau khi trở về sẽ tiếp tục cùng Vương Tiểu Minh nghiên cứu thật kỹ mới được.
Vương Tiểu Minh: “…” Bây giờ cậu chỉ cần nhìn thấy Liệt Huyết Kỳ liền dâng trào xúc động muốn biến thân hoặc triệu hồi con dơi.
Nhìn thấy Baal và Vương Tiểu Minh an vị trên xe ngựa, bạn cờ nơi nơi đều nhiệt liệt reo hò.
Đối với bọn họ mà nói, hôm nay là một ngày đáng để kỷ niệm.
—— Vua phá hoại rời đi nghĩa là thắng lợi đã thuộc về đám người chơi chân chính!
Vương Tiểu Minh quay lại nhìn tiếng hoan hô ầm ĩ đằng sau, hoang mang nói: “Bọn họ trông vui vẻ quá ha.”
“Thật sao?” Baal nhướng mày, nâng tay, trước khi Vương Tiểu Minh kịp ngăn cản đã búng tay một phát.
Sau đó đám người còn đang cao hứng hoan hô mau chóng phát hiện xung quanh mình đã hoàn toàn thay đổi.
Hoan hô đổi thành kinh hô.
“Đây là đâu?”
“Tại sao cây lại màu tím nhỉ?”
“… Hình như ta đã từng nghe nói tới nơi này rồi.”
“A! Nơi này là…”
Tiếng kinh hô lại mau chóng biến thành tiếng hét thảm thiết.
“Rừng rậm Ảo Diệt?!”
Vương Tiểu Minh lo lắng: “Ngươi lại chuyển bọn họ đi đâu rồi?” Vô luận có thế nào, mấy bữa nay đám người đó đều khom mình cúi đầu hướng dẫn cho bọn họ, về tình về lý, cậu không thể cứ mặc kệ như thế.
“Rừng Ảo Diệt.” Thật ra, Baal chẳng coi việc ném đám người đó đến rừng Ảo Diệt là trừng phạt chút nào. Dù sao những người tham gia đêm hội máu tươi đều biết, muốn tới được rừng Ảo Diệt là chuyện không dễ dàng gì. Thế mà lúc này hắn còn hào phóng tặng cho bọn họ một chuyến du lịch miễn phí đến đó ngắm cảnh cơ đấy.
Vương Tiểu Minh đột nhiên “A” một tiếng rồi đứng dậy.
Baal nhíu mi: “Đừng nói là bây giờ ngươi mới nhớ ra rừng Ảo Diệt là chốn nào nha?”
“Không phải. Ta chỉ muốn hỏi ngươi chút chuyện, trước khi đi chúng ta có thể đến một nơi được không?”
“Chỗ nào?” Baal nhíu mày. Hắn chẳng thấy nơi này còn có cái gì đáng để lưu luyến.
Vương Tiểu Minh nói: “Rừng Ảo Diệt.”
Baal: “…”
Một lần nữa trở lại rừng Ảo Diệt, tâm trạng của Baal và Vương Tiểu Minh đã không còn giống như lúc trước.
Dẫu sao lần này bọn họ chỉ đơn giản là du khách đến tham quan mà thôi.
Nhất khi trên đường gặp được những người cũng đi ngắm cảnh như bọn họ, cảm giác đang ở một thắng địa nổi tiếng lại càng thêm nồng đậm.
Đám Huyết tộc bị nhốt trong này đã lâu, ánh mắt nhất thời sáng ngời , giống ruồi bọ bu lại đây, trăm miệng một lời.
“Vương Tiểu Minh đại nhân.”
“Tiểu Minh đại nhân.”
“Vương đại nhân.”
…
Mặc dù đã bị xưng là ‘đại nhân’ rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nghe thấy mặt Vương Tiểu Minh đều biến thành 囧囧. Tuy rằng hiện tại cậu đã là Huyết tộc, mà nhị đại lại tương đương với một chức quan, thế nhưng… cậu thật sự chưa kịp chuẩn bị tâm lý để làm ‘Vương đại nhân’ a.
Cậu không khỏi nghĩ tới hai biệt danh ‘Minh Vương’ và ‘Queen’ hồi mới tới Ngân Quán. Cứ thế này miết chắc sớm muộn gì cậu cũng sẽ mắc bệnh ‘sợ biệt danh’.
Baal cười híp mắt nhìn bọn họ, “Các ngươi bu lại đây là muốn được đi du ngoạn một lần nữa sao?”
Ruồi bọ lập tức tản ra khắp nơi.
“Baal, ngươi không nên khi dễ bọn họ.” Vương Tiểu Minh thay họ ra mặt.
“Baal?” Đám Huyết tộc tròn xoe mắt lặp lại.
…
Vương Tiểu Minh phát hiện mình quá sơ ý rồi. “Ưm, ý tôi là… Hơ, chính là Baal Baal, à, đem tai… dựng thẳng lên.”
“…” Ánh mắt của đám Huyết tộc đồng loạt biến thành hai đường chỉ.
Baal đột nhiên ôm lấy Vương Tiểu Minh, kéo vào trong ngực mình, “Ý của y là thế này đây.”
Xoạt, hai phiến cánh đen như mực chớp mắt đã xòe ra, trông như cánh máy bay.
Sau đó Baal cứ thế vỗ cánh, ôm theo Vương Tiểu Minh, lượn vèo trước mặt bọn họ rồi bay thẳng lên trời.
…
Sau một hồi thật lâu, trong rừng mới có vài tiếng lí nhí vang lên.
“Vừa rồi có phải ta đã nhìn thấy… ‘cánh’ không?”
“Hơ, ta cũng thấy, là màu đen.”
“… Nhưng không phải quạ đen.”
“Hình như là… vị nào đó trong truyền thuyết…”
“Ừ ừ ừ!” Một gã Huyết tộc dùng trọng âm nhấn mạnh liên hoàn.
“Ừ ừ.” Một gã Huyết tộc khác cũng tỏ vẻ tán thành.
“Bất quá tại sao Huyết tộc giới lại xuất hiện cái vị ừ ừ ừ đó chứ?”
“Kỳ thật ta càng muốn biết tại sao hắn lại ở cùng với Vương Tiểu Minh đại nhân.”
“… Hình như là luôn ở cùng nhau đó.”
“Ưm, ta có thể thắc mắc một chút được không… Vương Tiểu Minh đại nhân từ đâu chui ra thế nhỉ?”
“…”
Phương hướng thảo luận vấn đề đã đi vào ngõ cụt và không thể khống chế được nữa.
Baal hạ cánh xuống gần cái hồ ở khu vực trung tâm.
Vương Tiểu Minh ngạc nhiên: “Sao ngươi biết ta muốn đến đây?”
“Không phải ngươi muốn đến gặp con hổ kia sao?” Baal nhướn mày.
Vương Tiểu Minh càng kinh ngạc hơn, “Sao ngươi biết được?”
…
Bộ hắn biết y đang nghĩ cái gì đáng để giật mình thế à?
Baal cảm thấy có chút khó chịu, “Ngươi không đến tìm con hổ chả lẽ lại muốn tìm giống heo quái thai kia chắc?”
…
Vương Tiểu Minh nghiêm túc gật gù: “Nghe ngươi nói vậy ta cũng có chút tưởng niệm.”
“…” Baal bắt đầu nghi ngờ, Cain lần này sở dĩ dễ đàm phán như thế là bởi vì y đã phát hiện ra sở thích của Vương Tiểu Minh khá gần gũi với y chăng.
Trong rừng cây đột nhiên truyền ra tiếng xào xạt.
Thân thể Vương Tiểu Minh co giật, lúc cảm thấy mình sắp biến thành dơi thì sau gáy lại bị Baal bóp chặt.
Đây là thành quả mà Baal sau vài lần thí nghiệm đã tìm ra.
Đau nhức sẽ xóa bỏ cảm giác khẩn trương của Vương Tiểu Minh, từ đó cậu cũng sẽ giải trừ trạng thái biến thân không thể kiểm soát kia.
Chỉ nghe xoạt một tiếng.
Con hổ từ trong rừng nhảy ra.
Khí thế hùng dũng khiến Vương Tiểu Minh run rẩy, nhịn không được lùi ra sau.
Như thể nhận ra cậu đang sợ hãi, con hổ duỗi thẳng chân trước, chân sau co xuống, hình như đang cố gắng dừng lại nhưng theo quán tính nó vẫn bị trượt về trước một đoạn. Sau đó nó trợn to hai mắt, đáng thương nhìn Vương Tiểu Minh.
Vương Tiểu Minh vỗ vỗ ngực, giống như đang cổ vũ chính mình.
Bây giờ, dù cho trời có sập xuống thì cậu vẫn phải ôm lấy con hổ một lần, để cho nó biết rằng cậu thích nó đến nhường nào.
Dẫu sao cậu cũng đã trở thành Huyết tộc rồi, chắc không dễ chết như vậy đâu ha.
Cậu khẩn trương nhìn chằm chằm vào con hổ.
Con hổ ra sức lắc lắc đuôi, ráng thể hiện là mình vô cùng ngoan ngoãn.
“Tới thôi!” Vương Tiểu Minh lao về trước như điên.
Con hổ phấn khởi đứng dậy, ngoác miệng ra, vừa tính gào lên một tiếng để biểu đạt tâm trạng ——
Chân trái của Vương Tiểu Minh bị vướng, người cậu đổ nhào về trước ——
(trung)
Có thứ tật xấu tên là: Mượn gió bẻ măng
Khoảnh khắc chuẩn bị vồ ếch, thần kinh vận động thuộc về Huyết tộc đã phát huy công dụng cao nhất.
Vương Tiểu Minh hai tay vươn ra trước chụp lấy hai cái cột, nhưng mà thân thể vì chịu lực hút của trái đất vẫn cứ đổ về trước, mặt nặng nề đập xuống… một chỗ nào đó mềm mềm ướt ướt.
…
Con hổ gian nan ngoác miệng thật lớn, vô tội nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Baal.
Vương Tiểu Minh chậm rãi ngẩng mặt lên, cẩn thận đánh giá bốn phía.
Tối quá, lại có mùi tanh nữa.
Hơn nữa hai cái cột trong tay còn khẽ rung rung.
Dựa theo hoàn cảnh bốn phía xung quanh lúc cậu ngã xuống ban nãy, phía dưới cậu có thể là đầu lưỡi, mà thứ đang cầm trong tay có thể là răng nanh, cho nên chỗ cậu đang đứng, vị trí chính xác có lẽ là ——
Miệng hổ?
Vương Tiểu Minh chấn động, thân thể dơi nhỏ co lại, lộp bộp lộp bộp bay ra khỏi miệng con hổ còn đang chết đứng, bổ nhào ra sau lưng Baal.
Con hổ từ từ khép miệng lại, ủy khuất nhìn dơi nhỏ đang đậu trên vai Baal.
Baal nói một câu công đạo: “Y đã cố hết sức rồi.”
Con hổ nằm bẹp xuống, dáng vẻ gục đầu ủ rũ.
Dơi nhỏ từ trên vai Baal bay xuống, chậm rãi biến lại thành người.
Đầu con hổ vẫn gục trên mặt đất, nhưng ánh mắt nó lại không ngừng trượt theo nhất cử nhất động của Vương Tiểu Minh.
“Cái đó…” Vương Tiểu Minh dùng tay áo lau lau khuôn mặt dính đầy nước miếng của hổ, cẩn thận đề nghị, “Hay là, chúng ta thử lại lần nữa?”
Con hổ ngoe nguẩy cái đuôi.
Lần này để nắm chắc thành công, Vương Tiểu Minh đặc biệt thả chậm bước chân, hơn nữa cònvô cùng chú ý tới những vật cản rải rác trên mặt đất.
Baal câm lặng nhìn một người một hổ đang diễn cảnh chỉ trong phim mới thấy, động tác quay chậm, cẩn thận nhích lại gần nhau..
Cuối cùng ——
Ba phút sau, đôi bên mới chạm mặt.
Vương Tiểu Minh thăm dò vuốt vuốt đầu con hổ, trong lòng tràn ngập cảm động.
Cảm giác rất mềm mại, giống như mấy con chó con ở nhà.
Từ nhỏ cậu đã yêu quý động vật, cho nên trong nhà có một thời cũng nuôi hai con chó, cậu là người hào hứng nhất. Đáng tiếc người nhà cậu chưa bao giờ cho cậu tới gần chúng. Bởi vì họ sợ cậu sẽ lây “xui xẻo” cho hai con chó nhỏ.
Cậu không tin, có lúc nửa đêm cậu lén chạy ra cho chúng nó ăn. Đám chó ăn rất ngoan, không chê vận khí “ẩm mốc” của cậu, ăn thật sự vui vẻ. Nhưng sáng sớm hôm sau, hai con chó nhỏ bị tiêu chảy không ngừng, xém chút nữa khí cùng lực kiệt mà chết.
Từ đó về sau, không cần người nhà giảng, cậu cũng đã hiểu cái gì gọi là yêu mà không được kề cận.
Con hổ đột nhiên há miệng.
Trong lòng Vương Tiểu Minh rục rịch một chút, rục rịch muốn biến thành con dơi.
Con hổ như thể cảm nhận được sự lo lắng của cậu, mau chóng vươn lưỡi ra liếm liếm khuỷu tay của cậu.
…
Mặc dù bị liếm nhớp nháp không thoải mái, nhưng cậu vẫn thấy —— Đáng yêu quá à!
Hai mắt Vương Tiểu Minh thiếu chút nữa là đỏ au, nghẹn ngào nói không nên lời.
Sắc mặt Baal trầm xuống, tay đột nhiên vung lên.
Con hổ biến mất vào hư vô.
…
Tay Vương Tiểu Minh còn đang đơ giữa không trung, tầm mắt vẫn giữ nguyên vị trí.
Baal đứng sau cậu nói: “Thích thì cứ việc đóng gói đem đi thôi.”
…
Đóng gói?
Vương Tiểu Minh cuối cùng cũng phản ứng lại. Con hổ sở dĩ không thấy nữa, không phải do bị Baal chuyển đến chỗ khác mà là bị bỏ vào không gian.
“Làm thế không được đâu?” Vương Tiểu Minh đứng dậy. Về tình, đương nhiên là cậu rất muốn, nhưng về lý mà nói, những nơi có thể tự do “chăn nuôi” hổ ở nhân giới không nhiều, hơn nữa chắc chắn chẳng có khu dân cư nào cho làm như thế.
Baal hỏi: “Chẳng phải ngươi rất thích sao?”
“Không phải không thích…” Vương Tiểu Minh vo vo góc áo, trong lòng đang đấu tranh mãnh liệt.
“Ngươi sợ Cain à?” Suy nghĩ của Baal hiển nhiên chẳng bao giờ bắt kịp tư duy của Vương Tiểu Minh.
Vương Tiểu Minh nghe hắn nói như vậy, cũng gật đầu đáp: “Đúng thế. Đây là một vấn đề quan trọng.” Tốt xấu gì rừng Ảo Diệt cũng là địa bàn của Cain đại nhận mà.
Baal nhún vai: “Thế thì yên tâm rồi.”
“A?” Lúc này Vương Tiểu Minh hoàn toàn không đuổi kịp suy nghĩ của hắn.
Baal nói: “Y nên vì thế mà cảm thấy vinh hạnh.”
…
Vương Tiểu Minh cảm thấy loại khả năng này rất khó xảy ra.
“Đi thôi.” Baal xòe cánh.
Vương Tiểu Minh nghĩ một hồi lại nói: “Chúng ta có nên hỏi ý kiến con hổ không?”
Baal từ chối cho ý kiến, “Thế ngươi định hỏi nó bằng tiếng gì?”
Vương Tiểu Minh: “…”
“Nó chơi chán sẽ tự mò về thôi.” Baal rút ra kết luận.
Vương Tiểu Minh để tùy hắn.
Nghe nói Huyết tộc tặng cho cậu một tòa thành rất lớn, vậy nuôi hổ trong đó chắc không sao đâu ha? Dù sao cũng phải nuôi dơi nữa mà.
Vì thế trên đường trở về nhân giới, chuyện khiến Vương Tiểu Minh lao tâm khổ thứ chỉ có hai thứ ——
Con hổ sẽ ăn cái gì nhỉ?
Con hổ này có cần lai giống không?
Mario trước đó hiển nhiên đã nhận được tin tức, cho nên mới sáng sớm đã đứng ngay trước cổng thành đón bọn họ.
Vương Tiểu Minh xuống xe, ngẩng đầu nhìn vầng thái dương tỏa nắng vàng rực rỡ trên bầu trời, nhịn không được hít một hơi thật dài.
Cảm giác hấp thụ ánh mặt trời mới thoải mái làm sao.
“Vương Tiểu Minh đại nhân.” Mario đứng trước mặt cậu, cúi đầu thật thấp, thái độ cung kính cứ như đối với thần thánh.
Tuy rằng nghi thức thế này, Vương Tiểu Minh đã hưởng thụ nhiều khi cậu còn ở Huyết tộc giới, nhưng thấy người quen cũng dùng thái độ này chào đón mình, cậu vẫn cảm thấy có chút gì đó không được tự nhiên, cười gượng: “Xin chớ nên khách khí.”
“Đây là chuyện đương nhiên mà.” Mario kiên trì không chịu ngẩng đầu.
Vương Tiểu Minh quay sang Baal. “Bây giờ ta phải nói sao? ‘Bình thân’ hả?”
“Chứ lúc ngươi ở Huyết tộc giới đã nói cái gì?” Baal nhắc cậu.
Vương Tiểu Minh nói: “Ta cái gì cũng chưa nói, ta chỉ gật gật đầu.”
Baal nhướn mày.
“Nhưng ông ta cúi đầu thấp như thế, ta gật đầu lỡ ông ấy không nhìn thấy thì sao.” Vương Tiểu Minh rất lo cho thắt lưng của Mario.
“Ngươi cứ thử đi.” Baal nói.
Vương Tiểu Minh gật gật đầu.
Thân thể Mario một lần nữa cùng mặt đất làm thành góc vuông.
“…” Vương Tiểu Minh nghĩ, lẽ nào động tác gật đầu của cậu quá mạnh? Cho nên vang ra tiếng gió chăng?
Mario không để cậu tiếp tục tốn thời gian suy nghĩ nữa, “Hai vị đại nhân một lần nữa giá lâm là vinh dự rất lớn cho toàn bộ gia tộc McCorvey và kẻ hèn này, chủ nhân của ta – ngài Edwin đang ngồi trong sảnh chuẩn bị bữa sáng để tẩy trần cho hai vị, xin mời hai vị dời bước.”
“Hạng Văn Kiệt còn ở đây không?” Vương Tiểu Minh chân chưa vào cửa đã nhịn không được hỏi thăm.
Mario đáp: “Y đã về nước rồi.”
“A?” Vương Tiểu Minh vui mừng, “Phải chăng là khiếm khuyết của cậu ấy đã được giải quyết triệt để?”
Mario chần chừ, nói bâng quơ: “Cũng có thể nói như thế.”
Baal nghe vậy nhíu mày.
Nhưng mà Vương Tiểu Minh lại không nghĩ nhiều đến thế, cậu phấn khởi hồ hởi nói: “Hạng tổng nhất định sẽ rất vui.”
…
Baal mặt không đổi sắc nói: “Ta còn tưởng ngươi đã quên luôn hắn rồi.”
“Sao được chứ?” Vương Tiểu Minh chớp chớp mắt, “Anh ấy là ông chủ của ta đó.”
Sắc mặt Baal bắt đầu âm trầm: “Ngươi còn muốn quay về Ngân Quán nữa hả?”
Vương Tiểu Minh nghĩ nghĩ: “Ta cũng chưa biết nữa.”
“Mỗi tháng ngươi có đến hai mươi vạn tiền lương còn gì.” Baal chẳng có khái niệm cụ thể nào đối với hai mươi vạn Đôla Mỹ, nhưng hắn biết chừng đó tiền so với lúc trước Vương Tiểu Minh làm ở Ngân Quán nhiều hơn gấp bội.
Vương Tiểu Minh băn khoăn: “Nhưng mà ta vẫn hy vọng kiếm được công ăn việc làm a.”
Baal nói: “Ngươi ngày nào cũng có thể quét nhà lau nhà đó thôi.” (a.k.a pà nội trợ kiểu… Huyết tộc :”>)
Mario đứng bên cạnh lên tiếng: “Ta có một lời đề nghị thế này, hai vị có thể mời một quản gia đến quán xuyến tất thảy mọi chuyện trong thành.”
Vương Tiểu Minh vò đầu: “Quản gia chắc đắt lắm ha.”
Mario: “…” Vấn đề này cho dù hắn ta có trả lời thế nào cũng không thật lòng.
Edwin đã ngồi chờ sẵn bên bàn ăn.
Bữa sáng bày biện còn phong phú hơn gấp trăm lần bữa tối.
Edwin đứng dậy, cung kính chào: “Vương Tiểu Minh đại nhân, Baal tiên sinh.”
Vương Tiểu Minh mặt 囧囧 gật gật đầu.
“Thật vinh hạnh khi được dùng bữa sáng cùng hai vị.” Edwin mỉm cười nói.
“Winston đâu?” Trong lòng Vương Tiểu Minh vẫn còn nhớ tới “vị công thần” không quản ngàn dặm xa xôi đưa họ đến Pháp.
Edwin sắc mặt cứng đơ, đáp bâng quơ: “Y đã đi rồi.” (Xạo ke! Chứ anh đang xích ai trên trần nhà thế hả?)
Vương Tiểu Minh “Nga” một tiếng, không hỏi tiếp nữa.
Bữa sáng có chút u buồn.
Sau khi ăn xong, Edwin hỏi: “Không biết Vương Tiểu Minh đại nhân muốn đến tham quan tòa thành của mình trước hay là trực tiếp về nước?”
Vương Tiểu Minh quay đầu nhìn Baal.
Baal nhún vai, ý bảo để cậu tự làm chủ.
Vương Tiểu Minh nhỏ giọng đáp: “Về nước.” Rời Trung Quốc lâu như vậy, cuối cùng cậu cũng hiểu được cái gì gọi là quy tâm tự tiễn. Cho dù bây giờ cậu đã là một Huyết tộc, nhưng trong cảm nhận của cậu, quốc tịch mãi mãi là Trung Quốc.
Mario tựa hồ đã sớm dự liệu được đáp án này, hắn ta nhanh nhẹn đưa cho cậu một bộ gồm chứng minh thư và vé máy bay, cả Baal cũng có.
“Ta xin chúc hai vị lên đường vui vẻ.” Edwin còn đích thân tiễn bọn họ ra tận cổng. (Sau đó way về mần thịt ai kia :”>)
Baal và Vương Tiểu Minh lại một lần nữa bước lên cỗ Cadillac màu trắng, chạy về hướng sân bay.
Xét chung phương tiện giao thông hiện nay thì máy bay có tốc độ số một. Nhưng đối với Vương Tiểu Minh, cậu cảm thấy máy bay cứ như thể đứng yên, nhất là khi cậu nhìn thấy từng mảnh ruộng dãy nhà xíu xiu dưới đất, trong lòng cứ bứt rứt khó tả.
Baal thấy cái mông Vương Tiểu Minh cứ nhích qua nhích lại, khóe miệng khẽ nhếch: “Nếu thấy khó chịu như vậy chi bằng ngủ một giấc đi.”
Vương Tiểu Minh không hề phát hiện trong mắt hắn chợt lóe sáng, cậu rất tự nhiên trả lời: “Ta không ngủ nổi.”
“Vận động một chút sẽ mệt, mệt rồi sẽ dễ ngủ thôi.” Tay Baal chậm rãi tiến về hướng xương quai xanh của Vương Tiểu Minh.
Vương Tiểu Minh lúc này mới nhận ra tia sáng trong mắt Baal có tên là dục vọng.
“Đang ở trên máy bay mà.” Mặt cậu nổ bùm một cái, đỏ như quả cà chua, vội vàng giữ tay hắn lại.
Baal cười khì khì: “Ta dựng kết giới là được chứ gì.”
Vương Tiểu Minh nhớ tới cái lần sụp nhà ở Huyết tộc giới, đầu lắc nguây nguẩy: “Không được đâu.”
“Tại sao?” Khẩu khí của Baal bắt đầu chuyển xấu.
Vương Tiểu Minh vẫn là câu kia, “Chúng ta đang ở trên máy bay.”
“Ta đã nói rồi, ta sẽ dựng kết giới.” Ánh mắt Baal khẽ nheo lại, giống như câu tiếp theo mà Vương Tiểu Minh không nói ra được lý do “hợp lý”, hắn sẽ một ngụm xơi tái cậu.
“Ta sợ rớt máy bay.” Vương Tiểu Minh gắt gao đè lấy tay hắn.
Baal quả quyết: “Không lo, cùng lắm ta sẽ nâng nó lên.” Ngón tay hắn bắt đầu lần mò xuống dưới…
Vương Tiểu Minh vừa tránh vừa cố thuyết phục: “Không được, sẽ lên trang nhất đó.”
“Ta không sợ.”
“…” Nhưng mà ta sợ. Vương Tiểu Minh không thể chịu được nữa lập tức biến thành dơi con, sau đó vụt một cái hướng về khoang thường bay đi.
Nhưng chưa được bao lâu, cậu liền phát hiện mình chẳng khác nào ruồi bọ trong ***g.
Nhìn thấy đường mà chạy không được.
Baal nhấc chân bắt chéo ngồi yên tại chỗ, cười tủm tỉm nhìn cậu, từng chữ phun ra âm khí nặng nề, “Ngươi định tự mình lăn lại đây, hay là thích ta đích thân mời ngươi qua.”
Dơi nhỏ vỗ cánh không nhúc nhích, nhưng ánh mắt không ngừng đảo tới đảo lui.
“Hai cái này hoàn toàn khác nhau nha.” Baal chống cằm, ý cười càng lúc càng lạnh lẽo, “Một lần với một trăm lần hoàn toàn khác nhau đó.”
Vèo.
Dơi nhỏ như dê chui vào miệng hổ.
(hạ)
Có thứ tật xấu tên là: Mượn gió bẻ măng
Baal vươn tay đỡ lấy cậu, thong thả để Vương Tiểu Minh vừa biến lại thành người nằm xuống.
“Ngươi nói rồi đó, làm một lần thôi.” Vương Tiểu Minh cắn môi nhìn hắn.
Baal cảm thấy dưới bụng căng thẳng.
Sau khi Vương Tiểu Minh biến thành Huyết tộc rồi, ngoại hình lẫn khí chất của cậu có vài điểm thay đổi. Rõ ràng nhất chính là làn da, làn da ban đầu trắng trắng hồng hồng giờ đã biến thành trắng trong như tuyết, càng tôn lên đôi mắt đen láy, thần thái sáng láng.
“Một lần thôi nha.” Vương Tiểu Minh sợ Baal không nghe rõ, nhấn mạnh thêm lần nữa.
Tay Baal nhẹ nhàng mơn trớn dọc theo sống lưng của cậu, cười vô cùng xấu xa: “Đương nhiên. Bất quá…”
Vương Tiểu Minh vừa nghe đến hai chữ ‘bất quá’, lông tóc cả người liền dựng lên soàn soạt.
“Nếu ngươi lại chủ động đòi hỏi, ta cũng sẽ không cự tuyệt đâu.”
…
Cậu có điên đâu mà chủ động đòi hỏi?
Trên mặt Vương Tiểu Minh khắc rõ ba chữ ‘Không đời nào’.
…
Sau một tiếng .
“Được, được rồi, không có…” Ngón tay của Vương Tiểu Minh gắt gao bấu chặt hai vai Baal. Tuy rằng từ khi biến thành Huyết tộc, thể lực của cậu đã khá hơn nhiều, nhưng năng lực phóng xuất của Baal hiển nhiên còn đang trên đà phát triển lên một tầm cao mới.
Baal vùi đầu cày cuốc.
…
Sau hai tiếng.
“Không được…” Vương Tiểu Minh tóc tai ướt sũng bết cả vào trán. Liên tục bị “kích thích” làm tinh thần của cậu dường như đã bị bủa vây bởi trạng thái mệt mỏi do “lao động” quá độ.
Baal tiếp tục hì hụi.
…
Sau hai tiếng rưỡi.
Vương Tiểu Minh thỏa hiệp, “Đừng… Nghỉ một chút, lát làm tiếp.”
Khóe miệng Baal nhếch lên một nụ cười đắc ý, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cánh môi cậu.
Ngày hôm sau.
Máy bay rốt cục cũng đáp xuống Thượng Hải.
Vương Tiểu Minh ngủ gà ngủ gật gục đầu lên vai Baal, bước xuống máy bay.
Hành trình bay khoảng mười hai tiếng, Baal cũng “công tác” gần mười hai tiếng. Nhìn từ góc độ chuyên nghiệp mà nói, “công tác” tranh thủ từng giây từng phút, nghỉ giải lao khoảng độ không quá năm phút mỗi lần.
Từ cổng kiểm soát đi ra, biểu hiện của Baal có thể nói là gió xuân phơi phới, thậm chí ngay cả khi tiếp viên hàng không quanh khu vực đó ân cần chào hỏi, hắn cũng tặng cho họ nụ cười rạng ngời hiếm thấy, vì thế số lượng bong bóng phấn hồng ở sân bay bỗng dưng gia tăng mãnh liệt.
Ra khỏi sân bay liền thấy Hạng Văn Huân vội vàng chạy tới, vẻ mặt đầy căng thẳng nhưng khi vừa nhìn thấy bọn họ đã dịu xuống, “Đã lâu không gặp. Baal tiên sinh.”
“Ừm. Lâu rồi không gặp.” Cánh tay ôm Vương Tiểu Minh siết lại thật chặt.
Có lẽ nghe được tiếng nói chuyện rầm rì, Vương Tiểu Minh mở to mắt, hai tròng mắt mờ mịt, sau khi nhìn thấy rõ mặt người mới đến, phút chốc liền tỉnh táo, “Hạng tổng.”
“Đã lâu không gặp.” Hạng Văn Huân mỉm cười, “Trên đường tới đây bị kẹt xe, hi vọng không để hai vị chờ lâu.”
Vương Tiểu Minh nói: “Không sao, chúng tôi cũng chỉ mới xuống máy bay thôi.”
Baal đưa mắt trừng cậu: “Ngươi cũng biết vừa xuống máy bay cơ đấy?”
Vương Tiểu Minh bất mãn quẹt miệng: “Ta chỉ hơi mệt mỏi chứ không phải là bất tỉnh nhân sự nha.”
Baal nhìn cánh môi đang mân mê, đột nhiên cúi đầu gặm lấy nó, sau đó trở mình cuồng loạn cắn mút.
Hai mắt Vương Tiểu Minh lúc này mở to cực đại.
Bốn phía vang lên từng trận từng trận xuýt xoa.
Hạng Văn Huân chỉnh lại cổ tay áo, tảng lờ như không có chuyện gì, lùi về sau vài bước, gia nhập vào đám khán giả.
Ước chừng nửa phút sau, Baal mới ngẩng đầu lên.
Tiếng huýt gió liên tiếp, trong số đó còn xen lẫn vài câu chửi rủa. Bất quá mấy người đó vừa rủa xong, liền phát hiện cảnh sắc xung quanh đã thay đổi, họ thình lình xuất hiện ngay giữa ngã tư đường ——
“A!”
Đương nhiên, cho dù tiếng hét của họ có đinh tai nhức óc cỡ nào cũng không thể truyền tới sân bay được nữa.
Mặc dù bốn phía phút chốc đã yên tĩnh, nhưng Vương Tiểu Minh vẫn xấu hổ không thôi, lúc này cậu cần nhất là tìm cái hầm ngầm chui vào.
Hạng Văn Huân thấy một vài ánh mắt dò xét nghi hoặc, vội vàng đề nghị: “Chúng ta đi về trước dã.”
“Ừm.” Vương Tiểu Minh cúi đầu cắm mặt đi về phía trước.
Baal đi theo sau cậu, ung dung hỏi: “Ngươi đang tính quay về Pháp hả?”
Vương Tiểu Minh giật mình, ngẩng đầu lên mới phát hiện hướng cậu đang đi là dẫn về phía sân bay.
“…”
Hạng Văn Huân tự mình lái xe đến. Sau khi chứng kiến một màn như thế ở sân bay, anh ta cảm thấy vô cùng bội phục khả năng dự cảm của mình.
Vương Tiểu Minh nghĩ tới Ngân Quán, giống như thể thân thiết từ lâu, không ngừng ân cần thăm hỏi về những người khác. Ngay cả Đào Nhạc cũng được vinh hạnh liệt vào danh sách ân cần thăm hỏi. Sau khi nghe chuyện gã và Từ Nhất Minh đều rời khỏi Ngân Quán, cậu liền nhịn không được cảm khái.
Hỏi han cả nửa ngày, đề tài rốt cục cũng xoay tới Hạng Văn Kiệt.
Hạng Văn Huân ngón tay cầm vôlăng căng thẳng, nói bâng quơ: “Em ấy đang dần thích nghi với thân phận mới.”
Vương Tiểu Minh hỏi: “Vậy Edwin đã làm xong chứng minh thư cho cậu ấy chưa?” Bởi vì chính mình cũng có kinh nghiệm, cho nên những vấn đề cậu lo lắng có thể nói là rất cụ thể.
Hạng Văn Huân gật đầu đáp: “Giờ đã là người Pháp gốc Hoa.”
Châu Âu mới là địa bàn của Huyết tộc, cho nên trong một xấp chứng minh thư của Vương Tiểu Minh hầu hết là các nước ở Châu Âu, chỉ có một cái là Trung Quốc. Bất quá chừng đó cũng đủ rồi, khi nào hết hạn tự sẽ có người giúp cậu đổi cái mới.
“Cậu ấy có sợ mặt trời không?” Vương Tiểu Minh nhớ rõ cái người đầu tiên sơ ủng cho Hạng Văn Kiệt là một Huyết tộc đời thứ mười bốn, thể chất đặc biệt sợ ánh sáng.
Hạng Văn Huân đáp: “Không.”
“Vậy thì tốt rồi.” Vương Tiểu Minh thở phào nhẹ nhõm.
“Bất quá sau tám giờ tối sẽ không thể duy trì nhân dạng được nữa.” Hạng Văn Huân kể đại khái.
Vương Tiểu Minh giật mình, nửa ngày mới toát ra một câu nghi vấn: “Sau tám giờ tối sẽ không thể duy trì nhân dạng?”
“Sẽ biến thành dơi cho tới bốn giờ sáng ngày hôm sau.” Hạng Văn Huân sắc mặt thâm trầm. Mặc dù quen với chuyện này được một thời gian rồi, cũng đã vượt qua giai đoạn khó khăn bạn đầu, nhưng do bị đả kích quá lớn khiến cho dư âm còn đọng lại dưới đáy lòng, tích tụ, biến thành một cục khúc mắc khó có thể tiêu trừ chỉ trong phút chốc.
Vương Tiểu Minh lẩm bẩm: “Lẽ nào không còn biện pháp khác sao?”
…
Baal làm mặt đầy tư lự: “Vấn đề này hẳn là nên hỏi Huyết tộc cao cấp.”
Vương Tiểu Minh nhãn tình sáng lên, “Ai thế?”
“Huyết tộc nhị đại…” Baal dừng một chút lại thong thả nhả chữ, “Vương đại nhân.”
…
Vương Tiểu Minh co người chui vào góc ô tô, nhắm mắt giả chết.
Vì thế, cậu “chết” một đường về tới Ngân Quán.
Vương Tiểu Minh cuối cùng cũng “sống lại”, nhanh nhẹn nhảy xuống xe, nhìn tòa nhà sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, trong lòng nhịn không được sôi trào cảm xúc. Cậu dường như đã thông suốt hàm nghĩa da diết của câu thơ “Thiếu tiểu li gia lão đại hồi”. [1]
Hạng Văn Huân dừng xe hẳn rồi dẫn bọn họ trở về ký túc xá.
Vương Tiểu Minh bước vào ký túc xá nhịn không được sờ đông sờ tây, miệng tía lia không ngừng: “Không thay đổi a không thay đổi…”
Baal thấy cậu nhìn mảnh rác trên sàn nhà, miệng thì liên tục ‘không thay đổi’, rốt cục chịu không nổi hỏi: “Ngươi chắc chắn trước khi đi trên sàn cũng có mảnh rác này?”
Vương Tiểu Minh nói: “Thì ta đang nói mảnh rác dính trên sàn nhà không thay đổi đó.”
Baal không tức giận nói: “Ngươi mới đi có một tháng.”
Vương Tiểu Minh cảm khái: “Thế mà cũng đã được một tháng rồi.”
Baal: “…”
Đại khái nghe thấy tiếng bước chân của họ, cửa phòng Chử Chiêu hé mở, hắn ta mới ló ra được nửa cái mặt thì nhìn thấy Vương Tiểu Minh và Baal đi đến, trên mặt hắn treo tấm biển đề rõ hai chữ ‘cảnh giác’, sau đó tuyệt không hé răng lấy một lời, lui ra sau đóng cửa lại.
Vương Tiểu Minh thở dài: “Cái này cũng không thay đổi.”
Hạng Văn Huân từ trong túi quần móc chìa khóa ra đưa cho cậu, “Phòng của cậu vẫn giữ nguyên như thế.”
Trong mắt Vương Tiểu Minh hiện lên vẻ kinh hỉ, “Thật sao?” Cậu nhận lấy chìa khóa, hưng phấn mở cửa ra.
Cách bố trí trong phòng quả nhiên vẫn y như lúc trước khi rời đi, hơn nữa không dính một chút bụi, hiển nhiên trước đó đã có người dọn dẹp rồi.
“Cám ơn Hạng tổng.” Vương Tiểu Minh cảm kích từ tận đáy lòng.
Baal chui vào thư phòng kiểm tra máy bóng rổ của hắn. Cũng được sắp xếp rất gọn gàng.
Hạng Văn Huân đứng ngay sau hắn, mỉm cười nói: “Baal tiên sinh nếu thích, ta có thể kêu người mang thêm một kiểu máy khác lại đây.”
Baal liếc anh ta một cái, “Chuyện này vốn đâu cần phải hỏi.”
Hạng Văn Huân tươi cười không đổi, “Đã hiểu.”
Vương Tiểu Minh vào trong bếp, nhanh tay bưng ra hai ly nước. Một ly cho Hạng Văn Huân, một ly cho mình.
Baal đứng bên cạnh đen mặt lại, “Của ta đâu?”
Vương Tiểu Minh ngẩn người, bỗng dưng phát hiện Baal giờ đây đã có được thân thể. Đại khái là mọi chuyện xảy ra tại căn phòng này đã khắc sâu vào trong ký ức của cậu, thế nên theo thói quen, cậu vẫn cứ đinh ninh Baal còn đang ở trạng thái linh thể.
Cậu cười gượng đưa ly nước đang cầm trong tay cho Baal, lại chạy đi rót thêm cho mình một ly.
Ba đại biểu thuộc ba chủng tộc khác nhau cùng ngồi xuống.
Vương Tiểu Minh lại nhớ tới chuyện của Hạng Văn Kiệt, nhịn không được hỏi: “Thật sự không có cách nào sao?”
Hạng Văn Huân đặt cái ly lên bàn, “Văn Kiệt sau lần đầu tiên sơ ủng thất bại, máu của Huyết tộc trong cơ thể không đủ để biến em ấy thành Huyết tộc. Bản năng sinh tồn của nhân loại đã hòa lẫn máu của Huyết tộc và máu của nhân loại sinh ra khiếm khuyết… Nói đơn giản thì nó giống như một căn bệnh ở nhân loại. Edwin đã dùng máu của anh ta và một vài loại thuốc khác để ngăn chặn khiếm khuyết phát triển, tuy nhiên không thể loại bỏ tận gốc được. Bởi vậy Hạng Văn Kiệt mỗi ngày đều phải biến thành dơi để xoa dịu khiếm khuyết, duy trì sự áp chế để nó không bị tái phát.”
Vương Tiểu Minh nghe một hồi như thể lọt vào sương mù, “Nói chung là không còn cách nào đúng không?”
Hạng Văn Huân nói: “Trước mắt có thể nói như vậy, còn về tương lai…” Anh ta dừng một chút, cười yếu ớt nói, “Em ấy có cả một tương lai vĩnh cửu, cho nên tôi sẽ không bao giờ từ bỏ hi vọng. Cho dù trước lúc chết tôi chỉ còn lại một phút.”
Vương Tiểu Minh nghe anh ta nhắc đến chữ “chết”, không khỏi giật mình. Mặc dù giờ đây cậu đã trở thành Huyết tộc, nhưng lối suy nghĩ của nhân loại trong cậu vẫn như trước không đổi. Cho nên trong mắt cậu, độ tuổi của Hạng Văn Huân quả thật như là mặt trời ban trưa.
Hạng Văn Huân thay đổi khẩu khí: “Nghe nói cậu thông qua sơ ủng thành công đã trở thành Huyết tộc nhị đại chân chính?”
Vương Tiểu Minh ngượng ngùng gật gật đầu.
“Chúc mừng cậu.” Hạng Văn Huân vươn tay. Những lời này nói ra là thực tâm thực lòng. Cho dù trước đây anh ta đã từng có ý muốn lợi dụng Vương Tiểu Minh, thăng chức cho cậu, tiếp cận cậu, tất cả đều là lợi dụng. Nhưng giờ đây anh đã hoàn toàn hiểu rõ con người của Vương Tiểu Minh, hơn nữa cũng thật sự quý mến cậu.
Kỳ thật mãi đến tận bây giờ, anh vẫn ôm suy nghĩ lợi dụng Vương Tiểu Minh như trước. Bởi vì thân phận hiện tại của Vương Tiểu Minh và quan hệ mật thiết giữa cậu với Baal, tất nhiên về lâu dài sẽ rất có lợi cho Hạng Văn Kiệt. Đây là điều duy nhất mà một người anh trai sinh mệnh có hạn có thể làm được.
Nhưng những kiểu lợi dụng thế này đâu phải ai cũng tốt số, đâu phải ai cũng có thể gặp được đối tượng như vậy. Điều kiện là, phải luôn tin tưởng vào khả năng của đối phương, tin rằng cho dù một mai mình chết đi, đối phương vẫn sẽ lưu giữ và trân trọng mối quan hệ này.
“Cảm ơn.” Hai bàn tay giao nhau, Vương Tiểu Minh cười vô cùng chân thành.
—
[1] Thiếu tiểu li gia lão đại hồi: Đây là câu thơ trong bài Hồi hương ngẫu thư của Hạ Tri Chương (hình như trong sách cấp 2), có nghĩa là rời nhà từ lúc còn trẻ, già mới quay về. [<—]