U Linh Boss

Chương 29: Trảo tra




(Thượng)

Công dụng của nhân loại kỳ thật không chỉ có một

* Trảo tra: Tìm phiền toái

Pripley không cần suy nghĩ nói: “Mị hoặc, thuật đọc tâm, nhảy, thuật khống chế, chính là khống chế suy nghĩ của đối phương…” Y dừng một chút, nhìn Baal mặt mày càng lúc càng nhăn chặt, “Có gì trùng hợp sao?”

Baal nói: “Nhảy là?”

“Căn cứ vào thể chất, mỗi Huyết tộc không giống nhau. Ta cũng chẳng rành cái này lắm, ta chỉ có thể nhảy về trước năm mươi mét, nhảy cao được tầm ba mươi mét.” Pripley khiêm tốn nói.

Baal: “…”

Vương Tiểu Minh thấy sắc mặt Baal ngày một đen lại, vội vàng hỏi: “Còn gì nữa không?”

“Cái khác hả?” Pripley nghĩ nghĩ nói, “Nhìn thấu. Bất quá cái này cần thiên phú, cho dù có là Huyết tộc cũng không phải ai cũng có.”

Baal mở miệng hỏi: “Dùng để đánh nhau chứ?”

Pripley rất muốn biện giải, Huyết tộc đánh nhau rất hiếm khi tự mình ra tay, bình thường thích phóng con dơi hơn. Ngoại trừ cái người một khi đã đánh nhau thì dơi nhìn thấy cũng phải quay đầu bỏ chạy là ngoại lệ. Bất quá sau đó hắn đã bị sung quân, à không, bị phái đến con thuyền Noah rồi. Nghe nói bây giờ đỡ hơn rất nhiều.

“Có. Di chuyển cực nhanh.” Pripley nói, “Bất quá chúng ta rất ít dùng, bởi vì so với di chuyển chớp nhoáng, chúng ta lại thích biến thành con dơi hơn.”

Baal nói: “Cực nhanh? Nhanh cỡ nào.”

Pripley cố gắng lục lọi trong đầu dị năng vốn đã bị y vứt bỏ từ lâu, sau một lát mới lên tiếng: “Ví dụ nha, từ nơi này…” Y vừa dứt lời, thân thể chớp nháy, xuất hiện ở đầu bên kia của phòng khách. Đương nhiên, bởi vì đại đường cũng chỉ rộng không quá mười mét vuông, cho nên từ đầu này đến đầu kia khoảng cách có ba bước thôi.

Baal chớp mắt, Pripley lại trở về chỗ cũ. “Để ta làm lại.”

Pripley sững người một lúc lâu, mới giật mình hỏi: “Năng lực của ngài?”

Baal nhún vai.

“Cái này cho dù là thiên sứ cũng hiếm gặp a.” Pripley ánh mắt thêm vài phần nể sợ.

Baal nhướn mày hỏi: “Huyết tộc có năng lực đặc biệt không?” Hắn quen tay nhất vẫn là xài năng lực.

“Có.” Đáp án của Pripley làm hai mắt hắn sáng rực.

“Cain đại nhân.”

Baal: “…”

Pripley đột nhiên vỗ tay nói: “Đúng rồi, ngoài di chuyển cực nhanh còn có kẻ biết xài nắm đấm nữa, bất quá cái này chỉ một vài Huyết tộc có tư chất kém cỏi lắm mới có.”

Vương Tiểu Minh kinh ngạc nói: “Số ít mới có, phải nói tư chất rất tốt chứ, vì sao lại gọi là quá kém cỏi?”

Pripley nói: “Bởi vì bọn chúng ngoài việc thượng cẳng tay hạ cẳng chân ra chả có kỹ năng gì khác. Ở trong Huyết tộc, chúng bình thường sắm vai trò tiên phong mở đường thôi.”

Đang nói, tường bên cạnh bỗng dưng đổ ụp về phía họ.

Baal không chút nghĩ ngợi, ôm lấy Vương Tiểu Minh phi lên cầu thang.

Ầm một tiếng.

Bụi đất mù mịt.

Bức tường nguyên bản khoét ra một cái động lớn cỡ hai mét.

Pripley ở trong đám bụi chậm rãi đứng dậy. Y hẳn là nên cảm thấy may mắn vì đống tường này chất liệu cũng bình thường, ít ra trên người y chỉ bị dính chút tro bụi và gỗ mục.

“Kẻ nào dám phá nhà ta hả?” Ông chủ say khước từ lầu hai nhoài đầu ra. Nhưng khi lão đảo mắt đến tình hình ngoài cái động mới bị khoét, lão tỉnh rượu luôn, sau đó vô cùng ngoan ngoãn rụt cổ lại.

Ngoài động, một loạt những gã mặc vest đen đứng san sát. (Hitman :”>)

Một tiếng bước chân thanh thúy vang lên, từ xa tiến lại gần. Một gã nam tử tóc ngắn màu xám, diện vest đen, đeo kính râm đứng trước cái động, hai tay bắt chéo trước ngực, “Ngươi chính là kẻ đã đả thương Daniel đại nhân?”

Pripley quay đầu nhìn Baal, lại quay qua nhìn gã kia, chỉ vào cái mũi của mình hỏi: “Ngươi đang nói ta hả?”

Nam tử yên lặng nhìn y, sau đó lắc đầu nói: “Không phải ngươi.” Ánh mắt của gã lập tức dừng trên người Baal, “Là ngươi đó.” Lần này không phải nghi vấn, là khẳng định. Huyết tộc nào mà dám ra tay với Daniel không phải bị điên thì chính là bị khùng.

Baal nghiêng người dựa vào tay vịn cầu thang, từ trên cao nhìn xuống gã.

Vương Tiểu Minh bồi cười nói: “Hắn là Edward…”

“Ta không nghe nhân loại nói chuyện.” Nam tử lãnh đạm cắt lời cậu, “Nhân loại với ta mà nói, chỉ có một công dụng.”

Mặc dù gã đeo kính râm, nhưng Vương Tiểu Minh vẫn bị hàn ý từ sau cặp kính đó làm cho rét run, không khỏi rụt cổ lại, “Công dụng gì?”

“Để hút.”

Cảm giác được Vương Tiểu Minh đang sợ hãi, Baal không vui nhíu mày nói: “Các ngươi cùng lên đi. Ta đang vội.”

Pripley bị kẹt ở giữa có chút không biết làm sao. Lúc trước khi đáp ứng Edwin hỗ trợ, y cũng không nghĩ tới sẽ đối đầu với gia tộc Toreador a. Nhưng lâm trận mà lùi bước thì rất nhục nhã, cho nên y chỉ có thể tìm lời hỏi han: “Vì sao lại vội vàng vậy?”

Baal cúi đầu nhìn nhãn tình của Vương Tiểu Minh, “Sắp đến giờ y đi ngủ rồi.”



Vương Tiểu Minh rõ ràng cảm thấy ánh mắt đằng sau kính râm ngày càng hung ác hơn, cậu cười gượng nói: “Kỳ thật, ta ngủ trễ một tí cũng được.”

Baal khó hiểu hỏi: “Chẳng phải lúc nào ngươi cũng kiên trì ngủ sớm dậy sớm sao?”

“Ơ.” Nụ cười của Vương Tiểu Minh thiếu chút nữa đông cứng, “Hiếm khi hôm nay gặp được nhiều bạn mới như vậy.”

Nam tử thanh âm lạnh lùng nói: “Ta chưa bao giờ làm bạn của nhân loại. Nhân loại với ta mà nói chỉ có một công dụng.”

Vương Tiểu Minh tuy rằng rất dễ tính, nhưng bị thái độ coi khinh nhân loại của gã chọc tức. Cậu ngẩng đầu, lưng gắt gao dựa vào ngực Baal, như là tập hợp khí lực để nói, “Bạn mà tôi nói đâu phải anh.”

Nam tử vươn tay chậm rãi tháo kính râm xuống, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp như búp bê nhưng thanh âm loại hoàn toàn tương phản, lạnh như băng, “Nhân loại, ngươi nói cái gì?”

Pripley bỗng nhiên thốt lên: “Anak?”

Con mắt của Anak đảo về phía y.

Đồng dạng lạnh lẽo, nhưng lực sát thương có hiệu lực mãnh liệt hơn nhiều so với lúc đeo kính.

Biểu tình nghiêm túc của Pripley cơ hồ muốn sụp đổ, “Nghe nói sau khi ngươi trừng mắt thua Walley liền cứ đeo kính râm phải không?”

Anak mặt không đổi sắc nói: “Ta đeo kính chỉ bởi nơi này có quá nhiều kẻ ta không muốn nhìn thấy.” Chết tiệt, vì sao cái tin gã đọ mắt thua lại lan rộng như vậy!

“Hắn là bạn ngươi hả?” Ý của gã rất đơn giản, bạn của Baal chính là kẻ địch của hắn.

Pripley thực khó xử. Địa vị của gia tộc y là bên phía trung lập, mà y hoàn toàn không muốn kéo tộc mình vào thánh chiến chút nào.

Baal không kiên nhẫn cắt lời y: “Ta nhớ đã nói là ta rất vội.”

Pripley lui ra sau nửa bước, dùng thanh âm không nhỏ oang oang giới thiệu: “Vị này chính là Anak • Toreador, là đời thứ năm thuộc gia tộc Toreador, rất có tiếng.” Y nói xong, đưa mắt vào vị trí trung gian giữa Baal và Anak, “Thủ hạ lưu tình.” Hiển nhiên lại đặt mình vào vị trí trung lập.

Bởi vì ánh mắt của y có vị trí đặc thù, Baal lẫn Anak đều đương nhiên nghĩ là câu này là nói với mình.

“Hừ.”

“Đừng có mơ.”

Cùng trả lời một lúc nhưng thái độ bất đồng.

Baal quay sang nói với Vương Tiểu Minh: “Nếu mệt mỏi, cứ về phòng ngủ trước đi.”

“Ngươi cẩn thận một chút.” Vương Tiểu Minh kiễng mũi chân, nhích đến gần cổ hắn, hạ giọng nói, “Vạn bất đắc dĩ, cho dù bại lộ thân phận cũng không sao. An toàn là trên hết.”



Lúc còn ở thiên đường và địa ngục, đủ loại khiêu khích, đủ loại tin tưởng, thậm chí mọi lời ca ngợi hắn cũng đều nghe qua. Nhiều đến nỗi hắn cảm thấy khi đánh nhau, nói quả là một hành vi vô cùng lãng phí thời gian.

Nhưng cái câu ‘An toàn trên hết’, vẫn là lần đầu tiên hắn nghe được.

Baal nhìn Vương Tiểu Minh, đôi mắt chậm rãi sâu thẳm.

Đã ở chung với hắn lâu như vậy, Vương Tiểu Minh đương nhiên hiểu được ánh mắt này mang ý nghĩa thế nào, cậu ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Baal cúi đầu, nhắm ngay môi cậu, hung hăng hôn lấy.

Từ Trung Quốc đến Pháp, lại từ Pháp đến Huyết tộc giới. Bọn họ giống như con quay, không ngừng xoay tròn, hai người đã thật lâu không ở yên một chỗ mà hưởng thụ khoảng thời gian ấm áp bên nhau.

Cho nên khi bốn phiến môi chạm vào, cả hai mới nhận ra mình đã thèm khát nhau rất lâu rồi.

Anak ngạc nhiên nhìn cái tên suốt ngày mở miệng ra là vội thế này thế kia lại ngang nhiên đứng trên cầu thang, bá đạo ôm chặt cứng nhân loại, lúng ta lúng túng hỏi: “Bọn chúng… Là quan hệ này hả?”

Gã không phải chưa thấy Huyết tộc dưỡng nhân loại làm tình nhân, nhưng nếu đã yêu thì bình thường sẽ thông qua sơ ủng biến đối phương thành đồng loại chứ, tùy tiện chơi đùa sao lại dám dẫn về Huyết tộc giới.



Tình huống của Baal và Vương Tiểu Minh giờ phút này hiển nhiên nằm ngoài phạm vi lý giải của gã.

Pripley sợ thân phận của Baal bị vạch trần, cười gượng nói: “Đây là thuỷ triều.”

Anak không nói gì nhìn về phía y.

Pripley kiên trì nói tiếp: “Thật đấy. Ở nhân giới rất phổ biến. Vì thế, nhân loại còn viết một bộ… 《 Nhân quỷ tình vị liễu 》.”

“Không phải《 Mộ quang chi thành 》sao?” Anak thấp giọng phản bác.

“… A?” Pripley kinh ngạc trừng lớn hai mắt, Anak lại quay đi.

Baal và Vương Tiểu Minh vẫn còn chưa tách ra.

Anak cao giọng nói: “Các ngươi hút đủ rồi chứ?”

Mặt Vương Tiểu Minh một đường từ cổ trở lên đều hồng một mảng, đầu hơi hơi ngửa về sau.

Baal khó chịu ngẩng đầu, con mắt trừng Anak có thể dùng đến chớp giật sấm vang để hình dung.

“Ta đi ngủ trước đây.” Không dám nhìn biểu tình của đám người phía sau, Vương Tiểu Minh vội vội vàng vàng chạy đi.

“Chờ đã.” Baal giữ chặt tay cậu.

“Còn muốn sao?” Vương Tiểu Minh vừa sợ vừa thẹn quay lại, lập tức nhận ra trong tay Baal đang cầm một cái giày của cậu.



Cúi đầu nhìn xuống chân mình, lúc này cậu mới phát hiện một cái giày của mình trong quá trình do quá khẩn trương đã bị tuột ra từ lúc nào.

“Chờ ta giải quyết xong bọn chúng… Chúng ta sẽ tiếp tục.” Baal cười đến thập phần tà ác.

Mặt Vương Tiểu Minh nhất thời biến thành một quả táo đỏ rực, chẳng có chỗ nào trắng. Nhanh chóng giật lấy giày trong tay hắn, còn chẳng kịp mang vào, liền chạy biến lên trên.

Baal chờ cậu hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, mới quay lại, dùng âm thanh băng lãnh y chang nói: “Các ngươi định xếp hàng đến, hay là nhào vô một lần?” Nếu không phải vì cái đám lôm côm này, hắn bây giờ đâu rảnh mà đứng ở đây, chỉ sợ đã bổ nhào lên lầu rồi.

Nghĩ đến đó, sắc mặt hắn càng trở nên khó coi.

“Chỉ là một gã Huyết tộc đời thứ sáu nhưng ngươi thật sự quá kiêu ngạo khiến người khác không khỏi ngạc nhiên.” Anak toàn thân đều tản ra hàn ý.

Baal khinh thường nói: “Nhìn vào tố chất của Daniel, ta hoàn toàn có lý do chính đáng để coi thường toàn bộ gia tộc các ngươi.”



Pripley im lặng tìm địa phương tị nạn.

Quả nhiên, sắc mặt Anak nháy mắt xanh mét. Tay gã vung lên cao.

Nhất thời, vô số con dơi màu đen như lốc xoáy đến, thổi vào từ cái động kia.

Thừa dịp tất cả con dơi ngăn trở tầm mắt, Baal di động chớp nháy bắn mình ra ngoài cửa, ngay sau lưng thành viên của gia tộc Toreador.



(trung)



Công dụng của nhân loại kỳ thật không chỉ có một

Tiếng đập cánh phát ra âm thanh vang dội khắp khu phố cổ, giữa đêm tối lại càng thêm khủng bố.

Baal nhìn hai bên ngã tư đường ngọn đèn ngày càng thưa thớt, buồn chán vươn tay mân mê cánh môi.

Bọn chúng rốt cục phải mất bao lâu mới nhận ra mục tiêu đã di chuyển ra khỏi cửa rồi nhỉ?

Ngay khoảnh khắc hắn cúi đầu xuống, tất cả cửa kính của nhà trọ lập tức nổ tung, vỡ vụn, đám dơi giống như xe lửa chệch đường ray, điên cuồng ào ra từ hai khung cửa sổ, cái động mới phá và cửa chính, lao về phía Baal.

Đám Huyết tộc đứng quay lưng về phía Baal cũng rất nhanh đã đồng loạt xoay lại. Nhưng mấy gương mặt tái nhợt lại mau chóng được đàn dơi che chắn.



Nếu hắn nhớ không lầm thì năng lực của Huyết tộc là sức mạnh và khả năng di chuyển cực nhanh đúng không?

Baal khóe miệng khẽ nhếch, nháy mắt lùi về sau năm mươi mét, thuận tay đập nát bức tường bên cạnh, rồi coi nó như cái vỉ đập ruồi mà ném phía đám dơi bu đen nghịt.

Tiếng kêu thảm thiết của đám dơi bị tiếng tường đổ rầm rầm lấn át.

Những con dơi tránh được kiếp nạn giống như thể thiêu thân, liều mạng lao về phía trước.

Baal lại lùi về sau năm mươi mét, lại phá tường, lại ném.

Nhưng đám dơi còn lại hiển nhiên đã trải qua huấn luyện kỹ lưỡng, ít ra trong một thời gian ngắn, không thể nào hy vọng chúng chỉ nhìn thấy Baal như thể thấy Gin, gặp cái là quay đầu bỏ chạy. Theo một trình độ nào đó mà nói, còn chưa đến ba người vinh dự được liệt vào sổ đen của chúng nó.

Hơn nữa, sau khi Baal phá nát bức tường thứ mười, liền phát hiện sau lưng mình không còn đường nữa, chỉ có một con sông sâu thẳm.

Bờ bên kia sông là một tòa thành cao mấy chục thước, trên nóc tòa thành có treo một lá cờ in hình con dơi, một mặt trắng một mặt đen.

Gió thổi, lá cờ bay phần phật.

Với khả năng của Baal mà nói, từ bên này nhảy sang tường thành bên kia chẳng cần tốn nhiều sức, nhưng đối với Huyết tộc mà nói, này vừa phải vận dụng khả năng nhảy hoặc là năng lực biến thân thành con dơi gì gì đó. Vừa hay, những khả năng đặc biệt này hắn lại không có.

Baal nhíu mày, ước chừng khoảng cách của đám Huyết tộc kia, sau khi xác định bọn chúng còn cách đây khoảng một trăm mét, ngọn lửa màu đen quỷ dị rốt cục xuất hiện.

Tay hắn vung lên, ngọn lửa là cái vỉ đập ruồi ác liệt hơn nhiều so với bức tường, ngụt ngùn bao lấy đám dơi.

Đám dơi bị ngọn lửa đen bao vây ngay cả cất tiếng kêu thảm thiết còn không kịp, lập tức bị đốt thành xác khô.

Ngọn lửa tới nhanh mà đi cũng nhanh.

Đợi đến khi Anak dẫn theo quân đoàn gia tộc Toreador chạy lại, trên mặt đất còn lại chỉ toàn xác dơi.

Anak nhìn đám dơi do một tay mình huấn luyện kỹ lưỡng tất cả đều đã hóa hư không, không nhịn được hét lên: “Cái gì thế này? Ngươi đã làm cái gì?”

Baal vươn tay, khoan thai kéo kéo tay áo vest, vuốt lại áo sơmi bên trong, “Tuy rằng ngữ khí của ngươi làm ta không vui, nhưng câu hỏi ngươi đặt ra lại làm ta cực kỳ thỏa mãn. Cho nên ta quyết định sẽ trả lời ngươi. Một, đây là xác chết. Hai, ta chính là người đã biến chúng thành xác chết.”

“Này không phải là sức mạnh của Huyết tộc.” Anak nhớ tới tình trạng lúc trước khi đến quán bar Loners giống y chang thế này, vẻ mặt ngưng trọng, “Chuyện tối nay, Daniel đại nhân một chữ cũng không chịu nói. Nhưng ta nghĩ hẳn là ngươi sẽ không ngại nói ra đi?”

Baal nói: “Ta không ngại, nhưng ta không thích nói.”

Anak nheo mắt, “Mặc kệ ngươi đã dùng cái gì, ta nghĩ ta vẫn sẽ tìm ra đáp án thôi!” Kỳ thật ý tưởng trong đầu gã là, Baal có được một thứ vũ khí không muốn ai biết đến. Dù sao hắn cũng đem theo một nhân loại bên người, mà người người đều biết ở trong cửu giới, nhân loại và người lùn là hai kẻ nghiên cứu và am hiểu về vũ khí nhất.

Baal nói: “Dùng miệng tìm đáp án thật là một phương pháp mới mẻ.”

Trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp như búp bê của Anak dần dần ngưng tụ thành sương, trắng đến dọa người, đồng tử hai mắt đều bắt đầu chuyển sang đỏ.

Đám Huyết tộc sau lưng gã cũng vậy, nguyên bản khuôn mặt đã trắng lại càng trắng hơn như thể mới đắp lên một lớp phấn, chỉ cần khóe miệng khẽ nhếch, phấn sẽ lắc rắc rơi xuống từng mảng. (Cái này làm tớ nhớ bạn Gà móng đỏ quá =w=!)

Baal có chút không kiên nhẫn nói: “Các ngươi không thể lo trang điểm sẵn trước khi xuất phát được sao? Ta ghét nhất là lãng phí thời gian.”

Anak đột nhiên tung người nhảy lên.

Ngay sau đó là đám Huyết tộc kia.

Hơn mười đạo thân ảnh trong đêm tối xẹt qua xẹt lại như những chấm đen nho nhỏ.

Baal cúi đầu phủi phủi ống tay áo của mình, coi như căn bản không nhận ra nguy cơ từ trên đỉnh đầu đang đến gần.

Đột nhiên ——

Những chấm đen càng lúc càng lớn, mãi đến khi thân ảnh xuất hiện, từng gã Huyết tộc trên tay đều cầm một thanh kiếm bạc dài nhỏ.

Mũi kiếm hướng xuống dưới, vô cùng sắc nhọn, lao về phía Baal.

Khóe miệng Baal cong lên, thân thể mau chóng nhích về trước.

Kỳ thật hắn sử dụng di chuyển chớp mắt, nhưng lại bắt chước như thể di chuyển cực nhanh của Huyết tộc, hắn không thể không để bản thân cứ vài bước lại hiện ra một lần. Như vậy, ở trong mắt người khác, quá trình di chuyển của hắn vẫn để lại bóng dáng. Tuy rằng nhìn qua so với di chuyển cực nhanh vẫn có chút khác biệt nho nhỏ, nhưng ngay tại thời khắc chiến đầu nước sôi lửa bỏng, không ai rảnh mà quan sát cẩn thận như vậy.

Anak và Huyết tộc đều rơi xuống đất.

Kiếm cắm vào đất như cọc tiêu.

Baal trở lại, nói với Anak đang ngồi chồm hỗm: “Đây phương thức tấn công hiệu quả nhất của các ngươi đó hả?”

Tay Anak nắm chặt chuôi kiếm, đầu hơi nghiêng sang một bên, dùng khóe mắt liếc hắn.

Baal nghiêng đầu, “Vậy thì, đến lượt ta.”

Hắn vừa dứt lời, thân ảnh liền như vừa rồi, Huyết tộc nhanh chóng cảm nhận được nguy hiểm sắp tới gần cũng dùng di chuyển cực nhanh tránh đi. Bọn họ tuy rằng cảm nhận được nguy hiểm, cũng biết phản ứng mà tránh ra, nhưng so với Baal vẫn chậm hơn vài bước.

Chỉ nghe liên tiếp vang lên những tiếng bì bõm rơi xuống nước, đám Huyết tộc nhanh chóng bị nắm đấm của hắn đánh bay đi.

Mặt sông êm đềm bị phá vỡ.

Huyết tộc chật vật ngã nhào xuống sông, lại không thể lập tức trồi lên.

Anak hô hấp ngày một dồn dập. Gã đã ý thức được, e rằng đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ gã phải đối đầu với kẻ địch cường đại đến vậy. Loại dự cảm thế này khi gã đối mặt với Daniel đại nhân cũng chưa từng xuất hiện. Gã thậm chí bắt đầu tin rằng, thất bại của Daniel đại nhân không phải do thứ vũ khí nào đó, mà là bởi tên nam tử có cơ thể toát ra mùi của đời thứ sáu trước mặt gã.

Baal ra tay nhanh, giải quyết lại càng nhanh.

Anak trơ mắt nhìn đồng bọn bên người mình càng ngày càng ít, gã muốn đi cứu viện, nhưng bước chân gã chỉ mới nhúc nhích, tiếng rơi xuống nước lại vang lên sau lưng.

Tốc độ của Baal chớp nhoáng đến nỗi gã hoàn toàn không tin hắn chỉ là một Huyết tộc đời thứ sáu.

Tốc độ như này, hẳn là chỉ có Huyết tộc tam đại mới có được.

Baal đột nhiên dừng lại, mặt đối mặt đứng trước Anak.

Tay cầm kiếm của Anak từ từ siết chặt.

Vô luận kẻ địch có cường đại thế nào, thành viên của gia tộc Toreador cũng không bao giờ lùi bước! Hơn nữa sau lưng gã, lá cờ của gia tộc Toreador còn đang tung bay.

“Thuật đọc tâm với ta là vô dụng.” Được Pripley giảng giải, Baal đã khá hiểu biết với những dị năng của Huyết tộc, hắn thản nhiên nói.

Anak thu hồi thuật đọc tâm, màu đỏ trong mắt lui dần, biến thành xanh biếc trong suốt, không chớp mắt nhìn hắn.

Baal cúi đầu, tự nhiên hào phóng đem ánh mắt tặng lại cho gã.

Đôi mắt xanh biếc sóng sánh như nước hồ mùa thu, lại như một khối phỉ thúy lấp lánh trăng sao trên đó, xinh đẹp câu tâm, giống như muốn hút hồn người nào nhìn vào đó.

Anak nhìn chằm chằm vào Baal đang rơi vào trầm mặc, khóe miệng chậm rãi hiện lên một nụ cười.

“Đây là mị hoặc hả?” Ngữ khí của Baal mang theo mùi thất vọng tràn trề, “Ta còn nghĩ nó sẽ phát ra ánh sáng bảy sắc cầu vồng chứ.”



Ánh sáng bảy màu?

Bộ hắn tưởng gã là cái đèn pin chắc?

Đôi mắt Anak lại hiện lên màu đỏ thẫm lần nữa.

“Ta cho ngươi một lựa chọn, tự mình nhảy xuống đi.” Baal nói.

Anak lạnh lùng hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy ta sẽ làm như thế sao?”

Baal vuốt cằm, miệng hiện lên tia cười lạnh nói: “Nếu ta là ngươi, nhất định sẽ ngoan ngoãn làm theo.”

Anak khinh miệt: “Cho nên, nếu ngươi thua, sẽ ngoan ngoãn đầu hàng ư?”

Baal nói: “Ta nguyên bản tưởng ngươi khả năng rất thấp, ai ngờ chỉ số thông minh còn thấp hơn. Điều kiện tiên quyết đặt ra nếu ta là ngươi, nhưng ta sao lại thành ngươi được? Cho dù ngươi chuyển kiếp một vạn lần cũng không thể biến thành ta. Không, ngươi ngay cả tư cách biến thành Gin còn không có. Cho nên điều kiện tiên quyết này không có khả năng thành lập. Nếu điều kiện tiên quyết đã không được xác lập, làm sao có thể viết ra kết luận chứ hả?”

Hai mắt Anak đột nhiên trừng lớn, “Ngươi dám vũ nhục Gin?”

“…” Baal ngay cả trả lời cũng lười, trực tiếp một đấm tiễn gã vào lòng sông.

Giải quyết xong xuôi, Baal trực tiếp di chuyển chớp mắt, đưa mình về nhà trọ.

Nhưng chân trước chân sau vừa bước vào nhà trọ xong, sắc mặt của hắn liền thay đổi.

Nếu vừa rồi bởi hắn rời đi quá xa nên không cảm giác được hơi thở của Vương Tiểu Minh, như vậy bây giờ Vương Tiểu Minh đã rời khỏi nơi này, cho nên hắn vẫn không cảm giác được.

Pripley chống má ngồi trên đống tàn tích, nhìn thấy hắn trở về, vội vàng đứng lên gọi: “Baal đại nhân.”

Baal duỗi tay, lôi y đến trước mặt, nắm lấy cổ áo, hung tợn hỏi: “Y đâu rồi?”

Pripley bị ánh mắt sắc bén và điên cuồng của hắn dọa mất hồn, trả lời theo bản năng: “Đang được mời đến U Ám thành làm khách.”

“Mời?” Biểu tình trên mặt Baal lạnh hơn cả mùa đông, “Là ai cho phép?”

Pripley thiếu chút nữa bị hắn bóp chết trong tay, cái mặt đỏ ửng, hai tay chụp lấy tay Baal, cố gắng kéo xuống.

Baal đột nhiên buông tay.

Pripley ngã phịch mông xuống đất, thở dồn dập.

“Là ai?” Trong thanh âm của hắn đậm đặc sát ý.

Pripley thở không ra hơi, liền giải thích: “Kỳ thật, là mời với thiện ý, tuyệt đối không có nửa điểm ác ý.”

“Là ai?”

Ngữ khí của Baal càng bình tĩnh bao nhiêu, Pripley lại cảm thấy nỗi sợ của mình càng lớn bấy nhiêu.

“Là Wudlens trưởng lão của gia tộc Ravon…” Y cẩn thận nhìn sắc mặt hắn, “Và trưởng lão của Giovanni, Singh.”

“Giovanni?” Baal cúi xuống đưa mắt liếc y. Nếu hắn nhớ không lầm, Pripley chính là thành viên của gia tộc Giovanni.

Pripley chậm rãi đứng dậy, thấp giọng nói: “Ngài yên tâm, ta cũng không để lộ thân phận của ngài, Singh trưởng lão cũng tuyệt đối không gây khó dễ cho Vương Tiểu Minh đâu. Ngài ấy đã cam đoan với ta. Bọn họ chỉ muốn mời các người đến làm khách.”

“Lý do?” Baal không tin, thân là hai trong số mười ba người đứng đầu ở Huyết tộc giới, sẽ không vô duyên vô cớ chạy tới mời một gã Huyết tộc đời thứ sáu và huyết nô của hắn.



Nếu y biết được thì tốt rồi. Thật ra thì một người rất hiếm khi lộ mặt như Singh trưởng lão lúc xuất hiện trước mặt y, tim phổi của y như muốn ngừng đập, lại càng không dám hỏi hắn vì sao lại đến đây.

Ngay cả cam đoan không thương tổn Vương Tiểu Minh đều do chính Singh chủ động nói ra.

Y đột nhiên thật sầu não. Kỳ thật y đáng lẽ nên biểu hiện tốt hơn một tí, ít ra không nên để Singh trưởng lão cảm thấy y là một kẻ suốt ngày ngơ ngẩn chỉ biết đứng nhìn.

Dưới cái nhìn bom đạn của Baal, Pripley ra vẻ thật vô tội, cũng thật uể oải.

Y nhìn nhìn bốn phía, đoán mò: “Có lẽ lại nhà trọ này nát quá chăng?”



(hạ)



Công dụng của nhân loại kỳ thật không chỉ có một

Không khí trong U Ám thành ngưng trọng hơn nhiều so với Thập Tam Liên trấn, nhất là bây giờ trời đã về khuya, Vương Tiểu Minh ngồi trong xe ngựa có thể cảm giác từ hai bên ngã tư đường truyền tới hàn ý.

Wudlens và Singh ngồi đối diện cậu.

Hai người bọn họ đều là trung niên, một người có khuôn mặt chữ điền vuông vức, nhìn qua thật nghiêm túc và cổ hủ; người kia đeo một cặp kính gọng vàng, lịch sự nho nhã mà lại phong độ nhẹ nhàng.

Vương Tiểu Minh nhìn bọn họ, không khỏi nhớ tới thầy chủ nhiệm và phó chủ nhiệm hồi học trung học, một người luôn luôn đóng vai phản diện, người còn lại luôn luôn đóng vai hiền hậu.

“Lần đầu đến Huyết tộc giới, có cảm thấy thích ứng không?” Như thể cảm nhận được sự rụt rè của cậu, Singh chủ động lên tiếng.

Thắt lưng Vương Tiểu Minh hơi khom xuống lập tức thẳng đơ ra, “Cũng được.”

“Không cần khẩn trương thế đâu.” Singh cười tủm tỉm trấn an, “Chúng ta chỉ muốn mời hai người đến làm khách mà thôi. Nhà trọ kia thật sự cũ nát, không thích hợp để tiếp đón anh bạn nhỏ đến từ nhân giới.”

Vương Tiểu Minh trong lòng biết bọn họ sở dĩ mời cậu hoàn toàn là vì Baal, nhưng vẫn cảm thấy ấm áp. Ngụy quân tử sở dĩ được yêu thích hơn bọn tiểu nhân, là bởi hắn thật biết cách nắm bắt lòng người, chưa bao giờ khiến kẻ khác mất mặt, lại luôn tung người ta lên thật cao.

“Kỳ thật, tôi nghĩ… tôi ở nhà trọ chờ hắn thì tốt hơn.” Vương Tiểu Minh vẫn thấy bồn chồn không yên.

“Xin đừng quá lo lắng.” Singh nói, “Pripley giải quyết ổn thỏa thôi, Edward sẽ mau chóng đến gặp cậu. Ở đó là phạm vi của gia tộc Toreador, chúng ta còn chưa biết họ có phái thêm nhiều người ra không, cậu ở đó sẽ an toàn đâu.”

Vương Tiểu Minh nghĩ đến tính cách của Baal, không khỏi lo lắng cho Pripley phải một mình lưu lại.

Singh nói: “Nếu cậu đang lo cho Edward thì lại càng không cần thiết. Một Huyết tộc có thể đánh bại Daniel tuyệt đối không thể thua Anak được.”

Vương Tiểu Minh thấy mình nên cảnh báo trước cho hắn, cậu lúng túng nói bóng gió: “Baa… Để Pripley ở lại đó tôi cảm thấy thật sự có lỗi.” Cậu nói xong, mới phát hiện mình chuyển câu chẳng đúng nhịp, vội vàng nói thêm, “Ý của tôi là, tính cách của Edward không tốt lắm, tôi sợ hắn…”

“Yên tâm. Pripley sẽ giải quyết được thôi.” Singh vẫn trưng ra nụ cười tỏ vẻ không sao hết.

Vương Tiểu Minh há miệng thở dốc, không biết cậu có nên cảnh báo mãnh liệt hơn không.

Wudlens đột nhiên nói: “Tới rồi.”

Vương Tiểu Minh đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ theo hướng hắn nói.

Chỉ thấy bên ngoài bầu trời tối đen không chút tia sáng, một chữ thập khổng lồ cắm trên nóc nhà rất cao, ánh đèn chung quanh chiếu vào, phản xạ lại ánh bạc lạnh lẽo âm u.

Xe ngựa dừng lại.

Người đánh xe bước tới, cung kính mở cửa xe.

Singh và Wudlens kẻ trước người sau xuống xe, cuối cùng là Vương Tiểu Minh.

Chân Vương Tiểu Minh vừa rơi xuống đất, đã ngước đầu nhìn lại chữ thập đó một lần, cảm giác tim đập đột nhiên nhanh hơn.

Chữ thập kia rõ ràng sừng sững đặt ở đó, nhưng cậu cứ cố tình cho rằng một lúc nào đó nó sẽ rơi xuống, đập vào cậu, cảm giác như nó sẽ trói chặt linh hồn và thân thể cậu.

“Đúng vậy, nó không giống với chữ thập của nhân giới.” Singh thấy cậu nhìn chằm chằm thập giá, tưởng cậu tò mò, bèn giải thích, “Ta nghĩ Edward hẳn đã nói với cậu, thập giá của Huyết tộc đều là chữ thập ngược.”

Nghe hắn nói như thế, Vương Tiểu Minh mới phát hiện thập giá này phần trên dài hơn phần dưới.

“Được rồi, chúng ta vào nhà rồi nói sau. Nơi này khí hậu rất lạnh, không thích hợp để nhân loại đứng lâu.” Singh làm động tác mời.

Nơi có thể cắm một chữ thập lớn như vậy, bên trong đương nhiên là không nhỏ.

Một biệt thự cao ba tầng, tả hữu đối xứng, ở chính giữa là một cái cửa vòm cao hai mét.

Trước biệt thự có một hành lang màu trắng, phòng ốc bên trái lộ ra, thẳng một đường sang bên phải, tựa như một cái khăn quàng cổ màu trắng, quấn quanh, bao bọc toàn bộ ngôi biệt thự.

“Đây là nhà của ta. Mong là không làm cậu quá thất vọng.” Singh vừa nói vừa đẩy cái cửa vòm kia.

Cửa rất dày và nặng, nhưng khi đẩy vô lại không vang lên tiếng kẽo kẹt thật lớn như trong tưởng tượng của Vương Tiểu Minh.

Khi cửa mở ra một khe nhỏ, Vương Tiểu Minh tinh mắt nhìn thấy phía bên trong tối om, nhưng khi hai cánh cửa mở ra chừng hai mươi phân sang hai bên trái phải, những bóng đèn hình ngọn nến treo trong phòng khách và cả những bóng đèn treo trên tường đều tự động sáng lên.

Ánh sáng màu cam soi rọi đường đi dưới chân họ.

Đối với những Huyết tộc trưởng lão khác mà nói, biệt thự như này chỉ có thể dùng hai chữ ‘mộc mạc’ để miêu tả, nhưng đối với Vương Tiểu Minh, một người ‘hơi nghèo’ chưa từng ở một căn phòng có diện tích trên năm mươi mét vuông mà nói mà nói, biệt thự này mà dùng ‘Xa hoa’ để hình dung cũng còn thấy hai từ ‘Xa hoa’ này thật khó nghe. Nhất là khi ánh sáng trong phòng soi rõ diện tích hơn ba trăm mét vuông, lại còn có tám cái ghế sofa đặt xung quanh bàn trà chính giữa.

“Ta không rành cách bày trí cho lắm.” Singh nhún vai, từ dưới gầm bàn lôi ra một cái chuông bằng bạc, lắc lắc, “Những gì ta thưởng thức đều ngưng tụ nơi đầu lưỡi.”

Vương Tiểu Minh cười vô cùng mất tự nhiên. Bởi vì khi hắn nhắc đến đầu lưỡi khiến cậu không thể không nhớ tới răng nanh.

Bọn họ ngồi vào sofa, rất nhanh có một quản gia Huyết tộc với phong cách ăn mặc y chang Mario từ một cửa khác bước ra phòng khách, một bàn tay mới bưng ra ba cái mâm đòi hỏi một kỹ năng hết sức thuần thục, mỗi cái chồng lên nhau, Vương Tiểu Minh cảm thấy khâm phục nhất là ba cái mâm giữ yên không lay động, cho dù mấy cái nắp trên mỗi cái mâm đó đều úp cong. Ba cái mâm chồng lên một lúc khó mà giữ cho cân được. Ấy vậy mà vị quản gia kia có thể giữ nó đứng yên như thế, thậm chí tay bên kia của y còn cầm ba cái ly, dưới nách kẹp một chai vang đỏ.

Vương Tiểu Minh trợn mắt há hốc mồm nhìn y bước tới, vô cùng nhịp nhàng đặt xuống, sau đó mặt không đổi sắc khui rượu rót ra ly.

Singh cười giới thiệu: “Đây là quản gia của ta, Louis. Y ghét nhất là đêm hôm khuya khoắt phải làm việc, cho nên cái mặt mới lầm lầm lì lì như vậy.”

Louis từ trong túi lấy ra một bọc giấy nhỏ, từ trong bọc giấy nhỏ lại lôi ra cái nút đem bịt chai rượu lại, sau đó cúi người nói: “Singh đại nhân, từ tận đáy lòng ta hoàn toàn bác bỏ những lời ban nãy của người.”

Singh nói: “Vinh hạnh của ta.”

Louis tươi cười vô cùng chuyên nghiệp nhìn cậu, lại phong độ nhẹ nhàng biến mất ở nơi y đã xuất hiện.

“Hắn thật ra là một người hài hước và dễ thương.” Singh nói với Vương Tiểu Minh nói, “Ta tin là cậu ở với hắn sẽ cảm thấy rất vui vẻ.”

Vương Tiểu Minh kinh ngạc chỉ vào mũi mình, “Tôi và anh ta?”

“Đúng vậy. Nếu cậu có gì bất mãn với ngôi biệt thự này, cứ việc nói ra. Mặc dù cách bày trí và mắt thẩm mỹ của ta tệ như nhau, nhưng ta lại quen biết rất nhiều chuyên gia trong lĩnh vực này.” Singh vỗ vỗ tay vịn sofa nói, “Nhà mà bày trí theo kiểu mình thích mới là tuyệt nhất.”

“Nhà?” Vương Tiểu Minh càng giật mình.

“Đúng vậy.” Singh lòng vòng một đường thật dài, rốt cục quyết định kéo đề tài trở lại quỹ đạo, “Ở trong này, trước mắt để ta giải thích với cậu. Bởi vì chưa được sự cho phép của các người, ta đã tiến hành điều tra một vài điểm thắc mắc với những chuyện phát sinh sau khi hai người đến Huyết tộc giới. Do thời gian quá ngắn ngủi, ta cũng chẳng thể biết được nhiều. Bất quá với những gì trước mắt, ta có thể hiểu đại khái một việc.”

Vương Tiểu Minh lập tức khẩn trương, theo bản năng tìm kiếm thân ảnh của Baal. (dựa vào chồng hoài là ko tốt nghe em =w=)

“Xin đừng lo lắng.” Singh tận lực bày ra nụ cười thân thiện, thân thiện lại càng thêm thân thiện, “Ta đã mời cậu đến đây, có nghĩa là chúng ta tuyệt đối không phải kẻ địch.”

Wudlens mở cái nắp bạc trước mắt ra, mùi thơm của bít tết nhất thời lan tỏa.

“Toàn bộ đều chín?” Hắn nhíu nhíu mày, sau đó bất mãn trừng mắt nhìn Singh, “Ngươi định bao giờ đuổi gã quản gia này đi?”

“Ta đành giao hắn cho Edward và anh bạn nhỏ này phiền não giùm vậy.” Singh mỉm cười, nói với Vương Tiểu Minh, “Cậu yên tâm, tên quản gia này có nhiều tật xấu, nhưng khả năng bếp núc của hắn là đặc biệt.”

Ngửi thấy mùi thơm như vậy, Vương Tiểu Minh cảm thấy bụng sôi ùng ục, cũng mở nắp ra, mùi thơm không ngoài dự liệu nhẹ nhàng bay đến.

“Ta nghĩ vừa ăn vừa nói chuyện là một chủ ý không tồi nhỉ.” Singh rút từ trong túi ra một cái khăn ăn, buộc vào trên cổ, sau đó cầm lấy dao nĩa, “Cảm tạ Cain đại nhân đã ban ân.” Hắn nhẹ giọng niệm xong, mới bắt đầu động đao.

Nhưng bên phía Wudlens đã đặt dao xuống rồi.

Vương Tiểu Minh câu nệ một hồi mới chậm rãi thoải mái ăn. Thịt bò vào trong miệng, vừa mềm vừa thơm, nhanh chóng đánh vào vị giác trong tận yết hầu. Cậu ăn mê mệt.

“Uống chút rượu.” Singh lau lau miệng, cầm lấy ly rượu cụng ly với cậu.

Vương Tiểu Minh nhanh nhẹn cầm lấy cái ly, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Uống vang đỏ vào có chút nhạt miệng, lại lờ lợ, cậu vô thức nhíu mày.

“Xem ra cậu không phải người mê vang đỏ a.” Singh luôn chú ý đến nhất cử nhất động của cậu, trêu ghẹo nói, “Cuộc đời của cậu thế là mất đi nhiều thú vui rồi.”

Vương Tiểu Minh nói: “Tôi thích uống Sprite.” (còn tôi thik Sting =A=)

“Nga. Loại nước ngọt này cũng không tốt cho sức khỏe nhân loại đâu.” Singh chớp chớp mắt nhìn cậu, “Cậu ở đây lâu về sau sẽ càng ngày càng yêu thích vang đỏ đấy. Trong hầm rượu của ta giấu không ít hàng hiếm, rất nhiều bọn con cháu bao giờ cũng thèm nhỏ dãi, bất quá ta lại không cho họ. Ta thích nhìn bộ dạng ngứa ngáy ghen tị của họ hơn.”

Vương Tiểu Minh cười gượng.

“Đương nhiên, sau này cậu có thể coi nó như một thứ lễ vật. Như vậy cậu sẽ mau chóng trở thành một tân Huyết tộc được yêu mến. Chưa biết chừng còn có thể trở nên nổi tiếng giống Daniel.”

Tay cầm dao của Vương Tiểu Minh sững lại, dao va vào chén đĩa, vang lên âm thanh đinh đinh, “Ngài nói, tân Huyết tộc?” Chẳng lẽ mọi suy tính của bọn họ đã bị phát giác?

Ngón tay của Singh khẽ vuốt quanh đế ly, cười nói: “Ta nói rồi, ta đã làm một cuộc điều tra nho nhỏ về hai người. Edward là Huyết tộc đời thứ sáu của gia tộc McCorvey, nhưng năng lực của hắn so với Daniel đời thứ tư của Toreador còn cường đại hơn nhiều.”

Ánh mắt sắc bén của Wudlens nhìn về phía Vương Tiểu Minh.

Tay nắm dao của Vương Tiểu Minh đổ ra một tầng mồ hôi.

“Chúng ta cũng không rõ trong đó rốt cục cất chứa nguyên nhân gì, hoặc có thể nói là đã xảy ra chuyện gì. Nhưng hiển nhiên đây là một việc tốt, ít nhất chứng minh Huyết tộc chúng ta tuy bị thần vứt bỏ, nhưng không phải mãi mãi không thể tiến bộ, kỳ tích rốt cục đã xảy đến với chúng ta.” Singh nói tới đây, nâng ly nhẹ nhàng nhấp một ngụm, “Chúng ta tuy rằng chưa từng gặp qua Edward, nhưng theo những gì người khác miêu tả, ta cảm thấy linh hồn của hắn cực kỳ kiêu ngạo. Một gã Huyết tộc vừa kiêu ngạo lại vừa cường đại thì vì cái gì mà phải tham gia đêm hội máu tươi chứ? Chúng ta bắt đầu chuyển nghi ngờ sang một nguyên do khác, mãi đến khi… gặp được cậu. Hắn rất quan tâm tới cậu, nhưng lại không biến cậu thành Huyết tộc. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một lý do, hắn muốn điều tốt nhất cho cậu, tham gia đêm hội máu tươi sẽ có cơ may nhận được máu của Cain đại nhân. Chỉ cần có được nó, cậu có thể trở thành Huyết tộc nhị đại.”