U Linh Boss

Chương 20: Ước hội




(Thượng)

Năm cái bóng đèn sáng lấp lánh

* Ước hội: hẹn hò

Vương Tiểu Minh chưa từng có kinh nghiệm hẹn hò cho nên đành trực tiếp nhờ tới internet.

Gõ tên thành phố và hai chữ “hẹn hò” lên khung tròn ở trên trang baidu, quả nhiên đáp án tuôn ra ào ào.

“Quán ăn nổi tiếng?” Ngón tay của Baal vẽ vài đường trong không khí, trước mặt trang đó xuất hiện dấu chéo.

Vương Tiểu Minh tiếp tục kéo thanh cuộn.

“Hồ tình yêu?” Hai mắt Baal sáng lên. Trang web tự động hiện ra ——

Hồ tình yêu nằm ở phía tây bắc của thành phố, nổi tiếng cùng với giai thoại tuyệt đẹp về tình yêu.

Thời xưa, có một thư sinh tài hoa xuất chúng, khổ nổi con đường công danh lận đận, nhà tranh vách đất nhưng lại đem lòng yêu một vị tiểu thư con nhà trọc phú. Hai người lần đầu tiên gặp nhau trong miếu đã nhất kiến chung tình, ước hẹn cả đời. Nhưng phụ thân của vị tiểu thư đó lại muốn gả nàng cho con trai của huyện thái gia. Vì đấu tranh cho tình yêu, hai người hẹn gặp ở hồ nước này để cùng bỏ trốn. Đáng tiếc trước lúc đó, phụ thân đã phát hiện ra tư tình giữa vị thư sinh và nàng tiểu thư kia, đem nhốt nàng lại, sai người đến điểm hẹn đẩy thư sinh xuống hồ chết đuối. Vị tiểu thư sau khi biết người mình yêu đã chết, dùng hết thảy can đảm vốn có tìm cơ hội trốn ra, sau đó đến hồ nước nơi hai người hẹn gặp nhảy xuống tự vẫn.

Tuy đôi tình nhân này đã chết từ lâu, nhưng hồn phách của họ không tan biến, trải qua nhiều thế kỷ vẫn tồn tại nơi đáy hồ, phù hộ cho những cặp tình nhân tới đây thề nguyện.

“Xì. Quả nhiên chỉ có nhân loại mới thêu dệt nên một câu chuyện ngớ ngẩn như vậy.” Baal vô cùng coi khinh một hồi giai thoại này.

Nhưng đến Vương Tiểu Minh cũng xem thường, “Ta cảm thấy cái người thêu dệt nên truyện này làm cho có lệ á.”

“Sao?”

“Vô luận mấy tình tiết cổ hủ hay là sắp đặt kết cục… Đều là những phiên bản tóm tắt của chuyện tình Lương Chúc, chả có gì mới mẻ.”

Baal nói: “Lương Chúc?”

Vương Tiểu Minh thuận miệng nói: “Một giai thoại được lưu truyền khá phổ biến ấy mà.”

Baal nói: “Vậy thì?”

Sau khi Vương Tiểu Minh di chuột lướt được hơn mười trang web, gõ nhịp quyết định, “Chúng ta đến hồ tình yêu đi.”

Mặc kệ truyền thuyết về hồ tình yêu có tẻ nhạt cỡ nào, thiếu mới mẻ ra sao… Trò lừa bịp này cũng đem lại lợi nhuận khá cao.

Vương Tiểu Minh mua vé vào cửa xong, lo lắng giữ chặt lấy Baal: “Lát nữa vô luận phát sinh chuyện gì cũng không được đem đổi người khác tới chỗ này chỗ kia nữa nha.” Ở đây đâu phải Ngân Quán. Nếu đang rõ như ban ngày ở trước mắt bao người bỗng dưng có một người biến mất, nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn.

Một người nhìn thấy chuyện lạ có thể coi là tưởng tượng, hai người cùng nhìn thấy có thể là do đã bàn tính trước, nhưng ba người cùng nhìn thấy một việc quỉ quái chỉ có thế coi như quỷ thần làm hoặc là người ngoài hành tinh. Đến lúc đó cảnh sát, phóng viên đều ra tay, chẳng những cậu và Baal sẽ gặp rắc rối, Ngân Quán cũng bị liên lụy theo.

Đạo lý ‘tam nhân thành hổ’ đương nhiên Vương Tiểu Minh hiểu rất rõ —— huống chi ở đây, ít nhất cũng có đến ba trăm người.

Baal nhướn mày: “Cho dù gặp phải chuyện như tối qua?”



Vương Tiểu Minh mặt 囧囧 nói: “Ở những chỗ này tuyệt đối sẽ không phát sinh mấy chuyện như thế đâu.” Cậu không tin vận mệnh đào hoa thối nát của mình có thể gây ra tình trạng như vậy.

Baal cười nhạo nói: “Đối với vận khí của ngươi, tốt nhất đừng có mạnh miệng.”

Vương Tiểu Minh thấp giọng nói: “Này có coi là ngươi đang trù ẻo ta không?”

Baal nói: “Không tính. Ta không biết nguyền rủa như bọn phù thủy đâu.”

Vương Tiểu Minh: “…”

Hồ tình yêu chia thành hai bên trong ngoài.

Bên ngoài là hoa viên, trồng cây cỏ, có hòn non bộ giả và đình hóng mát, thật là một nơi tạo điều kiện tốt để hẹn hò. Phía bên trong mới là hồ, hình hồ lô, theo như lời kể trong giai thoại, bên hồ lớn là tượng trưng cho thư sinh, hồ nhỏ là tiểu thư, phần giao nhau ở giữa mang ý nghĩa hai tim cùng nhịp đập, mãi mãi không chia ly.

Gần bờ có nhiều canô thả neo ở đó, còn có thuyền rồng, thuyền vịt, thuyền có mái che… Muốn loại nào có loại đó.

Trên bở có một khu vực râm mát, dưới bóng râm chen chúc nào là quán café, phòng trà, rồi thì hàng nước các loại…

Vương Tiểu Minh nhìn Baal thỉnh thoảng bị người ta xuyên vào thân thể, khóe miệng không ngừng nhếch lên cao.

Đột nhiên, từ trong đám người có một bàn tay vươn ra, thân thiết chụp lấy cổ tay cậu.

Vương Tiểu Minh hoảng sợ, đang định hét lên thì nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, “A Xương?”

“Tiểu Minh? Sao cậu lại ở đây?” A Xương nhìn trái nhìn phải, “Đi một mình sao?”

Vương Tiểu Minh gật đầu. Cậu vốn chẳng muốn nói dối, Baal đích thực không phải là người.



Một mình đến hồ tình yêu?

Vẻ mặt A Xương nhìn cậu có chút cổ quái, “Cậu và Hải Đào không liên lạc với nhau hả?”

Vương Tiểu Minh ngây người. Đại khái một lúc lâu mới tỉnh lại, đột nhiên nghe từ miệng người khác nhắc đến cái tên này làm đầu cậu trong chốc lát hóa hư không.

Nhưng vẻ mặt đờ đẫn của cậu lại vừa khớp với suy đoán của A Xương.

“Đừng bảo là cậu đến hồ tình yêu để… tự tử nha?” Y khẩn trương giữ chặt lấy cổ tay Vương Tiểu Minh.

Baal đứng bên cạnh nhìn thấy khó chịu, “Không phải ngươi nói sẽ không phát sinh mấy chuyện như vậy nữa sao?” Cái thứ chết tiệt kia còn định nắm bao lâu nữa?

Vương Tiểu Minh liếc mắt nhìn hắn, thấp giọng nói: “Cái này không giống vậy. Cậu ấy sẽ không ra giá một vạn tệ.”

“Có chuyện gì cậu cứ nói đi, đừng có làm bộ dạng vắt óc suy nghĩ như thế.” A Xương thấy cậu cứ lẩm bẩm một mình, ánh mắt liên tục nhìn qua nhìn lại, nghĩ đến tinh thần của cậu có vấn đề, nghiêm túc nói: “Có bệnh phải chữa! Cậu có học thức đương nhiên hiểu cái gì là giấu bệnh sợ thầy. Nếu liên quan đến chuyện tiền bạc…” Y do dự một hồi, “Trong khoản một vạn tệ với tớ không thành vấn đề.”



Vương Tiểu Minh toàn thân cứng ngắc, nhìn không chớp mắt.

Baal khà khà cười lạnh: “Sẽ không ra giá một vạn đây hả?”

Vương Tiểu Minh lấy tay che miệng, dùng âm thanh cực kỳ lí nhí: “Ít ra, ít ra thì cậu ấy sẽ không đề nghị ba cái chuyện kia… đúng không?” Nói xong câu cuối cùng, cậu lại có điểm không chắc chắn. Dù sao sau khi gặp Baal rồi, thế giới này với cậu đã hoàn toàn đảo điên.

“Vương Tiểu Minh, cậu nói gì đi chứ.” A Xương giật giật tay cậu.

Vương Tiểu Minh vội vàng hoàn hồn nói: “Tớ không sao hết, tớ tới đây là để… Ờ thì, tham quan du lịch, nhìn ngắm phong cảnh thôi. Cậu biết đấy, học đại học ở đây đã vài năm, tớ cũng ít ra ngoài công viên đi dạo mà.”

“Một mình cậu đến hồ tình yêu ngắm cảnh cái khỉ gì?” Dân bản xứ như A Xương không thể hiểu nổi, “Đáng lẽ nên đến công viên Dưa chuột hoặc Cúc hoa làm quen với ai đó đi chứ? Cậu tính gạt người đấy à?”



Làm quen?

Baal im lặng xếp hai cái tên công viên Dưa chuột và Cúc hoa này vào danh sách đen.

A Xương thấy biểu tình buồn phiền của Vương Tiểu Minh, thở dài nói: “Hồi trước tớ suy nghĩ thật kỹ, cuối cùng đã thông suốt rồi. Kỳ thật đồng tính luyến ái cũng chẳng có gì nghiêm trọng, ít nhất tớ làm bạn với cậu, chỉ phải lo lắng là cậu có tự dưng yêu tớ không, khỏi lo chuyện cậu yêu bạn gái tớ, đá tớ vào một góc. Như vậy cũng tốt, dù sao tớ cũng không thể yêu cậu, cho nên, tớ thấy làm bạn với cậu so ra rất an toàn. Không sao cả.”

Vương Tiểu Minh mơ hồ hỏi: “Sao cậu phải lo lắng tớ sẽ yêu cậu chứ?”

“… Tốt xấu tớ cũng một thân nam nhi nha, để tớ giữ lại một chút tự tôn a.” A Xương thả tay cậu ra, vỗ vai cậu nói, “Đi nào, để tớ giới thiệu cho cậu vài đàn em, nếu ưng ý thì cứ ra tay đi. Dù sao hai tên này cũng không phải ẻo lả yếu đuối gì, nói chung có thể cõng núi lấp biển được, quả thực là niềm tự hào của phái mạnh!”

Vương Tiểu Minh liếc nhìn sắc mặt Baal dần dần biến thành màu đen, nhỏ giọng nói: “Tớ còn có việc.”

“Chết tiệt! Cho xin đi. Đến hồ tình yêu chỉ có hai mục đích, hẹn hò và tự tử. Cậu một mình tới đây, khỏi hỏi cũng biết là vế sau.” A Xương nóng nảy, “Tớ nói cậu nghe. Vì chuyện thực tập của cậu mà trường đã cố liên lạc vài lần, nhưng cậu chuyển nhà, cũng không để lại địa chỉ. Tớ chật vật lắm mới xin con dấu từ một hàng ăn nhỏ, giúp cậu nộp báo cáo thực tập xong xuôi đó… Mà cái vẻ mặt gì thế kia, hàng ăn vặt cũng có giấy phép kinh doanh chứ bộ.”

Dạo này thời gian lo nghĩ cho mấy việc đời thường không nhiều lắm, thế nên ngược lại có phầm xem nhẹ nó. Vương Tiểu Minh biết bản thân cậu trong suy nghĩ của ban giám hiệu nhà trường tuyệt đối chẳng bằng một cọng rác vứt đi, A Xương giúp cậu nộp báo cáo thực tập nhất định đã tốn sức rất nhiều. Cậu chân thành nói: “Cám ơn.”

“Được rồi đi thôi. Kỳ thật cũng không hao tổn bao nhiêu sức đâu, may là nhờ vào công ty nhà tớ đó. Ầy, không nói chuyện này nữa, bây giờ là chuyện khác, cả ngày hôm nay cậu phải dính một chỗ với tớ. Chưa gặp bạn gái của tớ đúng không? Tớ dẫn cậu đi ra mắt.”

Y đã nói như vậy, Vương Tiểu Minh cũng không thể cự tuyệt, đành phải lén lút vươn ngón tay, khều khều vạt áo của Baal, giật giật.

Baal hừ lạnh một tiếng, đứng im.

Vương Tiểu Minh lại giật thêm vài cái nữa.

Baal vẫn đứng không nhúc nhích.

Vương Tiểu Minh thấy A Xương không ngừng thúc giục, đành phải thấp giọng cầu xin : “Xin ngươi đấy.”

“Xin xỏ cái gì? Tớ xin cậu mới đúng, đi mau lên. Nhiều người như vậy, cậu mà nhảy xuống đây là chuyện lớn đó nha.” A Xương vỗ vai cậu, cảnh sắc trước mắt đột nhiên rung một chút, ngay bên tai truyền tới tiếng hét muốn thủng màng nhĩ. Y quay lại mới phát hiện tay mình đang đặt trên vai một phụ nữ trung niên… Cái tay đặt trên vai… lại còn kéo trễ cổ áo của người ta xuống một đoạn, lộ ra một nửa bả vai đô đô toàn thịt với mỡ.



A Xương thực trấn định thu hồi tay, “Vỗ nhầm người.”

Người phụ nữ cũng thực trấn định mắng một câu, “Bệnh thần kinh.”



Vương Tiểu Minh nhìn A Xương biến mất khỏi vị trí, tức giận nói: “Ngươi lại ném người đi lung tung rồi!”

“Lần này là di chuyển một chút.” Khoảng cách còn chưa quá một mét.

Vương Tiểu Minh lén lút nhìn bốn xung quanh, tựa hồ không có ai chú ý, “Lỡ như người khác phát hiện thì làm sao đây?”

“Diệt khẩu.” Baal hết thuốc chữa.

“Đó là phạm pháp đó… Không phải, là vô nhân đạo chứ! Không phải, chuyện đó, là không tốt!” Vương Tiểu Minh bi ai phát hiện, nguyên lai ngôn từ có thể hạn chế Baal chỉ tóm gọn trong hai chữ vô lực ‘Không tốt’.

Baal nói: “Hôm nay chúng ta hẹn hò. Ta ghét nhìn thấy sự tồn tại của người khác.”

“Nhưng mà cậu ấy đã giúp ta…” Vương Tiểu Minh câm nín.

Baal không vui nhìn A Xương cắm đầu chạy lại, oán trách Vương Tiểu Minh: “Sao cậu đi nhanh thế? Hại tớ nhầm người, xấu hổ ghê gớm.”

“Tớ nóng lòng muốn gặp bạn gái cậu mà.” Vương Tiểu Minh cười gượng.

“Được đó. Tớ thích lý do này, đi, hôm nay đi uống bia tươi nổi tiếng với tớ!” A Xương không nói hai lời, nắm lấy tay Vương Tiểu Minh kéo về phía trước.

Tay bên kia của Vương Tiểu Minh lập tức giữ chặt Baal, dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn.

Baal khóe miệng giật giật, rốt cục không cam tâm tình nguyện cất bước.

Nhưng chuyện xưa cũng lắm nỗi quanh co.

Nếu Vương Tiểu Minh biết sẽ gặp lại người kia ở đây, có lẽ cậu mới nãy thà bị A Xương mắng đến cẩu huyết lâm đầu cũng tuyệt đối không đi theo.

“Quen nhau không, bạn gái của tớ Tiểu Đình, bạn cô ấy, Tiểu Lệ, đây là hai đàn em, Trương Cương và Trần Kiến.”

Vương Tiểu Minh nhìn sắc mặt Trương Tiểu Lệ thoáng cái đã đen như đít nồi, tưởng tượng ra mặt mình đang trắng bệch.

“Thôi được rồi được rồi. Người ta bảo oan gia nên giải không nên kết, còn có câu người vừa đi trà đã nguội. Hải Đào cũng không ở đây, chúng ta hà tất cứ phải ôm một mớ quá khứ rối mù.” A Xương cũng từng nghe qua chuyện xảy ra giữa Vương Tiểu Minh và Trương Tiểu Lệ.

“Đây là Vương Tiểu Minh, bạn cùng phòng của tôi. Cậu ấy thật thà lắm cho nên mọi người nhớ quan tâm nhiều nha.” A Xương kéo ghế ngồi xuống, lại chỉ vào ghế bên cạnh nói, “Ngồi đi.”

Vương Tiểu Minh đang muốn ngồi, chợt nghe Trương Tiểu Lệ miệng lưỡi thâm độc nói: “Tiểu Đình à, cậu cẩn thận chút nha. Tên kia so với hồ ly tinh trong truyền thuyết còn lợi hại hơn đó, coi chừng bạn trai cậu lại biến thành bạn trai của ai kia không biết đâu.”

Cái mông Vương Tiểu Minh lập tức treo giữa không trung, bất quá không phải vì mấy lời của cô ả mà bởi sắc mặt Baal chớp mắt đã lạnh băng.

Cậu vẫy vẫy cái tay, ánh mắt liều mạng chớp chớp.

Baal hừ lạnh một tiếng.

Vương Tiểu Minh lại kéo thêm cái ghế khác ra đằng sau mình rồi mới ngồi xuống.

Tiểu Đình đột nhiên cười nói: “Anh tên là Tiểu Minh à, vậy không biết anh có quen Tiểu Hồng không a?”

Vương Tiểu Minh sửng sốt, lắc đầu nói: “Không.”

“Ồ, vậy thật đáng tiếc. Hồi học tiểu học em từng mơ một giấc mơ, Tiểu Minh kết hôn với Tiểu Hồng, sau đó ngày ngày dìu bà lão qua đường, ngày ngày nhặt được của rơi đưa đến đồn cảnh sát, sống một đời hạnh phúc không phiền muộn.” (Hai chỵ này nói chiện zô ziên vãi ~X-()

Vương Tiểu Minh: “…”

Cậu dìu bà lão qua đường không thành vấn đề, nhưng mà mỗi ngày Baal nhặt được của rơi thì…

Thôi thì cứ để nó mãi là giấc mơ đi.

(trung)



Năm cái bóng đèn sáng lấp lánh

Sáu người lập tức rơi vào trạng thái xấu hổ.

A Xương thấy Tiểu Lệ không ngừng xen ngang phun mưa vào mặt Vương Tiểu Minh cũng có chút lo lắng, tốt xấu gì Vương Tiểu Minh cũng do y nài nỉ, ép buộc tới đây. Y một hơi uống sạch ly cafe, nói: “Hiếm khi đến hồ tình yêu, chúng ta ra ngồi thuyền đi ha.”

Đề nghị này rất được hai cậu đàn em ủng hộ nhiệt tình.

Nói thật ra, lần này rủ nhau đi chơi cốt là do Trương Cương nhờ A Xương giúp cậu ta kết tơ hồng với Tiểu Lệ, nhưng vừa rồi nhìn thấy thái độ gây sự dữ dội của cô ả làm cậu đã có ý rút lui. Bạn gái tốt nhất nên tìm người hiền lành dịu dàng, hiểu ý người khác, dù sao yêu đương thời sinh viên có mấy ai cam đoan sẽ kéo dài đến thiên trường địa cửu? Vạn nhất khi chia tay mà bạn gái lại trở mặt gây ra chuyện gì… Bây giờ không phải chỉ có con gái mới sợ bị tổn thương, con trai cũng có trái tim yếu đuối lắm nga.

Tiểu Lệ ra vẻ sao cũng được.

Tiểu Đình thật ra lại rất tích cực lôi kéo tay A Xương bước đi.

Vương Tiểu Minh đi cuối cùng, Trần Kiến quay đầu lại hỏi: “Tiền bối đang đi thực tập sao? Ở chỗ nào vậy ạ?”



“Hàng ăn vặt.”

Trần Kiến sửng sốt, cười nói: “Hàng ăn vặt cũng được lắm.”

Về phần rốt cục được ở chỗ nào? Cậu ta chưa nói, Vương Tiểu Minh cũng không buồn hỏi.

Trần Kiến cố ý bước thật chậm, nhưng đi chậm lắm rồi mới phát hiện Vương Tiểu Minh còn chưa đến gần, không khỏi quay đầu lại, thấy cước bộ của cậu còn chậm hơn nữa, khoảng cách giữa hai người với tốc độ rùa bò càng ngày càng xa, không khỏi méo mặt 囧 nói: “Tiền bối có phải rất mệt không?”

Nếu là ngồi nửa phút, đi nửa giờ mới có thể thành lập giả thiết này, nhưng sự thật là bọn họ vừa rồi ngồi cả nửa giờ và đi chỉ mới nửa phút.

Mặt Vương Tiểu Minh thực 囧囧 trả lời: “Ừ, tôi mệt lắm, mấy cậu đi bơi thuyền đi, tôi đứng trên bờ là được rồi.”

Bởi vì hai người họ quá sức lề mề, A Xương lại vòng về nói: “Nè mấy người tán gẫu cái gì thì đợi lên thuyền tán gẫu không muộn chứ hả? Hôm nay đông người lắm, còn phải xếp hàng, nhanh nhẹn chút đi.”

Trần Kiến hỏi: “A Cương đâu rồi?”

“Đi mua vé rồi.” A Xương đẩy cậu ta đi: “Đi nhanh nào, là nam nhân sao có thể bắt con gái xếp hàng được.”

Vương Tiểu Minh định tà tà theo sau đã bị y túm lấy: “Cậu thấy Trần Kiến thế nào? Đừng thấy người hắn gầy vậy mà khinh thường nha, body chuẩn, cơ bắp lắm đấy.”



Nghe như đang quảng cáo ‘mập ốm vừa phải người dẻo dai’ vậy?

Vương Tiểu Minh nhìn sang cái người nãy giờ vẫn kiềm chế im hơi lặng tiếng, nhưng biểu tình của Baal tuyệt đối không giống như mệt mỏi muốn đánh một giấc, cười gượng nói: “Tớ đâu có buôn thịt người.”

“Biết chịu khổ là tốt rồi, hóa ra cậu còn có khiếu hài hước nữa.” A Xương định nói thêm gì đó, chợt nghe Tiểu Đình ở phía trước nhiệt tình vẫy tay. Y vội vàng nói, “Lát nữa tớ sắp xếp cho cậu và Trần Kiến ngồi cùng nhau, nếu cậu có lòng thì cứ thử một phen xem sao, dù gì bây giờ cũng đi thực tập rồi, không phải sợ.”

“Tớ bị say sóng.” Vương Tiểu Minh đột nhiên nghĩ ra một lý do thật đúng đắn.

A Xương nhíu mày nói: “Thật không đó?”

“Thật mà.” Vương Tiểu Minh nói, “Chẳng bị say sóng mà còn không biết bơi nữa, bơi sải cũng không biết luôn, hơn nữa…”

“Rồi rồi rồi rồi, không muốn đi thì thôi? Nhiều cớ như vậy khỏi phải kể lể, tớ còn tưởng trong người cậu không phải máu huyết lưu thông mà chứa toàn cát đi. Được rồi, hiểu. Cậu đứng trên bờ chờ tụi này nha.” A Xương vỗ vai cậu rồi chạy về bến thuyền.

Vương Tiểu Minh nhẹ nhàng thở ra, nịnh nọt nhìn Baal liền thấy hắn hướng về phía con thuyền kia cười gian.

“Ngươi… lại muốn ném người đi đâu hả?” Dây thần kinh của Vương Tiểu Minh lập tức dính lại thành một cục.

“Ai nói.” Baal trả lời rất ngắn gọn chắc chắn.

Vương Tiểu Minh hồ nghi nói: “Thật không?”

Baal cười đến độ hai con mắt cong cong thành một đường, gật đầu.

Ánh nắng chiếu vào khuôn mặt tươi cười của hắn, còn tỏa sáng hơn cả mặt trời kia.

Vương Tiểu Minh chỉ biết tim mình đập dồn dập gấp một trăm lần, thiếu chút nữa là nhảy ra khỏi ***g ngực.

“Xuất phát!” A Xương đứng trước mũi thuyền hô lên một tiếng, nhìn về phía cậu vẫy tay.

Vương Tiểu Minh biết y đang chào mình, cũng vội vàng giơ tay lên dùng sức vẫy vẫy. Tuy vì y mà cuộc hẹn hai người của cậu và Baal đã biến thành du lịch tập thể, nhưng trong thâm tâm cậu vẫn luôn cảm kích y. Chẳng những vì chuyện y chủ động giúp cậu sắp xếp công việc thực tập mà còn bởi y rõ ràng biết cậu là đồng tính luyến ái, vẫn thản nhiên chấp nhận. Đương nhiên những việc liên quan kèm theo… Tránh được thì vẫn nên tránh.

Chiếc thuyền lướt sóng chậm rãi đi xa.

Vương Tiểu Minh đang định kéo Baal đi đâu đó ngồi, chợt nghe Baal huýt gió một tiếng thật dài.

Chiếc thuyền có mái che đã gần ra tới giữa hồ không hề báo trước lật úp xuống.

Tốc độ như vậy, quá trình diễn ra, thật giống như có ai đó vươn tay đem thuyền lật ngược.



Trên bờ im ắng khoảng hai giây, đột nhiên vang lên liên tiếp những tiếng hét chói tai.

Chẳng ai còn nghĩ đến việc tại sao trong thời tiết trời xanh nắng ấm đứng gió như vậy, thuyền lại bị cuốn lấy, người ta chỉ quan tâm đến sinh mạng của mấy người trên thuyền.

Trước đây cũng có nhiều thuyền không may bị lật như vậy.

Bùm bùm bùm bùm.

Tiếng người nhảy xuống nước liên tục vang lên.

Vài người cứu hộ và hành khách gần đó cũng nhảy xuống cứu viện.

Vương Tiểu Minh siết chặt lấy tay Baal, “Là ngươi đã làm lật thuyền sao?”

Baal nhún vai nói: “Thì đã bảo có đổi người đi lung tung đâu.”

Vương Tiểu Minh không còn hơi sức đâu mà so đo hành động của hắn có tính là đổi người đi lung tung hay không, “Mau cứu bọn họ lên đi.”

“Không được.” Baal ôm ngực nói, “Ngươi đã nói, hôm nay ta không thể ném người đi đây đi đó được.”



“Là cứu người a!” Vương Tiểu Minh đột nhiên quá lo lắng mà hét lớn một tiếng.

Baal nhíu mày, thanh âm đột nhiên trầm xuống, “Ngươi đang ra lệnh cho ta?”

Vương Tiểu Minh nhìn khuôn mặt hắn lạnh như băng, ***g ngực giống như bị cái gì đó đè ép, cảm giác không thở nổi.

May mắn bên kia đã cứu được người.

Tiểu Lệ, Tiểu Đình lần lượt được đưa lên.

Đội cứu hộ của bến thuyền, đám người A Xương cũng ngoi lên mặt nước, từng người bơi về phía thuyền gần nhất. Chung quy lại là một hồi hữu kinh vô hiểm.

Vương Tiểu Minh chậm rãi thở phào, lúc này mới phát hiện hai chân của mình đã nhũn ra, cơ hồ đứng không nổi, trước ngực sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Vì mấy kẻ như vậy, có đáng không?” Giọng điệu của Baal lạnh lùng nói.

Vương Tiểu Minh khua tay, “Ngươi không hiểu đâu.”

Cậu đột nhiên cảm thấy thật sự mệt mỏi. Quan điểm của đọa thiên sứ và nhân loại quá khá biệt. Nhân loại ở trong mắt bọn họ có lẽ hèn mọn như con kiến, tử vong đối bọn họ mà nói bất quá chỉ là chuyến đến địa ngục hoặc thiên đường, là một hình thức kéo dài sinh mệnh. Nhưng đối nhân loại, chết là kết thúc tất cả.

Cậu thậm chí còn nghi ngờ, nếu có một ngày nào đó, Baal không còn cần cậu, lúc không muốn nhìn mặt cậu nữa, có lẽ cũng sẽ giống như hôm nay, một tiếng huýt gió liền kết thúc sinh mệnh của cậu, tiện thể hoàn thành luôn lời hẹn ước của hai người.

Khi đám người A Xương lóp ngóp bò lên bờ, được nhân viên bến thuyền hỏi han và giải thích. Khăn mặt, nước ấm, quần áo khô không ngừng nhét vào trong tay bọn họ.

Tiểu Lệ và Tiểu Đình khóc hết nước mắt.

Trương Cương và A Xương đứng cạnh không ngừng vỗ về an ủi.

Vương Tiểu Minh sắc mặt trắng bệch đi qua, thấp giọng hỏi: “Mấy cậu không sao chứ?”

Đây gọi là hoạn nạn gặp chân tình.

Người bạn này thay vì là người đầu tiên nhảy xuống nước cứu bọn họ lại thong dong đứng trên bờ xem diễn.

Sắc mặt Trần Kiến và Trương Cương có chút bất mãn, Tiểu Lệ và Tiểu Đình căn bản vẫn ngó lơ cậu.

A Xương hoà giải: “Sớm biết nên đã để cậu lại trên bờ, vừa say sóng lại không biết bơi, tất nhiên thời điểm quan trọng cũng không thể trông mong gì.”

Hai bên tai Vương Tiểu Minh dần nóng lên.

“Vừa rồi thấy tụi này nhảy cầu, đừng nói đã bị tư thế oai hùng của chúng tớ dọa mất hồn rồi nha?” A Xương cười ha hả.

Tiểu Đình đứng bên cạnh cạnh thúc giục: “Nói nhảm gì nữa? Mau đi thay quần áo, coi chừng cảm lạnh.”

Tiểu Lệ và bọn Trần Kiến đã đi tới WC rồi.

A Xương lén lút vỗ vai Vương Tiểu Minh, “Cậu về nhà trước đi, lát nữa tụi tớ cũng về thôi. Không cần phải đợi đâu.”

Vương Tiểu Minh biết y sợ là lát nữa đôi bên gặp nhau lại thấy xấu hổ, cho nên bảo cậu đi trước, không khỏi cảm kích nhìn y.

“Được rồi, thân nam nhi đừng có làm vẻ mặt buồn nôn như thế.” A Xương nói, “Tớ vẫn ở trong phòng ký túc xá như trước, có gì cứ điện đến đó. Tớ đi trước.”

Vương Tiểu Minh cảm động gật đầu, nhìn y biến mất trong tầm mắt, mới xoay người, phát hiện Baal đứng im lặng nãy giờ quan sát cậu, ánh mắt có chút đăm chiêu.

“Ta…” Cậu cảm thấy rất mâu thuẫn. Biết rõ Baal vì cậu mà ra tay, cậu không nên trách hắn, nhưng mọi chuyện diễn biến tới mức này bảo cậu làm sao không giận hắn cho được. Hơn nữa ý nghĩ vừa rồi cũng làm trong lòng cậu nhộn nhạo một loại sợ hãi vô hình đối với hắn. Cảm giác sợ hãi này không phải vì sợ tính cách hay nhân phẩm của hắn, mà là cực kỳ sợ năng lực kinh khủng đó khiến hắn chẳng coi ai ra gì. Có lẽ lúc bình thường, cảm giác này rất mỏng manh khó phát hiện ra, nhưng đến khi hai người mâu thuẫn, nó sẽ được phóng đại gấp bội.

“Ta ghét kẻ khác đụng đến những thứ của ta.” Thanh âm của Baal lạnh lùng vang lên.

“Những thứ?” Trái tim của Vương Tiểu Minh lại bị cứa thêm một vết thương nghiêm trọng.

Baal bĩu môi nói: “Người cũng thế.”

Có lẽ trong mắt hắn người với vật là ngang bằng.

Vương Tiểu Minh bi ai suy nghĩ. Trái tim bị tổn thương không cảm nhận được an ủi chút nào.

“Nếu bọn chúng không phải nhân loại, vừa rồi sẽ không đơn giản chỉ là lật thuyền.” Khi Baal nói những lời này, trên mặt hắn phóng ra sát khí nồng đậm.

Nỗi sợ của Vương Tiểu Minh tựa như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.

Cậu hít sâu một hơi nói: “Ta biết ngươi muốn tốt cho ta, nhưng đối với nhân loại mà nói, trong cuộc đời có vô số lần xích mích. Có lẽ chỉ vì những chuyện vặt vãnh như lông gà vỏ tỏi, cũng có thể do những chuyện không đâu nữa. Nhưng vô luận là chuyện gì, chẳng ai lại muốn dùng cách cực đoan như thế để giải quyết. Chúng ta có pháp luật, giết người là phạm pháp, đánh người cũng là phạm pháp. Vì một chút xích mích nhỏ mà muốn giết người cho hả giận, đây là hành vi chỉ có bọn sát nhân khát máu mới làm!”

Lúc nói câu cuối cùng, cậu cơ hồ đã hét lên.

Vì thế bốn phía im ắng.

Vương Tiểu Minh xấu hổ che mặt nói: “Tôi, tôi đang tập lời thoại trong vở kịch. Ngại quá.” Cậu bước nhanh vào hàng cây bên đường.

Baal từ từ bước theo sau cậu nói: “Nếu ngươi muốn, bọn chúng có thể lập tức biến mất.”

Vương Tiểu Minh cảm thấy cả người vô lực, “Ta là con người, nếu ta không dùng cách nhân loại thường làm để giải quyết vấn đề, rốt cục ta chẳng thuộc về nơi nào cả.”

Baal thong thả nói: “Có sao đâu? Ngươi chỉ cần nhớ kỹ ngươi thuộc về ta là được rồi.”

Vương Tiểu Minh nói: “Vậy thì sao? Nếu có một ngày ngươi không còn cần ta nữa sẽ thế nào?”… Trời! Cậu đang lảm nhảm cái gì vậy.

Baal đột nhiên bật cười, “Vậy ra, hiện tại chuyện làm ngươi lo lắng nhất chính là, một ngày nào đó ta cũng sẽ ném ngươi đi đâu đó?”

Vương Tiểu Minh cúi đầu im lặng.

Baal suy nghĩ nói: “Muốn ta không ném bọn chúng đi chỗ này chỗ nọ kỳ thật có một biện pháp rất đơn giản.”

“Biện pháp gì?” Vương Tiểu Minh ngẩng đầu hỏi.

“Đừng để bất luận kẻ nào bắt nạt ngươi nữa.” Baal nhướn mày nói, “Nếu ngươi không muốn ta dùng cách của ta để áp bức bọn chúng thì hãy dùng cách của nhân loại để đáp lại. Đừng để ta thấy chúng dẫm đạp lên đầu ngươi thêm lần nào nữa, vì ta rất dễ điên tiết.”



(hạ)



Năm cái bóng đèn sáng lấp lánh

Tuy là mỗi người có những phương thức sinh tồn khác nhau, nhưng cũng chẳng có ai thích người khác đẫm lên đầu của mình.

Vương Tiểu Minh cảm thấy mình nên dùng những lời này để phản bác. Nhưng miệng cứ khép mở vài lần, lúc cậu cố gắng lấy hết dũng khí định nói ra thì nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của Baal đang chăm chú nhìn mình, không tự chủ được né tránh, cậu cúi đầu, không hiểu sao trong lòng lan ra một vị ngọt khó tả.

“Không phải hôm nay hẹn hò sao?” Baal thấy đầu cậu lúc nâng lên khi hạ xuống, cứ đắm chìm trong thế giới của riêng mình, ném hắn sang một bên, không khỏi khó chịu.

Vương Tiểu Minh gãi đầu, “Ngươi… có muốn ngồi thuyền không?”

Baal nhíu mày.

Vương Tiểu Minh nhìn bộ dạng ỉu xìu của hắn, vỗ tay đề nghị nói: “Hay là chúng ta đến sân vận động đi?” Baal thích chơi game như vậy, nói không chừng cũng rất thích thể thao.

Quả nhiên, Baal cảm thấy hứng thú hỏi: “Đến đó làm những gì?”

“Vận động a!”

Kỳ thật Vương Tiểu Minh cũng rất ít khi đến sân vận động, lần gần nhất là trận đấu giao hữu bóng rổ của trường cậu với trường bạn cách đây nửa năm. Thường Hải Đào là thành viên chủ chốt của đội, cho nên mọi người trong ký túc xá bị cậu ta lôi kéo đến cổ vũ.

Lúc ấy ngồi qua mấy trạm xe để đến đó hiện tại cũng đã sớm quên rồi.

Vương Tiểu Minh khẳng khái móc ra hai mươi tệ để vào sân.

Tới nơi, cậu thoáng nhìn qua bảng giá —— ba mươi hai tệ.

Đau lòng trả tiền xong, Vương Tiểu Minh ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào sân vận động.

Một cô gái ăn mặc mát mẻ đứng ngay cửa, vừa thấy cậu lập tức nhảy ra đón tiếp, đưa cho cậu một tờ rơi giới thiệu: “Tiên sinh, ngài có hứng thú tham gia Taekwondo không?”

Đối với Taekwondo, Vương Tiểu Minh luôn cảm thấy thích thú.

Trong cảm nhận của mỗi người đều cất giấu một hình tượng anh hùng trượng nghĩa riêng cho mình, một vị đại hiệp không gì không làm được. Ở bên phương Tây, đó là người mặc quần sịp khoác áo choàng, đường đường chính chính bay qua bay lại giữa các tòa cao ốc. Ở phương Đông, đó là người luôn vác theo một thanh kiếm cùn, thân ảnh cô độc đi dưới ánh tà dương.

Tất cả những tờ rơi quảng cáo đều có một đặc điểm chung, đó là ba hoa chích choè. Đi hóa thành chạy, chạy biến thành bay, bay sẽ thăng hoa lên thành biến mất… Tóm lại, nó đánh mạnh vào tâm lý người tiêu dùng, cố gắng hướng về người tiêu dùng mà phát huy miệng lưỡi. Về phần công phu miệng lưỡi của họ thế nào, tùy người sẽ cho kết quả khác nhau.

Vương Tiểu Minh bị cuốn hút vào viễn cảnh hoa lệ đến đầu đau mắt hoa, sau đó lại bị bảng học phí hắt cho một gáo nước lạnh.

Một năm, hai ngàn sáu trăm bốn mươi tám tệ.

Nửa năm, một ngàn tám trăm tám mươi tám tệ.

Ba tháng, sáu trăm tám mươi tám tệ.

Một tháng, giá ưu đãi, hai trăm lẻ năm tệ.

Đây vẫn không phải trọng điểm, trọng điểm là —— một tháng chỉ có bốn tuần lễ, nói cách khác, một tuần sẽ mất hơn sáu mươi tệ.

Vương Tiểu Minh hỏi: “Dạy kèm từng người sao?” Như vậy thì phí gia sư cũng không tính là nhiều.

Cô gái mỉm cười nói: “Là dạy chung luôn, cỡ mười mấy người một lúc, thực đông vui, không sợ tịch mịch.”



Cơm tập thể lại còn đắt tiền.

Vương Tiểu Minh im lặng tính trả lại tờ quảng cáo.

Baal hỏi: “Taekwondo là cái gì?”

“Một loại võ đánh đấm dữ dội.” Cậu thấy Baal dường như vẫn chưa hiểu, lại giải thích, “Dùng để đánh nhau đó.”

“Nga?” Baal hưng trí dạt dào.

Vương Tiểu Minh nói: “Muốn đi xem không? Bất quá không được ném người đi lung tung nữa nha.”

Baal cười tủm tỉm nói: “Làm phiền người khác đánh nhau là rất thiếu đạo đức mà.”



Cậu bị ù tai hay là Baal nói nhầm rồi?

Cậu cư nhiên nghe thấy Baal nói đến ba từ ‘thiếu đạo đức’…

Vương Tiểu Minh choáng váng đi theo địa chỉ ghi trên tờ quảng cáo.

Chỗ tập Taekwondo lúc này đang có tiết học, mười mấy người mặc đồng phục trắng rộng thùng thình, có cả nam lẫn nữ đang tập đá chân theo cái người trung niên nam tử đeo đai đen.

Baal không kiên nhẫn hỏi: “Bao giờ bọn họ mới đánh?”

Vương Tiểu Minh nói: “… Sau khi học thành tài chăng?”

“Vậy bao giờ mới học xong chứ?”

Vương Tiểu Minh nói: “Thế thì phải xem họ đã đóng bao nhiều tiền rồi.”

Baal vuốt cằm, “Có cách nào làm cho bọn họ lập tức lao vào đánh nhau không?”

Vương Tiểu Minh nhìn tinh quang hiện lên trong mắt hắn, kinh hồn táng đảm nói: “Ngươi, ngươi tính gây sự chắc.”

Baal: “…”

“Cậu đến ghi danh sao?” Thừa lúc đệ tử đang luyện tập, vị sư phụ thản nhiên đi tới.

Vương Tiểu Minh cười gượng nói: “Tôi chỉ tới xem thôi.”

“Taekwondo rất có ý nghĩa, rèn luyện thân thể tráng kiện, muốn tìm bạn gái so với người khác đương nhiên dễ hơn.” Sư phụ nói xong mang theo một tấm bia đến, “Nào, thử đá xem sao.”

“A?” Vương Tiểu Minh ngây người. Cậu đến coi náo nhiệt chứ không phải vô đây làm trò cười a.

Không ít đệ tử cũng lén lút ngừng tập, ngoái về phía này.

Vương Tiểu Minh đâm lao phải theo lao, cười gượng nói: “Tôi thử chút nha.”

“Đến đây đi.” Sư phụ vỗ bia tập, “Rất chắc, đá thoải mái!”

Vương Tiểu Minh soạt một tiếng, nhấc chân lên đá.

“Ô!” Ánh mắt của vị sư phụ trong giây lát trừng tròn xoe.

Đám đệ tử đứng xem theo bản năng giơ tay lên, che phần dưới bụng.



Vương Tiểu Minh đơ ra nhìn vị sư phụ đau khổ ôm lấy hạ bộ, lúng túng nói: “Cái này, thực xin lỗi, tôi không nghĩ là khoảng cách lại gần như vậy, tôi…” Mới nãy cậu rõ ràng là nhằm vào bia mà, vì sao lại đạp phải sư phụ chứ? Cậu nghi ngờ nhìn về phía Baal.

Baal cười vô cùng âm hiểm.

Vương Tiểu Minh tức chết được, “Ngươi…”

Bên này, sư phụ chậm rãi đứng dậy, xua tay nói: “Không sao. Ta có mặc áo phòng hộ. Trải qua chuyện này, mọi người hẳn đã biết áo phòng hộ quan trọng thế nào chứ hả. Nếu cần nhớ là lát nữa xuống lễ tân đăng ký đó.”

Cả đám thật nghiêm túc gật đầu.

Vương Tiểu Minh nhìn lại đám học sinh hừng hực tình cảm mãnh liệt dành cho võ học, mơ hồ nghĩ, hình như mới nãy mình lại giúp người ta làm quảng cáo không công rồi?

Baal không kiên nhẫn hỏi: “Đây gọi là thể thao của nhân loại đó sao?”

Vương Tiểu Minh nói: “Đương nhiên không phải, chúng ta còn có nhiều trò rất hay.”

“Nga?”

Vương Tiểu Minh đứng trước một bức tường.

Trên vách có gắn nhiều điểm tựa lớn nhỏ.

Baal lại tinh thần phấn chấn nói: “Mục đích của trò này là đánh cho tất cả mấy cái cục dính trên tường kia rớt sạch sẽ hả?”

“… Không phải.” Vương Tiểu Minh ấn ấn huyệt Thái Dương, giải thích, “Mục đích trò này là leo vách.”

Baal nghi ngờ.

Vương Tiểu Minh quyết định tự mình làm mẫu. Cậu trả tiền xong, nhân viên chỗ đó bắt đầu giúp cậu buộc dây an toàn, hơn nữa còn giải thích những điểm lưu ý, cuối cùng nói: “Kỷ lục cao nhất của leo núi là sáu phút năm mươi sáu giây. Nếu anh có thể phá vỡ kỷ lục này sẽ nhận được thẻ VIP từ sân vận động của chúng tôi, sau này tới đây chỉ tốn tám tệ.”

Vương Tiểu Minh nhìn độ cao, cười gượng nói: “Nếu kiên trì leo hết có phần thưởng không?”

“Có.” Nhân viên mỉm cười nói, “Anh sẽ nhận được tràng vỗ tay nhiệt tình từ chúng tôi.”



Vương Tiểu Minh bắt đầu hăng hái tiến về phía trước. Lúc vừa bắt đầu cũng coi như thuận lợi, còn chưa lên cao, khí lực dồi dào, nhưng khi bắt đầu leo được cỡ sáu bậc rồi, cậu liền cảm thấy có hơi lực bất tòng tâm. Giẫm lên điểm tựa cậu vẫn không nhúc nhích, nhất là khi ngước lên thấy đích đến còn rất xa, sức lực toàn thân giống như bị hút hết vào không khí.

“Rốt cục mục đích của trò này là sao?” Baal khó hiểu hỏi.

Vương Tiểu Minh bị âm thanh đột ngột vang lên làm hết hồn, quay lại mới phát hiện hắn đang vỗ cánh bay tới bay lui giữa không trung.

“…” Kỳ thật, bay tới bay lui đích xác an toàn hơn so với việc ném người ta đi đây đi đó.

Vương Tiểu Minh chụp lấy điểm tựa thở hổn hển, chợt nghe nhân viên đứng trên vách nói: “Hơn ba phút rồi, cố lên.”



Đừng nói là gia du, cho dù là quán du cậu còn làm không nổi nữa a.

Vương Tiểu Minh liếc nhìn phía dưới, đầu lập tức choáng váng, tay chậm rãi chụp vào điểm tựa tiếp theo, nhưng cố gắng lắm cũng không nhấc thân lên nổi.

Nhân viên phát ra một tiếng cười khẽ, ngay sau đó lên tiếng cổ vũ.

Baal khinh thường bĩu môi, đột nhiên một tay tóm lấy cổ áo của cậu, nhanh chóng kéo cậu lên.

Vương Tiểu Minh không biết sau đó mình đã quơ tay múa chân thế nào, tóm lại… Cậu tựa như Spider-man dùng tứ chi cùng lúc, như lướt trên đất bằng trèo lên được đỉnh núi.

Nhìn vẻ mặt nhân viên như thể mới gặp ma quỷ, cậu thực trấn định hỏi: “Hết bao lâu.”

Nhân viên ngoác miệng, nhìn đồng hồ bấm giây, “Quên bấm… nhưng mà chưa đến bốn phút.”

“Được thẻ VIP rồi chứ?” Hai mắt Vương Tiểu Minh sáng lấp lánh.

Nhân viên liếc nhìn nhau, gật đầu nói: “Có. Xin đi theo tôi.”

Vương Tiểu Minh đi theo sau nhân viên, cùng bước về phía quầy phục vụ.

Trên đường đi, nhân viên nhịn không được quay lại hỏi: “Hồi nãy, anh làm sao leo lên được vậy?”

Vương Tiểu Minh nói: “Tôi dùng khinh công đó.”

Nhân viên công tác: “…”

Dù sao cũng bị coi là yêu quái rồi, làm một cao thủ võ lâm có xá gì đâu. Vương Tiểu Minh phát hiện da mặt mình càng lúc càng dày. (ảnh hưởng từ ai kia :”>)

Làm xong thẻ VIP, nhân viên công tác đột nhiên khuỵu một chân xuống, vẻ mặt hết sức chân thành ôm quyền nói: “Cao nhân, xin hãy nhận tôi đi!”

Vương Tiểu Minh: “…”

Chạy trối chết khỏi sân vận động, Vương Tiểu Minh đứng ở trạm xe bus, áy náy nhìn Baal, “Ta đã lãng phí một ngày hẹn hò rồi.”

Baal nói: “Ta vốn chẳng chờ mong gì.”



Xạo quá, lúc mới bước vào cổng rõ ràng đem hai chữ ‘chờ mong’ dán lên mặt mà.

Vương Tiểu Minh dùng ánh mắt lên án.

Baal liếc cậu nói: “Dù sao ta đã coi như thói quen rồi.”

Vương Tiểu Minh rất muốn đâm đầu vào trụ điện bên cạnh.

“Bất quá,” Cậu nhớ tới chuyện ở hồ tình yêu. Hiện tại kích động và cảm động đều nguôi dần, cậu có thể dùng khẩu khí bình tĩnh nói với hắn, “Trung Quốc có câu gọi là nhập gia tùy tục. Ta biết ngươi muốn tốt cho ta, ta rất biết ơn, cũng thực cảm động, nhưng ta vẫn hy vọng ngươi có thể dùng cách của nhân loại để giải quyết vấn đề. Đối với chúng ta mà nói, chết là một chuyện vô cùng vô cùng vô cùng nghiêm trọng.”

“Ngươi sợ chết?” Baal nhướn mày.

“Đúng.” Vương Tiểu Minh thản nhiên thừa nhận, “Bởi vì sinh mệnh của chúng ta không có dài lâu như các ngươi, cho nên chúng ta đều cố gắng sống tốt mỗi ngày, quý trọng mỗi ngày. Dù ngươi từng nói với ta, chết rồi cũng chưa phải là biến mất, thậm chí có thể được lên thiên đường, nhưng đó không còn là ta nữa, không phải là một con người nữa.”

“Làm một nhân loại yếu đuối có gì mà phải lưu luyến chứ?”

Vương Tiểu Minh suy nghĩ nói: “Trang Tử không phải cá làm sao biết thú vui của cá? Ngươi không phải ta, cho nên ngươi không hiểu. Cũng giống như ta không thể nào tưởng tượng ra khi có được sinh mệnh vĩnh hằng sẽ theo đuổi cái gì.”

Baal sửng sốt.

Một ngày hẹn hò với bao rắc rối cùng những lời bộc bạch chân thật đã vội vã chấm dứt.

Bụng Vương Tiểu Minh sôi ùng ục bước vào căntin trong Ngân quán, ăn hùng hục như hổ đói xong mới cảm thấy mỹ mãn bước về ký túc xá.

Trên đường đi Baal im lặng không nói gì.

Vương Tiểu Minh mấy lần muốn mở miệng, lại tìm không ra chủ đề nào đành trầm mặc một đường về phòng. Cậu đóng cửa, đang định tắm rửa một phen cho thoải mái tinh thần, đột nhiên, một thân ảnh ngồi trên sofa đang thản nhiên xem TV đã thu hút ánh mắt của cậu.

Tóc đỏ thẫm dựng đứng như lông nhím. Hắn ta mặc cái áo thun đen ôm sát người, dưới lớp vải đường cong trên ngực lồ lộ, bên ngoài khoác một cái áo đỏ rực như lửa, hai chân thon dài được trùm trong quần da đen bóng, hai bên hông quần còn thêu mấy đường trang trí màu bạc cùng xiềng xích leng keng.

“Ngươi là ai? Và vào bằng cách nào?” Vương Tiểu Minh xác định trong vòng hai mươi ba năm qua chưa từng nhìn thấy hắn ta trên TV.